GẶP ANH LÀ ÁC MỘNG


Mặc dù ở Ân gia phải tuân thủ giờ giấc một cách quy củ nhưng Sở Nghinh vẫn cảm thấy khá tốt, ít nhất nếu cô ở đây thì sẽ không còn gặp người đàn ông kia nữa, tạm thời cũng yên ổn được một thời gian.

Ân Viêm từ lúc rời đi thì cô không còn thấy hắn về nữa, đến cả bữa cơm tối mà cũng chẳng thấy mặt, cũng may là cô còn có Ân Điềm làm bạn nên lúc ngồi ăn cơm với những người mang danh gia đình nhưng lại vô cùng thù địch, bữa tối nay cô cũng không thấy Ân lão phu nhân xuất hiện, có vẻ như bà lão vẫn còn phiền muộn vì chuyện trang phục mừng thọ, cô càng phải nhanh chóng làm kịp trong hai ngày.

Cô không phải Ân Viêm nên không thể đối phó với những câu mang đầy thử thách khiêu chiến ngầm của từng người một trên bàn ăn, không ngờ là Lý Huệ Tử lại liên tục nói đỡ cho cô.

Thế nhưng ngược lại thì bà liên tục đá động đến chuyện sinh con, khiến cô không cách nào nuốt trôi được.

........!
Điện thoại của Ân Viêm đã tắt từ lúc vào phòng bao, đó chính là quy tắc chung của hắn với những người bạn của mình, những lúc uống rượu với nhau thì không để bên ngoài làm phiền.

Bên trong phòng bao đang diễn ra một bữa tiệc thác loạn, những cô gái được chọn vào phục vụ mang cái mác rót rượu nhưng thực chất lại là công cụ thỏa mãn thú tính của những người đàn ông có mặt ở đây.

Từ sofa đến dưới sàn, hình ảnh những cơ thể nam lẫn nữ trần truồng như nhộng quấn chặt vào nhau không còn gì là lạ nữa, bọn họ chẳng cần kiêng dè ánh mắt của những người ngồi đây mà phóng túng hết mình, những thứ âm thanh của sắc dục đã chiếm trọn hết không gian của căn phòng này.

Khác với những gã đàn ông đang bận rộn cày cấy kia thì trên bàn rượu vẫn còn ba người đàn ông trang phục còn dính trên người, mặc dù cúc áo cũng đã cởi xuống ngực, hai bên đều có những cô gái thân hình nóng bỏng lả lơi, ăn mặc thiếu vải chăm sóc nhiệt tình.

Ba người bọn họ lần lượt là Ân Viêm, Phong Dật, Trần Hy.

- A Viêm, cậu đột ngột kết hôn như vậy tớ còn tưởng cậu muốn rút khỏi hội rồi chứ.

Kết hôn rồi mà vẫn còn đến đây thì phu nhân của cậu chắc đang cô đơn lắm.

Người vừa nói là Phong Dật, cũng là ông chủ của quán bar này.

Ngoại trừ nơi này thì anh ta còn làm chủ nhiều quán bar lớn nhỏ ở nhiều thành phố khác nên khả năng di chuyển cũng rất linh hoạt, chỗ nào có cuộc vui thì chỗ đó liền có mặt của anh ta.

Khác với hai người kia thì anh ta lại rất hào hứng thưởng thức những màn biểu diễn khỏa thân trong bữa tiệc thế này, vì đây cũng là ý tưởng do anh ta đưa ra.


Phong Dật vừa cắn một quả nho do cô gái hầu rượu bên cạnh đút cho vừa hỏi Ân Viêm.

Trái lại với anh ta thì Ân Viêm lại có vẻ rất điềm tĩnh, trên người không lúc nào là không toát ra một loại hàn khí khiến người khác phải dè chừng.

Hắn lắc lắc ly rượu trong tay, nhếch môi nở một nụ cười trào phúng.

- Cô ta đương nhiên cô đơn rồi, bởi vì bị buộc ở Ân gia nên chắc là không được gặp nhân tình của mình.

Nghe câu trả lời của Ân Viêm, Phong Dật không khỏi cười phá lên, hất cằm về phía người còn lại kia rồi nói.

- Nhưng tình nhân của cô ta lại là nhân vật giả tưởng do A Hy tạo ra à? Không đúng, phải là cậu lừa đảo rất giỏi.

Thấy Phong Dật cũng đang kéo mình vào, Trần Hy đang rót rượu cũng phải dừng lại để rửa oan.

- Nếu không phải cậu ta nhờ tớ thì tớ cũng không rảnh rỗi làm chuyện lừa người như vậy.

Trần Hy là bác sĩ khoa thần kinh hàng đầu trong nước với kinh nghiệm du học từ nhiều quốc gia tiên tiến khác trong lĩnh vực nghiên cứu thần kinh học.

Hơn một tháng trước, Ân Viêm đã đặc biệt nhờ anh ta nghiên cứu một loại thuốc có thể gây ảo giác về âm thanh lẫn mùi hương với điều kiện người dùng thuốc đó phải giữ trạng thái tỉnh táo như bình thường.

Cuối cùng thì thành quả của anh ta chính là một loại trà có thể dùng một giấc ngủ ngắn để thôi miên hai giác quan là khướu giác và thính giác, người dùng thuốc sẽ không thể nhớ được mùi hương lẫn âm thanh mình nghe được trong thời gian thuốc hoạt động, như vậy sẽ mất phương hướng để liên tưởng đến những âm thanh hay mùi hương xung quanh mình.

- A Viêm, có bao giờ cậu cũng nghi ngờ mình giống người đa nhân cách chưa? Con mẹ nó, ngoài mặt thì bảo không thèm nhưng đêm lại làm như thú.

Chiêu này của cậu đúng là đủ nham hiểm đấy.

Ân Viêm đưa ly rượu lên môi nhấp một miếng, trong đầu lại dần xuất hiện hình ảnh cái xác lạnh lẽo của Ân Tiêu năm năm trước, nếu không phải vì Sở Nghinh thì em trai đáng thương của hắn đã không tự kết thúc cuộc đời như vậy, tất cả đều tại người phụ nữ đó, hắn phải cho cô từ từ nếm trải cảm giác thống khổ nhất trên đời.

- A Hy, tăng liều lượng thuốc đi, tớ muốn cô ta mỗi đêm đều gặp ác mộng, nhớ thật rõ cái chết của A Tiêu.


.........!
Sau khi dùng bữa tối xong, Sở Nghinh lại tiếp tục về phòng hoàn thiện bộ trang phục của mình.

Ngồi suốt hơn một tiếng, cô không chú ý là đã hết nước nên đành phải tự mình đi ra ngoài rót nước.

Lúc đi xuống đến phòng bếp thì lại đúng lúc bắt gặp Ân Bá cũng đang đi vào.

Vừa nhìn thấy Sợ Nghinh, anh ta liền chớp nhanh lấy cơ hội này để gây sự.

- Chị dâu, muộn vậy rồi mà cô còn chưa ngủ, có phải là vì anh cả chưa về an ủi không?
Sở Nghinh vẫn luôn ghi nhớ lời nhắc nhở của Ân Viêm, nếu muốn yên ổn ở Ân gia thì phải cố gắng tránh nhà Ân Kiến Thành hết mức có thể, cho nên cô nhìn thấy anh ta hay thậm chí là nghe anh ta khiêu khích vẫn lờ đi chẳng quan tâm.

Cũng vì thái độ đó của cô nên Ân Bá càng không có ý định buông tha, cảm giác lòng tự tôn của mình đã bị xúc phạm vậy.

- Chị dâu, hay là anh cả thực sự không có khả năng đó sao?
Động tác đang rót nước của Sở Nghinh bất chợt khựng lại khi nghe câu hỏi truyền đến từ phía sau.

Cô hiểu rõ là Ân Bá đang công khai sỉ nhục Ân Viêm, nhưng cô không phải vì quan tâm đến điêu này, mà điều khiến cô quan tâm chính là cũng đang bắt đầu tự đặt nghi vấn khi Ân Bá nói vậy.

Ân Viêm dù không hề có tình cảm với cô nhưng dù sao thì cô cũng là vợ hợp pháp của hắn mà hắn lại có thể đưa cô lên giường của người khác như vậy, chẳng lẽ hắn không cảm thấy lòng tự tôn của bản thân bị hạ thấp ư? Có thể làm được điều này thì cũng không loại trừ nguyên nhân thực sự chính là hắn không có khả năng trong vấn đề đó.

Không thấy Sở Nghinh trả lời lại, cũng chẳng có động thái nào là đang tôn trọng mình nên Ân Bá mới bổ sung vào thêm mấy câu.

- Bên ngoài không thiếu các tin đồn, Ân đại thiếu gia, Ân tiên sinh cao cao tại thượng phong lưu đào hoa, nhân tình có khi còn nhiều hơn cả nhân viên, phụ nữ thì không quá một tháng lại thay một lần, nhưng sao đến giờ vẫn chưa có người nào đưa con đến cửa Ân gia chứ.

Bác cả đều rất mong chờ anh cả có một đứa con trai, ngay cả anh ấy chắc cũng không thể nào khước từ cốt nhục của mình đâu.


Vậy mà đến tận bây giờ lại chưa từng xuất hiện bất cứ một người nào.

Chị dâu, cô nói xem chuyện này có phải rất kỳ lạ không?
Nghe Ân Bá khơi ra vấn đề này thì Sở Nghinh cũng đang bắt đầu thấy khó hiểu, cô càng nghĩ đến khả năng Ân Viêm đúng là có vấn đề về chuyện gần gũi, chẳng lẽ hắn đúng là giống như Ân Bá đang nói? Nhưng mà lúc đáp lại Ân Bá thì cô lại chuyển hướng sang chuyện khác.

- Người của Ân gia đều bị ám ảnh chuyện con cái như vậy à?
Cô thật không thể hiểu nổi, tại sao hết Lý Huệ Tử và cha mẹ Ân Bá, nay lại đến Ân Bá cứ hễ mở miệng ra thì lại nói chuyện sinh con, bọn họ theo lối sống truyền thống nên mới đặt nặng vấn đề sinh con để nối dõi đó sao?
Còn Ân Bá khi nghe Sở Nghinh hỏi lại như vậy thì có thể đoán là cô vẫn chưa biết rõ về chuyện di chúc của Ân lão thái gia ấn định người sẽ được thừa kế.

Chẳng lẽ hai mẹ con Lý Huệ Tử lại không nói gì với cô trong khi đang dùng cô làm công cụ giúp bọn họ đạt được mục đích?
- Chị dâu, chị cũng đáng thương thật đấy.

Chị nghĩ xem tại sao cả Ân gia đều đang trông chờ vào sự xuất hiện của những đứa trẻ?
Sở Nghinh nắm chặt cốc nước trong tay, hai mắt đầy cảnh giác lẫn lo lắng nhìn chằm chằm vào Ân Bá đang đứng trước mặt, cô có một dự cảm có lẽ những gì mà anh ta sắp nói sẽ cho cô một đả kích khá lớn, thế nhưng đúng vào lúc này thì lại có một giọng từ cửa phòng bếp truyền đến vì đang gọi tên cô, giống như ý trời đã định sẵn vậy.

- Sở Nghinh, con làm gì ở đây đây?
Sở Nghinh theo phản xạ mà nhìn lại thì thấy Lý Huệ Tử đang đứng bên cửa với một vẻ mặt chẳng vui vẻ gì, cô nhìn ra ngay lí do và vội vàng thoát khỏi sự bao vây của Ân Bá, đi nhanh đến trước mặt của Lý Huệ Tử.

- Mẹ, con xuống lấy ít nước, trùng hợp lại gặp nhị thiếu ở đây.

Ân Bá nhìn thấy Lý Huệ Tử đột nhiên xuất hiện cắt ngang câu chuyện mà mình sắp nói với Sở Nghinh nhưng anh ta vẫn không hề tỏ thái độ gì cả, còn cung kính cúi chào một cái.

Nhưng có lẽ chỉ có Lý Huệ Tử mới nhận ra cái gọi là hình thức chào hỏi của anh ta thực ra là mang hàm ý gì, bà đợi đến khi Ân Bá đã đi khỏi rồi thì mới nghiêm mặt nói với Sở Nghinh.

- Đã muộn vậy rồi mà A Viêm còn chưa về, hai đứa vừa mới kết hôn đã bất hòa như vậy chính là cơ hội cho kẻ khác đắc lợi đấy biết không?
Sở Nghinh còn lo là sẽ bị bà phàn nàn chuyện mình cùng Ân Bá gặp riêng như lúc nãy, thật không ngờ lí do của bà khi gọi cô đứng lại lại là vì con trai mình chưa về nhà.

Chuyện gì thế này, Ân Viêm đã hơn ba mươi tuổi rồi chứ có phải đứa trẻ lên ba đâu mà một người làm mẹ còn lo cả những việc này.

Hơn nữa hắn có về hay không thì có liên quan gì đến cô chứ, ngược lại cô còn đang mong hắn đừng về nữa thì càng tốt.

- Mẹ, Ân Viêm cũng không thể đi lạc được, anh ta có chân đi thì cũng có chân về thôi, những chuyện thế này mẹ cũng không cần quan trong hóa lên.


Trước thái độ không những là dửng dưng không quan tâm đến chồng mà còn đáp lại mẹ chồng gấp đôi của Sở Nghinh, Lý Huệ Tử liền bị chọc giận.

Bà hừ nhẹ một tiếng, tuyệt nhiên nghiêm giọng dạy dỗ.

- Bây giờ cô là vợ của nó rồi, đến việc cơ bản là giữ chồng ở nhà cũng không làm được thì cô có thể làm được việc gì nữa.

Cô nên nhớ, từng người một trong nhà này đều đang nhìn hai vợ chồng cô đấy, cho nên đừng gây họa nữa, trước khi trời sáng cô phải đưa A Viêm về nhà cho tôi.

Sở Nghinh rất muốn phản biện lại yêu cầu vô lí và ngang ngược của bà, nhưng cô vừa nghĩ lại vì không muốn mọi chuyện thêm phiền phức nên cũng đành phải nuốt hết những lời đang định nói lại vào trong, miễn cưỡng hỏi.

- Con phải đi đâu để đưa anh ta về?
Cô chưa từng thấy ông trời lại biết đùa cô như vậy, Ân Viêm không về nhà là lỗi của cô sao? Hắn có chân thì hắn muốn đi thì đi, ai có thể cản được.

Bây giờ không những bị dạy dỗ một phen mà còn bị bắt đi đón hắn, chuyện này cũng có thể xảy ra trên người cô nữa, cô cũng đâu thực sự là vợ của hắn mà phải có trách nhiệm đưa rước hắn.

Nhưng chuyện nhỏ không nhịn sẽ khó làm được chuyện lớn, cô còn mục tiêu chính hơn là hoàn toàn cắt đứt được quan hệ với Ân Viêm, cứ đợi đến khi cô hoàn thành bộ trang phục mừng thọ cho Ân lão phu nhân và thành công lấy được lòng của bà thì cô sẽ xin bà làm chủ cho cô được giải thoát khỏi Ân Viêm.

Bữa tối nay không thấy con trai đâu nên Lý Huệ Tử đã bồn chồn không yên suốt mấy tiếng rồi, bà lo lắng chính là lại để cơ hội cho nhà Ân Kiến Thành chớp lấy để tố cáo con trai mình với mấy lão già ở trên, lúc đó lại có phiền phức nữa.

Bà đã gọi mấy cuộc điện thoại và đều không liên lạc được thì cũng đã đoán ra được Ân Viêm đang ở đâu, nếu là trước kia thì có lẽ bà đã để Tô Phỉ Thúy đi tìm hắn, nhưng cái chỗ phức tạp kia một cô gái còn chưa gả ra cửa như Tô Phỉ Thúy đến thì không thích hợp, bản tính của cô ta cũng nhút nhát nên có thể bị đám tay chân không sạch sẽ quấy rối, nhưng bây giờ không phải có Sở Nghinh ở đây sao? Việc này để cô làm chắc chắn là phù hợp nhất rồi.

Lý Huệ Tử hừ nhẹ một tiếng, gửi nhanh địa chỉ cho Sở Nghinh.

Nhận được địa chỉ, Sở Nghinh dù khá miễn cưỡng nhưng vẫn chuẩn bị đi ngay.

Lúc cô mới quay đầu về phòng để chuẩn bị thì Lý Huệ Tử lại dặn thêm một câu.

- Nhớ giữ ý tứ một chút, đừng có làm mất mặt Ân gia.

Sở Nghinh bất lực cảm thán trong lòng nhưng bên ngoài vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

- Con biết rồi ạ..


Bình luận

Truyện đang đọc