GHI CHÉP VỀ SÁCH MINH HỌA SƯU TẦM ÁC MỘNG

Edit: Ryal

Biểu cảm trên mặt Thẩm Lâu không thể đặc sắc hơn được nữa.

Trong tay hắn là một chùm sáng màu lam đậm không ngừng nhúc nhích, cả người cứng đờ ra.

Một lúc lâu sau hắn mới thở dài, bật cười: "Nếu ta được biết trước rằng em sẽ dễ bị dao động như thế...".

Thẩm Lâu giơ tay lên, hơi dùng sức, kéo chùm sáng lam thành hai nửa.

Hai nửa ấy lần lượt biến thành hai Thẩm Lâu, cùng cau mày nhìn hắn.

Thẩm Lâu nhẹ nhàng phẩy ngón tay, hai cơ thể "Thẩm Lâu" bán trong suốt đột nhiên trở nên trong suốt hoàn toàn như hai con sứa.

Thứ vật chất sền sệt màu đen ngụ trong ngực của một "Thẩm Lâu" lại càng hiện ra rõ hơn nữa.

Thẩm Lâu cười lạnh, giơ bàn tay ra rồi nắm chặt lại.

Những tia sáng xanh biếc nhanh chóng tràn ngập phòng vẽ, xé nát "Thẩm Lâu" kia thành bảy tám phần, chỉ còn lại chất sền sệt màu đen kia.

Thẩm Lâu tự tay kéo nó về phía mình, nhíu mày lại: "Hôi thối quá".

Mùi tanh rất nồng.

Một "Thẩm Lâu" khác tỉnh lại, ngạc nhiên hỏi: "Thứ gì đây?".

Thẩm Lâu cong môi: "Một trò lừa gạt mua vui rẻ tiền".

Hắn chẳng có bất cứ cảm xúc gì với những Thẩm Lâu do giấc mơ này sao chép ra, lại càng không cần để tâm tới thứ bị kẻ tạo giấc mơ điều khiển với âm mưu lung lạc Ân Lưu Minh.

Nhưng nếu kẻ tạo giấc mơ muốn khống chế Ân Lưu Minh bằng Thẩm Lâu giả thì tất nhiên cũng sẽ có kết nối với thứ này, bây giờ muốn phá hủy nó cũng dễ thôi...

Thẩm Lâu trầm ngâm một chốc, xoay cổ tay, một ánh sáng xanh bọc quanh chất nhầy đen kịt kia, biến thành một viên tròn màu lam nho nhỏ.

Cuối cùng hắn cau mày, hấp thụ viên tròn đó bằng bàn tay.

"Thẩm Lâu" nhanh chóng hiểu ra hắn đang làm gì, nhíu mày nói: "Thứ hắc ám tới vậy mà ngươi cũng dám giữ trong cơ thể mình".

"Không thì sao?".

Thẩm Lâu triệu hồi yêu tinh nitơ lỏng từ trong sách minh họa.

Từ khi vào trong sách minh họa thì nó chưa được sử dụng lần nào, vừa ra ngoài đã hưng phấn nhào tới chỗ Thẩm Lâu, bị hắn dùng một ngón tay chặn lại.

Nó nhìn Thẩm Lâu, rồi lại nhìn "Thẩm Lâu", ngơ ngác nhúc nhích cơ thể mềm nhũn.

"Đừng nhận nhầm ba đấy". Thẩm Lâu nghiêm mặt. "Mi đợi ở đây, có ai dám vào thì đóng băng kẻ đó".

Hắn vốn định đợi trong phòng vẽ này, ôm cây đợi thỏ để xác nhận kẻ tạo giấc mơ, dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu hắn hành động riêng lẻ với Ân Lưu Minh.

Vì thế hắn có thể tạm thời khoan dung để thứ hàng nhái kia ở lại bên y – chỉ cần nó không có ý định hại ai là được.

Khi đã giải quyết xong nguy hiểm kề cận, hắn tin Ân Lưu Minh có thể xử lí tất cả.

Chỉ là... nghe câu nói bâng quơ kia, Thẩm Lâu lại đổi ý.

Quả nhiên vẫn nên quay lại thì hơn.

Yêu tinh nitơ lỏng ngơ ngác "gật đầu".

"Thẩm Lâu" đã bay xuống gần mặt đất. Trên đất có một tấm gương bị tháo xuống.

Hắn nhấc gương lên, lật lại: "Thì ra là vậy".

Sau tấm gương chính là khung tranh sơn dầu, trong đó vẽ hai bóng mờ màu lam nhạt quấn quýt lấy nhau.

Thẩm Lâu dặn dò yêu tinh nitơ lỏng xong thì bay tới trước gương: "Quay về".

"Thẩm Lâu" nhìn hắn một lúc, nhíu mày, mỉm cười như đã hiểu: "Đi thôi".

Ân Lưu Minh mở gương, đang định quay về thế giới của mình cùng "Ân Lưu Minh" để tìm Lâm Tương Tương nói chuyện thì bỗng bị kéo lại: "Đợi đã".

Y quay đầu. Bức tranh sơn dầu đột ngột tỏa ánh sáng xanh, cuối cùng hai tia sáng bay vút ra ngoài, hóa thành hai Thẩm Lâu bay trên không trung.

"Ân Lưu Minh" chạy về phía một trong số đó.

Thẩm Lâu kia thuận thế ôm y vào lòng, nhíu mày hỏi: "Không sợ nhận lầm người à?".

"Ân Lưu Minh" nhẹ nhàng ôm lại hắn: "Em sẽ không nhận lầm đâu".

Nụ cười của "Thẩm Lâu" tươi hơn một chút: "Ta cũng vậy".

Ân Lưu Minh bị ép nhìn chính mình chim chuột với người ta, cạn lời quay đi, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đầy u oán của Thẩm Lâu còn lại.

Ân Lưu Minh: "... Anh lại làm sao nữa?".

Thẩm Lâu chậm rãi đáp: "Người ta sẽ không nhận lầm kìa".

"Lẽ nào tôi nhận lầm?".

Hắn ám chỉ với vẻ sâu xa: "Em có từng nghĩ tới khả năng đó chưa?".

Ân Lưu Minh cũng nở một nụ cười giả tạo: "Tôi tin chắc rằng tôi sẽ không nhận lầm".

Hai người nhìn nhau, cùng nhíu mày rồi cùng nhìn sang chỗ khác, cả hai đều thầm nghĩ: Còn lâu đây mới tin.

Thẩm Lâu vốn định quay về rồi giải thích chuyện Thẩm Lâu giả với Ân Lưu Minh, nhưng thấy y tự tin đến vậy thì bỗng nhiên không muốn nói thêm nữa.

Hắn hiểu rất rõ tính cách của Ân Lưu Minh – ban ngày thì có vẻ hiền lành thân thiện, trên bản chất thì giống hệt Ân Lưu Minh buổi tối, đã nhận định điều gì thì khó mà đổi ý.

Nếu Ân Lưu Minh thực sự cho rằng Thẩm Lâu lúc trước là thật, thì bây giờ hắn nói thẳng ra có khi lại bị cho là hàng giả.

Hơn nữa...

Đã có Thẩm Lâu giả rồi, thì tại sao hắn không đóng vai Thẩm Lâu giả để thăm dò những gì Ân Lưu Minh nghĩ về hắn?

Lỡ đâu bị bại lộ thì đổ lỗi cho Thẩm Lâu giả đã biến thành tro bụi là xong!

Thẩm Lâu quyết định mà chẳng chút bận lòng, bình tĩnh lại, không nói thêm gì nữa.

"Thẩm Lâu" hơi lườm họ, cười nhạo trong im lặng, còn tiện thể ôm chặt "Ân Lưu Minh" của mình.

Hai Thẩm Lâu kể sơ lại chuyện họ gặp nhau ban nãy.

Dựa theo lời giải thích của Thẩm Lâu, sau khi bị hút vào trong tranh sơn dầu thì họ được đưa tới một căn phòng chỉ toàn là gương, phát hiện ở mặt sau của gương toàn là tranh sơn dầu, cả hai cùng nghiên cứu cơ chế ở mặt sau rồi quay lại thông qua tranh sơn dầu.

Ân Lưu Minh cau mày: "Có giống với cách bố trí phòng vẽ của Vệ Thiệu Nạp không?".

Thẩm Lâu hơi khựng lại.

Hắn đã tới phòng vẽ của Vệ Thiệu Nạp bao giờ đâu.

"Thẩm Lâu" tiếp lời không chút sơ hở: "Đó là hình phản chiếu xoay ngược so với phòng vẽ của Vệ Thiệu Nạp".

Thẩm Lâu liếc "Thẩm Lâu" một cái.

"Thẩm Lâu" hơi nhíu mày, khẽ hôn một cái lên vành tai "Ân Lưu Minh", đáp lễ bằng ánh mắt đầy thương hại.

Thẩm Lâu: "...".

Ân Lưu Minh không chú ý tới tranh chấp qua lại giữa hai Thẩm Lâu, bước đến vuốt ve bức tranh sơn dầu: "Giờ anh có đi qua đó được không?".

"Không". Thẩm Lâu đáp. "Ta không đủ sức mạnh".

Ân Lưu Minh còn nhớ Thẩm Lâu từng nói: Muốn phá vỡ giới hạn của tranh sơn dầu thì cần sức mạnh của ít nhất ba Thẩm Lâu gộp lại.

Y hơi nhíu mày.

Chẳng phải ở đây chỉ có hai Thẩm Lâu thôi sao?

Trong đầu y chợt lóe lên một ý nghĩ, ánh mắt hơi sầm xuống.

Trừ phi... trong căn phòng vẽ chỉ toàn là gương kia vẫn còn một Thẩm Lâu nữa.

Có những Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu ở thế giới khác đã tới trước họ ư? Tại sao cả hai Thẩm Lâu đều không đề cập tới?

Nguyên nhân nào đã khiến hai Thẩm Lâu này che giấu sự tồn tại của Thẩm Lâu thứ ba?

Ân Lưu Minh chưa cần suy nghĩ nhiều đã tìm được đáp án.

... Chắc chắn Thẩm Lâu thật đang ở phía bên kia.

Giấc mơ này cố ý chia tách y và Thẩm Lâu, sau đó sao chép một Thẩm Lâu giả rồi đặt hắn ta bên cạnh y, chắc chắn không chỉ có một mục đích đơn giản là để che mắt.

Có lẽ ở bên cạnh Thẩm Lâu thật cũng có một "Ân Lưu Minh".

Ánh mắt y hơi tối lại.

Y nhận ra Thẩm Lâu giả, vậy Thẩm Lâu ở bên kia có nhận ra Ân Lưu Minh giả hay không?

Ân Lưu Minh ngước mắt nhìn Thẩm Lâu đang đứng cạnh mình.

Thẩm Lâu giả không muốn cho y biết về Thẩm Lâu thật, nhưng tại sao lại kể cho y về sự tồn tại của căn phòng vẽ thứ hai?

Theo miêu tả của Thẩm Lâu, căn phòng đó hẳn là phòng quản lí trung ương của toàn bộ giấc mơ, nếu không muốn để y phá ải thì nên giấu đi mới đúng chứ?

Ân Lưu Minh nhất thời không nghĩ ra lí do Thẩm Lâu giả làm vậy, chỉ đành tạm thời nâng cao cảnh giác.

Ân Lưu Minh đã xử lí xong chuyện ở thế giới trong gương bên này, không đến thế giới nào khác nữa mà quay về vị trí ban đầu.

Ở thế giới cũ vừa lúc đang là nửa đêm.

Lâm Tương Tương đã ngủ từ lâu rồi.

Ân Lưu Minh đã quay qua quay lại ở mấy thế giới trong gương suốt một thời gian dài, vẫn chưa được nghỉ ngơi, bèn rửa mặt rồi lên giường nằm xuống ngay lập tức.

Chỉ là y còn chưa kịp nhắm mắt đã thấy tấm gương trên vách tường đối diện sáng rực lên.

Ân Lưu Minh ngồi dậy, mặt không đổi sắc.

Thẩm Lâu chầm chậm bay tới che trước người y.

Mặt gương nổi gợn nước, sau đó một Ân Lưu Minh khác xuất hiện.

Hiển nhiên Ân Lưu Minh ở phía đối diện vẫn chưa bước vào trạng thái thiếu ngủ, khác hẳn với y đang có vẻ rất thiếu kiên nhẫn, chỉ nở nụ cười đầy ôn hòa: "Xin lỗi vì đã quấy rầy giấc ngủ của cậu".

Ân Lưu Minh hỏi: "Có chuyện gì?".

"Tôi tới từ một thế giới trong gương khác, chẳng rõ phía này cậu đã thăm dò được tới đâu". Ân Lưu Minh ở phía đối diện đáp. "Chúng ta nên hợp tác...".

Ân Lưu Minh ngắt lời y: "Tôi biết".

Ban nãy y vừa nhờ một Ân Lưu Minh khác và Thẩm Nhân Nhân đề nghị hợp tác với những Ân Lưu Minh của những thế giới trong gương, nào ngờ nay lại tới lượt mình.

Ân Lưu Minh phía đối diện nhanh chóng hiểu ra, gật đầu: "Xin lỗi vì đã quấy rầy".

Y khẽ khom người, không ở lại thêm nữa, lập tức quay về nhân khi đường hầm gương vẫn còn đang mở.

Ân Lưu Minh hít một hơi thật chậm rồi thở ra, nhìn Thẩm Lâu đang dựa bên cạnh mình, mặt không biến sắc: "Anh làm gì đấy?".

Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Hai đánh một không chột cũng què mà".

Y nghiến răng: "Cút".

Thẩm Lâu dựa vào sát cạnh y, thân mật đến thế, chắc Ân Lưu Minh ban nãy cũng coi mối quan hệ giữa hai người là cá mè một lứa với Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu ở những thế giới khác.

Nghĩ tới đây, lòng y bỗng hơi rung động.

Sao cứ thấy Thẩm Lâu không giống lúc trước cho lắm nhỉ.

Lúc trước Thẩm Lâu giả luôn cố ám chỉ để y nghi ngờ mình là một NPC bị giấc mơ này sao chép mà thành, không phải Ân Lưu Minh thật.

Bởi vậy nên Thẩm Lâu giả cũng luôn duy trì những hành vi giống hệt Thẩm Lâu thật, bảo đảm y không nảy sinh lòng nghi ngờ.

Nhưng thực ra Thẩm Lâu thật không "hiền" đến thế.

Thẩm Lâu bây giờ lại có cảm giác giống với Thẩm Lâu thật, bởi hắn đang gấp gáp thăm dò ranh giới của mối quan hệ giữa hai người họ.

Ân Lưu Minh khẽ cau mày.

Là do Thẩm Lâu giả có mục đích khác? Hay là...

Y chưa kịp nghĩ thêm điều gì thì mặt gương lại hơi phát sáng, gợn sóng nước.

Một cặp Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu khác đỡ nhau bước ra ngoài.

Nhìn thấy Thẩm Lâu và Ân Lưu Minh trên giường, Thẩm Lâu mới tới nheo mắt cười: "Thời cơ tốt thật, bọn ta tham gia cùng được chứ?".

Ân Lưu Minh mới tới cười khẩy: "Đúng là chó không bỏ được thói ăn phân".

Ân Lưu Minh: "...".

Y lạnh mặt liếc Thẩm Lâu bên cạnh mình.

Thẩm Lâu có trăm cái miệng cũng không bào chữa nổi, giơ tay lên, nói chắc: "Nhất định đây là hàng giả, ta chung thủy lắm nhé".

Ân Lưu Minh híp mắt nhìn hắn, lại nhìn cặp Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu mới tới kia.

Họ cũng được một Ân Lưu Minh khác đề nghị làm đồng minh rồi đến những thế giới khác để lùng tìm kẻ khả nghi.

Nhưng họ đã gặp vài chuyện phiền phức ở thế giới trong gương trước – Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu nơi đó đang thân mật với nhau, nên nhanh chóng bị đẩy về bằng vũ lực.

Sau đó họ lại bắt gặp Ân Lưu Minh này.

"Ân Lưu Minh" nói: "Nếu chỉ là trùng hợp thì chúng tôi đi trước đây. Hai vị cứ tiếp tục nhé".

Dứt lời, y dùng cùi chỏ huých Thẩm Lâu của mình một cái, cùng quay về đường hầm gương.

Ân Lưu Minh sầm mặt, ngồi yên trên giường không nhúc nhích.

Quả nhiên, chỉ một lúc sau, đường hầm gương lại được mở ra và có thêm một cặp Ân Lưu Minh – Thẩm Lâu nữa xuất hiện.

Lần này họ chưa kịp mở miệng thì Ân Lưu Minh đã giơ tay, ngọn lửa của giận dữ và hối hận bèn nổ tung, ép họ quay về trong gương.

Thẩm Lâu cười tủm tỉm: "Hình như cảnh tượng này khá giống với những gì cặp trước vừa kể nhỉ".

Ân Lưu Minh im lặng đợi thêm một lúc.

Sau năm phút, mặt gương vẫn yên lặng.

Y bèn nằm xuống.

Một lúc sau, Ân Lưu Minh mở mắt, đanh mặt hỏi: "Anh làm gì đấy?".

Thẩm Lâu bay giữa không trung ở cách đó không đầy nửa mét, cau mày đáp: "Không có gì, ta không ngủ được thôi".

Ân Lưu Minh nhìn hắn: "Rảnh quá thì đi điều tra từng cái gương một đi".

"Nguyên nhân ta không ngủ được có liên quan tới em mà".

"Ồ?".

Thẩm Lâu khẽ ngoắc ngón tay: "Em đã thấy rất nhiều "chúng ta" khác, có ý kiến gì không?".

"Không".

"Em không thấy đêm nay họ tới đông quá à?".

Thực ra Ân Lưu Minh cũng nghĩ vậy, nhưng vì đã sắp điên lên vì mấy lần bị phá giấc liên tục nên y hoàn toàn không suy xét nổi bất cứ vấn đề nào nữa.

Y nói: "Tôi muốn ngủ".

Thẩm Lâu nhíu mày, kinh ngạc nhìn y: "Tốc độ tiến triển thế này thì hơi nhanh quá đấy".

Ân Lưu Minh thẳng tay ném một cái gối về phía hắn.

Thẩm Lâu bắt được, nheo mắt cười: "Những Ân Lưu Minh đó đều được sao chép từ em cơ mà. Phiên bản nào của chúng ta cũng là người yêu, em không thấy thú vị hay sao?".

Ân Lưu Minh nghiêm mặt hỏi: "Chẳng phải có một cặp vẫn bình thường à?".

Thẩm Lâu chớp mắt vài cái.

Có một cặp vẫn bình thường?

Rốt cuộc hắn đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện vậy?

Ân Lưu Minh híp mắt nhìn Thẩm Lâu, dần không kìm được cơn gắt ngủ: "Anh chỉ muốn hỏi thế thôi à?".

Không muốn thảo luận với y về tình huống kì lạ khi đường hầm gương mở ra quá nhiều lần hay sao?

Y tỉnh táo ngồi dậy, bẻ khớp tay: "Mong là anh chưa quên hậu quả khi quấy rầy giấc ngủ của tôi".

Thẩm Lâu sờ cằm, nhìn vẻ mặt Ân Lưu Minh mà ngẫm nghĩ, hắn vừa định cất lời thì mặt gương lại đột ngột sáng lên.

Dấu hiệu sắp có người xuất hiện.

Thẩm Lâu xòe tay: "Lần này không phải tại ta đâu nhé".

Ân Lưu Minh sầm mặt.

Một cặp Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu khác xuất hiện, theo sau là Thẩm Nhân Nhân và Thẩm Lâu của cô.

"Ân Lưu Minh" nhìn Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu gần như dán sát vào nhau trên giường, hơi cau mày: "Tôi tới nhầm chỗ rồi ư?".

Ân Lưu Minh nhận ra y chính là Ân Lưu Minh đã hợp tác với mình đầu tiên, bèn bước xuống: "Nếu người cậu đang tìm là tôi thì không nhầm đâu".

Thẩm Nhân Nhân dựa vào tường: "Hai anh ở bên nhau rồi?".

Ân Lưu Minh cứng rắn đáp: "Không hề".

Thẩm Nhân Nhân nhíu mày.

Thẩm Lâu bay giữa không trung mà đánh giá hai cặp đôi phía dưới, hơi nheo mắt.

Hắn đặt một tay lên ngực mình.

Chất sền sệt màu đen bị hắn giấu trong cơ thể bỗng hơi nhúc nhích khi bốn kẻ kia xuất hiện.

Thì ra kẻ khống chế Thẩm Lâu giả nằm trong số họ?

Ân Lưu Minh vẫn còn đang gắt ngủ, giọng nói rất lạnh lùng: "Tìm tôi có chuyện gì?".

Cũng may tất cả đều là "người phe mình", đều biết cảm giác khi mất ngủ nên không để bụng.

"Ân Lưu Minh" nói: "Thẩm Nhân Nhân đã điều tra được một chút thông tin liên quan đến người không mặt".

Ân Lưu Minh nhìn Thẩm Nhân Nhân.

Thẩm Nhân Nhân không lãng phí thời gian, vào thẳng chuyện chính: "Tôi phát hiện tất cả các người mẫu trong một thế giới nọ đều đã bị thay thế bởi người không mặt, chúng còn có địch ý rất mãnh liệt với chúng ta, tôi vừa tới chưa được bao lâu đã bị đuổi ra ngoài".

Cô nghiêng đầu liếc "Ân Lưu Minh" đứng cạnh mình: "Đúng lúc tôi gặp được anh ta nên cả hai cùng vào đó thăm dò thêm lần nữa. Chúng tôi phát hiện ở thế giới đó không treo bất kì bức tranh nào cả, chỉ toàn là gương".

"Ân Lưu Minh" bổ sung thêm: "Hơn nữa, trừ gương trong phòng của chúng ta thì tất cả những tấm gương khác đều không thể kết nối được; tương tự, cái gương đó có thể quan sát được cảnh tượng ở mọi thế giới khác hệt như một cái camera".

Ân Lưu Minh hơi nhíu mày.

Trùng hợp quá.

Y vừa biết được căn phòng vẽ có thể giám sát mọi thứ thông qua Thẩm Lâu giả, phía Thẩm Nhân Nhân cũng trùng hợp tìm ra một nơi tương tự ư?

Thẩm Lâu bỗng cất lời: "Trong phòng vẽ cũng toàn là gương?".

"Ân Lưu Minh" lắc đầu: "Phòng vẽ vẫn là phòng vẽ duy nhất, chúng tôi quay lại thông qua nó".

Thẩm Lâu im lặng nhìn họ.

"Sau đó thì sao?".

"Chúng tôi bắt được vài người không mặt để tra hỏi, chúng nói chúng bị thủ lĩnh gọi đến thế giới trong gương kia để khống chế mọi thế giới khác mọi lúc mọi nơi, quan trọng là phải chú ý những người có năng lực hành động tốt và khả năng thăm dò cao".

"Thủ lĩnh?".

"Ân Lưu Minh" gật đầu: "Dựa theo lời giải thích của họ thì hẳn thủ lĩnh là người không mặt cao lớn nhất".

Ân Lưu Minh nhớ tới bức tranh lớn nhất toàn bộ hành lang triển lãm tranh – cũng chính là bức được treo ở chính giữa đại sảnh.

"Kẻ tạo giấc mơ đã sáng tạo ra nơi này, chắc chắn kẻ đó rất hiểu cách lợi dụng quy tắc sao cho mình có lợi. Nếu bắt được thủ lĩnh người không mặt thì nhất định chúng ta có thể thăm dò chân tướng của kẻ tạo giấc mơ".

Thẩm Nhân Nhân nói: "Còn một chi tiết nhỏ khác rất thú vị. Không bao lâu về trước, thủ lĩnh đã truyền tin cho chúng bảo chúng đừng quá sốt sắng, vì gã đã tìm được kẻ địch thật đang ẩn nấp gần mình".

"Ân Lưu Minh" tiếp lời: "Tôi và Thẩm Nhân Nhân đã quay về giấc mơ của mình để kiểm tra, phát hiện các Lâm Tương Tương đều đã bị người không mặt thay thế. Nhưng người không mặt này cực kì xảo quyệt, có thể hành động tự do thông qua tranh sơn dầu, chúng tôi đều không bắt được nó".

Ân Lưu Minh đã hiểu: "Hai người nghi ngờ nó đã đến thế giới này?".

"Không phải nghi ngờ, mà là chắc chắn". "Ân Lưu Minh" đáp. "Thẩm Lâu nhớ rất rõ mùi của nó".

Ân Lưu Minh ngước mắt nhìn Thẩm Lâu bên cạnh: "Không ngờ anh còn có năng lực này à nha".

Thẩm Lâu khẽ nhíu mày: "Có lựa chọn tốt hơn cơ mà, sao lại phải là ta?".

Ân Lưu Minh nhẹ nhàng nheo mắt.

Rõ ràng câu nói của Thẩm Lâu đang nhắc tới Hạt Dẻ.

Nếu Hạt Dẻ nắm giữ kĩ năng "Kí ức tuyệt đối" và được cường hóa bằng sức mạnh của Thẩm Lâu, thì nó có thể nhớ rất rõ đến cả những mùi hương nhạt nhòa.

Tại sao một cặp Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu khác, cùng Thẩm Nhân Nhân và Thẩm Lâu khác, lại không sử dụng kĩ năng của Hạt Dẻ?

Ân Lưu Minh nhẹ nhàng miết ngón tay lên sách minh họa, im lặng nảy sinh rất nhiều ý nghĩ.

Sau khi xác định được Thẩm Lâu là giả, y vẫn luôn cân nhắc một vấn đề: Thẩm Lâu không thể rời xa sách minh họa, vậy nếu Thẩm Lâu không ở đây thì cuốn sách minh họa trên tay y có phải giả hay không?

Thẩm Lâu cũng từng nói sách minh họa sưu tầm ác mộng là thứ gần với "thực" nhất trong trò chơi Ác Mộng. Chắc chắn nó không thể bị phục chế thành nhiều bản được.

Nếu suy xét lại, đúng là giấc mơ không hề phục chế được sách minh họa của y mà chỉ bắt chước những kĩ năng y để lộ mà thôi.

Vì từ lúc đặt chân vào giấc mơ này y luôn mang theo Hạt Dẻ bên mình và chưa bao giờ để lộ kĩ năng của nó, nên nó sẽ không bị sao chép.

"Ân Lưu Minh" hỏi: "Muốn cùng đi bắt Lâm Tương Tương chứ?".

Ân Lưu Minh có tính toán trong lòng, nhưng khi ngẩng đầu thì vẫn là gương mặt lạnh như băng: "Được".

Có Thẩm Nhân Nhân ở đây, hai Ân Lưu Minh chia nhau ra đứng trong góc để cô tới gõ cửa phòng Lâm Tương Tương.

Lâm Tương Tương vừa ngáp vừa mở cửa, dụi mắt liên tục: "Nhân Nhân, hơn nửa đêm rồi mà em gọi chị làm gì thế?".

Thẩm Nhân Nhân hỏi: "Chị Tương Tương, chị còn nhớ người không mặt mà chúng ta từng gặp phải chứ?".

Lâm Tương Tương tỉnh táo hẳn lên: "Sao thế? Em lại gặp chúng à?".

"Vâng".

Lâm Tương Tương sốt sắng gãi đầu: "Ở đâu?!".

Thẩm Nhân Nhân mỉm cười, kéo tay cô lại: "Chẳng phải chính là chị Tương Tương sao ạ?".

Lâm Tương Tương ngẩn ra: "Em đang đùa gì thế?".

Thẩm Nhân Nhân lôi Lâm Tương Tương ra khỏi phòng, khẽ ngoắc tay một cái, Thẩm Lâu của cô bèn chặn sau lưng người không mặt.

Hai Ân Lưu Minh núp hai bên trái phải cũng lộ diện.

Gương mặt Lâm Tương Tương bỗng hoàn toàn thay đổi.

Cả cơ thể đột nhiên biến thành trong suốt, gương mặt xinh đẹp bỗng phẳng lì như cục bột, nó quay đầu lao thẳng tới chỗ Thẩm Nhân Nhân.

"Ân Lưu Minh" vung tay, một thanh giáo dài xuất hiện đâm về phía người không mặt.

Y nhắm thẳng vào người không mặt, nếu trúng đích thì chỉ sợ cơ thể nó sẽ vỡ tan.

Ân Lưu Minh bình tĩnh giơ tay, một thanh giáo dài khác lao tới, "trùng hợp" va phải thanh giáo của "Ân Lưu Minh".

Lâm Tương Tương nhân cơ hội đó, cộng thêm Thẩm Nhân Nhân cũng đang né đòn, bèn nhanh chóng chạy ra cửa.

Ba Thẩm Lâu nhìn nhau, cùng đi xuyên tường mà theo gót.

Ân Lưu Minh khẽ nói: "Xin lỗi, thất bại rồi".

"Ân Lưu Minh" nhíu mày thật chặt, vung một tay khác, côn trùng biển sâu xuất hiện và giương cao đôi móng vuốt sắc nhọn.

Y bám vào lưng nó, bay ra khỏi cửa.

Thẩm Nhân Nhân nhìn y với vẻ lạ lẫm, đang định đuổi theo thì lại nghe Ân Lưu Minh hỏi: "Chính cô đã phát hiện ra thế giới chỉ toàn người không mặt đó?".

"Đúng".

Ân Lưu Minh nhìn cô thật sâu.

Thẩm Nhân Nhân nhíu mày, hồi lâu sau mới hỏi: "Thế giới kia có gì không ổn ư?".

Ân Lưu Minh trầm ngâm chốc lát, lắc đầu: "Không có gì... Cô giúp tôi một việc được chứ?".

Thẩm Nhân Nhân kinh ngạc đáp: "Được thôi, là gì?".

Ân Lưu Minh bước tới cạnh ghế sô pha, chọt nhẹ vào con mèo béo ú đang nằm lười trên đó: "Đi ra nào".

Hạt Dẻ ngáp một cái, bất đắc dĩ tiến lên hai bước.

Một người không mặt dẹp lép chui ra từ trong khe ghế rồi biến thành Lâm Tương Tương, che ngực cười khổ: "Vẫn không thể tránh khỏi tầm mắt cậu được".

Ân Lưu Minh nhíu mày: "Chị có gì muốn nói không?".

"Có". Lâm Tương Tương thở ra một hơi, than nhẹ. "Tôi vẫn luôn muốn nói cho cậu biết. Chủ nhân của chúng tôi chết rồi".

Bình luận

Truyện đang đọc