Giang Trác đưa Ôn Noãn đi vào giữa sườn núi ngắm cảnh vòng đu quay.
Đêm nay trời không có một áng mây, sao trời lấp lánh che kín bầu trời. Vòng đu quay này là điểm ngắm cảnh cao nhất của toàn bộ Bắc Thành, không ít người cầm camara chuyên nghiệp lên vòng đu quay là vì ở đó có thể quay được toàn cảnh bầu trời đầy sao đẹp nhất.
Ôn Noãn ngồi bên cạnh Giang Trác, nhìn vòng đu quay từng chút từng chút lên cao, thu hết ánh đèn của vạn ngôi nhà trong thành phố vào tầm mắt.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cô rút điện thoại ra bắt đầu selfie.
Giang Trác không thích chụp ảnh lắm, có điều thỉnh thoảng cũng sẽ cùng chụp trở thành phông nền của cô.
Có điều chỉ cần có cậu trong ảnh thì cho dù là tấm bình thường nhất, cũng nhất định là người qua đường Giáp dễ nhận thấy nhất.
Ngũ quan của cậu quá đẹp, mặc dù là Ôn Noãn đã từng giả trai cũng cảm thấy… mặc cảm.
Có điều vì tính cách của cậu quá lập dị, hành động nóng nảy không biết kiềm chế nên các cô gái đều không dám trêu chọc một đứa con trai như vậy.
Nếu không thì tại sao hotboy trường Thập Tam còn có chỗ cho cô chứ.
“Anh Trác, chụp chung đi.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Không chụp.”
Con trai dường như đều không thích chụp ảnh, trừ ông anh thối tha trẻ trâu của cô.
Ôn Noãn mạnh mẽ kéo vai cậu, bắt cậu vào khung hình, hai người kề sát mặt vào nhau, chụp chung một khung ảnh.
Giang Trác không tình nguyện, xị mặt thối xuống, chụp chung với cô một “ảnh lừa” [1] với cả chục bộ lọc.
[1] Trong tiếng trung từ “tấm ảnh” và “ảnh lừa gạt” là đồng âm, tác giả đang chơi chữ.
“Chỉ một tấm này thôi, anh...”
Lời còn chưa dứt, Ôn Noãn đã thay đổi tư thế, đưa mặt sát lại mặt anh, chụp một tấm nữa: “Em muốn chụp một tấm thật đẹp để làm hình nền.”
Giang Trác hoàn toàn từ bỏ phản kháng, tùy ý cô nghịch, coi cậu giống như công cụ hình người, phối hợp chụp đủ kiểu couple ngọt ngào với cô, nhưng biểu cảm vẫn cứ khó chịu.
Ôn Noãn nhìn ảnh chụp, bất mãn nói: “Anh không thể phối hợp với em một chút sao? Về sau người khác nhìn tấm ảnh này, còn tưởng em cưỡng ép anh.”
“Em không cưỡng ép anh sao?”
“Được được, em cưỡng ép anh.” Ôn Noãn buông di động xuống, giận dỗi quay mặt đi, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ trong suốt, không thèm để ý đến cậu nữa.
Giang Trác cầm điện thoại lên, mở máy ảnh, gọi cô một tiếng: “Tiểu Noãn.”
Đây là lần đầu tiên Ôn Noãn nghe thấy cậu gọi mình là “Tiểu Noãn”, kinh ngạc quay đầu lại, Giang Trác liền hôn lên má trái cô.
“Tách” một tiếng, ảnh chụp dừng hình, bắt lấy khoảnh khắc Ôn Noãn đang giật mình mở to đôi mắt.
Tốc độ quá nhanh, Ôn Noãn thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại thì đã kết thúc rồi.
Má cô còn lưu lại cảm giác bị cậu hôn lên, lành lạnh.
Ôn Noãn cúi đầu nhìn ảnh chụp trong di động, ánh sáng trong ảnh có chút tối, phía sau là ánh đèn le lói của toàn thành phố. Còn cậu thì đang nhắm mắt, hôn lên gò má cô, bộ dạng không đứng đắn lộ ra vài phần thâm tình.
“Tấm này dùng làm hình nền, đủ chưa?” Giang Trác cong khóe môi, mỉm cười nhìn cô.
Khuôn mặt Ôn Noãn nóng lên, lấy lại điện thoại, nhỏ giọng nói: “Đủ rồi.”
Quá đủ rồi!
Đúng lúc này, vòng đu quay đã dừng ở điểm cao nhất.
Tối nay ánh trăng rất đẹp, bầu trời đầy sao. Ôn Noãn nhoài người tới tấm kính phía trước, ngắm sao trên trời, dường như cô chỉ cần giơ tay lên là có thể hái được.
“Em sống ở Bắc Thành lâu như vậy, cũng biết giữa sườn núi này có một vòng đu quay, nhưng trước giờ lại chưa từng nghĩ đến đây xem.” Ôn Noãn ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm đầy sao hỏi: “Trước kia anh đến đây rồi sao?”
“Cái vòng đu quay này đã có rất nhiều năm rồi.” Giang Trác trả lời: “Lúc nhỏ tích góp tiền, đến đây ngồi một lần. Nhưng hôm đó không có sao, còn gặp trời mưa nữa.”
Ôn Noãn nghe cậu nói, trong đầu đã hiện lên hình ảnh một cậu bé cô độc ngồi trên vòng đu quay ngắm nhìn phong cảnh thế nào.
Biểu cảm Giang Trác rất bình tĩnh, nhìn cảnh đêm của thành phố, nói: “Phong cảnh ở đây cũng không tệ, nhất là ngày mưa.”
Ôn Noãn giơ tay sờ mái tóc mềm mại của cậu: “Thật đáng thương.”
Giang Trác đẩy tay cô ra: “Không được thương hại anh, cám ơn.”
“Vậy sau này, nếu anh muốn đến đây ngắm cảnh, em sẽ đi với anh.” Ôn Noãn ngẩng đầu, ngắm nhìn trời sao, cười nói: “Bất kể là ngày nắng hay mưa, bất kể là lúc vui vẻ, hay là buồn bã, chỉ cần anh muốn, em sẽ cùng anh đi đến bất cứ nơi nào.”
Giang Trác nghiêng đầu qua nhìn cô, chóp mũi cô gái bị thời tiết lạnh làm cho đỏ ửng, những ngọn đèn lập lòe toàn thành phố phản chiếu khuôn mặt cô, cũng đỏ bừng, đôi mắt trong như thủy tinh lấp lánh trong suốt, trong đôi mắt cô là những vì sao sáng lấp lánh trên trời...
Giang Trác không ngắm phong cảnh nữa, giờ này phút này, cả cuộc đời này của cậu đã có phong cảnh đẹp nhất.
Vòng đu quay bắt đầu chầm chậm đi xuống, Ôn Noãn chú ý đến Giang Trác vẫn luôn chăm chú nhìn cô. Cô liếc cậu một cái, hỏi: “Em rất đẹp đúng hongggg?”
“Đẹp.”
“Vậy sau này há chẳng phải anh rất hạnh phúc à? Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em.”
“Anh không chỉ có thể nhìn thấy em mà anh còn có thể...”
Giang Trác cong cong khóe môi, từ từ nhích gần đến cô.
Cô nhóc bị cậu ép cho liên tục ngửa ra sau, lưng dựa sát tấm kính, không lùi được nữa, mở to mắt nhìn cậu đang tiến lại gần, nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của cô.
Cái hôn này không hề giống nụ hôn chỉ chạm một cái liền buông ra như chuồn chuồn lướt nước lúc trước. Lúc này cậu như đang đòi hỏi cô, bởi vậy có chút dùng sức.
Phản ứng của Ôn Noãn chậm nửa nhịp, thời gian phảng phất như càng ngày càng chậm, trong đầu là một mớ hỗn loạn, toàn thân đều là cảm giác mềm mại từ đôi môi của cậu, triền miên....
Cô bất giác nâng đầu lên, lấy góc độ này, phối hợp với mong muốn chiếm lấy của cậu...
Có tiếng nuốt nhẹ, kèm theo tiếng th/ở dốc của cô gái, đặc biệt rõ ràng trong cabin yên tĩnh.
Ôn Noãn nhắm mắt, mở mắt, rồi lại nhắm, phía trước là đôi mắt vẫn luôn nhắm nghiền của cậu, rất nghiêm túc, rất nghiêm túc, so với lúc cậu xạ kích còn nghiêm túc hơn, hôn cô.
Cô gái buông góc áo của cậu ra, sau đó duỗi tay ôm lấy thắt lưng cậu.
Nhưng mà chỉ trong một cái chớp mắt, Giang Trác bỗng mở mắt, đôi môi ngừng lại rời khỏi môi cô, đồng thời giữ lấy tay cô __ __
“Đừng... đụng lung tung.”
Tiếng nói cậu trầm đục, khắc chế, hầu kết vì nuốt mà lên xuống.
Ôn Noãn có chút tủi thân, cô chỉ là muốn ôm cậu thôi mà. Trong phim lúc hôn nhau, không phải đều ôm ôm sao?
“Cho phép anh làm vậy... mà anh lại không cho em đụng anh sao?”
“Bây giờ không được.” Giang Trác cầm hai tay cô đặt lại hai bên đầu gối, ngồi bên cạnh cô, hít sâu một hơi __ __
“Bây giờ tốt nhất là em đừng quá chủ động.”
“Vì sao?”
“Không vì sao cả.” Giang Trác không thèm nói lý: “Chính là không thể thôi.”
Mặc dù cái gì cũng không làm, cậu với cô chỉ ngốc nghếch ở cạnh nhau cũng cần một lực tự động kiềm chế cực lớn rồi, huống chi là ở trong không gian hẹp làm chuyện thân mật triền miên như vậy.
Giang Trác cảm thấy bản thân mình sắp bùng nổ rồi.
Ôn Noãn ngây ngốc nhìn cậu, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó gương mặt càng thêm nóng, cái hiểu cái không lẩm bẩm một chữ __ __
“Ồ.”
Sau đó giống như con mèo nhỏ tựa vào vai cậu, ngoan ngoãn hỏi: “Như vầy có được không?”
Giang Trác đưa tay giữ lấy bả vai cô, ôm cô vào lòng, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, con ngươi đen nhánh chợt lóe: “Em mau lớn chút đi.”
“Em nhất định sẽ cố gắng lớn lên, mỗi ngày đều sẽ ăn thêm mấy chén cơm.”
Giang Trác bật cười: “Không cần đến mức đó, cũng có phải là anh bắt em cao lên ra đâu.”
“Vậy nếu như em cao lên anh sẽ không thích em nữa à?”
“Thích, chỉ là lúc ôm có chút tốn sức thôi.”
Trong lòng Ôn Noãn ngọt như được ăn mật, dụi dụi trán vào cằm cậu, giống như đang lấy lòng, hỏi: “Giang Trác, anh muốn thi vào trường nào?”
“Không quan trọng.” Cậu không chút để ý nói: “Đều được hết.”
Ôn Noãn mấp máy môi, bỗng nhiên có chút hụt hẫng.
Giang Trác là một người đàn ông có mục tiêu vô cùng chính xác, nếu không phải chuyện cậu thích, việc cậu thật sự muốn làm, thì những cái khác… cậu đều cảm thấy sao cũng được.
Mà chuyện cậu muốn làm… cô lại không muốn.
Sau mấy giây im lặng, Giang Trác tựa hồ chú ý đến tâm tư của cô nhóc, nói: “Anh nói là đều được hết tức là chỉ cần em muốn thi trường nào, ngành nghề nào, anh cũng đều theo em.”
Ôn Noãn đèn nén sự khổ sở trong lòng, nói: “Chàng trai, anh nói lời này có chút kiêu ngạo đó, chẳng nhẽ em có thể thi đậu cái gì… anh cũng đều có thể thi đậu sao?”
Giang Trác đưa tay nhéo cằm cô: “Cô gái, mời cô xem thứ hạng hiện tại của khối là ai đang đè ai.”
Ôn Noãn hất tay cậu ra, nói: “Vậy kỳ thi thử tháng sau, anh cũng cho em đè lại một chút?”
“Không được.” Giang Trác kiên quyết cự tuyệt.
“Tại sao không được?”
Cậu cúi đầu sửa tay áo: “Đây là vấn đề nguyên tắc, không thể thỏa hiệp.”
“Trước đây không phải anh cũng cho em làm bạn trai rất lâu sao?”
Giang Trác cười: “Để em làm bạn trai, cái kia em cũng không ở trên được.”
“Vậy thì còn chưa chắc, anh nhìn thấy bạn gái dã man chưa, đến Diệp Thanh cũng không phải là đối thủ của em, anh lại càng không phải.”
“Nhưng em sẽ không động thủ với anh, đúng không?”
Ôn Noãn dúi dúi nắm đấm vào cậu: “Vì sao không, nói không chừng ngày nào đó em không vui…”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên tay cô bị cậu bắt được, Giang Trác cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, con ngươi đen láy lóe lên: “Em nỡ sao?”
Ôn Noãn: “….”
Không nỡ!
QAQ [3]!!!
[3] QAQ: là một biểu cảm thường được sử dụng trong các mạng xã hội, có nghĩa là khóc.