GIẢ THÀNH THÂN XONG, VƯƠNG GIA TÂM CƠ MẤT TRÍ NHỚ



Lý Hoài đưa Nguyên Tư Trăn về Vương phủ, còn chưa kịp nghỉ chân đã dẫn một đoàn người hướng về hoàng cung, tìm thánh thượng phục mệnh.

Mấy tháng này Tấn Vương phi một mực được tuyên bố với bên ngoài là bệnh liệt giường, hiện nay người thật rốt cục trở về, Ngọc Thu suýt chút chảy nước mắt, nàng ta một là kích động, hai là cảm thấy may mắn, rốt cuộc không cần ngày ngày nơm nớp lo sợ nữa rồi.

"Mấy ngày này Vương phủ có xảy ra chuyện gì không?" Nguyên Tư Trăn đổi váy dài đã lâu không mặc, mặc cho Ngọc Thu tùy tiện chải búi tóc.

Ngọc Thu có chút ngượng tay, loay hoay hồi lâu mới tìm về bản lĩnh của mình, "Không có việc gì lớn, quản sự đều xử lý ngay ngắn rõ ràng, cũng có mấy vị Vương phi cùng gia quyến quan viên đều đưa bái thiếp, nói là muốn đến thăm bệnh, Quốc Công phu nhân đều giúp Vương phi từ chối hết."
"Vậy là tốt rồi." Nguyên Tư Trăn tựa lên trên giường êm, duỗi lưng một cái, mấy ngày liền bôn ba làm nàng mệt bở hơi tai, nhưng bây giờ có chuyện không thể không đi làm, chỉ có thể miễn cưỡng chấn hưng tinh thần, thu thập một phen phù lục trận pháp trên người, chờ đợi màn đêm buông xuống.

Vào đêm, Nguyên Tư Trăn vẫn giống như trước,quen đường quen nẻo trèo ra khỏi Vương phủ, đi về hướng Hoài Nam Ký.

Chỉ là qua một đoạn thời gian, lộ trình của Võ Hầu tuần tra thành Trường An cũng thay đổi không nhỏ, nàng phí một chút công phu trốn tránh vòng vèo, hao tốn hết gần nửa canh giờ mới đến được nơi mình muốn.

Khi nàng đứng trước cửa Hoài Nam Ký, cửa lớn đã sớm đóng chặt, chỉ có hai cái đèn lồng lớn cạnh cửa là vẫn còn sáng, mà bên trong một mảnh tối như mực, nghe không được chút tiếng vang nào.

Nguyên Tư Trăn vòng qua hậu viện phía sau Hoài Nam Ký, lưu loát xoay người nhảy lên trên chạc cây trước viện, thấy trong viện cũng không có bóng người, liền trực tiếp nhảy xuống, đi về hướng sương phòng trong hậu có người ở.


Trong nội viện này mặc dù yên tĩnh, nhưng lại không có khí âm sát của cương thi liên tục xuất hiện như ở Hoàng Lăng, căn bản không thể nào làm người liên tưởng được, nơi này có một con cương thi trăm năm cốt nhục không thay đổi.

Nàng đã nắm đèn hoa sen trong tay, cẩn thận từng li từng tí đi tìm gian phòng của Vưu Tam Nương, thật không nghĩ đến lầu hai không có một ai, ngay cả tiểu nhị của Hoài Nam Ký cũng không có một ai.

"Chạy đến đâu rồi nhỉ?" Nguyên Tư Trăn tùy ý loay hoay trong tiệm một vòng, đi vào trong đại sảnh, lại không nghĩ rằng mới vừa đi tới khúc rẽ ở lầu hai, liền nhìn thấy phía dưới sáng lên một ngọn đèn nho nhỏ.

Dưới ánh nến, một gương mặt nữ tử điềm tĩnh dịu dàng được chiếu rọi lên, nàng ta giống như đợi đã lâu, nhìn Nguyên Tư Trăn cười nhạt một tiếng, khẽ nói: "Ngươi rốt cục cũng đến."
Nguyên Tư Trăn dừng bước, nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, ngón tay trong tay áo đã bóp sẵn pháp quyết, có chút đề phòng nói: "Ngươi đang chờ ta?"
Vưu Tam Nương rũ đôi mắt xuống, cầm lấy kéo cắt bấc nến, tùy ý gảy lên làm ánh nến rung động, "Ban ngày Uất Trì lang quân đến, kể với ta chuyện ở Võ Xương, ta liền đoán được, có người sẽ tìm đến ta, chỉ là không nghĩ tới, cái người này lại là Tấn Vương phi."
Khi nàng ta nói đến ba chữ Tấn Vương phi l, khóe miệng mỉm cười nhìn về hướng Nguyên Tư Trăn, đôi mắt trong veo như hồ thu kia còn mang theo khí độ không thể bỏ qua.

Nguyên Tư Trăn nhếch miệng cười một tiếng, ung dung đu dọc theo thang lầu mà xuống, không chút nào né tránh ánh mắt dò xét của Vưu Tam Nương, trực tiếp ngồi xuống đối diện nàng ta, cách một tấm bàn gỗ nhỏ, đối mặt với nhau.

"Đều nói trong kinh có nhiều chuyện lạ, quả nhiên, ngay cả Vương Phi thân phận tôn quý cũng là một đạo sĩ." Vưu Tam Nương phá vỡ cục diện bế tắc, khẽ cười một tiếng mở miệng trước.

Nguyên Tư Trăn nhìn lúm đồng tiền trên gò má nàng ta, nếu không phải thần thái ung dung ngạo khí đó, nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ Vưu Tam Nương chính là Nữ Đế tiền triều, "Trong kinh quả thật nhiều chuyện lạ, ai có thể nghĩ tới cô nương chưởng sự của Hoài Nam Ký từng là Cửu Ngũ Chí Tôn."
"Chuyện đời trước mà thôi." Vưu Tam Nương lắc đầu, châm cho Nguyên Tư Trăn một ly trà, đẩy lên trước mặt nàng.


"Vậy đời này, dù đã chết cũng muốn đoạt lại tất cả những gì đã mất đi?" Nguyên Tư Trăn không có cố kỵ nhấp một ngụm trà, ngữ khí bình thản hỏi.

Nụ cười trên mặt Vưu Tam Nương càng tăng lên, nói ra: "Tất nhiên là muốn."
Tay Nguyên Tư Trăn bưng trà dừng một chút, cảnh giác nhìn nàng ta một cái, còn chưa kịp nói gì, lại nghe Vưu Tam Nương nói: "Cái ta muốn đoạt lại, không phải hoàng vị."
"Đó là cái gì?" Nguyên Tư Trăn vội vàng truy vấn, biết rõ Vưu Tam Nương ôm chấp niệm gì, mới có giúp nàng ta độ hoá.

Vưu Tam Nương hình như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, khẽ thở dài, thật lâu mới nói: "Đừng lo, chấp niệm của ta sẽ không dao động giang sơn xã tắc, cũng sẽ không tổn thương người vô tội, ngươi chỉ cần cho ta chút thời gian, đợi ta buông xuống chấp niệm, tự ta sẽ trở lại địa phương nên đi."
Giọng nói của nàng ta nhu hòa, nhưng lại có kiên định không thể bỏ qua, cho dù Nguyên Tư Trăn đối với nàng ta mười phần phòng bị, nhưng cũng có thể nghe ra lời này không phải là lừa gạt.

"Ngươi nói sẽ không tổn thương người vô tội, nhưng Uất Trì Thiện Quang thì sao?" Nguyên Tư Trăn tiếp tục hỏi.

Nhấc lên tên của Uất Trì Thiện Quang, trong mắt Vưu Tam Nương cuối cùng cũng hiện lên một tia cảm xúc phiền muộn, nhưng lại rất nhanh bị ý cười che giấu, "Ta sớm đã không phải người sống, sao có thể có kết quả gì với hắn, ngươi không cần lo lắng."
Nguyên Tư Trăn nhớ tới mấy ngày này Uất Trì Thiện Quang vô cùng dụng tâm với Vưu Tam Nương, trong đầu lại có chút bất bình thay hắn, "Nhưng hắn cảm mến ngươi, còn muốn lấy ngươi làm thê, ngươi như vậy, chẳng phải là làm khổ hắn?"
"Cũng là có nhân quả sâu xa." Vưu Tam Nương lại thở dài một hơi, nhìn vào mắt Nguyên Tư Trăn, nói khẽ: "Ta thật lòng cam đoan với ngươi một câu, ta sống lại một lần cũng không phải muốn lấy lại hoàng quyền phú quý, chỉ cần chờ chút thời gian, không cần ngươi ra tay, ta sẽ hóa thành bụi đất, vĩnh viễn rời khỏi nơi này."
"Chấp niệm của ngươi chính là hắn?" Nguyên Tư Trăn từ đầu đã có suy đoán này, hiện nay liền trực tiếp dò xét hỏi.


Mà Vưu Tam Nương nghe vậy hơi sững sờ, nhưng trong chớp mắt lại treo lên nụ cười nhạt, phiền muộn trong mắt càng sâu, "Tấn Vương phi thông minh, vậy mà liền nhìn thấu ta."
"Nhưng hắn..." Nguyên Tư Trăn không nghĩ tới thật sự để mình đoán đúng, không khỏi trong lòng chấn kinh, Uất Trì Thiện Quang là một người đang sống hết sức êm đẹp, sao có thể trở thành chấp niệm trong lòng Nữ Đế tiền triều được? Trừ phi...!
"Ngươi và hắn, kiếp trước quen biết nhau." Nguyên Tư Trăn trầm giọng nói.

Phàm nhân sau khi chết, qua cầu Nại Hà uống canh Mạnh bà, rửa sạch một thân bụi bặm kiếp này, lại rơi vào luân hồi, trở lại nhân thế.

Uất Trì Thiện Quang chẳng qua chừng hai mươi tuổi, nếu có thể có gút mắt với Vưu Tam Nương hằng trăm năm trước, cũng chỉ có thể là nguyên do này.

Vưu Tam Nương thấy lời nàng đã nói đến nước này, cũng không định giấu diếm nữa, "Đúng, hắn từng nói, đón ta về Hoài Nam, mười dặm hồng trang lấy ta làm vợ, không nghĩ tới lại một đi không trở lại, một cô gái yếu ớt như ta, đau khổ giãy dụa trong chốn thâm cung, quyền thế bất quá chỉ là vì tự vệ, nhưng lúc sắp chết, trong đầu ta lại vẫn là bóng lưng đi xa của hắn.

Khi đó ta mới biết được, đây là chấp niệm cả một đời ta đều không buông xuống được."
Ngữ khí của nàng ta cực kỳ bình thản, nghe vào tai Nguyên Tư Trăn lại cực kì rung động, nàng không biết mình cảm khái vì chấp niệm của Vưu Tam Nương, hay tiếc hận vì tình nghĩa của hai người bọn họ.

Nguyên Tư Trăn trầm mặc hồi lâu, mới quyết ý hỏi nàng ta một câu cuối cùng, "Mười dặm hồng trang cưới ngươi làm vợ, ngươi liền có thể buông xuống chấp niệm, hóa thành bụi đất?"
Trong mắt Vưu Tam Nương lóe ra tia sáng mơ ước, "Đời trước ta quá đau khổ, đời này không dám hi vọng xa vời, mong bình an hỉ nhạc, chẳng qua chỉ muốn vẹn tròn một giấc mộng chưa bao giờ có được."
Thuở thiếu thời trời xui đất khiến, bất chấp đau khổ chạy theo truy tìm chấp niệm, cho dù nắm chặt hoàng quyền trong tay, bễ nghễ thiên hạ, nhưng khi đêm dài, cũng là một mình tịch mịch nơi thâm cung.

"Ngươi có thể nói nguyên do trong đó cho ta, cũng đã liệu định ta ngoại trừ làm ngươi buông xuống chấp niệm, không có biện pháp khác độ hóa ngươi đúng không." Nguyên Tư Trăn đứng lên, có chút bất đắc dĩ đẩy chén trà trở về, "Nhưng ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi."
"Tùy ý đi." Vưu Tam Nương thấy thế, liền biết Nguyên Tư Trăn đã bị mình đả động, cũng đứng dậy tiễn khách, phút cuối cùng còn nói thêm một câu: "Ngươi không nhìn chằm chằm, Tấn Vương điện hạ cũng sai không ít người nhìn ta chằm chằm, làm gì còn làm được chuyện gì xấu."

Khoé miệng Nguyên Tư Trăn mỉm cười, gật gật đầu, ra hiệu nàng ta không cần tiễn, liền quang minh chính đại đẩy cửa lớn Hoài Nam Ký ra, đi vào trong bóng đêm yên tĩnh.

Nếu để sư phụ biết, nàng dám lưu lại một con cương thi không đổi cốt nhục ở trong thành Trường An, chắc chắn tức giận đến dựng râu trừng mắt, nhưng Nguyên Tư Trăn cũng không biết vì sao mình lại mềm lòng, có lẽ là cũng là vì không còn biện pháp nào tốt hơn, lại có lẽ là vì ánh mắt của Vưu Tam Nương, một mảnh thâm tình kia, có thể nào là giả...!
Lý Hoài ở trong cung hồi lâu, cho dù lúc trước đã viết rõ mọi chuyện trong tấu chương, hiện nay vẫn phải bẩm báo lại từng chuyện đã xảy ra ở thành Võ Xương thật rõ ràng.

Lý Duyên Khánh đối với chuyện dư nghiệt tiền triều vô cùng oán hận, huống chi còn hại chết nhi tử ruột của hắn, trong lúc nhất thời vừa tức vừa buồn, trì hoãn rất nhiều thời gian, mới có tinh thần hôm nay nghe bẩm.

Hắn không chỉ giao hết mọi chuyện tiếp sau cho Lý Hoài xử trí, còn tán dương vài câu trước khi Lý Hoài muốn lui ra, lời khen tuy chỉ nhẹ nhàng, nhưng nghe vào tai người có tâm, lại đặc biệt có ý vị.

Khi Lý Hoài từ trong đại điện ra tới, đại thái giám bên cạnh Lý Duyên Khánh một mặt vui vẻ nói: "Tấn Vương điện hạ lần này đại nạn không chết, tất có hậu phúc a!"
Lý Hoài khẽ vuốt cằm, không tiếp lời hắn, cũng không phải là Lý Hoài không muốn tiếp, mà là lúc này hắn đau đầu muốn nứt, phải cắn chặt hàm răng mới có thể chịu nổi.

Cơn đau đớn này đến vô cùng đột ngột, hắn nghĩ chắc là những ngày này quá mức mệt nhọc mới có thể bị như thế, thế nên vừa đợi được xe ngựa của Vương phủ đến, liền một ánh mắt cũng không để lại cho đại thái giám, bước lên ngựa đi.

Mãi đến xe ngựa chạy xa, đại thái giám mới thu hồi nụ cười nịnh nọt trên mặt, vung cây phất trần, đè thấp giọng, âm dương quái khí mà nói: "Chuyện còn chưa có thành đâu, bày đặt làm giá."
Hắn dẫn tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh đi trở về, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi: "Thánh thượng đang cho cá ăn sao?"
"Dạ! Thánh thượng hôm nay tự mình đi cho ăn." Tiểu thái giám tuỳ tùng hơi nghi hoặc một chút, trả lời.

"Nhìn trí nhớ ta này, già rồi nên hồ đồ, làm sao lại quên mất." Đại thái giám không mấy quan trọng nhún vai, "Thánh thượng vốn thích tự mình cho cá ăn!".


Bình luận

Truyện đang đọc