GHI CHÉP VỀ SÁCH MINH HỌA SƯU TẦM ÁC MỘNG

Edit: Ryal

Các y tá làm việc rất nhanh, họ kiểm tra tình trạng cơ thể rồi đổi quần áo phẫu thuật cho Kha Học Gia.

Phùng Phong ở chung phòng bệnh nhìn cậu ta với vẻ bất an, mấy lần muốn nói rồi lại thôi.

Kha Học Gia thì lại rất bình tĩnh, thậm chí còn thản nhiên gấp quần áo cho vào tủ.

Phùng Phong thấp giọng hỏi: "Tiểu Kha, cậu không sợ à? Hay chúng ta bỏ trốn?".

"Sợ thì có ích gì, trốn thì trốn được đi đâu". Kha Học Gia vỗ mặt, thở dài. "Đến đâu hay chừng đó đi...".

Cửa phòng bệnh của họ đột nhiên bật mở.

Phùng Phong và Kha Học Gia ngẩn người, vô thức gọi: "Anh Ân...".

"Suỵt".

Ân Lưu Minh đặt ngón tay lên môi ý bảo họ im lặng, rồi nhanh chóng nói: "Lát nữa tôi sẽ đi vào phòng phẫu thuật cùng cậu".

Kha Học Gia ngẩn ra, mừng rỡ: "Thật không?".

Có một người chơi lão làng đi cùng dù sao cũng tốt hơn một thân một mình tới cửa tử!

Ân Lưu Minh gật đầu: "Tôi muốn điều tra vài thông tin, nên cần cậu hỗ trợ... Đương nhiên, tôi cũng sẽ cố gắng giúp đỡ cậu trong khả năng có thể".

Lần này Kha Học Gia đã hoàn toàn yên tâm, nhiệt huyết sôi trào: "Tôi phải làm gì?".

"Lát nữa y tá tới đây, cậu giúp tôi đánh lạc hướng cô ta".

Y tá trưởng chính là người đã dẫn họ vào bệnh viện hôm qua. Cô ta bình thản đẩy một chiếc giường cấp cứu vào, sau lưng là một y tá mới khác: "Giường 78, chuẩn bị đi nào".

Kha Học Gia xuống khỏi giường bệnh, bỗng ôm bụng: "Này cô y tá, tôi đi vệ sinh được không? Cứ mỗi khi căng thẳng là tôi lại bị đau bụng ấy mà".

Y tá trưởng cau mày: "Nhanh lên nhé".

Kha Học Gia ừ một tiếng, chạy vào nhà vệ sinh.

Một chốc sau, giọng cậu ta bỗng trở nên hoảng hốt: "Tôi bị sao thế này? Cô y tá, cô y tá ơi! Cô vào đây xem thử đi!".

Hai y tá nhìn nhau, cùng bước vào nhà vệ sinh.

Phùng Phong vội vàng kéo một người lại: "Úi, cô y tá ơi, hình như cổ tôi hơi sưng một tí. Cô xem giúp tôi với được không?".

Y tá ấy không thể không dừng lại, nhìn cổ Phùng Phong.

Y tá còn lại gõ cửa vệ sinh: "Tôi vào nhé".

Dứt lời, cô ta đẩy cửa bước vào.

Một người cá bảo thạch lung linh và xinh xắn xuất hiện ngay trước mắt.

Cánh cửa đóng lại, cạch một tiếng.

"Đây là cái...".

Cô y tá còn chưa nói hết đã thấy Phù Lan bay tới bên tai mình, diễn tấu bản Sonata violin.

Hiệu quả thôi miên của nó rất tốt, cô ta nhanh chóng thiếp đi.

Kha Học Gia vội đưa tay đỡ lấy rồi cẩn thận để cô ta ngồi dựa vào tường.

Ân Lưu Minh nói "xin lỗi" một tiếng, rồi kéo khẩu trang cô ta xuống.

Một khuôn mặt thanh tú hiện ra sau lớp khẩu trang.

Ân Lưu Minh đặt tay lên sách minh họa, kích hoạt kĩ năng của động vật thân mềm biển sâu.

Chất nhầy đen như mực hiện ra bọc kín cả người y.

Chỉ trong nháy mắt, quần áo, dáng vẻ, thậm chí cả chiều cao của Ân Lưu Minh đều biến thành giống cô y tá đang hôn mê như đúc.

Kha Học Gia khiếp hãi nhìn y.

Ân Lưu Minh mỉm cười: "Chút kĩ xảo thôi ấy à".

Ngay cả giọng nói cũng giống hệt y tá kia.

Y sờ lên mặt: "Khẩu trang".

Chất lỏng lại xuất hiện, biến thành khẩu trang.

Kha Học Gia chần chừ nhìn cô y tá đang hôn mê: "Giờ phải làm gì với cô ta đây?".

Ân Lưu Minh thử khua khua sách minh họa trước mặt cô ta – không có phản ứng gì.

"Để cô ta ngủ thêm một lúc nữa đi, lúc nào chúng ta quay về từ phòng phẫu thuật thì đổi lại sau". Ân Lưu Minh nhìn Phù Lan, giọng dịu xuống. "Phù Lan ở lại đây trông chị ấy nhé?".

Phù Lan quẫy chiếc đuôi cá vàng, bay vài vòng trên không trung, tỏ vẻ đồng ý.

"Cảm ơn em".

Ân Lưu Minh chỉnh lại chiếc mũ y tá, mỉm cười: "Đi nào, giường 78".

Chẳng biết có phải do kẻ tạo giấc mơ hay không mà phòng phẫu thuật và phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú cùng nằm ở tầng cao nhất, chỉ cần vào thang máy rồi đi thẳng lên là đến nơi.

Lần này họ vẫn dùng thang máy bên trái.

Kha Học Gia nằm trên giường, tâm trạng không khỏi có chút âu lo.

Cậu ta quay sang phía Ân Lưu Minh, cố lấy y làm chỗ dựa.

Quan sát Ân Lưu Minh trong vai y tá một hồi lâu, Kha Học Gia bỗng thấy hơi hoang mang – ặc, đó là anh Ân thật ư?

Các y tá mặc đồng phục và mũ giống hệt nhau, đến cả kiểu tóc cũng giống, trên mặt đeo khẩu trang, gần như không hề có điểm khác biệt.

Kha Học Gia nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, đáy lòng dần lạnh lẽo.

Hai y tá thực sự giống nhau như đúc.

Cậu ta chậm rãi nắm hai tay lại, hít thật sâu, cố khiến bản thân tỉnh táo.

Tinh.

Thang máy dừng ở tầng mười tám.

Tầng phẫu thuật cũng mang phong cách sạch sẽ và đối xứng của bệnh viện, cũng lạnh lẽo và yên ắng, không một bóng người.

Hai y tá đẩy giường tới phòng phẫu thuật.

Thấy mình sắp bước vào phòng phẫu thuật mà các NPC đồn là còn đáng sợ hơn cả đoạn đầu đài, Kha Học Gia càng lúc càng sốt sắng, không nhịn được mà nhìn hai y tá đẩy giường, nhưng chẳng dám bắt chuyện với Ân Lưu Minh vì sợ kế hoạch của y bị lộ.

Hai y tá khác bước ra từ phòng chuẩn bị bên cạnh, ngăn họ lại: "Đợi đã".

Hai y tá đẩy giường cùng nhìn họ.

Một người cất tiếng: "Để tôi đưa bệnh nhân vào, mấy cô đi khử trùng với cô kia đi".

Trái tim Kha Học Gia vọt thẳng lên cuống họng.

... Dù ai là Ân Lưu Minh, thì vẫn chỉ còn mình cậu ta ở đây chiến đấu mà thôi!

Hai y tá nhìn nhau, cùng gật đầu: "Được".

Một người buông cạnh giường trước, vờ như vô ý mà mở tay Kha Học Gia ra, rồi vội vàng đặt lại tay cậu ta lên giường.

Cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở, y tá vừa xuất hiện đẩy giường vào trong.

Kha Học Gia siết chặt tay phải, co xuống dưới lớp quần áo.

Hai y tá cùng một y tá khác vừa xuất hiện đi tới cửa phòng khử trùng.

Hai người nhấc chân bước vào, người cuối cùng lại không hề nhúc nhích.

Hai người đầu tiên liếc nhìn nhau.

Một trong số đó hỏi: "Cô không vào à?".

Y tá kia lắc đầu, biểu cảm dưới lớp khẩu trang có vẻ hơi kì quái, bỗng xoay người chạy mất.

Một trong hai y tá ở phòng khử trùng vô thức định đuổi theo, người còn lại nói: "Không cần đâu, chủ nhiệm Tạ nói chỉ cần người chơi kia không quấy rầy chúng ta là được, đừng chạy theo cậu ta".

Cô ta bước vào trong phòng, cầm một chai nước khử trùng lên, mỉm cười: "May là chủ nhiệm Tạ biết được người chơi kia giả làm chúng ta qua camera giám sát, lỡ như để cậu ta trà trộn vào thì xong đời rồi. Tôi có hàng độc chuẩn bị cho riêng cậu ta thôi đấy".

Y tá còn lại cũng cười, gật đầu: "May mà có chủ nhiệm Tạ. Nhưng sao chúng ta lại phải đối xử đặc biệt với người chơi kia?".

"Không biết, nghe nói là liên quan đến bác sĩ Trì". Y tá kia thả chai nước khử trùng xuống. "Người chơi kia tương đối lợi hại, chủ nhiệm Tạ nói nhất định không thể để cậu ta bước vào phòng phẫu thuật".

Y tá còn lại gật đầu.

"Kẻ ngáng đường đi mất rồi, chúng ta cũng sang phòng phẫu thuật thôi. Một người làm thì khó lắm". Y tá kia ngoắc tay, mở ra một cánh cửa khác.

Y tá còn lại theo sau cô ta, đôi mắt lóe ý cười: "Đi thôi".

Phòng phẫu thuật hình cầu rỗng, quanh tường toàn những máy móc nhìn hoa cả mắt, chính giữa là cây đèn phẫu thuật rất to, chói sáng tới mức Kha Học Gia không mở mắt được nếu nhìn thẳng vào.

Cậu ta nằm trên bàn mổ, quan sát xung quanh.

Y tá đưa cậu ta lên bàn mổ xong thì thao tác gì đó trên đống máy móc, màn chiếu trên vách tường bên cạnh hiển thị thông tin đặc thù về cơ thể của cậu ta, gồm huyết áp, nhiệt tim, chỉ số trong máu...

Bác sĩ Trì có nhiệm vụ kiểm tra phòng lúc trước cũng đang thao tác gì đó với dụng cụ y khoa.

Kha Học Gia nhân cơ hội hỏi: "Này cô y tá, tình hình cơ thể tôi thế nào?".

Y tá đáp qua loa: "Rất tốt, coi như phù hợp với tiêu chuẩn".

Kha Học Gia cảnh giác: "Tiêu chuẩn gì cơ?".

"Cậu hỏi nhiều thế làm gì". Y tá cầm bình truyền nước tới. "Gắn kim nào".

Chẳng biết có phải do đã vào phòng phẫu thuật hay không mà biểu cảm của cô ta lạnh hẳn xuống. Bình chất lỏng kia có màu tím sóng sánh, trông rất đáng sợ.

Mấu chốt là dường như có vật sống nào đó đang nhúc nhích bên trong.

Kha Học Gia ngốc đến mấy cũng hiểu là có vấn đề, cậu ta giãy giụa ngồi dậy: "Những bệnh nhân trước cũng truyền thứ này ư?".

"Dĩ nhiên". Y tá nhìn biểu cảm trên mặt Kha Học Gia là biết sắp có chuyện gì, cô ta thở dài, vỗ tay một cái.

Một đám y tá tràn vào từ ngoài cửa, cầm trong tay những món đồ y khoa giống hệt như lúc bắt giữ Thạch Khải Viễn.

Một gã đàn ông to con như Thạch Khải Viễn còn bị khống chế, Kha Học Gia tự biết mình không làm gì được, bèn chẳng hề do dự mà ném thứ trong tay về phía lũ y tá kia.

Choang!

Chiếc bình thủy tinh vỡ nát, chất lỏng đỏ thắm vương vãi khắp nơi, vẩy lên người những y tá đó.

Kha Học Gia nhanh chóng lùi ra sau, xé tay áo bịt miệng mũi.

Khi bị chất lỏng màu đỏ bắn lên người, ánh mắt vốn lạnh lùng của đám y tá đều trở nên ngơ ngác, họ cứng đờ đứng tại chỗ không nhúc nhích nổi, hệt như bị chết máy, thi thoảng cánh tay và chân run run rất nhẹ.

Thứ chất lỏng trên cái túi truyền kia ngọ nguậy trong tay y tá dẫn đầu.

Bác sĩ Trì nghe thấy tiếng động phía sau, giật mình nhìn Kha Học Gia rồi nhanh chóng cầm ống tiêm bên cạnh lên.

Cậu giật giật cánh mũi, chợt biến sắc: "Đây là...".

Bác sĩ Trì quay người chạy ra ngoài không chút do dự.

"Ồ?".

Kha Học Gia hơi hoảng, nhìn bác sĩ Trì chạy trốn.

Ban nãy bác sĩ Trì cầm ống tiêm, cậu ta còn tưởng mình phải đánh nhau một trận – tuy bác sĩ Trì chỉ cao xấp xỉ cậu ta, nhưng dù sao cũng có ưu thế sân nhà, cậu ta đã mất át chủ bài, lòng cũng không chắc chắn.

Ai ngờ bác sĩ Trì lại quay đầu chạy đi ngay tức khắc? Thứ chất lỏng đỏ của anh Ân có lực uy hiếp lớn đến vậy ư?

Chẳng hiểu mô tê gì, Kha Học Gia chỉ đành quy cho đạo cụ của Ân Lưu Minh lợi hại.

Cậu ta định bước ra ngoài, nhưng nhìn những y tá đang không ngừng co giật tại chỗ thì lòng hiếu kì mãnh liệt lại dâng lên.

Kha Học Gia thử tiến tới như thăm dò, thấy y tá gần mình nhất không có phản ứng gì thì nhanh chóng kéo khẩu trang của cô ta xuống.

Một khuôn mặt thanh tú và quen thuộc lộ ra.

Giống hệt cô y tá đã ngất đi trong nhà vệ sinh.

Kha Học Gia cố dằn nhịp tim kịch liệt, lần lượt tháo hết khẩu trang của tất cả các y tá.

Gương mặt nào cũng giống nhau như đúc, giống tới nỗi đến cả nhân bản vô tính cũng không bằng, hoàn toàn chính là phiên bản phục chế của nhau.

Dù đã có chuẩn bị trước nhưng Kha Học Gia vẫn hít một hơi sâu, rồi cảm giác có gì không đúng, lại vội vã dùng tay áo bịt miệng mũi.

Rõ ràng nên đào tẩu, nhưng Kha Học Gia lại đưa mắt nhìn túi truyền trên tay y tá kia – rốt cuộc thứ đang ngọ nguậy trong đó là gì?

Một giọng nói mách bảo cậu ta nhanh chóng chạy ra ngoài, cảm xúc phấn khích lại khiến Kha Học Gia run rẩy cầm túi truyền kia lên.

Trì Tịch hoảng hốt chạy khỏi phòng phẫu thuật, thấy hai y tá đang bước tới thì vội nói: "Đừng đến phòng phẫu thuật!".

Một y tá đỡ lấy cậu, hơi giật mình: "Bác sĩ Trì sao thế?".

Trì Tịch day day thái dương, cảm giác lâng lâng: "Phong tỏa phòng phẫu thuật, đưa người chơi kia tới bãi đỗ xe trước đã... Liên lạc với chủ nhiệm Tạ, theo dõi sát sao vị trí của anh Ân!".

Y tá đỡ lấy cậu gật đầu, quay sang nói: "Cô đi báo cho chủ nhiệm Tạ, tôi đưa bác sĩ Trì đi nghỉ".

Y tá còn lại ừ một tiếng, xoay người chạy đi.

Trì Tịch thở phào nhẹ nhõm, được cô y tá đỡ vào một căn phòng nghỉ ngơi.

Cô ta nhanh chóng lấy ra một miếng băng gạc ướt nhẹp đặt lên trán cậu: "Có chuyện gì thế, bác sĩ Trì?".

Trì Tịch nhắm mắt, than thở: "Ban nãy người bệnh trong phòng phẫu thuật đập vỡ một bình nọc độc, những y tá khác đều bị tê liệt cả rồi".

Cô y tá giật mình: "Chúng tôi đã kiểm tra khi đưa cậu ta ra khỏi phòng bệnh rồi, đâu có mang theo thứ gì".

"Hẳn là anh Ân đã kín đáo đưa cho cậu ta trong lúc ngụy trang thành y tá". Trì Tịch mím môi, thấp giọng. "Lúc trước trong "Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu", anh Ân đã dùng thứ độc ấy để thôi miên người dân thị trấn, ép họ tiết lộ những thông tin quan trọng... Tôi cũng không thể trúng kế được".

Cô y tá đưa một cốc nước sang: "Bác sĩ Trì cũng dính nọc độc ư?".

"Có hít phải một chút, nói chung bây giờ tôi không thể để anh Ân tiếp cận". Trì Tịch lấy băng gạc xuống, uống một ngụm nước, cố day huyệt thái dương để khiến bản thân bình tâm lại. "Anh Ân không phải người sẽ dễ dàng bỏ cuộc... Rốt cuộc anh ấy đã dùng cách nào để bước vào phòng phẫu thuật? Tôi đã dời giờ phẫu thuật từ ban đêm sang ban ngày, với tính cách của anh Ân thì sẽ không xông vào bằng vũ lực mới đúng...".

Cô y tá nhẹ giọng: "Bác sĩ Trì đừng lo, có chủ nhiệm Tạ thì một người chơi đâu tính là gì".

"Chủ nhiệm Tạ rất đáng tin, nhưng anh Ân rất đáng sợ, anh ấy ở một trình độ hoàn toàn khác". Trì Tịch than thở. "Dù chủ nhiệm Tạ nắm trong tay quyền lực tuyệt đối với giấc mơ này thì cũng vẫn có chấp niệm, anh Ân không chỉ phân tích dựa vào đầu óc thôi đâu, năng lực phá hoại của anh ấy cũng mạnh lắm".

Cô y tá cẩn thận tiếp lời: "Chẳng trách ban đêm...".

"Thí nghiệm vào ban đêm nhất định phải dừng lại". Trì Tịch mím môi. "Anh Ân buổi tối... quá kinh khủng".

Cô y tá im lặng một chốc, rồi mới nói tiếp: "Nhưng liệu phía chủ nhiệm Tạ có ý kiến gì không?".

"Có ý kiến cũng phải nghe lời tôi!". Trong nháy mắt khí thế của Trì Tịch mạnh hẳn lên, rồi lại xìu xuống, lắp bắp: "Chắc, chắc em ấy sẽ không giận đâu... Nếu anh Ân phá vỡ giấc mơ này, thí nghiệm của em ấy sẽ không thể tiếp tục được nữa...".

"Tiến trình thí nghiệm của chủ nhiệm Tạ đến đâu rồi?".

"Chi tiết cụ thể thì tôi không biết, lúc trước khi nói chuyện phiếm, em ấy có bảo chắc phải một thời gian nữa".

"Chủ nhiệm Tạ lạnh lùng như băng, không ngờ cũng có lúc cô ấy nói chuyện phiếm".

"Em ấy thi thoảng tỏ ra tương đối lạnh nhạt vô tình, thực ra chỉ là không biết nên xử sự ra sao với người khác thôi". Trì Tịch thở ra một hơi, khóe môi vô thức cong cong. "Chắc vách ngăn giữa thiên tài và người thường là vậy. Có lúc tôi nghĩ em ấy cũng muốn giữ mối quan hệ tốt với người khác, nhưng thí nghiệm và số liệu mà em ấy cần lo đến còn nhiều hơn, không có sức cho việc xã giao... mà thực ra cũng chẳng có gì".

Cô y tá khích lệ: "Tình cảm giữa bác sĩ Trì và chủ nhiệm Tạ tốt thật đấy".

"Tốt ư...". Trì Tịch cười, gương mặt đượm vẻ cô đơn. "Chỉ tiếc là tôi chẳng thể ở lại cùng em ấy được bao lâu nữa".

"Tại sao?".

"Sớm muộn gì giấc mơ này cũng sẽ kết thúc. Tuy rất không muốn, nhưng tôi không thể để em ấy chết cùng mình được".

Giọng cô y tá rất ôn hòa: "Chủ nhiệm Tạ cũng nghĩ thế ư?".

"Đương nhiên rồi".

"Vậy tại sao chủ nhiệm Tạ lại duy trì giấc mơ này?".

"Đương nhiên là vì...".

Reng reng...

Tiếng chuông và tiếng điện thoại rung vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.

Trì Tịch lấy ra nhìn, ấn nhận cuộc gọi với vẻ nghi hoặc: "Chủ nhiệm Tạ à? A, đúng rồi...".

Chẳng biết đầu dây bên kia nói những gì mà giọng cậu đột nhiên nghẹn lại.

Một tay khác của Trì Tịch run lên, chiếc cốc thủy tinh rơi xuống đất vỡ thành vô số mảnh nhỏ, nước nóng bắn tung tóe khắp nơi.

Mặt cậu trắng bệch, đồng tử đột nhiên co lại, cổ cứng đờ như cỗ máy rỉ sắt, quay sang nhìn cô y tá hiền hậu dễ gần kia.

"Cô y tá" thở dài với vẻ nuối tiếc: "Chủ nhiệm Tạ phản ứng nhanh thật đấy".

Tay Trì Tịch run rẩy, giọng khàn đi: "Anh, anh Ân?".

Chất nhầy đen kịt xuất hiện quanh cơ thể "cô y tá", rồi bị thu hồi lại.

Gương mặt đẹp đẽ và ôn hòa của Ân Lưu Minh lộ ra.

Y khẽ mỉm cười với Trì Tịch: "Dù hơi muộn nhưng cũng phải chào một câu, lâu rồi không gặp... Tôi buổi tối đâu có kinh khủng đến thế đâu chứ nhỉ?".

Trì Tịch há miệng, không thốt nổi thành lời.

Ân Lưu Minh nhìn biểu cảm của cậu mà bật cười: "Đang nhớ lại xem ban nãy cậu đã tiết lộ cho tôi bao nhiêu thông tin à?".

Trì Tịch ôm ngực, chán nản hỏi: "Anh đã làm thế nào vậy, anh Ân?".

"Sau giấc mơ trước, tôi lấy được một loại năng lực có thể khống chế vật thể không sinh mệnh". Ân Lưu Minh chẳng hề giấu giếm mà chỉ vào cơ thể mình. "Các y tá ở bệnh viện số ba trông thì biết nói biết cười nhưng lại giống nhau như đúc, có khác nào con rối hoặc chương trình cài đặt tự động đâu? Tôi chỉ thử xem, ai ngờ khống chế được thật".

Trì Tịch ngẩn người, dần thông suốt: "Nghĩa là anh Ân ngụy trang thành y tá, bị phát hiện trong lúc trà trộn thì khống chế một y tá khác chạy đi, vờ như cô ta là anh?".

Ân Lưu Minh gật đầu: "Chỉ tiếc thuật điều khiển không hiệu nghiệm lắm, chắc chắn bây giờ cô y tá kia đã thoát khỏi khống chế rồi. Vậy nên chủ nhiệm Tạ mới phát giác mọi thứ thông qua camera giám sát rồi gọi điện báo cho cậu".

Cô y tá đã chạy khỏi phòng phẫu thuật báo lại cho chủ nhiệm Tạ, chủ nhiệm Tạ kiểm tra camera giám sát, thấy sự việc bất thường nên mới gọi điện thoại tới.

Trì Tịch cười khổ: "Anh Ân quả là thần thông quảng đại".

"Giấc mơ này hẳn được duy trì bởi cả cậu và chủ nhiệm Tạ mà cậu đang nhắc đến". Ân Lưu Minh nhìn xung quanh. "Rừng trúc ở phía sau là cảnh phục dựng nơi cậu đã chết, nhưng nhờ có ảnh hưởng của chủ nhiệm Tạ nên cả nỗi sợ và uy hiếp đều được giảm thiểu xuống rất nhỏ, nghĩa là hai người đã thống nhất với nhau đến một mức nào đó... Cậu và cô ấy cùng gìn giữ giấc mơ này, để trò chơi Ác Mộng không đánh mất những người chơi mới, đạt được mục đích của cô ấy".

Mặt Trì Tịch xám như tro.

"Mục đích của cô ấy là gì? Liên kết với tên của giấc mơ và những thông tin cậu đã tiết lộ, thì hẳn là một thí nghiệm nào đó. Ví dụ bệnh nhân được phẫu thuật rồi cuối cùng sẽ tới địa điểm mà thí nghiệm thực sự diễn ra, sau đó...".

Trì Tịch chợt ngồi thẳng dậy, hai mắt mở to, ánh mắt như đang cầu xin: "Anh Ân!".

Ân Lưu Minh dừng lại.

"Anh Ân... Giờ anh đã lợi hại lắm rồi, phải không?". Trì Tịch nắm tay y, nói năng lộn xộn. "Giấc mơ của bọn em là loại ở cấp thấp nhất, độ khó thấp, thưởng cũng ít, dù anh có phá ải thì cũng không nhận được bao nhiêu điểm... Trước giờ bọn em chưa từng giết hại người chơi nào, có ra sao thì cuối cùng cũng thả cho họ qua ải... Vậy nên... Anh có thể...".

Ân Lưu Minh cúi đầu, nụ cười dần tắt.

Y nhìn Trì Tịch, khẽ thở dài: "Trì Tịch".

Trì Tịch ngẩng đầu, cắn môi, nước mắt đã bắt đầu tích tụ.

"Có lẽ bây giờ thì đã muộn, nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu một câu xin lỗi". Ân Lưu Minh vỗ vai cậu. "Lẽ ra tôi phải bảo vệ cậu cho tốt, xin lỗi".

Trì Tịch ngẩn ra, dường như không ngờ Ân Lưu Minh sẽ nói vậy.

Nước mắt cậu rơi lách tách, giọng nghẹn hẳn đi: "Không, không đâu... Chỉ tại em ngốc quá... Chỉ tại em mãi là vật cản... Em chỉ, em chỉ...".

Nói đến câu sau, Trì Tịch cúi đầu, yếu ớt dựa vào người Ân Lưu Minh, hai vai không ngừng co giật vì nỗi bi ai và tuyệt vọng sâu sắc.

Dù sao cậu cũng đã kết thúc cuộc đời trong rừng cây sâu hun hút và tối thăm thẳm kia, làm gì có ai cam lòng rời khỏi thế giới tươi đẹp?

Ân Lưu Minh nhắm mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

Đến khi Trì Tịch khóc xong, y mới hỏi: "Trì Tịch, nếu cậu đã trở thành kẻ tạo giấc mơ thì nhất định cậu vẫn còn khúc mắc chưa được gỡ bỏ... Và nếu cậu không muốn sống lại, thì cậu duy trì giấc mơ này với mục đích gì?".

Trì Tịch biến sắc, lắc đầu: "Không, em...".

"Nếu cậu có chuyện muốn làm thì có thể nói với tôi". Ân Lưu Minh nửa quỳ xuống, thành khẩn nhìn Trì Tịch. "Chắc cậu cũng biết, bạn gái cậu bị kéo vào trong giấc mơ này thì cơ thể của cô ấy ở hiện thực sẽ ngày càng yếu đi, và cuối cùng sẽ chết theo cậu".

Trì Tịch cắn môi dưới.

"Ban nãy cậu chỉ vừa nhắc tới mục đích bạn gái cậu duy trì giấc mơ này, thế còn cậu thì sao?". Ân Lưu Minh nói. "Dù không cần phá ải, thì với tư cách bạn bè đơn thuần, tôi cũng muốn giúp cậu thực hiện nó".

Trì Tịch nhìn biểu cảm trên mặt Ân Lưu Minh, hơi hoảng hốt, vô thức đáp lời: "Em muốn...".

Bụp!

Bỗng ánh đèn trong phòng tắt ngấm.

Ân Lưu Minh ngẩn ra.

Y chưa kịp phản ứng đã thấy trời đất quay cuồng như thể cả thế giới đều đang xoay, đầu váng mắt hoa, trước mặt chỉ thấy đen kịt, ngay cả đường nét mờ của những vật trong phòng cũng chẳng thấy rõ.

Ân Lưu Minh nhắm mắt lại trong vô thức.

Chỉ ba năm giây ngắn ngủi, cảm giác chao đảo như thế giới đang quay bèn biến mất.

Khi Ân Lưu Minh mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.

Y đang đứng ở sảnh bệnh viện, bên cạnh là Tư Thành cung đang ngơ ngác, Mễ An Bồi, và cả năm người chơi mới. Ngay cả Thạch Khải Viễn vốn đã mất tích cũng ở đây.

Một y tá bước ra: "Mấy người chính là nhóm bệnh nhân mới đúng không? Đi lấy số đi đã, phòng bệnh đã được sắp xếp rồi".

Ân Lưu Minh nghe Mễ An Bồi chửi tục một câu: "Cái đệch, vụ gì nữa đây?".

Thời gian đã quay ngược về lúc họ mới bước vào giấc mơ?!

Bình luận

Truyện đang đọc