Thốt xong một loạt câu sến súa khiến dưới khàn đài ồn ào nhặng xị, tai Lý Phá Tinh nóng bừng lên. Hắn đưa mắt tìm kiếm dưới khán đài, song vẫn không thấy Tế Tu đâu. Lý Phá Tinh không khỏi thất vọng, trong tình huống này hắn phải bước xuống tặng hoa cho Tiểu Tu mới xem như viên mãn, cơ mà bây giờ hắn còn không biết Tiểu Tu đang ngồi ở đâu.
Tuy vậy, hắn đã nhanh chóng cảm thấy bình thường, có khi Tiểu Tu đang xấu hổ thì sao.
Vừa nghĩ đến cảnh Tiểu Tu đang nhìn mình bằng đôi mắt lấp lánh, khuôn mặt đỏ bừng, Lý Phá Tinh đã vui mừng cong khóe môi.
Bạch Tuộc ngồi hàng đầu hô to: “Anh Tinh! Hoa hồng đã chuẩn bị xong rồi! Anh không tặng hả?!”
Lý Phá Tinh còn chưa lên tiếng, Nhóc mập đã chạy lên nhét hoa vào tay Lý Phá Tinh, nhỏ giọng nhắc: “Có người thấy anh Tu ngồi ở ghế số hai bên phải hàng thứ bốn mươi tư, mau lên anh!”
Đúng lúc này, nhạc đệm được đổi thành nhạc đám cưới.
Ai đó chợt gào lên: “Hú hú! Chúc anh Tinh và chị dâu Tinh trăm năm hạnh phúc!!”
Lý Phá Tinh cúi đầu cười, bước về phía hàng ghế thứ bốn mươi bảy.
Ánh đèn chiếu lên người Lý Phá Tinh, hắn bước lên từng bậc thang, tay ôm bó hoa hồng, lưng thẳng tắp, khuôn mặt chứa chan nụ cười, tựa như một vị hoàng tử tuấn mỹ tới đón người mình yêu.
Không ai để ý thấy, có người len lén chạy xuống từ bậc thang bên kia, kéo Nhóc mập đang ồn ào: “Nhóc mập, Tế Tu đi rồi!”
Bạch Tuộc sửng sốt, vô thức nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lý Phá Tinh: “Mày nói gì? Đi gì cơ?”
Người này ngồi ghế phía sau Tế Tu, lúc Nhóc mập âm thầm hỏi mọi người vị trí của Tế Tu, chính cậu ta đã nói cho Nhóc mập, nhưng mà sau khi anh Tinh bắt đầu tỏ tình, cậu ta thấy Tế Tu vội vàng bỏ đi.
“Mày nói, Tế Tu, đi rồi?” Nhóc mập không tin nổi: “Lúc anh Tinh tỏ tình cậu ấy liền bỏ đi?”
“Đệt! Mẹ nó Tế Tu làm thế là có ý gì?!” Bạch Tuộc không kìm được chửi bậy.
Đá tảng: “Hay là gặp chuyện gì gấp?!”
“Chuyện gì quan trọng đến mức không ở lại nghe hết được lời tỏ tình của anh Tinh?!”
Bạch Tuộc nhìn anh Tinh còn đang hớn hở cầm hoa chuẩn bị tặng Tế Tu, anh ấy đã đi đến hàng ghế mười chín, chẳng mấy chốc sẽ thấy chỗ ngồi của Tế Tu trống không. Nếu anh Tinh hỏi mọi người xung quanh, sẽ biết ngay Tế Tu bỏ đi khi nghe ảnh tỏ tình. Đến lúc đó, cả trường sẽ biết Lý Phá Tinh chân thành tỏ tình trên sân khấu, nhưng Alpha của anh ấy lại thờ ơ bỏ đi.
Bạch Tuộc cắn răng chạy đến ổ điện bên tường.
“Cạch!” Toàn bộ đèn trong hội trường đều bị tắt sạch.
Mặc dù các học sinh còn cầm cây phát sáng nên không đến nỗi tối thui, nhưng vẫn có nữ sinh nhát gan sợ hãi hét ầm lên.
Bạch Tuộc dùng loa cầm tay khẩn cấp hô to: “Mọi người đừng hốt hoảng! Đường điện của hội trường gặp chút vấn đề thôi! Xin mọi người xếp hàng rời khỏi hội trường! Đá tảng! Mày cầm đèn pin dự phòng ra cửa đứng! Trông bọn họ lần lượt rời khỏi đây!”
Nhóc mập nhớ anh Tinh đang mang thai, sợ anh bị ngã, cuống quýt chạy đến đỡ.
Lý Phá Tinh hỏi: “Sao thế Nhóc mập? Sao tự dưng đường điện lại gặp vấn đề? Người phụ trách hội trường đâu? Sao Bạch Tuộc lại đứng đó sắp xếp?”
Nhóc mập mấp máy môi: “Anh Tinh, anh ngồi ở đây đã.”
Thấy mọi người đã rời đi, Nhóc mập mới kể cho Lý Phá Tinh chuyện Tế Tu bỏ đi, Bạch Tuộc dập cầu dao tổng.
Lý Phá Tinh sửng sốt: “Chỉ vì thế mà các chú dám dập cầu dao tổng, gây nên hỗn loạn như vậy hả?”
“Chỉ vì thế?” Nhóc mập tức giận: “Anh Tinh tỏ tình chân thành như thế, người được tỏ tình lại bỏ trốn giữa chừng. Anh ôm hoa đến nơi không thấy người đâu thì xấu hổ biết chừng nào, chuyện này bị truyền đi thì người khác sẽ nói thế nào?!”
“Nói gì thế? Gì mà bỏ trốn giữa chừng?” Lý Phá Tinh nhíu mày, bối rối: “Tiểu Tu sẽ không gặp chuyện gì chứ.”
Lý Phá Tinh định gọi cho Tế Tu, nhìn cổ tay trống trơn mới nhớ ra hình như mình làm rơi đầu cuối lúc thay quần áo, đành dùng đầu cuối của Nhóc mập gọi cho Tế Tu.
Tắt máy.
Không biết tại so, Lý Phá Tinh bỗng thấy hoảng hốt, hắn gọi lại, nhưng Tế Tu vẫn tắt máy.
Lý Phá Tinh đứng bật dậy.
Nhóc mập hoảng hồn, vội hỏi: “Anh đi đâu thế?”
“Đến hậu trường lấy đầu cuối.”
Nhóc mập: “Chỗ này tối lắm, anh bị ngã thì sao, anh cứ ngồi yên đó, em đi lấy giúp anh.”
Chẳng bao lâu, Nhóc mập đã cầm đầu cuối của Lý Phá Tinh về.
Lý Phá Tinh mở đầu cuối, phát hiện có một tin nhắn chưa đọc.
Lý Phá Tinh thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ Tế Tu gặp chuyện gấp phải đi, nhắn tin giải thích tại sao lại bỏ đi giữa chừng, như công ty hay phòng thí nghiệm gặp sự cố ngoài ý muốn chẳng hạn. Nhưng mà, tới khi đọc tin nhắn, Lý Phá Tinh lặng người.
Tin nhắn chỉ có hai từ.
“Xin lỗi”
Không đầu không đuôi, không cả dấu chấm câu.
Thời gian gửi tin là vào mười chín phút trước.
Tại sao phải xin lỗi?
Em ấy đã làm chuyện gì mà phải xin lỗi?
Bây giờ em ấy đang ở đâu?
“Đệt! Anh ơi! Anh ơi! Có người chết! Có người chết!” Bạch tuộc chạy vào, giọng nói hoảng loạn.
Tim Lý Phá Tinh bỗng đập liên hồi, hắn đứng dậy, sợ hãi hỏi: “…Ai, ai chết?!”
“Một ông lão.”
Tim Lý Phá Tinh trở về lồng ngực.
“Chết trong phòng vệ sinh. Má ơi, dọa chết người!” Bạch tuộc sợ toát mồ hôi, cuống quýt bật cầu dao tổng, hội trường lại sáng bừng, chói đau mắt Lý Phá Tinh.
Bạch tuộc mở chai nước khoáng, uống một ngụm rồi kể tiếp: “Có người đi vệ sinh đá phải một cái tay, sợ mất hồn luôn. Ông lão chết thật rồi, không còn hô hấp nữa. Ông ấy đã bị xe cứu thương chở đi, em vô tình nhìn thoáng thấy ông ấy, tóc hoa râm, đã già lắm rồi. Không biết tại sao ông ấy lại ở trong nhà vệ sinh của hội trường nữa. Má ơi, đây là lần đầu tiên em thấy người chết, thật đáng sợ.”
Bạch Tuộc thấy Lý Phá Tinh không yên lòng, nhích lại gần hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”
Lý Phá Tinh lại đứng dậy: “Không có gì, anh đi trước đây.”
“Anh mình sao ấy nhỉ?” Bạch Tuộc hỏi Nhóc mập.
Nhóc mập: “Hình như mất liên lạc với anh Tu rồi, chắc anh Tinh sợ cậu ấy gặp chuyện.”
Bạch Tuộc bĩu môi: “Cậu ta thì gặp chuyện gì cơ chứ.”
Nhóc mập: “Mày đi hỏi thăm giúp anh Tinh đi, nhìn anh ấy hoảng lắm.”
Bạch Tuộc gật đầu: “Ừ tao biết rồi, để tao hỏi xem có ai gặp cậu ta không.”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Mấy hôm sau.
Tế Tu như bốc hơi khỏi thế giới.
Lý Phá Tinh ngày ngày đến phòng thí nghiệm, phòng học, ký túc xá, nhưng đều không tìm được gì.
Đám Bạch Tuộc cũng hoảng rồi. Bọn họ báo cảnh sát, nhưng đám cảnh sát đế quốc ăn không ngồi rồi chỉ bảo bọn họ viết tường trình, dường như không mấy quan tâm đến việc một nam Alpha thành niên mất tích.
Bạch Tuộc hao tâm tốn sức dập cầu dao tổng để không ai biết chuyện Tế Tu bỏ đi, vậy nhưng không quá ba ngày, cả trường, thậm chí là người ngoài trường đều biết Alpha của Lý Phá Tinh mất tích, lần xuất hiện cuối cùng là ở buổi văn nghệ, ngay trước khi Lý Phá Tinh tỏ tình.
Thông báo tìm người được dán khắp mọi nơi. Có kẻ thối miệng ngồi xổm một góc nói gì mà “Tế Tu bị Lý Phá Tinh tỏ tình dọa chạy mất dép rồi, nếu không… Tại sao lại mất tích đúng lúc Lý Phá Tinh tỏ tình?”
Thật đúng lúc, bị Lý Phá Tinh nghe được.
Kẻ kia quay đầu thấy Lý Phá Tinh đứng đằng sau, bị dọa suýt khóc.
Lý Phá Tinh lạnh lùng hỏi: “Bịa chuyện có sướng miệng không?”
Kẻ kia tái mặt, lắc đầu nguầy nguậy.
Lý Phá Tinh mặt không cảm xúc đưa chồng thông báo cho kẻ kia: “Đi phát giấy đi, phát xong tìm tôi lấy tiếp.”
“…Vâng, em, em biết rồi.”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Giờ cơm trưa, Lý Phá Tinh cũng không nói gì. Hắn ăn rất nhanh, như thể ăn xong sẽ lại tiếp tục đi tìm người.
Mấy chục người của Tam viện cùng mười mấy cô gái do Hà Tiểu Hoa dẫn đầu, tổng cộng có bốn, năm mươi người cứ có thời gian là lại phát giấy tìm người, vậy nhưng Lý Phá Tinh vẫn không chịu nghỉ ngơi một phút nào.
Lý Phá Tinh ăn cơm cũng chỉ và cơm không trong bát, không gắp thức ăn, đám Bạch Tuộc nhìn mà xót xa trong lòng.
Trên bàn ăn, không ai nói chuyện, bầu không khí nặng nề.
Bạch Tuộc muốn nói gì đó để bớt căng thẳng: “Ôi chao, mọi người còn nhớ ông lão trong nhà vệ sinh tao nói hôm trước không?”
Nhóc mập: “Nhớ, sao thế?”
“Tao nghe người ta kể một chuyện siêu kỳ dị.”
“Chuyện gì?”
“Ông lão kia không chết.”
Nhóc mập sửng sốt, đột nhiên lạnh sống lưng: “Sao bảo trước khi lên xe cứu thương ông ấy đã tắt thở rồi mà.”
“Hình như lúc ấy chưa chết hẳn, sau đó được kích điện nên lại có nhịp tim.”
Bạch Tuộc ngừng lại, cố tình hỏi bọn họ: “Nhưng mọi người có biết tại sao ông ấy suýt chết không?”
Nhóc mập: “Chảy máu não?”
Bạch Tuộc lắc đầu.
Đá tảng: “Cao huyết áp?”
Bạch Tuộc lại lắc đầu.
Hà Tiểu Hoa vỗ lưng Bạch Tuộc: “Đừng thừa nước đục thả câu, rốt cuộc là tại sao?!”
Bạch Tuộc bí hiểm nói: “Là tự sát, hơn nữa còn dùng thuốc thử nghiệm cấm sử dụng.”
Hà Tiểu Hoa cười xùy: “Một ông lão tám, chín mươi tuổi dùng thuốc cấm tự sát trong nhà vệ sinh, anh bịa chuyện gì nghe đáng tin chút được không?”
“Không, không, không.” Bạch Tuộc lắc đầu: “Không phải tám, chín mươi tuổi.”
“Anh bảo là một ông lão tóc hoa râm cơ mà?”
“Anh nghe người ta bảo, tóc bạc phơ rồi nhưng mặt không già tới thế, đại khái khoảng… Bốn, năm mươi tuổi? Nghe nói còn khá đẹp trai…”
Bạch Tuộc liếc Lý Phá Tinh, cẩn thận nói tiếp: “Còn có người nói, trông ông ấy hơi giống… Tế Tu.”
Lý Phá Tinh ngẩng phắt đầu nhìn Bạch Tuộc.
Bạch Tuộc lập tức phủi sạch: “Em, em cũng không rõ lắm. Em chưa thấy trực tiếp, chỉ nghe người ta nói thôi.”
Lý Phá Tinh lau miệng, đứng dậy: “Đi.”
“Đi phát giấy hả anh?”
“Đi đến bệnh viện.”