GIẢ TRAI LẠI BỊ NAM THẦN COI TRỌNG

Chương 15: Đẹp trai mù mắt


Edit: Hiba


**


Ôn Noãn mặc một chiếc croptop có chút giống với áo bóng rổ của bọn họ, bên dưới mặc một chiếc váy ngắn xếp ly, đứng chung với bọn con gái đầy sức sống đang tỏa ra bốn phía. Vóc dáng cao gầy, dáng người yểu điệu, cô cười tươi dưới ánh mặt trời, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.


Theo từng nhịp nhạc, cô múa may tay cầm chùm hoa, đều nhịp với các bạn nữ, từng động tác cổ động đầy nhiệt huyết. 


Các bạn học nữ đều rơi vào hôn mê----


“Mẹ ơi! Bạn nữ đó… vậy mà lại là Ôn Hàn!”


“A a a a a! Tôi chết rồi nè!”


“Ông trùm đồ nữ, thật mẹ nó tuyệt vời!”


Các học sinh ở trường đối thủ cũng nghe ngóng được chị gái cao ráo hàng thứ hai kia là nam sinh, tam quan đều chấn động, sụp đổ tại chỗ----


“Má! Tao không tin!”


“Tại sao một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy… lại là nam, trời ơi!”


“Con trai dạo này đều đẹp gái như vậy, nữ sinh phải sống thế nào hả.”


Cho đến giờ phút này khi thấy Ôn Hàn hóa trang thành con gái, các nam sinh cuối cùng cũng nghiệm ra, vì sao gần đây đám con gái hay truyền tai nhau một câu nói----


[ Ôn Hàn, gặp một lần, lỡ một đời. ]


Thật sự là lỡ một đời rồi, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp thế này, cư nhiên mang cùng giới tính với bọn họ…


Bầu không khí thất tình u ám phủ lên đỉnh đầu tất cả nam sinh. 


Nam sinh toàn trường dường như đều bị bẻ cong rồi, nữ sinh thì nhìn đến bản thân cũng xấu hổ, bọn họ còn không đẹp gái bằng một đứa con trai, thảo nào đến giờ vẫn không tìm được bạn trai.


Đội cổ động viên vừa bước ra sân đã khiến toàn trường sôi trào, hầu hết tiếng hoan hô đều dành cho Ôn Hàn.


Ôn Thừa Nghiệp quả thật bị làm cho tức chết, vốn dĩ chuyển tên Ôn Hàn đến danh sách đội cổ động, là muốn cho tên này mặc đồ con gái, khiến cậu ta mất mặt trước toàn bộ bạn học trong trường, nhục nhã đến không dám ngẩng đầu.


Vậy mà trăm triệu lần không nghĩ tới, bộ dạng giả làm con gái của cậu ta… lại không hề ‘tởm’ như mong đợi!


Này đó mấy từ “nương pháo”, “đồng tính” bọn họ hay dùng để mắng chửi, Ôn Thừa Nghiệp hiện tại không nghe được chữ nào, chỉ thấy một đám trai gái đều thét chói tai muốn gả cho ‘cậu’, muốn cưới ‘cậu’.


Thế này là sao, có còn đạo lý không!


Cậu ta tức giận đến mức không muốn xem trận đấu nữa.


Từ đầu đến cuối, Giang Trác không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn cô.


Đôi môi đỏ tươi, những sợi tóc mái nhẹ đong đưa qua đôi mắt đen nhánh, minh diễm động lòng người như vậy. Phần cổ áo sâu, lộ ra hai bên xương quai xanh gợi cảm lạ thường.


Cậu dùng sức nắm chặt tay lại thành quyền, móng tay đâm sâu vào da thịt.


Cho đến hiện tại, cảm xúc nào đó vẫn luôn bị cậu lảng tránh và kháng cự, trong một giây này… hoàn toàn nuốt trọn trái tim cậu.


Tại thính phòng, Lục Vũ dựa vào bên người Diệp Thanh, ôm cánh tay cậu, không chịu nổi mà hú lên: “A! Tôi chết rồi! Tôi chết mất rồi! Tôi chết thật rồi! Trời xanh cớ sao không có mắt! Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy cố tình lại là Ôn Hàn! Tại sao!!”


Diệp Thanh xoa xoa cằm, lẩm bẩm: “Cuối cùng tôi cũng hiểu.”


“Cậu hiểu cái gì?”


Diệp Thanh lấy tập tranh trong balo, lật đến trang cuối cùng, nơi có phác họa một tiểu tỷ tỷ trên người đầy khí thế đang tập võ.


“Hiểu lí do vì sao Giang Trác lần này đến lần khác cứu cậu ta, đến mạng cũng không cần.”


Lục Vũ nhìn bức vẽ, lại nhìn đến Ôn Noãn trong đội cổ động ngoài kia, chợt bừng tỉnh như được khai sáng: “Ý cậu là…”


“Hôm nay xem như là phát pháo chính thức, thừa nhận người tình trong mộng mà Giang gia thương nhớ bao năm nay, là con trai.”


Lục Vũ căng tròn đôi mắt, ánh mắt thương cảm hướng về phía Giang Trác.


Này mẹ nó cũng… quá cẩu huyết rồi!


*


Nhóm cổ động đã hoàn thành bài nhảy khởi động, các nam sinh tràn đầy ý chí chiến đấu bước vào sân, hừng hực khí thế, tự hứa phải vì “Ôn Hàn” mà đánh chiếm cả giang sơn phồn hoa này. 


Bất quá… lý tưởng thì đầy, thực tế thì gầy(*).


(*) Lý tưởng thì đầy, thực tế thì gầy: giới trẻ hay dùng cụm này để nói khi lý tưởng cao đẹp nhưng thực tế lại phũ phàng, gặp nhiều khó khăn


Trận đầu tiên, đối thủ của bọn họ là đội bóng rổ của trường trung học số 10, đội hình của họ cơ bản đều là thành viên đội tuyển quốc gia. Nói về bóng rổ, bọn họ chính là dân chuyên. 


Cho nên vừa bắt đầu trường Thập Tam đã bị lép vế, khoảng cách điểm số cách biệt ngày càng xa.


Thảm hơn chính là, Giang Trác vốn dĩ là tay chơi chủ lực của đội, hôm nay hoàn toàn không ở trong trạng thái, rất nhiều lần cầm bóng thất thần, nửa đường đã bị đối thủ cắt bóng. 


Ôn Noãn đứng ngoài vòng, cầm chùm hoa trên tay, đứng cùng một nhóm bạn nữ cổ động viên, hướng về đội bóng hò hét----


“Anh Trác cố lên!”


“Xiên cậu ta! Xiên hết bọn họ!”


“A a a! Nhanh ném rổ! Yêu cậu quá đi!!!”


Giang Trác đứng ngoài vạch ba điểm nhảy đà ném rổ, nghe được một câu “Yêu cậu quá” của cô, tay run hết cả lên, bóng lảo đảo trên vành rổ vài vòng, liền rơi ra ngoài…


Không vào!


Cái danh thiện xạ của Giang Trác không phải hão, chưa từng sai lầm, trăm triệu không nghĩ tới… một bóng như vậy lại không ném vào?!


Mọi người trong đội há to miệng, hoàn toàn nghi ngờ thị lực của chính mình.


Ôn Noãn cũng ngẩn người, chẳng phải là thiện xạ sao.


Giang Trác hôm nay không hề trong trạng thái chút nào!


Nhưng mà chẳng sao cả, cô hướng về cậu vẫy vẫy tay, cổ vũ: “Anh Trác cố lên! Đừng nản lòng, tôi tin tưởng cậu!”


Quanh đầu Giang Trác toàn là giọng nói của Ôn Noãn, tâm loạn như có ma, buồn bực quay đầu lại liếc cô một cái: “Cậu im miệng cho ông nhờ!”


Ôn Noãn vội vàng che miệng lại, chẳng hiểu vì sao.


Làm gì mà dữ vậy.


….


Giữa trận, khoảng cách tỉ số đã rất lớn, các tuyển thủ ủ rũ bước về khu vực nghỉ ngơi, không còn ý chí chiến đấu.


Ôn Noãn hỏi Giang Trác: “Cậu hôm nay sao lại như vậy?”


Giang Trác dùng khăn lau mồ hôi, chỉ liếc cô một cái.


Thiếu niên trước mặt cậu, tóc ngắn hiên ngang, sắc môi đỏ ửng, ngũ quan xinh đẹp lộ ra vài phần minh diễm.


Cô mặc váy, quyến rũ miễn bàn. 


Cậu không khống chế được từng nhịp tim trong lồng ngực, ánh mắt dời đi, nhàn nhạt nói: “Không có trạng thái.”


Ôn Noãn thất vọng thở dài: “Đến cậu cũng không có trạng thái, xem ra trận đấu này, cứu không nổi rồi.”


Giang Trác thấy biểu tình thất vọng của cô, trong lòng càng thêm bực bội: “Ông đây huấn luyện cậu lâu như vậy, cậu mẹ nó chạy sang đội cổ động, thi đấu thua còn trách tôi?”


“Cậu cho rằng tôi muốn sao.”


Nhắc tới việc này, cả người Ôn Noãn lại muốn nổi lửa, tên Ôn Thừa Nghiệp kia, nếu không phải vì Ôn Hàn, cô đã sớm quét sạch cậu ta. 


Thấy cô không vui, tâm trạng Giang Trác cũng dịu xuống, lẩm bẩm nói: “Quên đi, hiệp hai vẫn còn cơ hội.”


Chỉ cần cậu đừng tiếp tục ảnh hưởng tôi phát huy là được.


“Tôi mặc cái này… đẹp không?” Ôn Noãn kéo kéo làn váy, hỏi Giang Trác.


Từ khi xuống núi đến giờ, đây là lần đầu cô được mặc trang phục nữ, mấy tên này cũng chẳng nhận ra cô là con gái, chính là ngầm chứng minh thường ngày Ôn Hàn đúng là… “nữ” đến mù mắt.


Giang Trác miệng trái với lòng mà nói: “Khó coi chết được, mau đi đổi đi.”


“Khó coi? Cậu có mù không đó!”


Ôn Noãn cúi đầu nhìn chiếc váy, cậu dám nói diện mạo thật của cô khó coi?!”


Giang Trác nghiêng người, căn bản không dám nhìn cô.


Nhìn thêm lần nào nữa, tim sẽ đập đến nổ mất.


Còn vài phút nữa mới đến hiệp hai, đội trưởng Hạ Huy đề nghị thay người, đi tới kéo Ôn Noãn vào sân----


“Nửa trận sau, cậu và Giang Trác đánh phối hợp, nhất định phải đem đống điểm kia về!”


“Chẳng phải tôi đã bị ủy viên thể dục của các cậu xóa tên rồi sao?”


“Không quản lý hết được đâu.” Hạ Huy chính là gấp đến mức không nhịn được, hét lên: “Ôn Thừa nghiệp cái thằng oắt con Vương Bát Đản, xong vụ này tôi sẽ viết báo cáo cho chủ nhiệm, đá đít cậu ta ra khỏi ban thể thao!”


“Nhưng tôi còn chưa đổi váy mà!”


“Không kịp nữa đâu!”


Hạ Huy vừa dứt lời, trọng tài liền thổi còi tiến vào hiệp hai.


Ôn Noãn chỉ có thể mặc luôn váy, thay vị trí một thành viên phát huy không tốt.


Mấy nam sinh ở trường đối diện, ánh mắt không thiện ý nhìn cô, dò xét từ trên xuống dưới, trào phúng nói---


“Không phải chứ! Kêu một đứa giả gái ra sân?”


“Bọn mày thiếu người đến vậy à?”


“Ôi tên gay này ghê tởm vãi, ai dám chơi bóng với loại nương pháo như mày.”


Ôn Noãn còn chưa kịp lên tiếng, bóng rổ trong tay Giang Trác đã lao ra, nặng nền đập vào chân tên kia, cậu ta đau đến mức ôm chân.


“Này, làm gì đó, muốn đánh nhau hả!”


Đáy mắt đen nhánh của Giang Trác đầy tức giận---


“Mày nói ai ghê tởm.”


“Lão tử là nói tên nương pháo…”


Lời còn chưa dứt, Giang Trác đã gỡ xuống dây dây cao su quấn quanh ngón trỏ tay trái, tay phải kéo dây, nhắm thẳng vào cậu ta.


Lục Vũ và Diệp Thanh lập tức thấy không ổn, chạy nhanh đến, ngăn Giang Trác lại.


Dây cao su này cũng không phải loại thường dùng, mà là loại cao su chú Diệp đặc biệt chế tác, có thể gây thương tích rất lớn, xem như là loại ám khí vô cùng lợi hại.


Trước đây Giang Trác chưa từng dùng thứ này làm hại người khác.


Không ngờ, hôm nay chỉ vì cái miệng nhỏ kia, cậu vậy mà lôi dây cao su ra…


Ôn Noãn nhìn sắc mặt lạnh như băng của Giang Trác, trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù, quả nhiên là tình huynh đệ vào sinh ra tử, yêu quá đi!


Tên kia nói năng lỗ mãng, có lẽ cũng bị khí thế của Giang Trác làm cho hoảng sợ, ngượng ngùng nhả chữ: “Giỡn chút không được sao, không muốn thi đấu nữa à, không thì trực tiếp nhận thua đi.”


“Nhận thua cái gì.” Ôn Noãn hất cằm, nhìn cậu ta: “Nói tôi nương pháo đúng không, đợi chút nữa các cậu sẽ phải quỳ xuống kêu một tiếng ba ba thôi.”


“Ai gọi ai là ba ba còn chưa chắc đâu!”


“Để rồi xem!”


Ý chí chiến đấu của hai đội lập tức được châm ngòi.


Hiệp hai bắt đầu, Ôn Noãn và Giang Trác liền triển khai đánh phối hợp, Giang Trác chuyền bóng đến tay cô, cô nâng bước ném rổ, vững vàng thắng một bàn cực đẹp.


Toàn trường sôi trào, tiếng thét chói tai của nữ sinh đã sớm muốn thổi bay nóc nhà---


“Á a a! Đẹp trai quá má ơi!”


“Hàn Hàn bảo bối nhà mình công được thụ cũng được a a!”


“Bà đây thật sự muốn chết! Mặc váy sao có thể đẹp trai như vậy!”


“Tôi muốn cưới ‘cậu ấy’, lại muốn gả ‘cậu ấy’, làm sao bây giờ hu hu, rối quá đi.”


Tâm trạng các nam sinh cũng không khác bao nhiêu, một bên bị vẻ ngoài xinh xắn của ‘cậu ta’ làm cho thần hồn điên đảo, một bên lại đấu tranh tâm lý đầy thống khổ, tự dặn chính mình phải là một thằng con trai thẳng, tuyệt đối không được… cong. 


Trạng thái của Giang Trác cũng dần quay lại.


Hai người phối hợp ăn ý, hai mươi phút trôi qua liền vào mười mấy trái, hơn nữa không ít lần là ném ba điểm, chênh lệch tỉ số được rút ngắn đáng kể.


Đội đối phương cuối cùng cũng nếm được sức mạnh kết hợp đến kinh thiên động địa của Giang Trác cùng Ôn Noãn.


Tên mặc váy này… không chỉ chạy rất nhanh, ánh mắt tinh tường, sức bật còn rất kinh người, mỗi khi tung một cú slam dunk, cả vòng rổ hoàn toàn như bị ‘cậu ta’ khóa lại. 


Cơ hồ không ai đủ mạnh để chế ngự ‘cậu ta’.


Mà đáng sợ hơn là Giang Trác, mỗi lần ném rổ, tỉ lệ ghi bàn của cậu ta là 100%, chỉ cần chuyền được bóng cho cậu, bất luận đang ở góc sân nào, cậu đều có thể tiến bóng!


Hai người họ rốt cuộc gắn loại máy nào trong người chứ,

Bình luận

Truyện đang đọc