GẶP ANH LÀ ÁC MỘNG


Năm ngón tay của Ân Viêm siết chặt lấy chiếc lắc tay đang cầm.

Cặp mắt ưng đỏ ngầu hầm hầm lửa giận khi nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

Hắn tiến lên mấy bước, không một dấu hiệu báo trước liền túm ngay lấy cổ của Tô Phỉ Thúy, dồn cô ta về phía tường, chỉ dùng hai phần lực đã bóp chặt cổ của cô ta và nâng cô ta lên cao, hai chân đều không còn chạm đến đất.

- Đừng tưởng tôi không biết cô đã dở trò gì.

Nếu hôm tiểu Nghinh có xảy ra chuyện gì thì cô đã sử dụng hết cơ hội được sống của mình rồi.

Tô Phỉ Thúy bị bóp chặt cổ không thở được, hai tay yếu ớt vừa đánh vừa kéo cổ tay của người đàn ông nhưng tất cả đều vô ích.

Vì thiếu không khí hít thở nên cả gương mặt cô ta trong chốc lát đã đỏ ửng, hai mắt trợn ngược, miệng hô hấp gấp gáp như cá mất nước.

Khi cô ta nhìn thấy Thư Kỳ từ trong phòng chạy ra, đang đứng phía sau Ân Viêm thì càng muốn náo loạn hơn nữa.

Nhưng hình như Ân Viêm không cần quay đầu lại cũng đã biết ai đang đứng sau lưng mình.

Hắn chỉ hơi liếc mắt sang bên cạnh một cái rồi trở về trạng thái như cũ, cảnh cáo Tô Phỉ Thúy cũng là đang cảnh cáo Thư Kỳ ở phía sau.

- Nếu không thể ở đúng vị trí của mình thì hoặc là phải bị xích lại, hoặc là không cần thiết phải sống nữa.

Nói dứt câu, hắn liền thẳng tay ném mạnh Tô Phỉ Thúy sang một bên rồi xoay người rời đi.

Tô Phỉ Thúy ôm cổ hít thở gấp, nhìn theo bóng lưng người đàn ông đã dần khuất dạng, khóe môi cô ta liền nở một cười âm hiểm, nhưng bực tức cũng không hề ít khi nhìn sang Thư Kỳ đứng gần đó.

..........!
Ân Viêm đến tận cửa rồi, quản gia trong nhà của Ân Diệu đã cố gắng đuổi theo để ngăn cản hắn xông thẳng lên lầu, cũng sắp không thể ngăn nổi nữa.

- Đại thiếu gia, cậu không thể vào được đâu.

Tam thiếu đã nghỉ ngơi rồi, cậu như vậy là làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi đấy.

Nhưng với tâm trạng nôn nóng của Ân Viêm như hiện tại thì chắc chắn không nghe lọt tai những lời vô nghĩa của quản gia rồi.

Bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là đón Sở Nghinh về ngay.

- Một là bà lên bảo cậu ta đem tiểu Nghinh xuống đây trả cho tôi.

Hai là tôi tự mình lên đó đón vợ tôi về.


Quản gia đang trong thế khó xử, tiến thoái lưỡng nan thì Ân Diệu từ trên lầu đi xuống.

Bước xuống một bậc thang là anh lại nói một câu với Ân Viêm.

- Anh cả cũng biết cách đóng vai một người nặng tình nhỉ? Nếu anh thực sự quan tâm tiểu Nghinh như lời anh nói thì đã không có chuyện tối muộn vậy rồi cô ấy còn đến tận khách sạn bắt gặp anh ngoại tình.

Nếu là tôi thì tôi đã sớm về viết đơn li hôn để trả lại tự do cho cô ấy rồi.

Nghe Ân Diệu nói những lời mỉa mai thế này, Ân Viêm cũng biết chắc là Sở Nghinh đang ở đây, và có vẻ như cô đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Mới vừa nghĩ đến đây thôi là trong lòng hắn lại bắt đầu cồn cào không yên.

- Tiểu Nghinh đâu? Tôi đến đón cô ấy về.

Ân Viêm cao giọng ra lệnh, ngữ âm đầy quyền uy và sức đe dọa, đáy mắt hắn cũng rõ ràng đang bộc lộ ý tứ cảnh cáo.

Thế nhưng Ân Diệu lại hoàn toàn ngó lơ tất cả, chỉ toàn nói những lời trách móc Ân Viêm như một tên khốn phản bội cuộc hôn nhân của mỉnh.

- Anh muốn đưa cô ấy đi đâu? Đưa cô ấy về nơi không khác gì lồng giam kia sao? Chính bản thân anh rõ hơn ai hết, tiểu Nghinh ở nhà tổ không khác gì đang nằm trên lớp băng mỏng, nhưng anh vẫn có thể để cô ấy ở đó.

Hay là vì như vậy thì anh mới dễ dàng ra ngoài ăn vụng? Anh cả, nếu anh không thể đối tốt với cô ấy thì anh nên sớm trả tự do lại cho cô ấy.

Ân Diệu đã kiên quyết chống lại đến cùng thì Ân Viêm cũng chắc chắn phải theo bồi rồi.

Hắn đi lướt qua trước mặt quản gia, bước lên bậc thang đầu tiên, trên người toát lên một luồng khí lạnh bức người, khiến người khác không rét mà run.

- Chuyện giữa vợ chồng tôi, từ khi nào lại đến lượt cậu chỏ mũi vào vậy? Tôi đã nhắc cậu rất nhiều lần rồi, cô ấy là vợ của tôi, là chị dâu của cậu, là đại thiếu phu nhân của Ân gia.

Tiểu Nghinh không phải cái tên cậu có thể tùy ý gọi là gọi.

Hắn nói rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ, cứ nói hết một đoạn thì lại bước lên tiếp một bậc thang nữa.

- Đừng nghĩ tôi không dám làm gì cậu.

Tôi đã cảnh cáo cậu rất nhiều lần là phải giữ khoảng cách nên có với tiểu Nghinh rồi.

Cậu luôn miệng nói muốn tốt cho cô ấy, nhưng việc cậu làm đang đi ngược lại hoàn toàn đấy.

Tôi và cô ấy có li hôn hay không cũng không đến lươt cậu bày tỏ ý kiến.

Nhưng cậu nên biết với tình hình của tiểu Nghinh ở Ân gia hiện tại, cậu giữ cô ấy ở nhà riêng của cậu, nếu chuyện này đến tai của bất kỳ ai trong Ân gia thì cậu nghĩ ai sẽ là người chịu thiệt thòi nhất.


Không phải cậu, cũng không phải tôi, mà là tiểu Nghinh.

Hắn nói đến đây thì hình như Ân Diệu đã có vẻ đuối lí dần rồi, anh nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra tiếp được lí do nào để có thể phản biện lại những lời Ân Viêm vừa nói xong.

Ân Viêm nhận ra điều đó, liền dồn dập ép hỏi, gằn giọng gầm gừ phẫn nộ, càng chứng tỏ hắn đã mất kiên nhẫn.

- Tôi hỏi lại một lần nữa, tiểu Nghinh đang ở đâu?
Ân Diệu dù rất không cam tâm nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác, nghiến răng chấp nhận, đứng qua một bên để nhường đường cho Ân Viêm đi lên tiếp.

Lúc hắn đi lướt qua bên cạnh mình, hai người đã đứng cùng một bậc thang nhưng lại ngược hướng trước mặt, anh lại không nhịn được mà nói thêm một câu.

- Cô ấy vì anh mà đã đau lòng rất nhiều rồi.

Hy vọng anh làm đúng như những lời anh nói.

Nếu tôi còn nhìn thấy cô như vậy lần nữa, tôi không ngại mà cạnh tranh trực tiếp với anh đâu.

Ân Viêm không thèm đáp trả, hừ lạnh một tiếng rồi bước thẳng lên lầu.

Hắn đẩy cửa đi vào trong phòng, quả nhiên nhìn thấy Sở Nghinh đang ngủ say trên giường.

Hắn cẩn thận đi tới gần, trong đầu cứ hiện lên hàng loạt nghi vấn, cô có thể ngủ như vậy, chắc chắn là vừa rồi đã bị cảnh tượng mình nhìn thấy kích động đến ngất đi.

Cảm giác tự trách của hắn càng lớn dần hơn, nếu không phải do hắn quá bất cẩn thì cô đã không gặp chuyện như vậy, hắn thực sự rất sợ bệnh tình của cô càng trở nặng hơn.

Không thể lãng phí thêm thời gian ở đây nữa, hắn cũng không hề dễ chịu gì mà cứ nhìn cô ngủ ở chỗ của Ân Diệu, vợ của hắn chỉ có thể ngủ trên giường của hắn.

- Tiểu Nghinh, anh đến đón em về.

Hắn vừa nói vừa khom lưng bế Sở Nghinh lên một cách cẩn thận, nhẹ nhàng nhất để tránh đánh thức cô.

Từ lúc nhường đường cho Ân Viêm thì Ân Diệu vẫn đứng yên tại chỗ đến khi Ân Viêm bế Sở Nghinh ra khỏi phòng, nhìn hắn đưa Sở Nghinh đi khỏi ngay trước mắt mình, anh chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn hết mức, cho dù anh có muốn đuổi theo hay ngăn cản thì cũng đâu có tư cách gì.

.........!
Ân Viêm bế Sở Nghinh xuống xe, vừa mới đi tới cửa lớn thì đã có kẻ chặn đường gây sự rồi.

- Đại thiếu gia, muộn như vậy rồi mà đại thiếu phu nhân còn đi đâu vậy?
Nhìn Sở Nghinh đang ngủ trong vòng tay của Ân Viêm, Úc Hinh hận không thể đem chuyện vừa xảy ra xới tung lớn nhất có thể.

- Thím nghe người hầu trong nhà nói đại thiếu phu nhân tối muộn rồi còn một mình ra ngoài, còn tưởng là đi đâu, hóa ra là đến nhà riêng của tam thiếu.


Bà ta vừa nói vừa tự phụ họa, đúng là trình độ diễn xuất không thể coi thường được.

- Ôi trời, chuyện gì thế này.

Đại thiếu gia, nếu lão thái phu nhân biết chuyện này thì chắc chắn sẽ rất thất vọng vì tin nhầm người đấy.

Hôm qua còn có người bàn tán to nhỏ khắp nơi, nói là đại thiếu phu nhân cùng tam thiếu ở chung một phòng rất lâu.

Thật là không thể tin nổi mà, đại thiếu gia, cậu đúng là rất có mắt nhìn đấy, lại có thể rước về một người vợ đầy tai tiếng như vậy.

Ân Viêm điều chỉnh lại lực tay để giữ Sở Nghinh chắc chắn hơn.

Hắn nhìn cô còn ngủ say trong ngực cũng yên tâm hơn, tiếp theo là nhìn thẳng vào Úc Hinh như đang ra hiệu cảnh báo.

Nhưng có vẻ như Úc Hinh không hiểu hoặc là đang cố tình không hiểu vậy, vẫn không ngừng công kích.

- Đại thiếu gia, không chỉ có lão thái phu nhân, mà cậu cũng tuyệt đối đừng để những chuyện này đến tai của chị ba đấy.

Nếu chị ấy mà biết người vợ đã đầy tin đồn không đoan chính của cậu lại câu dẫn con trai chưa lập gia thất của mình thì sẽ tức giận lắm đó.

Đến lúc đó cậu cũng đừng trách tôi không nhắc trước.

Nói nhăng nói cuội nãy giờ, lời nào từ miệng của Úc Hinh thốt ra cũng đều đang cố gắng sỉ nhục Sở Nghinh, Ân Viêm đương nhiên không thể nào nghe nổi nữa.

Hắn trừng mắt đỏ ngầu hung tợn, giống như quỷ vương vừa xuất hiện đã đòi mạng ngay, cơ mặt đều căng cứng vì trạng thái tức giận của chủ nhân.

- Nếu bà còn nói những lời bốc mùi đó, cẩn thận tôi cắt lưỡi bà trước.

Bị khí thế hung hãn tràn ngập sát khí của Ân Viêm dọa cho hai chân cũng suýt mềm nhũn, Úc Hinh vô thức lùi lại hai bước, trên mặt thì cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

- Đại thiếu gia, tôi cũng chỉ thành tâm cho cậu lời khuyên thôi mà.

Ân Viêm trừng mắt cảnh cáo bà ta một lần cuối, sau đó bế Sở Nghinh đi thẳng vào trong nhà.

Hắn đi qua mà không chú ý đến sự có mặt của Ân Kiến Sương, bà ta đã đến từ lúc nghe thấy Úc Hinh nói đến chuyện của con trai mình và Sở Nghinh.

Thật không ngờ người phụ nữ này còn có chiêu như vậy nữa, thân là đại thiếu phu nhân nhưng cũng biết tìm cho mình một cái lốp dự phòng ở Ân gia, lần này bà ta muốn xem thử Ân lão thái phu nhân muốn bảo vệ đứa cháu dâu tốt này như thế nào nữa đây.

.........!
Từ lúc để Sở Nghinh rời khỏi nhà tổ Ân gia, đã hơn một tiếng mà không thấy cô về, bác sĩ Đường đã sốt ruột đến đứng ngồi không yên, bà đi đi lại lại liên tục trước cửa phòng, đến khi nhìn thấy Ân Viêm bế Sở Nghinh về thì mới thả lỏng được một chút.

Nhanh chân đi tới kiểm tra qua tình hình.

- Cô ấy sao vậy?
Ân Viêm nhìn bác sĩ Đường dường như có chút không hài lòng, nhưng cũng không phải quá tức giận nữa.

Đúng là lẽ ra hắn phải giận khi bác sĩ Đường để Sở Nghinh ra ngoài lúc tối muộn như vậy, nhưng vừa nãy hắn đã thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ trong điện thoại của mình, chứng tỏ trước khi đồng ý để Sở Nghinh đi thì bà cũng đã cố gắng hỏi ý kiến của hắn rồi.


Nếu hắn muốn trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân không đủ cẩn thận, để chuyện xảy ra như vậy.

- Vừa nãy bị kích động nên đã ngất đi, được một lúc rồi.

Bà thêm một chút dược liệu an thần cho cô ấy.

Bác sĩ Đường gật đầu, đi cùng Ân Viêm đang bế Sở Nghinh bước vào phòng.

Vừa mới bước qua cửa thì Ân Viêm lại nhìn thấy Lý Huệ Tử đang ngồi trước bàn trà, dường như đang đợi hai vợ chồng hắn về.

Thấy Ân Viêm vừa gặp mình đã muốn giải thích, Lý Huệ Tử liền biết hắn muốn minh oan cho Sở Nghinh nên bà chỉ xu tay rồi nói.

- Không cần nói nhiều lời thừa thải nữa, ta đều nghe hết rồi.

Bác sĩ Đường, mau kiểm tra tim thai đi.

Ân Viêm cũng không thấy có gì kinh ngạc nữa cả, mỗi lần Sở Nghinh xảy ra chuyện thì việc đầu tiên Lý Huệ Tử quan tâm luôn là an nguy của đứa bé trong bụng.

Cả hắn và Sở Nghinh cũng đều đã quen với điều này rồi.

Hắn cẩn thận đặt Sở Nghinh xuống giường, sau đó đứng sang một bên để bác sĩ Đường làm nhiệm vụ của mình.

Sau khi kiểm tra xong, sắc mặt của bác sĩ Đường hình như có chút nghiêm trọng.

Nhận ra điểm khác thường, Ân Viêm và Lý Huệ Tử đều lo lắng, thúc giục bà giải thích.

Bác sĩ Đường khẩn trương thông báo lại kết quả vừa kiểm tra được.

- Đại phu nhân, đại thiếu gia, thiếu phu nhân, có phải ăn nhầm thứ gì làm yếu thai không.

Tôi đã kiểm tra lại ba lần rồi, tim thai có vẻ khá yếu.

Nghe bác sĩ Đường nói xong, Lý Huệ Tử liền đứng bật dậy ngay, toàn thân căng thẳng đến hơi thở đều hỗn loạn, hai mắt trợn to lo lắng.

- Chuyện gì thế này? A Viêm, có phải nó lại náo loạn muốn phá thai không?
Trái ngược với dáng vẻ hoảng loạn của Lý Huệ Tử thì Ân Viêm lại trầm lặng kỳ lạ, hình như hắn đang cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh để suy nghĩ gì đó.

Hắn nhớ lại tin nhắn trong điện thoại của Sở Nghinh, là Tố Hân gọi cô ra ngoài.

Hôm trước cô cũng từng nhắc qua với hắn, Tố Hân có nhờ cô tặng quà sinh nhật cho Ân Điềm.

Quà sinh nhật? Đúng rồi, quà sinh nhật đó chắc chắn có vấn đề.

Vừa suy luận ra được, Ân Viêm liền vội vàng lục mở hết những ngăn kéo gần giường nhất, đến khi tìm được một chiếc hộp gỗ và đưa nó cho bác sĩ Đường.

- Bà xem thử, có phải món đồ này có vấn đề gì không?.


Bình luận

Truyện đang đọc