GẶP ANH LÀ ÁC MỘNG


Sở Nghinh bây giờ đã trở thành mục tiêu tấn công của cả Ân gia, cô không hiểu nổi rốt cuộc cô đã đắc tội gì với ông trời mà lại bắt cô chịu từ hình phạt này đến hình phạt khác.

Hết hai mẹ con Lý Huệ Tử không ngừng hành hạ cô vì cái chết của Ân Tiêu, bây giờ lại đến đám người Ân gia kia cũng coi cô như kỳ phùng địch thủ.

Cô sắp không chịu nổi cái không khí kỳ lạ này rồi.....!
- Sở Nghinh, chẳng lẽ cháu có gì bất mãn với Ân gia sao? Mới về một ngày mà đã chạy ra ngoài uống rượu không biết chừng mực rồi, cháu nên nhìn tiểu Hân mà học tập, làm con dâu của Ân gia không phải cứ thích thì hành xử tùy tiện đâu.

Trương Lạc Lạc vừa ăn cơm vừa vờ như hỏi han Sở Nghinh nhưng thực chất chính là cố tình so sánh với con dâu của mình, vừa có thể nâng hình tượng của gia đình mình lên vừa có thể chớp lấy cơ hội này để hạ thấp danh dự của nhà Ân Kiến Minh.

Chưa dừng lại ở đó, Ân Kiến Sương cũng ngay lập tức tiếp lời.

- Chị dâu cả, nếu em là chị thì dù thế nào em cũng vẫn chọn tiểu Thúy làm con dâu, làm dâu một đại gia tộc như Ân gia của chúng ta đâu phải ai cũng có thể làm được.

Tiểu Thúy từ nhỏ đã học hết gia giáo của Ân gia, lại lớn lên cùng A Viêm, hoàn toàn thích hợp nhất với vị trí đại thiếu phu nhân.

Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, ai mà biết được A Viêm lại chọn tiểu Nghinh chứ.

Hai người một người khen con dâu, một người thì cố tình gán ghép Ân Viêm với Tô Phỉ Thúy, nhưng điểm chung vẫn là đang nhục mạ Sở Nghinh.

Một nhà bốn người Ân Kiến Minh còn chưa ai nói gì mà Ân Điềm ngồi bên cạnh Sở Nghinh đã vội chen miệng vào cãi lại mẹ mình để bênh vực Sở Nghinh.

- Mẹ, mẹ quá đáng thật đấy.

Tiểu Nghinh mới vào Ân gia, cô ấy cũng cần có thời gian để học tập chứ, mẹ lại đi so sánh với chị dâu.

Đây là cố tình mà.....!
Thấy em gái cứ nói đỡ cho Sở Nghinh mà không thèm nể mặt mẹ, Ân Bá cũng không thể ngồi yên như không nghe gì được.

Anh ta tức giận trách mắng Ân Điềm.

- Điềm Điềm, em mới gặp cô ta mà đã bị cô ta tẩy não rồi à? Còn không mau qua ngồi với mẹ đi.

Nhà Ân Kiến Thành cũng đang bắt đầu lục đục, Ân Kiến Sương đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này rồi.


Bà ta vừa gắp thức ăn bỏ vào chén lại vừa nói tiếp.

- Trước giờ Ân gia chưa từng náo nhiệt như vậy, tiểu Nghinh vừa đến đã thay đổi hẳn không khí trong nhà rồi.

Xem ra sắp tới đây thì anh chị cả sẽ được bế cháu thôi.

Ân Diệu cũng không thể nhịn được mẹ mình liên tục công kích Sở Nghinh nữa nên liền lên tiếng ngăn bà lại.

- Mẹ, có thể im lặng một chút không? Bữa cơm nào cũng nhờ phúc của mẹ mà thành chiến trường đấy.

Câu nói vừa rồi của Ân Kiến Sương đã thành công châm ngòi nổ cho hai nhà Ân Kiến Minh và Ân Kiến Thành.

Vừa nghe Ân Viêm sẽ có con trước dù không có căn cứ gì nhưng Ân Kiến Thành cũng không khác gì đang ngậm một quả lựu đạn.

- Anh chị cả, hai người chắc cũng đang rất nóng lòng chờ cháu trai.

Nhưng anh chị cũng nên cẩn thận một chút, nhớ phải kiểm tra thật kỹ để không phải nuôi cháu của người khác chứ.

Nghe Ân Kiến Thành công khai hạ thấp danh dự của nhà mình như vậy, Lý Huệ Tử cũng đã bùng lên cơn phẫn nộ.

- Chú hai, tôi khuyên cậu nên để chút phúc cho con cháu vẫn tốt hơn.

Còn Ân Viêm lại mượn những lời đó của Ân Kiến Thành để trêu chọc bên tai của Sở Nghinh, một tay hắn đặt sau lưng cô đang từ từ vuốt ve.

- Chú hai nói cũng có thể nhỉ? Tôi chưa từng đụng vào em mà em chỉ ăn nằm với tình nhân của em, nếu như em mang thai thật thì có phải bắt tôi đổ vỏ không? Để Ân gia nuôi con của người khác? Nhưng mà em yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để em mang thai đâu.

Sở Nghinh cảm giác toàn thân đều đang căng cứng, dọc sống lưng thì lạnh toát, tóc gáy cũng dựng hết lên, đến hô hấp còn bị loạn, không phải chỉ vì những lời mà Ân Viêm vừa nói bên tai mà vì hắn đang cố tình luồn tay vào trong váy của cô, ngang nhiên xâm nhập vào vùng cấm địa giữa hai đùi non, hắn chỉ dùng chút lực đã ép cô mở chân ra để ngón tay của hắn đi vào trong càn quét.....!
Từng sợi dây thần kinh của cô đã căng thẳng đến mức sắp đứt lìa, nếu như để người khác nhìn thấy, mà Ân Điềm cũng đang ngồi bên cạnh cô nữa, nếu bị nhìn thấy thì cô biết phải giải thích thế nào đây.

- Ân Viêm, tôi, anh, anh mau bỏ tay ra đi.....!
Giọng cô rất nhỏ, vừa đủ cho mỗi mình Ân Viêm nghe được, nhưng hình như tên nam nhân xấu xa đó lại không hề có ý định sẽ tha cho cô, còn trêu chọc tàn ác hơn nữa.


Cô không hiểu hắn rốt cuộc đang muốn làm gì đây chứ? Chẳng lẽ muốn cô mất mặt trước bao nhiêu người ở đây sao?
Ân Bá vừa đợi Ân Kiến Thành nói xong thì ngay lập tức tiếp lời của ông ta.

- Phải rồi đấy, không biết chừng là anh cả lại không có khả năng đó nữa, nửa đêm còn để chị dâu cô đơn một mình nên mới phải ra ngoài giải khuây.

Nếu đúng như cha nói thì đây có phải trường hợp lừa dối không đây.

Lời này của Ân Bá đã chính thức thu được cơn thịnh nộ của Ân Viêm.

Cảm xúc trong lòng đúng là có chút thay đổi nhưng vẫn không để lộ biểu cảm khác lạ nào.

Tay vẫn để giữa hai chân của Sở Nghinh mà sờ soạng, còn cố tình nói thêm mấy câu bên tai cô nữa.

- Hình như tôi đã sơ ý rồi, nếu biết em cô đơn như vậy thì tôi đã để em gặp tình nhân của em.

Chỗ này mới một đêm không được an ủi mà đã thiếu thốn vậy rồi hửm? Em nhìn thử xem, ướt như vậy....chắc là đang rất nhớ nhân tình của em nhỉ?
Nói dứt câu cuối, hắn liền khôi phục lại dáng vẻ uy vũ cao cao tại thượng như trước để đối đãi với những người đang đặc biệt quan tâm đến chuyện riêng tư của mình.

- Chú hai, A Bá, cảm ơn hai người đã quan tâm.

Nếu tối qua mọi người đều biết là vợ cháu ra ngoài đến nửa đêm mới về thì cũng biết là ai đưa cô ấy về rồi.

Tối qua vợ chồng cháu ở cùng nhau để bồi đắp tình cảm mà cũng phải xin phép mọi người sao?
Sở Nghinh cảm giác cơ thể mình sắp không còn chịu sự khống chế của mình nữa mà lại để cho Ân Viêm tùy ý điều khiển.

Cô cố gắng kép chặt hai chân nhưng chút sức lực của cô hoàn toàn không thể chống lại được người đàn ông đang trêu đùa cơ thể mình, hai chân chà sát vào nhau và đạp loạn dưới bàn, cũng may là chưa bị ai phát hiện ra.

Cho dù Ân Viêm đang lấy lại danh dự cho cô trước mặt bao nhiêu người nhưng hành động lén lút của hắn lại hoàn toàn là trái ngược lại.

Cô cẩn thận nhìn sang Ân Điềm cũng đang phụ họa theo Ân Viêm, nhìn hai người như thế này giống anh em hơn là Ân Bá với Ân Điềm.

- Con nói rồi mà, mọi người đừng chèn ép tiểu Nghinh nữa.


Đúng là không có bữa cơm nào của Ân gia mà không có sóng gió cả, nhưng cái mà Sở Nghinh đang phải vượt qua không phải những người kia mà chính là hành động dưới khắn chải bàn của Ân Viêm.

.......!
Chỉ còn một ngày nữa là đến đại lễ mừng thọ của Ân lão phu nhân rồi nên cả Ân gia đều đang rất bận rộn để chuẩn bị, Sở Nghinh cũng không phải ngoại lệ.

Hai ngày này Ân Viêm lúc nào cũng phải ra ngoài cùng Ân Kiến Minh để chuẩn bị cho lễ mừng thọ nên Sở Nghinh cũng tạm thời được yên ổn mà hoàn thành thiết kế của mình.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, cuối cùng thì ngày mà Sở Nghinh mong chờ nhất cũng đã đến.

Vì dành hết toàn bộ thời gian cá nhân để hoàn thành bộ trang phục mừng thọ nên hôm nay Sở Nghinh trông khá phờ phạc, cô thay một bộ lễ phục do mình tự thiết kế lúc trước, trang điểm sơ qua rồi cầm theo chiếc hộp đựng trang phục cho Ân lão phu nhân đi ra khỏi phòng.

Đến trước phòng của Ân lão phu nhân, Sở Nghinh còn chưa kịp gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng cãi vã bên trong.

- Mẹ, rốt cuộc là người muốn trang phục như thế nào? Mẹ không cho chúng con biết thì sao mà chúng con có thể chuẩn bị cho vừa ý của mẹ đây?
Đó là giọng của Lý Huệ Tử, có vài phần tức giận lại thêm vài phần bất lực, hơn hết là vô cùng nóng ruột vì khách khứa đã đến đông đủ nhưng Ân lão phu nhân vẫn nằng nặc hủy bữa tiệc mừng thọ hôm nay.

Rất nhiều trang phục vừa được mang đến nhưng đều bị bà ném ra ngoài hết.

Không chỉ có Lý Huệ Tử mà Ân Kiến Sương cũng dùng hết mọi lời lẽ để khuyên mẹ mình ra bắt đầu bữa tiệc.

- Mẹ, trang phục có thể chọn sau mà.

Chúng ta ra ngoài khai tiệc trước được không?
Ngay cả Ân Kiến Thành không phải con của bà cũng không thể ngó lơ chuyện này nữa.

- Mẹ cả, khách khứa đang đợi chúng ta, nếu người vẫn không đi ra nữa thì mặt mũi của Ân gia cũng là do người làm hỏng đấy.

Bây giờ cứ hễ ai lại mở miệng nói thì đều bị Ân lão phu nhân quát mắng, dọa đánh ra khỏi phòng của bà, chỉ duy nhất có Ân Điềm là có thể ngồi cạnh bà giữ bà lại thôi.

- Không cần nói nữa.

Ai cũng đừng nói gì hết, ta sẽ không tham gia tiệc mừng thọ nếu không có trang phục.

Đừng làm phiền ta nghỉ ngơi, tất cả ra ngoài hết đi.

Trong lúc ai cũng không còn biết nói thế nào thì Trương Lạc Lạc mới nháy mắt bảo con gái nói giúp.


Ân Điềm hiểu ý nên cũng thử khuyên bà nội.

- Bà nội, hay là bà nói cho Điềm Điềm nghe thử, trang phục bà muốn là trang phục như thế nào đi được không?
- Trang phục bà muốn đang ở đây.

Câu hỏi của Ân Điềm còn chưa kịp dứt thì đã bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của Sở Nghinh, khiến tất cả những người có mặt trong phòng này đều phải ngoảnh đầu nhìn theo từng bước chân của cô.

Sở Nghinh mặc chiếc váy dạ hội màu đỏ, mái tóc đen dài uốn lợn sóng buông xõa tự nhiên, phủ qua nửa lưng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, không cần quá phô trương cầu kỳ vẫn toát lên được vẻ đẹp vốn có của cô.

Hai tay cô bưng một chiếc hộp vuông có thắt nơ bằng ruy băng đi vào phòng của Ân lão phu nhân.

Từ lúc Sở Nghinh mới đặt chân vào đây, Ân Viêm đã nhìn như người mất hồn rồi, trong mắt chỉ còn lại Sở Nghinh, những thứ khác đối với hắn chẳng có gì đáng để bận tâm cả.

Còn dáng vẻ như bị hớp mất hồn của Ân Viêm lại lọt hết vào mắt của Tô Phỉ Thúy, cô ta cũng hướng theo ánh mắt của hắn và khi biết hắn chỉ đang nhìn Sở Nghinh, sự đố kỵ trong lòng cô ta lại dâng lên một cách mất kiểm soát, cố tình đi tới chắn đường của Sở Nghinh.

- Tiểu Nghinh, không phải cô ở ngoài đón khách sao? Chỗ này để chúng tôi lo liệu được rồi.

Không nghĩ sẽ có một kẻ mặt dày đứng ra ngăn cản mình, Sở Nghinh cũng không bước tiếp mà cứ đứng lại trước.

Bên môi treo một nụ cười chế giễu, thái độ có vẻ tự tin lại thêm một chút kiêu ngạo.

- Chúng tôi sao? Hay là cô đang nói cô? Tô tiểu thư, cô có thể giúp được gì vậy? Cô đã nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề chưa?
Ân Điềm trước giờ đã không hề ưa nổi Tô Phỉ Thúy, nay lại còn kết bạn được với chị dâu mới nên đương nhiên phải tận dụng cơ hội để diệt trừ yêu quái rồi.

- Tiểu Nghinh, chắc là người ta muốn giúp cô chăm sóc chồng của cô đấy mà.

Câu này của Ân Điềm đã khơi dậy một trận sóng nhỏ, gián tiếp mắng Tô Phỉ Thúy vẫn tơ tưởng đến Ân Viêm, đương nhiên là Lý Huệ Tử sẽ không để yên như vậy.

- Điềm Điềm, cháu còn nói năng linh tinh nữa thì ra ngoài cho bác.

Nghe tiếng cãi vã, Ân lão phu nhân càng nóng giận hơn, hằn hộc đuổi hết từng người ra ngoài.

Nhưng Sở Nghinh lại nhanh chóng chớp lấy thời cơ này để tiếp cận được bà.

- Bà nội, cháu có chuẩn bị cho bà một món quà mừng thọ.

Bà có thể cho cháu hai phút không? Cháu đảm bảo sẽ không khiến bà tức giận nữa đâu..


Bình luận

Truyện đang đọc