GHI CHÉP VỀ SÁCH MINH HỌA SƯU TẦM ÁC MỘNG


Edit: Gấu
Beta: Ryal
Trì Tịch để Ân Lưu Minh ở lại phòng học lớp 12A3 chờ, sau đó một mình đi ra ngoài.

Ân Lưu Minh kéo ghế, ngồi trên bục giảng.

Mấy phút sau, chuông vào học vang lên, các học sinh lục tục đi vào.

Vừa đến thời gian vào lớp, bất kể học sinh ở trạng thái xác sống hay sống lại, tất cả đều yên lặng ngồi đúng vị trí, có nói gì cũng không ai phản ứng lại, toàn bộ như tiến vào trạng thái chờ.

Đúng lúc này nơi cửa phòng học vang lên tiếng "xẹt xẹt", tiếng nói phát ra từ loa phát thanh không còn là âm máy móc, mà là giọng của Trì Tịch.

"Tất cả học sinh lớp 12A3 đứng dậy".

Ân Lưu Minh ngơ ngác.

Loa phát thanh tiếp tục nói: "Mời toàn thể học sinh lớp 12A3 đi ra ngoài, mỗi người chọn một chậu thường xuân ngoài hành lang mang về bàn học.

Chú ý! Mỗi người chỉ lấy một chậu, không tranh giành, không lộn xộn".

Giọng Trì Tịch trong loa phát thanh rất đặc biệt – vừa tỏ vẻ nghiêm túc mà vừa như huênh hoang làm bộ, Ân Lưu Minh nghe mà suýt bật cười.

Các học sinh bắt đầu bước ra khỏi phòng, bắt đầu lựa cây.

Chẳng bao lâu sau, mỗi người ôm một chậu thường xuân quay về.

Ân Lưu Minh bước ra ngoài, nhìn hành lang.

...!Đúng là chỉ còn lại sáu chậu.

Chợt y khẽ nhíu mày.

...!Chỉ còn sáu chậu thôi ư?
Thẩm Lâu lại bay ra từ trong sách minh họa, nhận xét: "Cậu nhóc kia cũng không đến nỗi dốt nát lắm nhỉ".

Ân Lưu Minh liếc hắn một cái: "Trì Tịch có ích lắm đấy".

Thẩm Lâu nhẹ nhàng híp mắt: "Ý em là ta vô dụng sao?".

Ân Lưu Minh mỉm cười nói: "Tôi đâu có nói thế".

Thẩm Lâu "À"một tiếng, định móc mỉa mấy câu, nhưng nhìn Ân Lưu Minh nhíu mày lại thấy khó hiểu: "Em còn lo gì nữa?".

"Tôi chỉ thấy rất kì lạ...!Tại sao chỉ còn sáu chậu thường xuân nhỉ?".

"Có gì mà lạ, chẳng phải đám bắt nạt Tề Tiểu Bắc cũng gồm sáu đứa à?".

"Đúng...!Vấn đề là ở chỗ, chậu hoa của Tề Tiểu Bắc đâu?".


Ân Lưu Minh ngồi xổm xuống, co hai ngón tay, nhẹ nhàng gõ lên vành chậu hoa.

"Mỗi người trong trường này có một chậu hoa,vậy chậu hoa của Tề Tiểu Bắc đâu?".

Hoa trong trường có quy luật rất rõ ràng:
Dây thường xuân là học sinh.

Trong vườn có chín loại hoa đại diện cho chín môn học của các giáo viên, họ muốn hoàn thành nhiệm vụ dạy bù thì bắt buộc phải tìm thấy loài hoa tương ứng với mình.

Cây dâm bụt ngăn học sinh xác sống đại diện cho bảo vệ hoặc là người canh cổng, lúc họ bước vào giấc mơ này, nơi phòng bảo vệ có mấy chậu dâm bụt lớn.

Hoa bách hợp trắng ở gần phòng y tế có lẽ là đại diện cho bác sĩ trong trường.

Bản thân kẻ tạo giấc mơ chắc cũng tuân thủ quy luật này.

Trước đó, Ân Lưu Minh nghĩ dây thường xuân đại diện cho Tề Tiểu Bắc nằm lẫn trong các chậu cây của học sinh, nhưng bây giờ những chậu cây của người khác đã được mang đi cả rồi mà thứ thuộc về Tề Tiểu Bắc vẫn chưa xuất hiện.

Dù không có bằng chứng gì, nhưng Ân Lưu Minh vẫn cho rằng chậu cây của Tề Tiểu Bắc là điểm mấu chốt để phá giải giấc mơ này.

Thẩm Lâu ung dung nói: "Nếu em nghĩ theo hướng đó, thì hình như vẫn có một người chưa tìm được loài hoa đại diện".

Ân Lưu Minh nhíu mày: "Anh đang nói đến Sở Đông à?".

Thẩm Lâu nhìn y, tỏ vẻ hơi bất ngờ.

"Mấy lần tôi đi ngang qua chỗ gần Sở Đông đều nhìn thấy cô bé".

Ân Lưu Minh nói.

"Cô bé thường xuyên cắt tỉa những cái cây đang lớn trong vườn – vấn đề là, cô bé chưa từng đi sang những vườn hoa khác mà chỉ xuất hiện ở mỗi vườn hoa đó mà thôi".

"Vậy nên?".

"Đa số mọi người trong trường sẽ không hoạt động ở một nơi quá xa loài hoa đại diện cho họ.

Cho nên tôi suy đoán hoa đại diện cho Sở Đông là hoa trong vườn hoa cô ấy chăm sóc".

Chỉ là hoa trong trường được trồng dày đặc, thường xuân cũng không phải một loài cây cao lớn nên Ân Lưu Minh đi qua mấy lần vẫn không tìm được.

"Loài hoa của Sở Đông cũng quan trọng đấy, nhưng chỉ cần biết được vị trí đại khái...".

Ân Lưu Minh đang nói thì dừng lại, im bặt.

Y chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Lâu đang trôi nổi trên đầu mình: "Anh làm gì đấy?".

Thẩm Lâu nhẹ nhàng dùng ngón tay gảy quả cầu nhung rủ xuống trên mũ Ân Lưu Minh, ung dung đáp: "Ngứa tay".

Ân Lưu Minh hít sâu một hơi, mỉm cười: "Thẩm tiên sinh rảnh rỗi thế, không bằng đi tìm hiểu xem dây thường xuân của Tề Tiểu Bắc đang ở đâu đi chứ?".

Khóe môi Thẩm Lâu nhẹ nhàng cong lên: "Ta không thể rời khỏi sách minh họa quá xa được".


Hắn vừa nói vừa tiếp tục gảy quả cầu nhung.

Thẩm Lâu đã muốn làm thế này từ lần đầu tiên nhìn thấy Ân Lưu Minh mặc đồ ngủ rồi – nhưng những lúc ấy y toàn ở trạng thái tính tình nóng nảy, trêu mấy lần đã xù lông lên.

Dù trông dáng vẻ tức giận của y cũng thú vị ra phết đấy, nhưng trêu chọc y trong trạng thái này vui hơn nhiều.

Nụ cười của alm lại càng thêm ôn hòa: "Thôi được".

...!Nội trong tối nay, y sẽ thoát khỏi giấc mơ này!
Trì Tịch quay về lớp 12A3, còn chưa tới cửa đã tha thiết hỏi: "Thế nào rồi anh Ân, có ích không ạ?".

Ân Lưu Minh ngồi xổm bên cạnh chậu cây thường xuân, nhẹ nhàng gõ lên thành chậu, nghe vậy thì ngẩng đầu cười: "Được lắm, cảm ơn cậu".

Trì Tịch tỏ vẻ ngượng ngùng, thở phào một cái.

"Sao cậu lại nghĩ ra cách này?".

"Hồi em học cấp ba thầy chủ nhiệm toàn làm thế, đại hội thể thao, nhận sách giáo khoa hay tập thể dục cũng dùng".

Trì Tịch ngẩng đầu.

"Em thấy ngôi trường này cũng giống trường cấp ba ngoài đời nên đến phòng phát thanh tìm thử, đúng là tìm được chốt mở cửa thật".

Cậu ưỡn ngực: "Em cố ý chọn lớp 12A3, đảm bảo không để người khác nghe được đâu".

Ân Lưu Minh cười, khen ngợi: "Làm tốt lắm".

Trì Tịch cũng cười, rồi lại cúi đầu nhìn những chậu thường xuân: "Vậy giờ mình đưa những thứ này cho Sở Đông ạ?".

Ân Lưu Minh lắc đầu: "Nhiệm vụ yêu cầu giúp Sở Đông làm quà đáp lễ, phải chuẩn bị chu đáo rồi mới đưa sang được".

Lúc ấy Sở Đông nói thế nào?
...!"Những bông hoa đã được cắt xuống cũng sẽ không bị lãng phí, đem đi hong khô làm tiêu bản hay phụ kiện trang trí cũng rất đẹp".

"Đem đi hong khô...".

Ân Lưu Minh trầm ngâm một lúc, đứng lên thở dài: "Xem ra phải đợi đến tối".

Muốn hong khô phải có lửa, nói đến lửa...!Chẳng phải là trận hỏa hoạn ở tòa nhà văn phòng đêm nay ư?
Đêm hôm ấy, ba người Ân Lưu Minh, Ninh Viện Viện, Dương Giác đứng dưới tòa nhà văn phòng.

Lần này họ tới theo yêu cầu của Ân Lưu Minh.

Y để Trì Tịch đi báo cho Ninh Viện Viện với Dương Giác, còn cố ý nói rõ rằng có thể hoàn thành nhiệm vụ chính trong vòng tối nay.

Vậy nên Ninh Viện Viện và Dương Giác chạy tới chẳng chút do dự.


Ninh Viện Viện đảo mắt nhìn một vòng xung quanh: "Trì Tịch đâu rồi?".

Ân Lưu Minh chống một tay lên bệ cửa sổ, sắc mặt không tốt lắm nhưng giọng nói vẫn tạm bình thường: "Có vài việc cần tới cậu ta".

Ninh Viện Viện nhíu mày: "Lúc qua cửa mà cậu ấy không có ở đây thì sẽ bị phán là thất bại đấy".

"Sẽ kịp mà".

Ninh Viện Viện quan sát sắc mặt Ân Lưu Minh, hơi khó hiểu: "Nhiệm vụ chính còn vấn đề gì chưa giải quyết được à?".

Vẻ mặt y lạnh đến nỗi có thể khiến người ta chết cóng.

Ân Lưu Minh quay đầu, để Ninh Viện Viện nhìn rõ đôi mắt y: "Không, tôi chỉ hơi buồn ngủ thôi".

Ninh Viện Viện: "...".

À, cô quên mất, đến tối là vị này sẽ biến thành một người khác.

Dương Giác vốn cho rằng Ân Lưu Minh không ghim mà cũng sẽ chẳng giúp đỡ cậu ta, dù sao lúc trước cậu ta cũng đi theo Đinh Bồi An mà...!không ngờ y chẳng hề nhớ tới những hiềm khích trước mà vẫn gọi cậu ta đến đây chuẩn bị nhận lấy kết cục của giấc mơ này.

Cậu ta cảm kích phát khóc: "Cảm ơn anh Ân, cảm ơn anh".

Ninh Viện Viện thấy hơi khó tin: "Sắp đến lúc phá ải ư?".

Cô nhìn xung quanh một vòng, đoán ra trong nháy mắt: "Chúng ta ở đây chờ đợi vụ cháy diễn ra? Hay ngăn cản nó?".

Ân Lưu Minh trả lời ngắn gọn: "Đợi xem".

Đúng lúc này, dưới lầu bỗng truyền đến tiếng bước chân lén lút.

Ân Lưu Minh và Ninh Viện Viện nhìn nhau rồi cùng trốn vào vệ sinh, nhìn ra ngoài qua khe cửa.

Dương Giác cũng vội vàng theo sau.

Tiếng bước chân ngày càng gần, xuyên qua khe cửa có thể nhìn thấy bóng người chậm rãi lên lầu.

Kẻ đó rẽ ở một góc cầu thang, lộ ra khuôn mặt trẻ trung cứng ngắc xen vẻ ngạo nghễ.

Ân Lưu Minh nhẹ nhàng híp mắt.

Là Nghiêm Hàng.

Nghiêm Hàng đi lên lầu ba, thấy xung quanh không có ai, cười một tiếng với người phía sau: "Tao đã bảo không sao rồi mà".

Phía sau nó là một bóng người chậm chạp đi tới, thận trọng cúi đầu, hai vai thon gầy, trên tay còn quấn băng gạc bẩn thỉu.

Dù không lộ mặt, nhưng Ân Lưu Minh vẫn nhận ra đây chính là Tề Tiểu Bắc.

Dương Giác trợn tròn mắt, nhỏ giọng run run: "Chẳng phải vừa rồi chỉ có tiếng bước chân của một người thôi ư?".

Ninh Viện Viện nhanh chóng bịt miệng cậu ta lại, cảnh cáo cậu ta không được lên tiếng.

Cũng may mấy kẻ ngoài kia không phát hiện.

Nghiêm Hàng hí hửng đi về phía phòng tài liệu, Tề Tiểu Bắc im lặng theo sau chẳng nói câu nào.

Họ càng tới gần phòng tài liệu, càng nhiều chuyện kì quái xảy ra.


Một trận khói trắng bỗng bốc lên từ trên đất, rồi một bụm tro đen cháy xém dần lan rộng ra, biến thành hình người như sống dậy, bước theo Nghiêm Hàng và Tề Tiểu Bắc, lặng lẽ hành động theo kiểu lưu manh.

Là năm học sinh đã bị ngọn lửa thiêu sống tối hôm qua.

"Ầy, đây chính là phòng tài liệu".

Nghiêm Hàng đi đến cửa phòng tài liệu, ngẩng đầu, tỏ vẻ khinh thường và độc ác: "Lấy được chìa khóa chưa?".

Tề Tiểu Bắc im lặng gật đầu.

"Không ngờ đấy, mày ngu thế mà cũng lừa được Tưởng Xứng Đà".

Nghiêm Hàng cười hô hố, khinh miệt vỗ lên mặt cậu.

"Bọn tao ở ngoài này đợi nhé".

Tề Tiểu Bắc run rẩy, bỗng mở miệng: "Tôi, tôi...".

"Sao, muốn đổi ý à?".

Nghiêm Hàng móc một thứ được bọc túi ni lông trong túi ra.

"Không muốn lấy lại đồ Sở Đông tặng mày à?".

"Tôi...".

"Hay mày muốn sạp hàng của mẹ mày bị đạp đổ thêm lần nữa đây?".

Giọng Nghiêm Hàng bỗng trở nên dữ tợn.

"Mày dám chơi tao à, Tề Tiểu Bắc?".

Thân người run run của Tề Tiểu Bắc bỗng bình tĩnh lại.

Một lát sau, cậu thấp giọng nói: "Tôi làm".

Âm thanh ấy nửa hờ hững, nửa chết lặng trong vô tận.

"Thế mới ngoan".

Nghiêm Hàng bước sang bên cạnh ngoắc tay, một cái xác cháy thui ân cần chạy đến đưa thuốc rồi giúp nó châm lửa.

Nó thích ý nhả ra một ngụm khói, hờ hững phất tay với Tề Tiểu Bắc rồi quay sang một chỗ khác trong hành lang.

Tề Tiểu Bắc đứng trước cửa phòng tài liệu, đông cứng như một bức tượng.

Một chốc sau, cậu lấy chìa khóa ra, vặn cửa bước vào.

Ninh Viện Viện cúi đầu nhìn Ân Lưu Minh vẻ thắc mắc.

Ân Lưu Minh lắc đầu.

Chỉ vài giây sau, tiếng bước chân lại vang lên.

Họ nhìn xuyên qua khe cửa – Đinh Bồi An nhanh nhảu chạy tới, nhìn cánh cửa phòng tài liệu đã mở toang, đắc ý cười, chuẩn bị bước vào..


Bình luận

Truyện đang đọc