Cố Thừa Minh khóe miệng đột nhiên nhếch lên ý cười lạnh: "Tính cách tốt sao?"
Phương Tuấn đoán không ra dụng ý của đối phương, nhưng ngẫm lại Cố Thừa Minh là người thừa kế của Cố thị, chút tâm tư nhỏ này làm sao lừa gạt được anh, liền dứt khoát nói thật.
"Thẩm tiểu thư tính cách hoạt bát, đối xử với mọi người ôn nhu, đối với Cố tổng cũng mười phần để tâm, tôi nghĩ rằng cô ấy là người phụ nữ tốt."
"Người phụ nữ tốt. . ."
Phương Tuấn gật gật đầu, Cố Thừa Minh không nói thêm gì nữa.
"Cố tổng, ngài sáng mai liền trở về, thật sự không có ý định tái hợp cùng Thẩm tiểu thư sao?"
Cố Thừa Minh bình tĩnh nói: "Không phải tôi không có ý định tái hợp, mà vì cô ấy đã yêu người khác rồi."
Phương Tuấn lần này thật sự bị chấn kinh, thậm chí nói không nên lời an ủi, Cố Thừa Minh cũng theo đó trầm mặc xuống, biểu lộ hờ hững.
Phương Tuấn nghĩ, đây rốt cuộc là chuyện gì, sao có khả năng như vậy. Năm đó Thẩm Diễm một lòng đối với Cố Thừa Minh, Phương Tuấn nhìn thấy còn muốn kết hôn, làm gì có một điểm là giả vờ? Không lẽ nào như Hà Uyển nói, Thẩm Diễm quả thật có ý đồ không tốt khi tiếp cận Cố Thừa Minh.
Phương Tuấn im lặng, thực sự là nghĩ không ra.
Phương Tuấn tiễn Cố Thừa Minh lên máy bay xong liền về khách sạn bận rộn, trong lúc đó nghe điện thoại của Cận Diệc Hàng. Sau khi cúp điện thoại, Phương Tuấn thở phào một cái.
Cố Thừa Minh giữa trưa về đến Bình Giang, Hà Uyển lập tức gọi cho Bạch Tĩnh Toàn cùng Cố Hiểu Vi giữa trưa tất cả về nhà ăn cơm, Cố Tân Quốc thì không có ở nhà. Đợi đến gần mười hai giờ cũng không nhìn thấy Cố Thừa Minh, gọi điện thoại cũng không ai nghe.
Bạch Tĩnh Toàn vẫn dịu dàng cười, không dám lộ vẻ thiếu kiên nhẫn. Hà Uyển thì hết sức tức giận, không ngừng để dì Liễu gọi cho Cố Thừa Minh nhưng cuối cùng bên kia trực tiếp tắt máy.
Hà Uyển quăng điện thoại, nổi giận đùng đùng: "Nó đến cùng đang làm cái gì!"
Những người khác không dám nói tiếp. Hà Uyển ép ép mi tâm, bấm số điện thoại di động của Phương Tuấn, cám ơn trời đất, Phương Tuấn kết nối, nhưng mà lại còn tại thành phố Hoài Nam.
"Cậu không có cùng Thừa Minh trở về sao?"
"Đúng vậy, phu nhân, bên này còn có chút công việc."
"Chẳng lẽ còn chưa kết thúc à?"
Phương Tuấn lập tức đổ mồ hôi lạnh, cân nhắc từ ngữ: "Không lâu nữa sẽ kết thúc, tôi ở lại để giải quyết một vài việc nhỏ ạ"
Hà Uyển "A" một tiếng, nói : "Tôi hiểu rồi."
Cúp điện thoại, Hà Uyển không thể làm gì, gọi cho Tang Đồng mới biết Cố Thừa Minh khi vừa xuống máy bay liền về công ty mở họp.
Hà Uyển : ". . ."
Bà để điện thoại di động xuống, nói : "Không đợi nữa, chúng ta đến công ty."
Bạch Tĩnh miễn cưỡng lộ ra nụ cười, đứng lên nói : "Thật xin lỗi, bá mẫu, giữa trưa con còn phải quay phim, bây giờ con phải đi trước, ngày mai lại đến thăm bá mẫu."
Hà Uyển tự biết con trai mình không đúng, liền ôn hòa nói : "Là ta không đúng, con bận rộn như vậy còn làm chậm trễ công việc của con."
Bạch Tĩnh Toàn xem xét tình thế không đúng, liền khôi phục ý cười ôn nhu: "Bá mẫu ngài nói nói gì vậy chứ? Dù cho Thừa Minh không trở lại thì con cũng phải thường xuyên đến thăm mà."
Hà Uyển cười nói : "Tốt, tốt. Ta biết, chờ đến khi con trở thành con dâu ta thì ta mỗi ngày sẽ được gặp mặt trò chuyện với con."
Lời này không khác gì một lời bảo hộ, Bạch Tĩnh Toàn kiềm chế sự vui mừng trong lòng, khắc chế xấu hổ, nói : "Con nguyện ý mỗi ngày đến chăm sóc bá mẫu."
Hà Uyển khẽ mỉm cười, đập nhẹ tay của cô ta.
Cố Hiểu Vi cầm đũa mờ mịt nhìn xem hai người. Bạch Tĩnh Toàn ôn nhu nói : "Hiểu Vi, lần trước chị đã lấy được chữ ký của Ngôn Lãng, hôm nào sẽ đưa qua cho em."
Cố Hiểu Vi ngẩn ngơ, đột nhiên nhảy dựng lên, bổ nhào vào Bạch Tĩnh Toàn, cao hứng nói : "Quá tốt quá tốt! Tĩnh Toàn chị thật lợi hại"
Hà Uyển bật cười: "Con bé này lại ăn nói linh tinh rồi"
Bạch Tĩnh Toàn khẽ chau mày, rất nhanh cười lên, nói : "Ừm, được rồi, mau dậy đi, chị phải đi đây."
"Nếu không em gọi chị là chị dâu nhé?"
Bạch Tĩnh Toàn giấu sự phấn khích khi nghe hai tiếng "chị dâu" kia, liền đứng dậy chào ra về.
"Ừm, trên đường cẩn thận."
"Vâng"
Hà Uyển không ngăn cản Bạch Hiểu Vi gọi cô ta là "chị dâu". Bạch Tĩnh Toàn nghĩ tới chỗ này, nụ cười trên mặt càng phát ra ngọt ngào.
Cố Hiểu Vi nói: "Em tiễn chị"
Bạch Tĩnh Toàn không có khước từ, cùng ra ngoài, Ngải Đạt chưa tới nên hai người đứng bên đường trò chuyện.
Cố Thừa Minh ở công ty không về nhà, thậm chí cơm cũng ăn tại công ty. Tang Đồng có chút khẩn trương, cảm thấy sếp mình chuyến này sau khi trở về giống như có chút biến hóa.
Phương Tuấn còn chưa có trở lại, Tang Đồng cũng nghe ngóng được gì, chỉ có thể tận tụy hoàn thành công việc được Cố Thừa Minh giao phó.
Sáu giờ tối, Cố Thừa Minh vẫn còn ở tại công ty. Tang Đồng bằng vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, cảm thấy trong này nhất định có uẩn khúc.
Tang Đồng quyết định sẽ gọi cho Phương Tuấn tìm hiểu một chút
Tang Đồng hẹn ăn cơm cùng bạn trai xong, chợt nhớ ra Cố Thừa Minh vẫn chưa ăn tối. Cô kinh ra một thân mồ hôi, chợt vỗ trán của mình, bận bịu gõ cửa tiến đến văn phòng của Cố Thừa Minh.
"Vào đi." Giọng nam trầm thấp truyền tới, phảng phất mang theo một tia mệt mỏi cùng lạnh lùng.
Tang Đồng đẩy cửa đi vào, thấp giọng nói : "Cố tổng, bữa tối..."
Cố Thừa Minh không ngẩng đầu: "Cô cứ tan tầm trước đi."
Tang Đồng ngẩn người: "Vậy ngài. . ."
Cố Thừa Minh không nói gì, trực tiếp lật qua một trang giấy, xoát xoát viết cái gì. Tang Đồng trong lòng kinh ngạc, đành phải mang theo đầy mình nghi hoặc tan tầm.