GIẢ BỘ LÀM A CÒN ĐI ĐÁNH LỘN LÀ SẼ MANG THAI ĐÓ

…Yêu đương vụng trộm?

Hình như giống thật.

Lý Phá Tinh đỏ mặt: “Không giống.”

Tế Tu: “Không giống chỗ nào?”

“Tuy chúng ta trốn trong phòng, nhưng đến hôn cũng chưa làm.”

Tế Tu cong môi, tựa sát Lý Phá Tinh, dịu dàng hôn lên môi hắn một cái, giọng nói cũng nhuốm ý cười: “Hôn rồi.”

Tai Lý Phá Tinh nóng rực, thế mà hắn vẫn nói: “Chân anh còn đứng dưới đất kìa.”

Tế Tu đứng dậy, bế Lý Phá Tinh nằm xuống giữa giường.

“Quần áo vẫn còn nghiêm chỉnh.”

Chờ tới khi từng lớp áo quần của Lý Phá Tinh bị Tế Tu cởi ra, cả khuôn mặt Lý Phá Tinh đều đỏ lựng lên.

“Tiểu Tu.” Lý Phá Tinh túm cổ áo Tế Tu kéo y xuống, quấn quýt nỉ non: “Thế này mới giống yêu đương vụng trộm.”

Hắn ngẩng đầu, hôn lên môi Tế Tu.

Tế Tu vòng lấy eo Lý Phá Tinh, hôn càng sâu.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Sáng hôm sau, Lý Phá Tinh tỉnh dậy. Hắn tưởng Tế Tu đã đi rồi, không ngờ mở mắt ra lại thấy mình vẫn nằm chung một ổ chăn với Tế Tu.

Cảm giác thỏa mãn ngập tràn Lý Phá Tinh, hắn không kìm được nhích lại gần, hôn lên trán Tế Tu.

Tế Tu mơ hồ mở mắt. Y chớp mắt, chầm chậm nói: “Chào buổi sáng, anh Tinh.”

“Chào buổi sáng.” Lý Phá Tinh cong môi, nụ cười làm thế nào cũng không biến mất được.

Hắn nghĩ chắc giờ mình đang cười y chang tên ngốc, nhưng đành chịu thôi, biết làm sao được. Sáng sớm tỉnh dậy, người đầu tiên hắn thấy chính là người hắn yêu, lời đầu tiên hắn nghe chính là lời nói của người hắn yêu.

Lý Phá Tinh hạnh phúc như muốn phình to, lâng lâng như bước chân trên kẹo bông, đung đưa trong cơn gió.

“Cộc cộc cộc.” Giọng nói Bạch Man Man truyền tới: “Lý Phá Tinh, con đừng ngủ nướng, mau ra ăn sáng rồi còn đưa Vũ Trụ đi học!”

Kẹo bông dưới chân Lý Phá Tinh đùng cái tản sạch.

Lý Phá Tinh bối rối nhìn đồng hồ, bên ngoài trời đã sáng choang.

Nếu đổi sang một cách nói khác thì chính là — đã quá thời gian Tế Tu có thể lặng lẽ rời đi không một ai biết.

“Làm sao bây giờ!” Lý Phá Tinh vừa mặc quần áo vừa hốt hoảng nói: “Tiểu Tu, em bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi.”

Tế Tu đưa quần áo cho Lý Phá Tinh, trấn an: “Không sao, em có thể tự xem mà làm.”

Lý Phá Tinh mặc quần áo xong, chợt nhớ tới điều gì, hắn nhảy xuống giường, đi đến cửa sổ, mở cửa ngó ra ngoài.

“Tiểu Tu, đi ra từ cửa quá mạo hiểm, chắc mẹ anh chỉ ngồi trong phòng khách thôi, hay để lúc ăn sáng anh giữ chân mẹ, em đi ra từ đây đi.”

Từ… Cửa sổ?

Tế Tu: “…”

Y trầm mặc một lúc, đáp: “…Được.”

Đây là một sân độc lập, cửa sổ rất to, cách mặt đất chưa tới một mét, bên ngoài còn có bụi cỏ để ẩn nấp.

…Đúng là an toàn hơn đi cửa ra vào.

Cơ mà, làm thế nom lại càng giống yêu đương vụng trộm hơn.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Mười phút sau, Tế Tu nhận được tin nhắn: “Mẹ đang ăn sáng, tình hình ổn định, dự đoán trong mười phút nữa mẹ sẽ không có hành động gì khác, em mau đi đi.”

Tế Tu: “…” 

Sao lại có cảm giác căng thẳng nghiêm túc như gián điệp đưa tin vậy.

Tế Tu: “Em hiểu rồi.”

Lần đầu tiên trong đời Tế Tu nhảy qua cửa sổ, thần thái điềm tĩnh, động tác lưu loát, tư thế hoàn mỹ.

Y quay đầu lại, bắt gặp Lý Vũ Trụ tay trái cầm bánh bao, tay phải cầm bát đang nhìn mình ngơ ngác.

Ngay sau đó, đầu cuối lại hiện tin nhắn.

Lý Phá Tinh: “Khoan, anh quên Lý Vũ Trụ vừa ra ngoài cho Điêu Điêu ăn, em chờ lát nữa hẵng đi.”

Tế Tu: “…”

Lý Vũ Trụ đang định gặm bánh bao, miệng còn chưa kịp cắn, đã thấy bố hai phi như gió từ cửa sổ phòng bố ra. Nhóc ngơ ngác chứng kiến tất cả, vào lúc bố hai ngẩng đầu nhìn mình, nhóc mở miệng: “Chào buổi sáng bố hai.”

Tế Tu im lặng, không nói gì.

Lý Vũ Trụ run run đưa cái bánh bao vừa to vừa mềm lên.

“Bố ăn không?”

Tế Tu: “…”

Tế Tu mím môi, đưa tay nhận bánh: “Chào buổi sáng.”

Hai người bốn mắt đối diện.

Cảnh tượng hết sức khó xử.

“Vụ Trụ ơi, mau lên con, đồ ăn sắp nguội hết rồi!” Giọng Bạch Man Man từ trong nhà truyền đến.

Lý Vũ Trụ vội vàng quay người đáp: “Dạ, con, con vào ngay đây.”

Nhóc nói với Tế Tu: “Bố hai chờ một tí, con quay lại ngay.”

Lý Vũ Trụ chạy bành bạch vào nhà, cầm lấy hai cái bánh bao bự chảng.

Bạch Man Man: “Lý Vũ Trụ con ăn hết nổi không?”

Ánh mắt Lý Vũ Trụ lóe lên, nhóc úp mở: “Con, con mới phát hiện Điêu Điêu thích ăn bánh bao hơn đồ ăn cho chó.”

Nói xong, nhóc lại chạy bành bạch ra ngoài.

Quả nhiên, Tế Tu vẫn đứng chờ nhóc. Lý Vũ Trụ đưa hai cái bánh bao trong tay cho Tế Tu, nhỏ giọng nói: “Cho bố hai đó, bố hai chưa ăn sáng đúng không.”

Tế Tu: “Cảm ơn con.”

Lý Vũ Trụ ưỡn thẳng lưng, thận trọng ngó vào trong nhà. Nhóc nghiêm túc dặn dò: “Lần sau trước khi nhảy cửa sổ bố hai phải để ý kỹ xem bên ngoài có ai không đó, may mà hôm nay là con, nếu là dì Man thì bố hai đã bị bắt rồi.”

Tế Tu: “…” 

Tế Tu im lặng nửa buổi, nắm chặt ba cái bánh bao, thấp giọng đáp: “Lần sau bố sẽ chú ý.”

“Tạm biệt bố hai! Yên tâm! Nhất định Vũ Trụ sẽ yểm trợ cho bố!”

“Ừ, tạm biệt con.”

***

Bạch Man Man để ý thấy, dạo này thằng con bà có gì đó là lạ.

Sáng nào cũng nằm ì trên giường, nếu nó ngủ muộn thì còn dễ hiểu, đằng này cứ chín giờ tối là nó lại vào phòng đi ngủ — Lý Vũ Trụ còn không ngủ sớm như nó!

Bạch Man Man cứ tưởng nó nghỉ ngơi thật, mãi cho tới một hôm, vào khoảng hơn mười giờ bà nghe thấy có giọng nói trong phòng Lý Phá Tinh!

Bà không nghe rõ là nói cái gì, nhưng giọng điệu…

Chậc, ngọt ngấy dính nhơm nhớp.

Đến lúc đó, Bạch Man Man mới biết — con bà đang yêu!

Vậy rốt cuộc là yêu qua mạng hay yêu xa đây?

Tại sao chỉ liên lạc qua điện thoại?

Đối phương là người thế nào?

Là nam hay nữ?

Là Alpha, Omega hay Beta?

Tại sao thằng bé lại giấu kín thế, lẽ nào là tình yêu không theo luân thường đạo lý?

Thực ra kể cả người ta có là một nam Omega nhà giàu lớn hơn Tinh Tinh mười tuổi, nếu Tinh Tinh thực sự thích, Bạch Man Man bà cũng sẽ chúc phúc cho hai đứa mà.

Nhưng chúc phúc thì chúc phúc, Bạch Man Man vừa hồi tưởng đến dáng vẻ vừa ăn vừa cười ngây ngô của con trai mình mấy hôm nay, lòng bỗng ưu sầu.

…Rốt cuộc người kia là hồ ly tinh gì, mà lại mê hoặc con trai bà mất hết thần chí như vậy.

Bạch Man Man thở dài, tiếp tục tưới cây.

Bụi cỏ bên tường này vốn là cỏ dại, nhưng Bạch Man Man phát hiện nom cũng rất đẹp, thế nên bà đã tỉ mỉ tỉa tót chăm sóc bụi cỏ này. Mà chẳng hiểu tại sao, dạo này đám cỏ càng ngày càng tả tơi, cứ như bị giẫm đạp. Nhất là bụi cỏ dưới cửa sổ phòng Lý Phá Tinh, sắp trụi tới nơi rồi.

Rõ ràng bà đã cẩn thận chăm sóc, làm sao lại trụi được nhỉ?

…Thật là khó hiểu.

Bạch Man Man nhìn Điêu Điêu ngoan ngoãn đứng đằng xa, vẻ mặt khó hiểu: “Điêu Điêu, con dắt chó hoang tới đây an cư hửm?”

Điêu Điêu hưng phấn sủa gâu gâu.

Bạch Man Man: “Con không mang chó khác về được đâu, dì Man bị dị ứng lông chó, chỉ mình con thôi đã quá sức với dì rồi, thêm đứa nữa dì không chịu nổi.”

Điêu Điêu: “Gâu gâu gâu!”

Điêu Điêu vui vẻ quẫy đuôi, nào có biết mình đã nhận tội thay cho người khác.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Hôm nay bị mất điện, sáng sớm Bạch Man Man cầm đèn pin ra phòng khách uống nước, kết quả lúc đi ngang qua phòng Lý Phá Tinh mơ hồ nghe thấy hắn đang nói chuyện với ai đó. Bạch Man Man tưởng nghe nhầm, lại nghe thấy Lý Phá Tinh cười.

Nếu là mọi khi, Bạch Man Man sẽ nghĩ Lý Phá Tinh đang nói chuyện điện thoại với hồ ly tinh kia, nhưng hôm nay bị mất điện, đầu cuối của Tinh Tinh cạn sạch pin rồi mà?

Vậy thì…

Một giờ sáng, Lý Phá Tinh cười một mình trong phòng?!

Bạch Man Man sởn gai ốc, cuống quýt gõ cửa, kết quả vừa gõ xong, căn phòng liền im phăng phắc.

Bạch Man Man vặn tay nắm cửa mới biết cửa đã bị khóa.

— Khóa?!

Thằng con trai từ nhỏ đến lớn chưa từng bước vào kỳ phản nghịch, chưa từng khóa cửa phòng của bà, tới năm hai mươi bốn tuổi ở nhà với bà và Lý Vũ Trụ lại khóa cửa phòng rồi cười quỷ dị một mình?!!

Bạch Man Man gõ cửa mấy lần, Lý Phá Tinh mới mở cửa.

Lý Phá Tinh đầu tóc rối bời, mặt ngái ngủ: “Sao thế mẹ? Muộn rồi mẹ tìm con làm chi?”

Bạch Man Man sửng sốt: “Con… Vừa làm gì thế?”

Lý Phá Tinh ngáp dài, xoa xoa cái ổ gà trên đầu: “Con đang ngủ, còn làm gì được nữa.”

Bạch Man Man không tin nổi: “Mẹ, mẹ vừa nghe thấy con cười.”

Lý Phá Tinh còn kinh ngạc hơn bà: “Sao cơ, sao mà thế được. Mẹ nghe nhầm rồi!”

“Mẹ nghe nhầm?”

Lý Phá Tinh gật đầu: “Đúng đấy mẹ, có phải dạo này mẹ mệt quá không? Có cần nghỉ ngơi chút không?”

Bạch Man Man nửa tin nửa ngờ, quay về phòng.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Lừa Bạch Man Man xong, Lý Phá Tinh đóng cửa phòng, vai sụp xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nhào về phía người trong chăn, thì thầm: “Sợ quá, Vừa nãy nói chuyện với mẹ đầu anh trống trơn luôn.”

Tế Tu cười, vuốt mái tóc đen của Lý Phá Tinh: “Nhưng trông anh bình tĩnh lắm.”

“Anh sợ run cả tay luôn ấy.” Lý Phá Tinh cười với Tế Tu: “Trông anh bình tĩnh chứng tỏ là anh diễn giỏi.”

Lý Phá Tinh hồi tưởng biểu hiện của mình ban nãy, không khỏi được nước lấn tớii: “Chậc, giờ ngẫm lại mới thấy vừa nãy anh quá tuyệt vời, diễn xuất tinh tế, thong dong bình tĩnh, đúng là tấm gương xử lý vấn đề chuẩn mực!”

Hắn cười khúc khích: “Nếu cứ diễn thế này, chắc chắn cho đến khi mẹ anh đi Tiểu Tu em sẽ không bị lộ!”

“Thật sao?”

“Đệt!”

Lý Phá Tinh ngừng bặt, nụ cười cứng đờ.

— Bởi vì người vừa hỏi không phải là Tế Tu.

Sắc mặt Tế Tu cũng tái mét.

Lý Phá Tinh run lẩy bẩy.

Nương theo ánh trăng lạnh lẽo, hắn nhìn thấy, Bạch Man Man đang đen mặt đứng ngay cạnh cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc