Dù mẹ không đến nhưng Bánh Đậu vẫn rất vui vì đã tìm được ba.
Hai cha con dùng bữa trưa rất ấm áp, Bánh Đậu luôn ở bên cạnh Cố Thừa Minh, ăn xong, Bánh Đậu nói thêm vài câu về mẹ, Cố Thừa Minh nhẹ giọng phớt lờ, không nói gì với cậu bé.
Rốt cuộc Bánh Đậu rất nhớ anh, nhất thời đều chơi với ba, hơn một giờ chiều, Tang Đồng đưa Bánh Đậu lên phòng trên lầu ngủ, lúc này Bánh Đậu đã ngủ say trên người ba, Cố Thừa Minh cẩn thận đưa đứa trẻ cho Tang Đồng, Tang Đồng cười tiếp nhận.
Cố Thừa Minh không nói nhưng bữa tối vẫn được chuẩn bị đúng giờ, lúc Bánh Đậu thức dậy đã gần năm giờ.
Bánh Đậu ngửi được mùi hương, mới vừa tỉnh dậy, đầu tóc có chút rối bù nhưng trông rất đáng yêu,Cố Thừa Minh không khỏi xoa xoa đầu đứa nhỏ, càng xoa xoa mái tóc vốn đã rối tung càng thêm rối tung lên.
Bánh Đậu ngẩn người, Cố Thừa Minh sờ sờ bụng của cậu: "Con cả buổi trưa đều ngủ không có động đậy, hiện tại tiêu hóa chưa?"
"Ừm ..."
Cố Thừa Minh nghĩ có lẽ không hiểu tiêu hóa là có ý gì, nên nói cách khác, kiên nhẫn: "Con có thấy bụng khó chịu không? Có muốn ăn gì không?"
Bánh Đậu hiểu ra, ngượng ngùng gật đầu. Cố Thừa Minh mỉm cười, trong lòng rất xúc động.
Anh niềm nở nói: "Phòng bếp đã chuẩn bị xong, con chờ một lát."
Nhưng Bánh Đậu khẽ mở mắt và nói: "Ba ơi, con không về nhà mẹ nữa sao?"
Cố Thừa Minh vốn dĩ nắm tay con trai đi xuống lầu, nghe vậy dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Ở đây với ba rất tệ sao? Bánh Đậu không muốn ở cùng ba sao?"
Bánh Đậu vội lắc đầu và ngây ngô nói: "Nhưng con cũng nhớ mẹ. Mẹ ở nhà một mình. Mẹ rất cô đơn khi không có con. Ba ơi, ba có biết cô đơn là gì không? Mẹ nói rằng mẹ khôn có bạn trai nhưng cũng không muốn yêu. "
Cố Thừa Minh: "..."
Bánh Đậu nói tiếp: "Mẹ rất cô đơn, chúng ta quay lại tìm mẹ đi. Cơm gà cà ri của mẹ ngon lắm."
Cố Thừa Minh muốn cười, nhưng cười không được, tiếp tục bế con trai xuống lầu đi đến phòng khách: "Ba không đi, co trở về cùng mẹ đi."
Sau đó anh gọi cho Phương Tuấn, nhỏ giọng nói: "Mang Bánh Đậu về đi."
Phương Tuấn sửng sốt: "Cố tổng?"
Cố Thừa Minh buông tay Bánh Đậu: "Trên đường đừng lái xe quá nhanh."
Phương Tuấn gật đầu: "Tiểu Bánh Đậu, Phương thúc thúc đưa con trở về với mẹ."
Bánh Đậu vẫn có chút ngớ ngẩn, ngây ngốc nói: "Ba, ba không về sao?" Không phải nói khi gặp lại rồi sẽ sống cùng nhau sao?
Khi Cố Thừa Minh nhìn lại, nhìn thấy ánh mắt mong đợi trong mắt đứa trẻ, trong lòng dịu lại, anh nói: "Ba rất bận rộn công việc, Bánh Đậu về với mẹ là tốt rồi."
Bánh Đậu suy nghĩ trong vài giây, rồi gật đầu ra vẻ có lý.
Phương Tuấn khó hiểu thở dài, xách túi đậu đi ra ngoài.
Thành thật mà nói, Bánh Đậu thực sự rất dễ thương và hiểu chuyện, ai lại để một đứa trẻ như vậy bị tổn thương khi hiểu ra việc bố mẹ cậu đã ly thân, và cậu chỉ có thể sống với cha hoặc mẹ chứ?
Bánh Đậu vẫn còn hơi phấn khích trong xe, thỉnh thoảng Phương Tuấn lại kể chuyện về ba cho cậu bé.
Xe chạy xuống lầu đến nhà Thẩm Diễm, Bánh Đậu còn đang cao hứng vì vừa nhìn thấy ba mình, Phương Tuấn một chút cũng không chịu được, dọc theo đường đi cũng không nói thêm lời nào.
Cố Thừa Minh có lẽ đã không gọi Thẩm Diễm trước khi đưa đứa trẻ về nên khi Thẩm Diễm vừa mở cửa đã nhìn thấy Phương Tuấn và Bánh Đậu ở cửa, khuôn mặt Thẩm Diễm tuy tái nhợt mắt cô lập tức đỏ lên, cả người đều có chút sững sờ, ngơ ngác nhìn thật lâu không nhúc nhích.
"Thẩm tiểu thư, con của cô đã trở lại, tôi đi trước."
Thẩm Diễm liền phản ứng, cô ngồi xổm xuống, dùng sức ôm Bánh Đậu, cậu bé phát ra tiếng kêu rất khẽ.
Phương Tuấn hơi xấu hổ, Thẩm Diễm bật khóc, cô ôm con trai, lau khóe mắt, khàn giọng nói: "Xin lỗi, Phương trợ lý."
Phương Tuấn: "Không sao, Thẩm tiểu thư, đây là bổn phận của tôi."
Phương Tuấn đang định rời đi, nhưng Thẩm Diễm ngăn lại, có vẻ do dự, "Cố Thừa Minh..."
Phương Tuấn dừng lại, suy tư hai giây, nói: "Ba ngày nữa sẽ có kết quả."
Hy vọng vừa mới bùng lên trong mắt Thẩm Diễm lập tức vụt tắt, cô chỉ ngây người nhìn anh, sau đó lơ đễnh nói: "Ồ ... được rồi, cảm ơn cậu."
Phương Tuấn nhẹ nhàng thở dài nói: "Không có gì đâu. Thẩm tiểu thư sắc mặt không tốt, xin chú ý thân thể."
Anh suy nghĩ một chút vẫn không chịu nổi, nói tiếp: "Tuy rằng thành phố Bình Giang cách thành phố Hoài Nam hơi xa, nhưng cô là mẹ của Bánh Đậu, Cố tổng sẽ không để cho cô thiệt thòi đâu. Đứa trẻ ở đó sẽ có điều kiện sống tốt hơn rất nhiều, còn cô vẫn là mẹ ruột của nó."
Phương Tuấn đã đi quá xa rồi, lúc trước Thẩm Diễm kết hôn với Cố Thừa Minh, Phương Tuấn làm trợ lý bên cạnh Cố Thừa Minh, hắn đối với bọn họ khá rõ ràng, hắn không giống người ngoài nghĩ đến Thẩm Diễm.
Thẩm Diễm sắc mặt rất xấu, cố nặn ra một nụ cười nói: "Ừm, tôi hiểu được."
Phương Tuấn cúi đầu cười với Bánh Đậu, sau đó xoay người rời đi.
Thẩm Diễm nắm chặt tay Bánh Đậu, thất thần đóng cửa lại, kéo Bánh Đậu ngồi xuống sô pha, cứ nhìn cậu không nói lời nào.
"Mẹ ơi, con gặp bố rồi!"
Thẩm Diễm nhìn đôi mày hạnh phúc của cậu, nhẹ giọng nói: "Ừm, mẹ biết rồi, con đã nói qua điện thoại."
"Cố Thúc thúc là ba con."
Thẩm Diễm khẽ cười một tiếng, nhưng không nói gì, có chút xót xa.
Nhóc con hiển nhiên còn nhớ mấy lần gặp gỡ hơn một tháng trước, cậu bị ốm, Thẩm Diễm cùng cậu trên đường từ bệnh viện về nhà, cô đến Hoàng Đình làm việc, Cố Thừa Minh nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé trên sô pha. ..
Bánh Đậu cảm thấy thật đáng tiếc khi không nhận ra cha mình sớm hơn.
Thẩm Diễm khẽ thở dài, đem con ôm vào trong lòng, ôn nhu nói: "Không sao, Bánh Đậu của chúng ta tốt như vậy, hơn nữa ba cũng rất thích con."
Bánh Đậu thoát khỏi vòng tay mẹ, ra hiệu bằng cả hai tay và nói: "Đúng ạ, ba cũng thích Bánh Đậu mua cho Bánh Đậu rất nhiều đồ ăn ngon, rất nhiều bánh ngọt."
Thẩm Diễm khẽ gật đầu, trong lòng chua xót.
Bánh Đậu tán gẫu chuyện của cậu với Cố Thừa Minh, nhưng Thẩm Diễm không thể chịu đựng thêm được nữa, mỗi lần cô nghe thấy như dao cứa vào tim, máu chảy đầy tim từng chút một, khiến cô không thở được.
Thẩm Diễm đột nhiên đứng lên khiến Bánh Đậu giật mình, nhóc con ngừng lời kích động, ngây người nhìn cô.
Thẩm Diễm vội vàng nói: "Mẹ đi làm cơm tối, cục cưng chơi một lát."
Thẩm Diễm nhanh chóng chạy vào phòng bếp, vặn ống nước ở mức tối đa, tiếng nước va vào tiếng nói trong lòng, để cô từ từ bình tĩnh lại.
Thẩm Diễm vùi đầu tạt thẳng gáo nước lạnh vào mặt khiến cô hơi tỉnh táo lại.
Lau mặt sạch sẽ, cô lẳng lặng chuẩn bị dậy đi ăn tối, Bánh Đậu đang chơi một mình trong phòng khách, bật TV lên không biết đang xem gì.
Thẩm Diễm nghĩ, chuyện này thật tốt, thật tốt, sau này con cô sẽ hạnh phúc và thành đạt.
Thẩm Diễm không ngừng niệm câu này, để xua đi nỗi buồn và lo lắng trong lòng.
Mặc dù cô liên tục đưa ra cho mình những gợi ý như vậy, cô vẫn giữ một dấu vết của sự mong đợi khi chìm vào giấc ngủ mỗi đêm.
Đã ba ngày Cố Thừa Minh không ra cửa, cũng không phái người đi, nhưng mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại một hai lần.
Cố Thừa Minh ba ngày nay không tìm Bánh Đậu mà nói chuyện với cậu qua điện thoại, hễ nhìn thấy cảnh Bánh Đậu nói chuyện với Cố Thừa Minh, Thẩm Diễm sẽ lựa chọn rời đi trốn tránh.
Cô trốn trong phòng tắm hoặc phòng ngủ, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng Bánh Đậu đang nói chuyện với Cố Thừa Minh trong phòng bên kia.
Khi Bánh Đậu kết thúc cuộc gọi, Thẩm Diễm bước ra, im lặng cầm điện thoại trở lại.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng, Thẩm Diễm đã nắm chắc ngày tháng, cho nên mới sáng sớm hôm đó, cô đang ngồi một mình trong phòng khách, chuông cửa vang lên, cô ngẩng đầu nhìn thời gian, đã tám giờ.
Đêm qua Bánh Đậu ngủ hơi muộn, hai mẹ con chơi huyên thuyên trên giường đến nửa đêm Bánh Đậu mới từ từ ngã vào tay cô, vì vậy lúc này trẻ vẫn đang ngủ.
Thẩm Diễm đóng chặt cửa phòng ngủ, Phương Tuấn và Tang Đồng cùng nhau đi tới, Phương Tuấn ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng ngủ đã đóng chặt.
Sắc mặt Thẩm Diễm đã tốt hơn, ít nhất cũng tốt hơn nhiều so với hai ngày trước, không còn tái nhợt như vậy.
Trên mặt cô còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Phương Tuấn trong lòng cũng rất ngạc nhiên, trong lòng có chút khâm phục, nhưng công việc vẫn phải làm.
Thẩm Diễm lễ phép mời họ ngồi xuống, Phương Tuấn và Tang Đồng cũng không ngại ngồi xuống sô pha bên cạnh cô.
Thẩm Diễm rót hai chén trà lên bàn.
Tng Đồng cười nói: "Cám ơn."
Thẩm Diễm cũng nở nụ cười, Tang Đồng không khỏi quan sát người phụ nữ nà, cô phát hiện đối phương tuy đang cười nhưng độ cong khóe miệng lại rất bất đắc dĩ, bàn tay cầm cốc vừa rồi cũng khẽ run lên.
Tang Đồng trong lòng âm thầm thở dài, dù sao đó vẫn là con ruột của ông chủ.
Cô lặng lẽ giấu đi sự thương cảm và thương hại, bên kia Phương Tuấn đã lấy bản thỏa thuận và kết quả xét nghiệm ADN huyết thống trong túi tài liệu ra, đặt lên bàn cà phê.
Thẩm Diễm nhìn thấy con số chính xác trên kết quả chắc chắn, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, hai tay chống trên sô pha, môi khẽ run, trầm mặc không nói.
Tang Đồng cảm khái, ấm áp nói: "Thẩm tiểu thư, cô xem kỹ một chút."
Thẩm Diễm cảm thấy trong lòng chua xót, trấn định tâm tình, cười nhạt: "Không cần."
Tang Đồng kinh ngạc, Thẩm Diễm đã cầm bút lên, ký tên vào thỏa thuận bằng con dấu pháp lý, đặt bút xuống, cô mím môi, ánh mắt có chút trống rỗng, vậy là người giám hộ cho Bánh Đậu bây giờ chính thức là Cố Thừa Minh.
Thẩm Diễm khẽ rũ mắt xuống.
Tang Đồng là phụ nữ, cô chịu không nổi, khẽ thở dài, Phương Tuấn để lại một bản thỏa thuận và kết quả thẩm định cho Thẩm Diễm, đứng dậy nói: "Thẩm tiểu thư, Cố tổng sẽ tới đón đứa nhỏ vào ngày mai..." Cậu ta muốn nói thu dọn đồ đạc, nhưng là nghĩ lại, Bánh Đậu đi Cố gia, những thứ này còn thiếu sao...
"Có phải ngày mai không? Tôi hiểu rồi. Có một số vấn đề nhỏ với Bánh Đậu trong thói quen ăn uống, tôi sẽ viết ra cho cậu..."
Thẩm Diễm đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười ngụy trang, giọng nói hơi run run nói: "Bánh Đậu phiền anh lo liệu, trợ lý Phương ... Bánh Đậu còn nhỏ nên có thể có những điều nó không hiểu, xin hãy bao dung, nếu đứa bé phạm sai lầm, xin đừng trách phạt nặng tay...
Thẩm Diễm không kiềm chế được cảm xúc, cũng không nói được nữa, Tang Đồng vội vàng tiến lên đỡ lấy bả vai cô, nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng, đừng lo lắng, Cố tổng đau lòng đứa nhỏ lắm, nó rất dễ thương, mọi người sẽ yêu quý cậu bé thôi. "
Thẩm Diễm vừa gật đầu vừa kìm nước mắt, Phương Tuấn là đàn ông nên lý trí hơn, sau khi Tang Đồng trấn tĩnh Thẩm Diễm, liền nói: "Vậy Thẩm tiểu thư, chuẩn bị xong đi, sáng mai tám giờ chúng tôi sẽ đón đứa bé, mười giờ máy bay bay đến thành phố Bình Giang. "
Thẩm Diễm sững sờ, máy bay lúc mười giờ?
Thẩm Diễm cay đắng gật đầu, Phương Tuấn cùng Tang Đồng xách cặp đi về.
Thẩm Diễm đang ngồi trên sô pha, nhìn mấy tờ giấy trên bàn, cô đứng dậy, bỏ vào túi hồ sơ, nhẹ nhàng mở cửa, cất vào một cái hộp trong tủ.
Sau đó Thẩm Diễm ngồi xuống bên cạnh giường, con trai còn đang ngủ say, bên ngoài cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Nét mặt của đứa trẻ thật ra rất giống Cố Thừa Minh, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ yên bình, đẹp đẽ, có lẽ là mơ thấy rất vui, khóe miệng hơi cong lên mang theo ý cười.
Đứa bé như vậy sao cô có thể bỏ qua được.
Thẩm Diễm không nhịn được ngẩng đầu vuốt má, hết lần này đến lần khác vuốt tóc cậu.
Bánh Đậu tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn cô và nói: "Mẹ"
Thẩm Diễm cúi xuống hôn lên má cậu, cười nói: "Tiểu tử lười biếng, mặt trời thiêu đốt cái mông của con rồi, mau đứng dậy."
Bánh Đậu ậm ừ hai tiếng, mở hai tay ra ôm cô, Thẩm Diễm cười nhạt, ngoáy mũi rồi bế cậu lên.