GIẢ THÀNH THÂN XONG, VƯƠNG GIA TÂM CƠ MẤT TRÍ NHỚ



Nguyên Tư Trăn ngốc trong phòng ngủ Vương phủ lần này suốt ba ngày, trong ba ngày này nàng đóng cửa không ra, ngay cả Quốc Công phu nhân đến phủ, cũng cáo ốm không gặp.

Ngoại trừ Ngọc Thu cứ đúng thời gian đưa cơm thu dọn cho nàng, một người sống nàng cũng không nhìn thấy.

Mà Lý Hoài càng là lại không thấy mặt, nếu không phải ngẫu nhiên nàng lén dùng thuật thính âm nghe được tiếng bước chân của hắn, thật đúng là phải nghĩ đến khả năng hắn quên mất nàng trong Vương phủ, cho nàng tự sinh tự diệt.

Chẳng qua trong mấy ngày này, Lý Hoài cũng hiếm khi trở về, cho dù trở về, cũng bước chân vội vàng, lấy hiểu biết của Nguyên Tư Trăn đối với hắn, nhất định là trên triều đình lại gặp chuyện gì.

Ngay từ đầu Nguyên Tư Trăn cảm thấy thế này cũng tốt, nàng ngược lại tiết kiệm được tinh lực đối phó hắn, tĩnh tâm nghiên cứu tiếp xem tiếp theo nên làm như thế nào, nhưng đóng ba ngày nàng vẫn không chịu đựng nổi.

Hôm nay, Nguyên Tư Trăn buồn bực ngán ngẩm nằm trên giường nghe động tĩnh trong Vương phủ, cuối cùng là lại nghe được tiếng chân quen thuộc của Lý Hoài, lại vẫn là không đi về hướng phòng ngủ.

Nàng nhanh chóng bò từ trên giường dậy, trong lòng quyết định một phen, liền vọt tới trước của phòng, hít sâu một hơi, mở cửa hô: "Vương Gia! Nói chuyện một chút!"
Lời này hô xong, trong viện vẫn không có một ai, ư bước chân Lý Hoài cũng chỉ hơi có chút dừng lại, Nguyên Tư Trăn không ngừng cố gắng, thay đổi giọng điệu thành một bộ ủy khuất, cố ý muốn để hạ nhân không biết rõ tình huống trong Vương phủ nghe được: "Vương Gia, ta biết sai rồi! Chàng đừng tức giận nữa có được không! Đêm hôm đó ta không phải cố ý cự tuyệt chàng, từ nay về sau ta nhất định sẽ làm theo lời chàng, chàng muốn đổi kiểu thế nào ta cũng..."
Câu cuối cùng nói chưa hết lời của nàng quả nhiên là có tác dụng, Lý Hoài quả nhiên thay đổi phương hướng, đi về hướng phòng ngủ, không bao lâu liền một mặt lãnh túc xuất hiện ở trong viện, Nguyên Tư Trăn lúc này mới ngừng miệng.

"Vương Gia, ta có lời muốn nói với người!" Nguyên Tư Trăn nhìn thấy người xong, lập tức lộ ra nụ cười, thấp giọng nói.

Sắc mặt Lý Hoài không có gì thay đổi, lạnh lùng trong mắt vẫn còn đó như mấy ngày trước đây, hắn đi đến trước mặt Nguyên Tư Trăn, lại không bước vào trong phòng, dò xét mặt của nàng một lúc mới thấp giọng nói: "Không biết lễ nghĩa."
Nụ cười Nguyên Tư Trăn càng xán lạn, trừng mắt nhìn nói: "Còn không phải muốn hấp dẫn sự chú ý của Tấn Vương điện hạ sao?"
Nàng thấy Lý Hoài chỉ giáo huấn một câu, không có ý muốn đi, vội vàng chuyển về chính đề, "Mấy ngày nay ta rút kinh nghiệm xương máu, thực cảm thấy mình đã sai rồi, nếu điện hạ còn cần ta, ta liền quyết tâm hoàn thành thật tốt ước định của chúng ta, giúp điện hạ leo lên vị trí Thái tử.

Nhưng loay hoay trong phòng thì làm gì giúp được một tay, còn không bằng ra ngoài mới có thể phụ tá điện hạ! Tất cả chuyện lớn nhỏ trong Vương phủ, tin tức hậu trạch triều đình, lỡ như lại có yêu ma quỷ quái nào cản đường, ta nhất định có thể vì điện hạ phân ưu! Cho ta một cơ hội lấy công chuộc tội đi!"

Một tràng này Nguyên Tư Trăn nói cực nhanh, sợ Lý Hoài không kiên nhẫn nghe tiếp, đợi nàng nói xong trôi chảy một hơi, cũng không nghe được Lý Hoài có gì đáp lại.

"Điện hạ?" Nguyên Tư Trăn thử thăm dò hỏi một câu: "Nếu điện hạ không tin, chúng ta lại lập khế ước, dù sao trên tay ngươi cũng có con tin, không cần lo ta chạy."
Lý Hoài lúc này mới hơi giương tay, ngữ khí khinh thường nói: "Ta muốn dùng ngươi, ngươi há có đường cự tuyệt? Làm gì cần vẽ vời thêm chuyện, lập khế ước với kẻ xảo trá." Dứt lời, hắn liền không quay đầu lại mà xoay người rời đi, lại không để ý tới Nguyên Tư Trăn đang giữ lại sau lưng.

Nguyên Tư Trăn cắn cắn môi, trong lòng không cam tâm nói: "Luận xảo trá, ta làm sao so được với ngươi?"
Chẳng qua nàng cũng không thể không thừa nhận Lý Hoài nói rất đúng, nếu như Lý Hoài thật sự muốn nàng lại làm cái gì, ỏ đâu có chuyện cò kè mặc cả như đánh bạc, không nói lấy Hoa Lân ra áp chế, liền nói quyền thế trên tay hắn thôi, cũng không có chỗ cho nàng cự tuyệt.

Nguyên Tư Trăn lại nghiêng chân nằm lên trên ổ chăn xốc xếch, hiện nay nàng đã không còn đường nào có thể đi, vậy cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ Lý Hoài đến tìm nàng thôi...!
Bởi vì trong cung triệu gấp, Lý Hoài mới vội vàng hồi phủ thay xiêm y, không nghĩ tới Nguyên Tư Trăn lại náo lên một màn này, hắn rời khỏi viện tử rồi, mới cảm giác mình lại sập bẫy nàng, chẳng qua chỉ mấy câu nói càng rỡ ý vị không rõ, liền bị kéo qua.

Lý Hoài càng tức giận, thay đổi triều phục thiếp vàng xong, liền vội vàng ngồi xe ngựa vào cung, trong đầu còn không ngừng dặn dò mình, đối phó với Nguyên Tư Trăn không thể nhân từ nương tay được.

Lúc này đã gần giờ Thân, Lý Hoài xem chừng Lý Duyên Khánh là vì chuyện tu sửa đê điều Trường Giang cho vững chắc cùng mở rộng kênh đào mới đột ngột truyền triệu mình, quả nhiên khi đến bên trong đại điện, còn có rất nhiều quan viên lục bộ ở đây.

Nước Trường Giang gây lụt, không chỉ Võ Xương gặp tai hoạ, cả lưu vực chỗ nào hơi thấp đều bị tổn thất không giống nhau, trải qua một lần này, Lý Duyên Khánh liền trực tiếp thu lại cái hạng vụ này về trong triều, không còn phát ngân lượng để quan viên các nơi tự làm chủ giải quyết nữa.

Bởi vì có công trong chuyện Võ Xương, Lý Hoài liền được giao cơ hội chuẩn bị việc này.

Tuy nói truyền thuyết Man Man xuất thế dẫn đến lũ lụt đã lưu truyền rộng rãi, nhưng Lý Hoài sau khi nghe được Nguyên Tư Trăn kể chuyện Man Man lấy tử khí làm thức ăn, liền hiểu ra nhân quả ở trong đó là ngược lại.

Làm gì có chuyện Man Man xuất thế mới gây lũ lụt thiên hạ, kì thực là bởi vì lũ lụt mang sinh linh đồ thán, thi thể khắp đồng, mới dẫn đến Man Man xuất thế kiếm ăn.


Hắn đã chứng kiến dân sinh cùng cực dưới cơn lũ lụt, càng tận hết sức lực nhào vào chuyện này.

Đợi cho đến khi tiếng trống canh báo giờ giới nghi truyền đến trong điện, Lý Duyên Khánh mới không còn tâm tư tiếp tục thảo luận, hắn để quan viên lui ra xong, liền cùng Lý Hoài dùng bữa tối.

Vốn dĩ Lý Duyên Khánh còn muốn trò chuyện thêm vài câu, thật không nghĩ đến thân thể lại có chút khó chịu, đành phải nhờ đại thái giám nâng đỡ, về tẩm điện trước.

Lý Hoài nhìn theo bóng lưng hắn có chút còng xuống, tuy có lo lắng, thế nhưng càng thêm cảnh giác.

Thân thể phụ hoàng so với nửa năm trước kém hơn rất nhiều, mà vị trí thái tử còn chưa có tin tức, chỉ sợ những ngày gần đây, triều đình hậu cung đều không mấy thái bình, mà hắn cũng phải sớm có kế hoạch trước.

Đưa tiễn Lý Duyên Khánh xong, Lý Hoài liền đứng ở trong điện chờ tiểu thái giám đến đây dẫn đường, cũng không biết có phải hoa mắt hay không, hắn tình cờ nghiêng mắt nhìn thấy một bức hoạ treo trên tường đại điện bỗng nhiên nhúc nhích.

Lý Hoài hơi kinh ngạc xoay người đi xem, chỉ thấy trên bức vẽ kia vẽ phong cảnh núi Phong Hoa Sơn, không có chỗ nào quái dị, lại cảm giác có cơn gió nhẹ thổi vào trong điện, làm cho nét họa có chút cong lên, liền cho rằng chỉ là gió thổi qua nên mới thế.

Mãi mà không chờ được tiểu thái giám dẫn đường, dù không quá hợp phép tắc, nhưng lúc này cũng không gặp được ai khác, Lý Hoài liền một thân một mình đi ra ngoài điện.

Màn đêm buông xuống, bởi vì lấy mây đen che phủ, không thấy được đầy trời sao sáng, trong mắt chỉ có một đường đèn đuốc kéo dài không ngừng trong cung, hắn dọc theo hành lang vòng qua Thiên Điện, lại ngay cả cung nhân hầu hạ cũng không nhìn thấy, không khỏi có chút kỳ quái.

Ngay khi hắn vừa đi qua cửa sổ Thiên Điện, chợt nghe bên trong truyền đến một tiếng nữ tử cười khẽ.

Lý Hoài lập tức ngừng bước chân, chau mày nhìn về phía cửa sổ đóng chặt cửa.


Tiếng cười khẽ này trong đêm lộ ra mười phần quỷ dị, nghe cũng không giống như vui đùa mà đám cung nhân nên có, nơi đây là Thiên Điện, là điện Tử Thần, cũng không nên có hậu phi ở đây, huống chi phụ hoàng sớm đã về tẩm điện.

Lý Hoài đang do dự có nên đẩy cửa sổ ra hay không, liền lại nghe được bên trong còn có tiếng nam tử trẻ tuổi, thanh âm kia trầm thấp, không ngừng nói mấy lời tán tỉnh càn rỡ, trêu cho giọng nữ kia cười khúc khích không ngừng, ngay sau đó là tiếng xiêm y ma sát cùng với tiếng hai người kia vui thích khó nhịn.

Trong lòng hắn giận dữ, không nghĩ tới lại có người dám cẩu thả như vậy ngay trong hoàng cung l, nhưng việc này lớn, hắn cũng không thể cứ như vậy xâm nhập vào, vạn nhất thật sự là hậu phi của phụ hoàng, chẳng phải làm rơi hết mặt mũi của phụ HSo.

Giọng nói nam tử kia dần dần lớn lên, Lý Hoài càng nghe càng thấy quen thuộc, thẳng đến khi nữ tử hô một tiếng "Tứ lang", Lý Hoài lần này càng chấn kinh, chẳng lẽ người lớn gan dám cẩu thả trong điện Tử Thần chính là Ngô Vương Lý Mộc?
Gió lùa qua hàng lang như biết tâm tư hắn, lúc này càng thổi cho cửa lớn Thiên Điện mở ra, trong lúc nhất thời, thanh âm kiều diễm bên tai biến mất, trong lòng Lý Hoài suy tư một phen, nghĩ kỹ trong chốc lát nên nói ra lời nào, liền quang minh chính đại bước vào Thiên Điện.

Ai ngờ hoàn toàn khác biệt với những gì hắn nghĩ, bên trong Thiên Điện không có một ai, chỉ có thể nghe được mùi Long Tiên Hương thật nồng nặc, thật giống như những gì hắn mới vừa nghe tất cả đều là ảo giác.

Lý Hoài vô thức cảm giác được trong điện khác thường, cảnh giá đánh giá bốn phía, tìm kiếm vết tích có người từng đến, thẳng đến khi hắn trông thấy trên tường có treo một bức hoạ dạ yến đồ, liền sững sờ ngay tại chỗ, trong mắt tràn đầy kinh nghi.

Bức hoạ kia lớn chừng nửa mặt tường, trung tâm là quân thần trong đại điện uống rượu ngắm trăng, sau Thiên Điện là một khu rừng mai, nhưng trong khu rừng này lại có thêm một đôi nam nữ quần áo nửa cởi đang nằm chồng lên nhau.

Lý Hoài không phải chỉ mới gặp qua bức hoạ này một lần, hắn cực kỳ xác định chưa bao giờ nhìn thấy đôi nam nữ này, mà càng làm cho trong lòng hắn chấn động mạnh chính là, nam nữ vẽ lên bức hoạ đó vậy mà lại động, từng hành động cử chỉ nhào bột mì của bọn họ biến ảo,biểu lộ cũng giống như người sống sờ sờ, mà tướng mạo kia, rõ ràng chính là hoàng đệ hắn, Lý Mộc cùng với Uất Trì Tài Nhân phụ hoàng mới tấn phong.

Trong điện mùi thơm ngào ngạt, hun làm não Lý Hoài nhói đau, ngay khi hắn muốn bước lên trước đi xem cẩn thận bức họa kia, bỗng nhiên liền gặp thấy cô nương nhà Uất Trì bên trong bức hoạ nhìn mình một chút, cho dù là người bên trong bức hoạ, Lý Hoài cũng có thể nhìn ra trên mặt nàng ta đang kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại phủ lên một nụ cười mong đợi, còn vươn cánh tay trắng trẻo không có mảnh vải về hướng hắn.

Lý Hoài chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lòng dâng lên một cảm giác dụ hoặc khó tả, cảnh tượng rừng mai trước mắt cùng bên trong Thiên Điện nhiều lần biến ảo, mà thân thể Lý Mộc cùng Uất Trì Tài Nhân đang triền miên cũng gần ngay trước mắt.

Hắn lập tức cúi đầu xuống đỡ lấy khung cửa, không để cho mình lại nhìn bức hoạ kia, nhưng lại cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, một ngọn lửa khô nóng khó nhịn từ dưới bụng dâng lên, đốt đến hắn nửa bước khó đi, hận không thể nhảy vào trong hầm băng.

Không thích hợp...!
Bất kể có phải là ảo giác hay không, trong lòng Lý Hoài biết rõ mình biết tuyệt không thể ở nơi này mắc lừa, liền hung ác quyết tâm cắn chảy máu đầu lưỡi của mình, đau nhói truyền khắp toàn thân, hắn mới khôi phục một chút khống chế đối với thân thể, không chút do dự tông cửa xông ra.

Nhưng nhiệt độ khó chịu kia mới vừa mất đi một thoáng, liền lại che trời ngộp đất mà đến, hắn liều mạng cố hết sức chịu đựng, mới khó khăn lắm đi ra đến cửa cung.


"Vương Gia." Xa phu đứng bên ngoài chờ đã lâu, thấy Lý Hoài rốt cục trở về, liền vội vàng tiến lên hành lễ.

Lý Hoài lúc này đã đầu đầy mồ hôi, cảm giác thân thể của mình lập tức liền sắp bị đốt thành tro bụi, ngay cả đi đường cũng có chút bất ổn, hắn cắn răng lưu lại một câu "Hồi phủ", liền được phu xe đỡ lên xe ngựa.

Ngay khi hắn rời đi không lâu, trong một chỗ hẻo lánh ở rừng mai, Lý Mộc mồ hôi đầm đìa tê liệt ngã xuống trên mặt đất, ôm lấy mặt vị Tài Nhân phụ hoàng mới tấn phong hôn hôn cho đủ.

Uất Trì tiểu thư sửa sang lại vạt áo của mình, ghé vào trên thân Lý Mộc ôn nhu nói: "Chúng ta thật sự là gan lớn nha, vậy mà không sợ bị thánh thượng biết?"
"Sợ cái gì, chỗ này kín đáo vô cùng, huống hồ coi như có nhìn thấy, mẫu phi ta cũng có thể xử lý thỏa đáng." Lý Mộc ôm mỹ nhân trong ngực, trong lòng liền không có một tí kiêng kỵ, nghĩ đến nữ tử này tuy là thê tử của phụ hoàng, nhưng tâm của nàng lại thuộc về nam nhân trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng là mình, càng là có một loại thoả mãn có chút kỳ diệu.

Uất Trì tiểu thư chống người lên nhìn về phía hắn, mặt mày còn mang theo diễm sắc, thấp giọng nói: "Cho dù bị Tấn Vương điện hạ nhìn thấy, ngươi cũng không sợ?"
Lời này của nàng ta nói nhẹ như mây gió, lại nghe được Lý Mộc lập tức đổ mồ hôi lạnh cả người, một chút kiều diễm vuốt ve an ủi kia sau đều biến mất hầu như không còn, "Lý Hoài? Sao hắn có thể biết?"
Uất Trì tiểu thư chỉ chỉ nhánh cây cách đó không xa, một mặt tò mò nói: "Đó không phải là ngọc bội của Tấn Vương điện hạ sao?"
Lý Hoài lúc này căn bản không ở trong rừng mai, cũng chưa từng tới rừng mai, hắn ngồi xếp bằng trong xe nhẫn nại chịu đựng liệt hỏa đốt thân, lại hoàn toàn không nghĩ tới bên hông mình mất đi miếng ngọc bội, mà ngọc bội kia còn xuất hiện trong tay Uất Trì tiểu thư.

"Vương Gia thân thể khó chịu sao?" Lúc xa phu dìu hắn xuống xe, liền phát giác Lý Hoài không thích hợp.

Lý Hoài vừa định bảo hắn đi gọi đại phu, lại nghĩ nghĩ, phất tay bảo thôi, khẽ cắn môi đứng vững bước chân, hơi thở trầm trọng đi vào trong vương phủ.

Lúc này Nguyên Tư Trăn cũng nghe được tiếng bước chân của hắn, bởi vì ban ngày vấp phải trắc trở, nàng cũng không còn tâm tư nói mấy câu với Lý Hoài, chỉ nằm lỳ ở trên giường tiếp tục đếm công đức trên mặt đèn hoa sen.

Thật không nghĩ đến tiếng bước chân Lý Hoài lại càng ngày càng gần, lại thẳng về hướng trong phòng ngủ, Nguyên Tư Trăn lập tức từ trên giường ngồi dậy, dọn xong một bộ nhu thuận lấy lòng, chờ Lý Hoài đẩy cửa vào.

Chỉ là nàng có chút kỳ quái, vì sao bước chân Lý Hoài lại nặng nhẹ không đồng nhất nhỉ?
Còn không kịp nghĩ nhiều, liền thấy cửa lớn phòng ngủ bị thô bạo đẩy ra, Lý Hoài một tay chống trên cạnh cửa, nửa cúi đầu, từ mặt đến cổ một mảnh ửng đỏ, một bộ ẩn nhẫn phải vịn vào cái gì đó mới có thể đứng vững..


Bình luận

Truyện đang đọc