GẶP LẠI SAU LY HÔN

Cố Thừa Minh sải bước đi tới quầy lễ tân, ánh mắt nhìn theo đám nhân viên đang run rẩy, liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy ngắn lệch vai màu xanh ngọc, tóc dài như thác nước, đôi tay trắng như ngọc, thoải mái gõ phím, quanh thân cô phảng phất niềm vui không lời.

Cố Thừa Minh nặng nề xoay mắt, liền nhìn thấy đứa nhỏ ngồi ở trên sô pha cách đó không xa.

Đứa trẻ đó đang phát ốm khi lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thừa Minh. Nó không phải là con của anh, thậm chí vợ cũ còn lừa dối tình cảm của anh, lừa tiền của anh, sau khi ly hôn với một khoản tiền cấp dưỡng lớn liền sinh ra một đứa con.

Cố Thừa Minh hận chính mình như thế này.

Đứa trẻ có lông mày và đôi mắt rất đẹp, nhìn kỹ thì không giống Thẩm Diễm.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Cố Thừa Minh càng thêm xấu, từng bước từng bước đi qua chỗ đó, Thẩm Diễm đang say sưa chơi bài "Romance", khẽ ngâm nga, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Bánh Đậu mỉm cười.


Thẩm Diễm không để ý, nhưng Bánh Đậu đã nhìn thấy Cố Thừa Minh, đứa nhỏ có trí nhớ tốt liền nhận ra anh, hoảng sợ nhìn ông chú cao ráo đẹp trai. Bánh Đậu bất giác co người lại, cậu ngẩng cổ lên, nhìn thấy Cố Thừa Minh đi tới.

Bánh Đậu nuốt nước bọt và nhảy phốc xuống đất, đặt hai bàn tay nhỏ bé của mình ngay ngắn trên đùi.

Cố Thừa Minh ánh mắt chuyển từ tư thế đến trên mặt, trong lòng bất giác nghĩ, Thẩm Diễm đã dạy dỗ thằng bé rất tốt, rất lễ phép và có giáo dục.

Vẻ mặt Cố Thừa Minh bất giác dịu đi, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng, nói: "Sao lại ở đây? Mẹ con ở đâu?"

Bánh Đậu nuốt nước bọt một lần nữa, giơ tay lên và chỉ về phía cây đàn piano.

Cố Thừa Minh gân mạch nhảy lên trên trán, đè nén lửa giận không giải thích được nói: "Cô ấy đi làm cũng đưa con theo?"


Bánh Đậu chớp mắt và nói: "Vâng, không ai giữ con nên con liền theo mẹ đi làm."

Cậu bé cho rằng Cố Thừa Minh đang muốn đuổi cậu đi nên nhanh chóng giải thích, "Con rất ngoan, chú à, nhìn xem, con không làm ồn, ngủ không chảy nước miếng, cũng không có làm phiền mẹ."

Đứa nhỏ hai tay ôm ngực, vô tội giải thích.

Lửa giận trong lòng Cố Thừa Minh đột nhiên tan biến, anh nghĩ, chuyện này thật sự rất kinh ngạc, rõ ràng không phải là con của anh mà lại chọc vào trái tim anh.

Chẳng lẽ ... vì nó là con của cô ấy?

Cố Thừa Minh lắc đầu nguầy nguậy, ném suy nghĩ ra khỏi đầu.

Bánh Đậu nghi ngờ nhìn ông chú với vẻ mặt bất định, thật đáng sợ mà.

Cố Thừa Minh hít sâu một hơi, muốn giơ tay sờ đầu Bánh Đậu nhưng thằng bé lại hiểu sai động tác của anh, liền lùi lại hai bước.

Bàn tay nhẹ nhàng vươn ra của Cố Thừa Minh dừng lại giữa không trung, nhưng anh không chút xấu hổ mà tự nhiên thu lại, nói: "Ngồi yên cho tốt, đừng chạy lung tung."


Xong việc, anh quay lưng bước đi.

Cận Diệc Hàng cách đó không xa thở dài thất vọng: "Chỉ vậy thôi? Không có chuyện gì sao? Trời ạ!"

Phương Tuấn: Còn muốn xảy ra chuyện gì nữa chứ, cái người thừa kế của gia tộc họ Cận sao lại như một bà tám thế này!!!

Phương Tuấn im lặng, nhưng không dám nói gì.

Cận Diệc Hàng mỉm cười nhìn Cố Thừa Minh đi tới, Cố Thừa Minh không hề tỏ ra ngạc nhiên hay tức giận khi nhìn thấy bọn họ, mà nhẹ giọng nói: "Cận tổng, làm ơn dừng việc chơi đàn ở đó lại. Phương Tuấn, mang áo khoác lại đây giúp tôi. Tối nay tới đây thôi, tôi xin phép. "

Phương Tuấn, Cận Diệc Hàng, thư ký: "..."

Thư ký: Cuối cùng thì tôi cũng tìm được một ông chủ nóng lạnh bất định hơn ông chủ của tôi.

Cận Diệc Hàng: "Ồ... Dừng lại?"

Phương Tuấn lúng túng nói: "Cận tổng, ta cũng không biết."
Cận Diệc Hàng quét sạch sự lười biếng trên bàn rượu vừa rồi, sắc bén liếc mắt.

Phương Tuấn: Đúng rồi! Đúng rồi! Đây mới là khí thế của con trai họ Cận ở thành phố Hoài Nam

Phương Tuấn lặng lẽ lau mồ hôi nói: "Cận tổng, tôi đi lấy áo khoác."

Anh ta nói xong liền chạy đi, để Cố Diệc Hàng và thư ký nhìn nhau, sau đó ánh mắt lại nhìn thẳng đến đứa nhỏ vừa tiếp xúc với Cố Thừa Minh vừa rồi.

Đêm nay Bánh Đậu cảm thấy hơi sợ, khi nào thì mẹ đỡ đầu và bà Lưu mới về chứ ... Cậu thật sự không muốn tới đây nữa.

Cận Diệc Hàng nói: "Tiểu Phỉ, cô nghĩ đứa nhỏ đó có quan hệ gì với Cố Thừa Minh?"

Mạn Phỉ vẻ mặt ngây ngốc nói: "Cận tổng, tôi không đoán được."

Cận Diệc Hàng cười, "Ngốc."

Mạn Phỉ nói: "Cận tổng biết không?"

Cận Diệc Hàng thản nhiên nói: "Tôi không biết."
Mạn Phỉ có chút ngẩn ra: "Vậy..."

"Vậy đi kiểm tra đi!" Cận Diệc Hàng trên mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại rất rõ ràng.

Mạn Phỉ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Được rồi, Cận tổng."

"Tốt." Cận Diệc Hàng cũng rời đi, nhưng là hướng cổng.

Mạn Phỉ đuổi theo nói: "Cận tổng rời đi?"

Cận Diệc Hàng nói: "Đúng vậy, vương gia đi rồi, tôi vì sao phải ở lại?"

Mạn Phỉ cảm thấy tối nay chỉ số IQ của mình không đủ, đi được hai bước, Cận Diệc Hàng đột nhiên nhớ tới điều gì đó, dừng lại, chỉ tay về phía Thẩm Diễm, cười nói: "Ồ, đúng rồi. Cô gái xinh đẹp kia được nghỉ làm tối nay, trả tiền công rồi cho cô ấy về đi. "

Mạn Phỉ ngập ngừng nói: "Phần còn lại..."

Cận Diệc Hàng nói: "Chơi nhạc thu sẵn."

Mạn Phỉ: "..."

Chợt, Cận Diệc Hàng dừng lại nói: "Chỉ có một lần thôi, lần sau cô ấy phải đến làm đúng giờ."
Mạn Phỉ: "Sếp, anh có chắc lần sau cô ấy sẽ đến không?"

Nhìn tư thế của Cố Thừa Minh đêm nay, dường như anh ta đã quen với người phụ nữ này, hơn nữa ... quan hệ không tầm thường.

Mạn Phỉ nhìn nụ cười trên mặt ông chủ, nổi da gà, nói: "Được, tôi sẽ hỏi."

"Tốt " Cận Diệc Hàng lên xe, "Tối nay công việc xong xuôi, cô có thể về nghỉ ngơi."

Mạn Phỉ khẽ gật đầu, "Cận tổng thong thả"

Cận Diệc Hàng "ừ" một tiếng rồi đóng cửa sổ lại.

Mạn Phỉ thở dài quay trở lại khách sạn, trong vòng năm phút đồng hồ, quản lý phụ trách đại sảnh hốt hoảng chạy xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc