GIA ĐÌNH CỰC PHẨM: CHA CƯỜNG HÃN, CON TRAI THIÊN TÀI, MẸ PHÚC HẮC

Anna cau mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn Hứa Nhược Trung không hiểu chuyện gì đang xảy ra " Có ý gì? "

" Nghe đồn Hứa Nhược Trung trước kia được một bà bị AIDS bao nuôi nhưng giờ bà ấy đã qua đời rồi, haiz... không biết hắn có hay không đã kiểm tra qua một chút về mình..? " Tử Lam cười hỏi, ngay khí thấy ánh mắt nữ nhân kia tràn đầy khiếp sợ, đáy mắt Tử Lam thoáng qua một chút giảo hoạt đắc chí.

" Lời đồn về Hứa Nhược Trung cô nói là thật sao? " Anna hoảng sợ hỏi.

" Sự thật không phải thế, em không nên nghe lời cô ta nói nhảm " Hứa Nhược Trung tiến về phía Anna muốn giải thích.

" Anh cách xa tôi một chút đi " Anna hoảng sợ lui về phía sau mặt mũi biến sắc, cảm giác hắn mang trên người căn bệnh thật kinh khủng ghê tởm.

Hứa Nhược Trung bất đắc dĩ nhìn nàng giải thích " Anna, em phải tin tưởng anh, cô ấy là bạn gái trước kia của anh, cô ấy chỉ muốn trả thù anh nên mới cố ý nói như vậy để chia rẽ chúng ta mà thôi! "

" Đúng vậy á, thời điểm tôi phát hiện anh mắc bệnh nên tôi mới lập tức bỏ anh để tránh anh lây bệnh cho tôi " Tử Lam không nhanh không chậm nói tiếp.

Để xem ngươi còn gì mà giải thích nữa không? Tử Lam mỉm cười rất tà ác.

" Cô.." Hứa Nhược Trung căm tức nhìn Tử Lam, ánh mắt của hắn hiện tại rất muốn giết người.

Bạn gái của Hứa Nhược Trung lui lại vài bước nhìn hắn bằng sắc mặt độc ác " Hứa Nhược Trung, tôi thật sự nhìn lầm anh, nếu như tôi có xảy ra chuyện gì nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu "

Nói xong quay người vội vã chạy mất.

" Anna! Anna! " Hứa Nhược Trung vội vàng kếu hai tiếng, cuối cùng nhìn theo bóng dáng chạy mất.

Tử Lam đứng im một bên, sắc mặt rất hồng, khóe miệng nâng lên một nụ cười hả hê, nàng cười thật sảng khoái..

Hứa Nhược Trung lại tức giận không chịu được nhất thời quay sang nhìn tử Lam bộ dáng hung thần ác sát quát lớn " Lâm Tử Lam "

Tử Lam vẫn bình tĩnh khinh thường quét mắt nhìn hắn một cái, nhếch miệng cười lạnh " Đây là trừng phạt của tôi đối với hành động bỉ ổi của anh năm ấy, nếu như anh thật sự là một người đàn ông, phải biết dựa vào bản lĩnh thật sự của mình, dựa vào nữ nhân thì được xem là cái gì? "

" Cô......."

Tử Lam cũng lười cùng hắn nói nhảm xoay người muốn đi.

Hứa Nhược Trung lại một phát bắt được nàng " Muốn đi, đâu có dễ như vậy?"

Tử Lam sững sờ liếc mắt nhìn hắn quát " Buông tay "

" Không thả, cô làm gì được tôi "

Tử Lam cảm giác mình có mắt như mù trước kia tại sao lại coi trọng tên cặn bã này.

Bảy năm không thấy không ngờ trình độ đê tiện của hắn càng tăng chứ không giảm chút nào.

Tử Lam nổi giận vừa muốn phát tác, sau lưng lại vang lên một giọng nói không nóng không lạnh.

" Buông tay! "

Tử Lam sững sờ, âm thanh này...nàng lạnh hết cả sống lưng!

Hứa Nhược Trung cũng là sửng sờ, ngay sau đó quay đầu lại nhìn, ngay khi biết người đến là Mặc Thiếu Thiên sắc mặt hắn lập tức hoàn toàn thay đổi.

Người trong thương trường nếu như không biết Mặc Thiếu Thiên là ai thì đúng thật là có mắt như mù rồi, người này nhất định không thể đụng vào..

Hứa Nhược trung bộ mặt chân chó nhìn Mặc Thiếu Thiên " Mặc tổng "

Mặc Thiếu Thiên tiến tới sắc mặt âm trầm ánh mắt lạnh lùng đảo qua nhìn tay Hứa Nhược Trung vẫn còn kéo lấy tay Tử Lam không buông, hắn tức giận quát lớn " buông ra "

Hứa Nhược Trung không nói hai lời vội vàng buông tay Tử Lam ra " Mặc tổng ngài..."

" Cút..."

Hứa Nhược Trung sắc mặt càng ngày càng khó coi hơn, đứng tại chổ không dám phản bác thêm lời nào nữa.

" Là tự động đi ra ngoài hay là để tôi tìm người ném ra ngoài? " Mặc Thiếu Thiên sâu kín hỏi, ánh mắt bén nhọn lạnh nhạt.

Mặc Thiếu Thiên là ai, ở A Thị này hắn là nhân vật rất có mặt mũi, tổng giám đốc tập đoàn MK, hắn là người giàu có nhất nhì tại A Thị này, địa vị vô cùng quý trọng.

Một câu nói của hắn cũng đủ làm A Thị rung chuyển..

Hứa Nhược Trung không cam lòng,nhưng lại không thể lam gì, liếc mắt nhìn Tử Lam một cái, nắm chặt quả đấm trên tay không cam lòng rời đi.

Nhìn Hứa Nhược Trung bỏ đi, Tử Lam thở ra một hơi, ngước mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên " Cảm ơn anh Mặc Tổng! "

Bình luận

Truyện đang đọc