GIẢ THÀNH THÂN XONG, VƯƠNG GIA TÂM CƠ MẤT TRÍ NHỚ



"Để ta ở nơi đó..." Dường như bởi vì năm tháng đã lâu, Khí Linh có chút nhớ không rõ, "Ở nơi đó, ừm...!ta đoán có thể là để Uất Trì phu nhân đỡ nhớ nữ nhi đi.

Hơn nữa, nếu như có chuyện gì xảy ra trong đạo quán, thì ta kịp thời nói cho hắn, nhưng sau khi ta rời khỏi bức tranh, chuyện đó ta không thể khống chế nữa."
Suy nghĩ trong lòng Nguyên Tư Trăn bấn loạn, một suy đoán cổ quái lại hoang đường xông ra, nữ nhi Uất Trì gia ba tuổi liền mắc phải bệnh lạ, sư phụ muốn cái Khí Linh này ở đó suốt mười bảy năm, mà bây giờ nàng đúng vừa tròn hai mươi tuổi...!
"Vậy ngươi có biết nữ nhi nhà Uất Trì đi nơi nào không?" Nàng ổn định lại tâm thần, ngẩng đầu hỏi.

Khí Linh cười khúc khích, "Ta làm sao biết, có lẽ đã sớm chết rồi nhỉ, mệnh cách nàng ta cực kỳ âm sát, sống không được mấy năm."
Dưới Hoàng Tuyền Địa Phủ, phán quan từng lật sổ ghi chép sinh tử của nàng nói, nàng là trẻ con chết yểu, khó phán định công tội, mà nàng từ khi bắt đầu biết chuyện liền đi theo bên cạnh sư phụ, chỉ biết mình mệnh cách âm sát, thậm chí có thể khắc quỷ trừ tà, nếu như sư phụ vì bảo vệ cho tính mạng nàng mà thay đổi Sổ Sinh Tử, để Âm sai cho là nàng sớm đã bỏ mình đầu thai, mới làm cho nàng sống tạm đến hôm nay.

Mà khi nàng từ Địa Phủ trở lại, đường tơ máu đã đứt bỗng nhiên lại có thể lại liền lại, ngoại trừ máu tươi của mình, cũng chỉ có là máu của người có cùng huyết thống.

Lúc này nàng mới nhớ tới, Uất Trì Thiện Quang lúc ấy hình như còn đang quấn băng vải lên tay...!
Hết thảy đáp án đều sôi nổi chạy qua đầu, trong lòng Nguyên Tư Trăn bách chuyển thiên hồi, hoàn toàn không nghĩ tới phía sau chuyện này lại có trăm dây mối nhợ liên hệ đến mình.

Nàng thường cho là mình không có gia đình, hồng trần không có gì vướng víu, nhưng hiện nay nàng chính là nữ nhi chết yểu của Uất Trì gia, là ấu nữ mà Uất Trì phu nhân ngày ngày mong nhớ, muội muội mà Uất Trì Thiện Quang lúc nào cũng để ở trong lòng, mà nàng còn cùng Lý Hoài từng có định hôn từ bé, hai người trời xui đất khiến kết thành vợ chồng giả, hay là đã có nhân duyên sâu xa tự thu xếp.

Ngay lúc nàng đắm chìm trong cảm xúc buồn vui đan xen, Khí Linh trong bức hoạ lại nói: "Ngươi còn lo lắng cái gì? Không thu ta đi?"
Nguyên Tư Trăn lúc này mới hoảng hốt nhìn nàng ta một cái, Khí Linh lại nói: "Ta rời khỏi bức tranh không được quá lâu đâu, bây giờ kịch cũng xem hết rồi, không quá thú vị, vào trong bức tranh nói không chừng còn có thể trở lại bên cạnh chân nhân."
"À..." Nguyên Tư Trăn vẫn không quan tâm, nàng tùy ý mở bức tranh ra, Khí Linh liền biến mất trong bức hoạ trên tường, lại xuất hiện dưới cây lê trong bức họa, lẳng lặng mà xem quyển sách đang lật ra trên tảng đá.

Sau khi cuốn bức tranh lại, Nguyên Tư Trăn như có điều suy nghĩ đi đến trên đài cao, Hoa Lân còn ở trên sườn núi thu dọn trận pháp, nàng khẽ thở dài một hơi, đem bức tranh từ trên đài thả xuống, nhìn Hoa Lân hô: "Khi nào ngươi về núi, mang cho sư phụ."
Hoa Lân hơi kinh ngạc ngẩng đầu, vội vàng tiếp được bức tranh, nhìn nàng hỏi: "Vậy còn sư tỷ?"
"Ta...!Ta còn chưa có trở về nhanh như vậy." Nguyên Tư Trăn nhìn nàng ta cười cười, chẳng biết tại sao, nước mắt lại muốn tràn vành mắt mà ra, lúc này mới liền vội vàng xoay người, lại vẫy vẫy tay về hướng Hoa Lân, trở lại trong điện tìm một chỗ có thể nhìn thấy bầu trời, dựa cột ngồi xuống.

Màn đêm đen kịt đã rút đi, đám mây nhuộm lên một màu đỏ tía chói mắt, nàng ngắm cảnh tượng tảng sáng không biết bao lâu, liền nghe sau lưng truyền đến thanh âm quen thuộc.


"Hoá ra là ngươi ở đây." Tiếng bước chán Lý Hoài nhẹ nhàng, chậm chạp nhưng lại kiên định, từng bước một đi về hướng nàng đi tới.

Nguyên Tư Trăn quay đầu nhìn lại, trùng hợp đối diện với đôi mắt mang theo lo lắng cùng ân cần, lập tức cảm xúc vừa chua vừa chát lại phun ra, vội vàng chùi chùi vệt nước mắt đã khô cạn, lại gục đầu xuống.

Lý Hoài lần đầu tiên thấy nàng như thế, cảm thấy hoảng hốt, đi đến nên cạnh trụ nàng dựa vào tường, hất vạt áo qua một bên, cũng xếp bằng ngồi xuống.

"Chuyện trong điện đều xử lý thỏa đáng rồi?" Nguyên Tư Trăn không đợi hắn hỏi, liền mở miệng trước nói.

Lời nàng nói vừa ra khỏi miệng, lại cảm giác lời này của mình cực ngốc, nếu không có xử lý thỏa đáng, Lý Hoài sao lại xuất hiện ở đây?
Lý Hoài nhìn ánh mắt né tránh của nàng, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, trên người nàng dù không có bị thương tích gì, nhưng ngọn đèn hoa sen nàng luôn mang theo bên cạnh lại ngã chổng chơ cách đó không xa.

Hắn nâng đèn hoa sen lên trong tay, ánh nước trong bấc đèn sớm đã tắt, đám yêu ma trên mặt đèn không nhúc nhích, đều như những hoa văn phổ thông nằm chi chít trên mặt đèn, chỉ còn có một chỗ trống nhỏ, Lý Hoài xoay mặt đèn mặt một vòng, lại không nhìn thấy đồ án quỷ ảnh, trong lòng liền có đáp án.

Hắn biết cái công đức này đối với Nguyên Tư Trăn cực kỳ quan trọng, nếu không nàng cũng sẽ không liều mình không buông tha bất cứ cơ hội nào, thậm chí còn ký luôn khế ước với hắn.

Lý Hoài trầm tư trong chớp mắt, cuối cùng cũng không đem lời an ủi nói ra miệng, hắn nghĩ, với tính tình của Nguyên Tư Trăn, chỉ sợ là không nghe được người bên ngoài trấn an gì.

Cái Vọng Tiên Đài này Lý Hoài đã từng đến mấy lần, nhưng lại là lần đầu tiên ngồi ở đây nhìn ngắm bầu trời lúc tảng sáng, tia sáng màu vàng kim nhạt gần ngay trước mắt, phảng phất trực tiếp chiếu vào đáy lòng của hắn.

Qua một hồi nữa, chiếu thư truyền vị liền sẽ được tuyên đọc trước mặt bá quan văn võ, hắn không có nhập chủ Đông cung, lại trực tiếp khoác long bào, cũng đến lúc giải khế như ước định cùng với nàng.

Có lẽ, đây chính là thời gian cuối cùng cùng nàng ở bên nhau.

Ký ức Lý Hoài đã hoàn toàn khôi phục, đủ loại hoang mang trong lòng đều đã được giải, cũng như dỡ được tảng đá lớn trong lòng hắn.


Lúc trước hắn cũng không phải để người đi giết Nguyên Tư Trăn diệt khẩu, giải khế cùng nàng chẳng qua là muốn để nàng rời khỏi cái nơi nguy hiểm này, chỉ thật không nghĩ tới, Nguyên Tư Trăn nghe thấy hắn bị thương lại thật sự quay trở về.

Mà chuyện làm cho hắn hoang mang nhất chính là, vì sao sau khi mất trí nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Tư Trăn, liền cảm giác nữ tử này hoàn toàn là bộ dáng hắn thích?
Hoá ra hắn vốn đã đặt nàng ở trong lòng, chẳng qua là mất trí nhớ, sao có thể tuỳ tiện thay đổi yêu thích được?
Có lẽ, ngay cái lần đầu tiên gặp nhau trong đêm Nguyên Tiêu ở thành Lương Châu, hắn liền bị cuốn vào loạn cục hồng trần này.

Khi đó hắn đã chôn tâm tư này thật sâu dưới đáy lòng, một mực chưa từng nói ra, hiện nay lại rõ ràng nhớ được ký ức trước kia, trong chớp mắt, hắn không chịu nổi không cam lòng cùng chua xót.

Mà sau khi mất trí nhớ, hắn lại giẫm lên vết xe đổ, lại một lần nữa để Nguyên Tư Trăn trong lòng, còn vì hư tình giả ý của nàng mà đau lòng oán giận.

Bây giờ trải qua trắc trở, hai người còn có thể cùng nhau ngồi ở chỗ này, Lý Hoài biết rõ, hắn tuyệt đối sẽ không để người rời đi.

"Ngươi còn đi góp nhặt công đức không?" Lý Hoài còn suy nghĩ trong lòng một phen, mới nhẹ giọng hỏi.

Nguyên Tư Trăn cũng chậm rãi hồi thần, nhìn ánh bình minh phờ phạc trên trời mà nói: "Đương nhiên là có, học một thân bản lĩnh này, cũng không phải chỉ vì kế thừa đạo thống của tổ sư..."
Lý Hoài nghe vậy có chút thất lạc, nhưng trong lòng hắn đã có quyết định, liền tiếp tục nói: "Thành Trường An là kinh thành của cả nước, là nơi phồn hoa nhất thiên hạ, thật đúng là nơi tốt để góp nhặt công đức."
Nguyên Tư Trăn khẽ thở dài, đồng ý nói: "Đúng vậy, cũng chỉ có thành Lạc Dương là có thể so sánh thôi."
"Nếu như không có thân phận Vương phi, cho dù là có đến Lạc Dương, chỉ sợ ngươi làm việc cũng không tiện." Lời này mới ra, Lý Hoài lần đầu cảm thấy mình không giỏi ngôn từ cho lắm, cho dù là ai cũng nghe ra được hắn có dụng ý khác.

Mà Nguyên Tư Trăn cũng nghe ra một chút ý tứ như vậy, nàng không khỏi ngẩn người, lại rõ ràng như gương mà thoải mái cười một tiếng, chắc hẳn Lý Hoài nghĩ là khế ước hai người đã giải, mà nàng thì chắc đang muốn rời khỏi thành Trường An?
Cũng đúng, không có đoạn ký ức khi còn ở Địa phủ, chỉ sợ hắn còn cảm giác hai người chẳng qua là nể mặt mũi nhau, mà mình chỉ bất quá vì khế ước mới ở lại nơi đây.


Nàng thấy trên mặt Lý Hoài vẫn trầm tĩnh lãnh túc, không khỏi lại nổi lên tâm tư trêu cợt hắn.

"Cũng không có gì trở ngại, cứ hành tẩu hương dã thôi, bắt mấy con tiểu yêu tiểu quái, ta cũng đã thỏa mãn rồi." Nguyên Tư Trăn thở dài một hơi, làm ra một bộ coi nhẹ hồng trần: "Có lẽ còn có thể đi phủ Dương Châu, phủ Kim Lăng, không thì đi xa một chút, liền ra biển đi Bồng Lai tiên đảo đi..."
Trong mắt Lý Hoài quả nhiên hiện lên một tia bất an, hắn không đợi Nguyên Tư Trăn nói xong, liền ngắt lời nàng nói: "Đi đến những địa phương đó, đường xá xa xôi, hao phí không ít tinh lực."
"Chuyện đó có đáng gì, ta cũng không phải chưa từng đi đường xa, ngươi thật sự coi là ta làm Vương phi sống an nhàn sung sướng quen rồi? Huống chi ngươi cũng hứa cho ta một vạn kim, trên đường đi cũng sống quá thoải mái!" Nguyên Tư Trăn nghĩ đến một vạn kim này, không khỏi nhếch miệng cười một tiếng, cực kỳ mơ ước.

"Vạn kim..." Lý Hoài hoàn toàn bị nàng nắm đi, có chút hối hận sao lúc trước lại đi hứa như thế.

Nguyên Tư Trăn lại lập tức kéo lấy tay áo hắn, nhìn vào mắt hắn, tức giận nói: "Ngươi đừng nói ngươi đổi ý nha?"
Ánh mắt Lý Hoài có chút lấp lóe, trong lòng hắn thật sự muốn đổi ý, nhưng lại hối hận sao trước khi lại đưa ra cái ước định nhập chủ Đông cung xong, mỗi người mỗi ngả.

"Hay cho ngươi đó Lý Hoài!" Nguyên Tư Trăn cắn cắn môi, trừng mắt liếc hắn một cái, "Một lần lật lọng còn chưa đủ, liên tiếp không giữ lời hứa như thế, ngươi làm sao phục chúng, làm Hoàng đế gì nữa!"
Nàng dường như vô cùng tức giận, quơ lấy đèn hoa sen trong tay liền muốn đứng dậy rời đi, Lý Hoài quýnh lên, vội vàng đưa tay kéo lại, nhưng không nghĩ khí lực lớn, trực tiếp kéo người vào trong ngực.

Nguyên Tư Trăn lần này chính là cố ý mượn lực ngã về trên người hắn, còn đưa tay vòng qua eo của hắn, chôn đầu trong ngực hắn.

Lý Hoài cảm nhận được lực đạo trên cánh tay nàng, càng là có chút sững sờ, hắn nhớ tới đủ chuyện Nguyên Tư Trăn làm trong dĩ vãng, thậm chí cho là nàng lại muốn chơi cái trò lừa gạt lấy lòng mình.

Nhưng nếu thật sự là như thế, hắn chẳng những không tức giận, ngược lại cảm thấy có lẽ đây là biện pháp để giữ nàng lại.

Nguyên Tư Trăn ôm hắn hồi lâu, thấy Lý Hoài vẫn không có phản ứng gì, liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong đôi mắt sáng dưới mày kiếm còn che giấu bối rối.

Khoé miệng nàng khẽ cười, thừa dịp Lý Hoài còn đang xoắn xuýt, một tay ôm lấy cổ của hắn, ấn đôi môi mỏng hơi lạnh của hắn về hướng mình.

Cái hôn này, lướt qua liền ngừng lại.

Nàng rũ tay xuống khoác lên hai vai Lý Hoài, dán vào mặt của hắn nói khẽ: "Chàng lại không giữ ta, ta liền đi thật nha."
Lý Hoài nhìn thẳng vào cặp mắt của nàng, đôi mắt đẹp kia giống như vực sâu hun hút hớp lấy tâm thần người, làm cho lòng hắn rung động, những tạp niệm hắn đè nén ở trong lòng đều bị buông xuống, hắn chỉ biết mình tuyệt đối không muốn để người rời đi, cho dù có bị nàng trêu đùa đi nữa, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.


Răng môi lần nữa quấn lấy nhau, trong linh hồn đã vô cùng kiên định, làm tâm trí người say mê thật lâu...!
Mãi đến khi tiếng trống trên cửa Thừa Thiên truyền đến, Lý Hoài mới lưu luyến không rời buông người trong ngực ra, mà giờ khắc này hắn trông thấy nhu tình trong mắt Nguyên Tư Trăn, cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng.

Có lẽ bọn hắn sớm đã không phải lợi dụng lẫn nhau, mà cố chôn giấu tâm ý tương thông sâu trong đáy lòng.

Ánh nắng mặt trời chói chang xuyên qua lớp mây, chiếu thẳng vào trên người Nguyên Tư Trăn, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác nhíu mắt tránh, lại ngồi dậy từ trong ngực Lý Hoài, nói khẽ: "Canh giờ đến rồi, chớ để cho bọn họ đợi lâu."
Lý Hoài mỉm cười, trong mắt là vừa lòng thoả ý chưa bao giờ có, lỗ tai của hắn còn hiện ra hơi đỏ nhạt, dù vẫn muốn cùng Nguyên Tư Trăn nghỉ ngơi một hồi, thế nhưng biết không thể không làm chính sự trước.

"Vậy nàng..." Hắn đứng dậy sửa sang cố áo bị Nguyên Tư Trăn kéo loạn, lại nhìn nàng một cái.

"Ta ở chỗ này đợi chàng, cùng nhau về Vương phủ." Nguyên Tư Trăn nhìn hắn trừng mắt, giơ tay ra hiệu hắn mau mau xuống dưới.

"Được." Nhìn khuôn nàng tươi cười của nàng đắm chìm trong nắng mai, Lý Hoài cuối cùng cũng cong khóe miệng mỉm cười, đi xuống khỏi Vọng Tiên Đài.

Nguyên Tư Trăn đứng trên đài cao nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, đi xuống Long Thủ Sơn, bước qua một đám người chen chúc phía dưới, đạp lên con đường thông về hướng chính điện hoàng cung.

Lý Hoài có thể đạt được ước muốn, nàng cực kỳ vui vẻ cho hắn, mà nàng dù mất đi cơ hội kế thừa đạo thống của tổ sư, nhưng cũng không nản lòng thoái chí, buông xuống đạo tâm.

Khi nàng xuống núi, tuyệt đối không hề nghĩ tới, mình sẽ có ràng buộc hồng trần nặng như vậy trong thành Trường An, cùng Lý Hoài, cùng Uất Trì gia.

Nàng chỉ cảm thấy hết thảy như là một loạn cục quỷ quyệt, có lẽ cái này từ lúc sâu xa nào đó đã sớm có thu xếp, mà nàng chỉ đến đây để hoàn thành một đoạn nhân quả.

Tất cả câu hỏi phía sau những chuyện này, còn phải tìm một cơ hội hỏi sư phụ mới rõ...!
Hơn trăm tiếng thần trống đánh thức cả thành Trường An dậy, Nguyên Tư Trăn từ trên đài cao nhìn ra xa, nhìn thấy quan viên bốn phương tám hướng mà lần lượt nhập cung, đội ngũ chỉnh tề đội hướng về Tuyên Chính điện mà đi.

Bảy mươi hai cổng phường trong thành từng cái mở ra, bên trong trục trên đường cái dần dần có ngựa xe như nước, thành Trường An hoàn toàn cũng như trước giờ, vô cùng náo nhiệt.

Nguyên Tư Trăn nhìn cảnh tượng trước mắt, lại đi xoay xoay đèn hoa sen trong ray, ngược lại còn cảm thấy đặc biệt thú vị..


Bình luận

Truyện đang đọc