Lý Phá Tinh vừa cười vừa nói chuyện với Mã Dực Viễn, nhưng vừa quay đầu đi, nụ cười trên môi hắn đã tắt ngúm.
Khác nhau một trời một vực cái rắm.
Tự mình biết mình cái quỷ.
Tiểu Tu là Tiểu Tu, dù có ưu tú ngút trời, vẫn sẽ là em của Lý Phá Tinh hắn.
Mã Dực Viễn làm trò chó má gì, dựa vào cái gì lại ba hoa tính toán chia cắt hắn và Tiểu Tu chứ.
Lý Phá Tinh đứng trên cầu thang, tức giận đá viên đá nhỏ dưới chân, viên đá bắn vào tay vịn cầu thang bằng nhôm, vang ra tiếng leng keng.
“Ai?” Có người quát to.
Lý Phá Tinh sửng sốt, bám tay vịn ngó xuống, mắt đối mắt với Tiền Dịch Lai tầng dưới.
Tiền Dịch Lai đang ôm Lâm Phi, ngẩng đầu trợn to mắt nhìn Lý Phá Tinh.
Lý Phá Tinh sợ viên đá ban nãy bắn vào người Lâm Phi đang mang thai, cuống quýt đi xuống, quan tâm hỏi cậu: “Lâm Phi, sao vậy, có làm cậu bị thương không?”
Tiền Dịch Lai hùng hổ: “Mẹ nó chân mày mang nợ à, đá cái gì, tao mà không nhanh đã bắn vào người cậu ấy rồi biết không?”
Lâm Phi đẩy Tiền Dịch Lai ra, lắc đầu: “Không, không sao… Viên đá kia vốn không bắn vào mình được.”
Lý Phá Tinh liếc viên đá chừng đầu ngón tay kia, Lâm Phi đứng sát tường, mà viên đá lại lăn xuống men theo lan can, đúng là không bắn vào người cậu được.
Tiền Dịch Lai không ngờ Lâm Phi lại vô tình đẩy mình như thế, còn phản bác gã ngay trước mặt Lý Phá Tinh, sắc mặt lập tức đen lại.
Bình thường, Lâm Phi vừa thấy Tiền Dịch Lai nổi giận là sẽ nơm nớp lo sợ, nhưng hôm nay, cậu lại vô cùng bình tĩnh.
Cậu càng bình tĩnh, Tiền Dịch Lai càng khó chịu, lạnh lùng nói: “Cậu về nhà trước đi, tôi có hẹn, đi đây.”
Lâm Phi rũ mắt: “Ừ, tôi biết rồi.”
Lý Phá Tinh cảm giác hai người có vẻ là lạ, nhưng hắn ghét Tiền Dịch Lai, nên cũng không muốn nghĩ nhiều.
Lý Phá Tinh nhìn viên đá cách đó không xa, đi xuống mấy bậc, ngồi xổm xuống nhặt đá lên. Viên đá này có màu rất giống màu bậc thang, nếu ai đó chẳng may giẫm phải, ngã thì chết.
Lý Phá Tinh bỏ đá vào túi, đang định rời đi, đột nhiên nghe thấy đằng sau vang lên tiếng “Rầm”, vừa quay đầu liền thấy Lâm Phi mặt tái nhợt ngã xuống đất.
Lý Phá Tinh luống cuống. Tại…Tại sao Lâm Phi lại ngất xỉu?
Lẽ nào đứa bé trong bụng cậu ấy xảy ra chuyện gì?
Lý Phá Tinh cuống quýt gọi Tiền Dịch Lai, nhưng không ai trả lời. Hắn đi vội tới cửa sổ, chưa kịp gọi đã thấy Tiền Dịch Lai ngồi vào xe, nhanh chóng phóng đi mất.
Lý Phá Tinh thầm chửi bậy, gọi xe cứu thương, bế Lâm Phi lên.
Dạo này Lý Phá Tinh không tập luyện gì, thể lực giảm xuống, nhưng không biết Lâm Phi ăn gì mà lớn, cả người đều nhẹ bẫng.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Con của Lâm Phi không gặp vấn đề gì. Nhưng bác sĩ nói, cậu ngất xỉu do chịu áp lực tâm lý quá lớn và cảm xúc không ổn định.
“…Không cần đón anh đâu, anh tự về được. Hôm nay anh muốn ăn chân gà, ừm…”
Lý Phá Tinh cúp máy, nhận ra Lâm Phi trên giường bệnh đang nhìn hắn chăm chú.
Lý Phá Tinh: “…Lâm Phi, cậu tỉnh rồi.”
Lâm Phi: “Alpha của cậu đối xử với cậu thật tốt.”
Lý Phá Tinh kinh ngạc, không biết trả lời thế nào: “Ừm, tôi không liên lạc được với Tiền Dịch Lai, cậu có muốn gọi cậu ta tới không?”
“Không cần.” Lâm Phi khẽ lắc đầu, cậu hơi ngừng lại, tự giễu: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, sẽ ảnh hưởng anh ta ra ngoài chơi.”
Lý Phá Tinh nhíu mày.
Đứa bé suýt mất mà là chuyện nhỏ hả!
Lâm Phi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng: “Đứa bé thế nào?”
“Không sao.” Lý Phá Tinh truyền đạt lời của bác sĩ cho Lâm Phi: “Cậu chỉ cần nghỉ ngơi tốt sẽ không ảnh hưởng gì tới đứa bé.”
Một lúc sau, Lâm Phi “Ừ” một tiếng, nhỏ giọng cảm ơn Lý Phá Tinh.
Tuy vậy, khuôn mặt cậu vẫn không lộ cảm xúc gì, như thể… Dù đứa bé khỏe mạnh, cậu cũng chẳng hề vui vẻ.
Lý Phá Tinh không ngờ rằng hắn vừa đi trả viện phí, quay về phòng bệnh đã không thấy Lâm Phi đâu. Cậu tự rút kim truyền dịch, mặc quần áo bệnh nhân chạy ra ngoài.
Lý Phá Tinh tìm được Lâm Phi ở ngã tư đường gần bệnh viện.
Ở đây lượng người đi lại rất lớn, xe cộ cũng nhiều. Lâm Phi hai mắt thẫn thờ, cứ thế đi thẳng đến dòng xe cộ lao vun vút.
Đệt!
Mẹ nó cậu muốn chết hả?!
Lý Phá Tinh chạy đến chỗ Lâm Phi.
Cách đó không xa, một chiếc xe con đang lao tới. Lâm Phi đứng bên lề đường, chân trái đã bước ra ngoài, khuôn mặt mờ mịt.
Lý Phá Tinh chạy nhanh hơn, túm lấy tay Lâm Phi.
“Rầm!” Lý Phá Tinh ôm lấy Lâm Phi, ngã lăn xuống đất.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Tế Tu vẫn đến đón Lý Phá Tinh, vì anh Tinh đang mang thai, y không muốn để anh tự đón xe về một mình, chưa kể anh Tinh còn muốn ăn chân gà, món ấy chỉ ăn ngay tại quán mới ngon, mua mang về luôn thiếu đi vị gì đó.
Tế Tu chờ đèn xanh, chợt thấy Lý Phá Tinh đứng đó không xa đang tìm kiếm thứ gì.
Bốn mươi lăm giây nữa mới hết đèn đỏ, còn sớm.
Tế Tu hạ cửa kính xe, định chào Lý Phá Tinh. Ngay giây tiếp theo, Tế Tu trơ mắt nhìn Lý Phá Tinh lao đến phía một người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân đứng bên lề đường.
Một chiếc ô tô phóng vụt qua bọn họ, Lý Phá Tinh túm tay người kia, hai người ôm nhau, lăn xuống đất.
Tế Tu thấy anh Tinh của mình nhắm nghiền mắt, nằm trên mặt đất.
Phần bụng dưới của anh Tinh đã đỏ lòm.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Ngay khi mở mắt, Lý Phá Tinh đã nhìn thấy Tế Tu.
Tế Tu nhìn hắn, đôi mắt ửng hồng.
Lý Phá Tinh gọi tên y bằng giọng nói khàn khàn.
Tế Tu im lặng.
Lý Phá Tinh: “Tế Tu, Lâm Phi sao rồi? Cậu ấy đang mang thai.”
Mắt Tế Tu lại càng đỏ. Y nhìn chằm chằm Lý Phá Tinh, gằn từng chữ: “Sao anh không hỏi mình thế nào? Anh quên chính mình cũng đang mang thai sao?”
Lý Phá Tinh sửng sốt, mặt trắng bệch.
…Đúng là hắn đã quên.
Môi Lý Phá Tinh run rẩy, hắn vươn tay, sờ bụng.
Bằng phẳng.
Bằng phẳng tới quá đáng.
Như ý thức được điều gì, khuôn mặt Lý Phá Tinh tái nhợt: “Đứa bé, đứa bé…Không còn sao?”
Tế Tu mím môi, không nói gì.
Lý Phá Tinh hoảng hốt: “Tế Tu, xin, xin lỗi em… Anh quên mất, anh không bảo vệ tốt con.”
Tế Tu nhìn Lý Phá Tinh: “Người anh cần xin lỗi là em sao?”
Lý Phá Tinh ngơ ngác nằm trên giường bệnh, hắn nhìn Tế Tu như đang nổi giận, lòng lo âu sợ hãi.
Tất cả đều là lỗi của hắn.
Là hắn ngu ngốc, ngay đến chuyện bản thân mang thai cũng không nhớ.
Là hắn đần độn, mỗi ngày đều được Tế Tu cẩn thận chở che, chính mình lại sơ suất bất cẩn.
Đứa bé đã không còn, lại thấy Tế Tu thế này, Lý Phá Tinh thực sự rất đau lòng.
Hắn kéo cánh tay Tế Tu, nước mắt chảy xuống: “Tiểu Tu ơi, anh đau quá.”
Tế Tu: “Đau ở đâu.”
“Đau, đau đầu.” Lý Phá Tinh định nói đau bụng, nhưng không biết tại sao, bụng lại không có cảm giác gì.
Có lẽ đã đau đến chết lặng.
Cũng phải, một đứa bé lớn như vậy nói đi là đi, lúc đó hắn còn đau tới bất tỉnh mà.
Tế Tu không để ý đến hắn, đứng dậy đi thẳng.
Một lát sau, một y tá đẩy xe đến: “Chào cậu Lý, tôi tới thay thuốc cho cậu.”
Lý Phá Tinh hít mũi: “Thay thuốc gì, hình như bụng tôi không có vết thương.”
Y tá kinh ngạc: “Bụng? Bụng thì liên quan gì?”
Lý Phá Tinh hai mắt đẫm lệ nhìn y tá: “Vì tôi đã mất con rồi.”
Y tá mở bệnh án: “Con cậu không sao, tuy cậu hoạt động mạnh, nhưng cơ thể khỏe mạnh nên đứa bé vẫn ổn.”
Lý Phá Tinh lau nước mắt, ngơ ngác hỏi: “Vậy tại sao tôi ngất xỉu, phải nằm viện nữa.”
Y tá: “Cậu không nhớ sao, lúc ngã cậu đụng vào trụ chữa cháy, đầu bị thương nên mới ngất xỉu.”
Lý Phá Tinh: “…”
Nhớ ra tại sao rồi.
“Vậy Lâm Phi đâu, cậu ấy cũng đang mang thai.”
“Sức khỏe cậu ấy không tốt, vì ngã nên bị xuất huyết rất nhiều, có dấu hiệu sảy thai, nhưng nếu sau này chú ý, đứa bé sẽ vẫn khỏe mạnh.”
Y tá nhớ rõ, lúc Lý Phá Tinh được Alpha của mình bế vào viện, người cậu ấy máu me be bét, nom rất đáng sợ, nhưng hóa ra đó đều là máu của Lâm Phi.
Nghe y tá nói đứa bé vẫn ổn, Lý Phá Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau, thấy Tế Tu đi vào cùng một bác sĩ, Lý Phá Tinh hơi giận mà trách: “Tiểu Tu, tại sao em gạt anh? Em có biết anh sợ thế nào không?”
Tế Tu: “Vậy còn anh, anh có biết em sợ thế nào không?”
Giây phút thấy Lý Phá Tinh nằm dưới đất, cả người dính đầy máu, Tế Tu như hóa điên.
Y vừa sợ vừa vội mở cửa xe, đèn đỏ đã chuyển xanh, các xe đằng sau liên tục ấn còi thúc giục.
Y đi từng bước về phía anh Tinh, không còn sức đóng cửa xe, cả người vì sợ hãi và đau lòng mà phát run.
Tim y như bị ai hung hăng nắm chặt, khiến y ngạt thở.
Y nghĩ, anh Tinh bị thương nặng cỡ nào, mang thai bốn tháng nếu bị sẩy, y sợ ngay đến tính mạng anh Tinh cũng không giữ được.
Y nghĩ, đứa bé đã hơn bốn tháng rồi, sắp thành hình, anh Tinh tỉnh lại biết con đã không còn, sẽ đau lòng cỡ nào đây.
Y thống khổ, y sợ hãi, y tự trách.
Vậy mà, câu đầu tiên của Lý Phá Tinh khi tỉnh dậy, lại là hỏi người khác có sao không.
Vậy mà, anh Tinh nói, anh quên mất mình đang mang thai.
Sao Tế Tu có thể không giận cho được?