Thiết kế của cửa tiệm này phỏng chừng như không quá đặc sắc, nhưng kỹ thuật massage của thợ quả không tồi. Cả quá trình massage con nhóc Ôn Noãn kia đều gào khóc thảm thiết —
“A, đau đau đau, ngứa!”
“Nhẹ một chút, ừm...”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Thật thoải mái.”
Giang Trác nằm lỳ trên giường, toàn thân khoan khoái, mấy ngày liên tục huấn luyện mệt mỏi đều bị quét sạch.
Chỉ là tiếng la của con nhóc bên cạnh thực sự khiến cảm xúc của cậu dâng trào.
Giang Trác nhịn thật lâu, cuối cùng cũng quay mặt qua, đè nén lầu bầu: “Em đừng la nữa.”
“Ồ”
Ôn Noãn nhỏ giọng đi rất nhiều, dùng hơi thở khẽ ngâm nga.
Sau khi massage xong, nhân viên massage rời đi để lại hai người trong phòng nghỉ ngơi.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Ôn Noãn đứng dậy đi đến bên giường Giang Trác, ngồi với cậu.
Giang Trác hơi hé mắt, nhìn thấy con nhóc đang nhoài người tới chân mình, duỗi tay chọc chọc ống quần bên trái của cậu.
“Làm gì đó?”
“Em có thể nhìn vết thương của anh không?”
“Đã khỏi rồi.” Giang Trác thu chân lại, có lẽ không muốn cô nhìn thấy: “Hôm nay em đã nhìn anh không ít chỗ rồi.”
“Dù gì cũng có một ngày cũng phải xem thôi, anh keo kiệt cái gì zậy trời?”
Giang Trác nắm được ý trong câu này của cô, tâm trạng càng thấy không tệ, duỗi tay nắm cổ áo cô, kéo cô đến trước mặt mình: “Vậy em có muốn định một ngày để anh cho em xem toàn thân không, hửm?”
Ôn Noãn chẳng qua chỉ vô ý thuận miệng nói một câu, sau khi nói xong, lỗ tai của cô nóng bừng, đẩy cậu một cái: “Không cho xem thì thôi, nói mấy lời lưu manh làm gì chứ.”
Giang Trác cười lên kéo ống quần, Ôn Noãn tò mò nhích tới, nhìn thấy cẳng chân có dấu vết bị sai vị trí, trên da còn hằn mấy vệt màu sắc không đồng nhất.
Trái tim cô lập tức đau nhói: “Đây là…”
Giang Trác không chút để ý nói: “Vết đeo nẹp chỉnh hình, không hết được.”
Cô nhẹ nhàng đưa tay, đầu ngón tay chạm vào chân cậu: “Đau không?”
“Bây giờ không đau nữa.”
Lúc đó, thật sự là ngày nào cũng đau như đày mình xuống địa ngục.
Ôn Noãn rầu rĩ không nói gì, chỉ là đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 lớp da trên cẳng chân cậu, có thể nhìn ra được, cô nhóc này thật sự rất đau lòng vì cậu.
“Em đã từng nói là phải bảo vệ anh.” Cô khó chịu đến đỏ vành mắt: “Một năm qua, mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây, em đều hối hận, hối hận để anh rời đi, hối hận vì đã không bảo vệ tốt cho anh.”
“Em thật sự xem bản thân mình là bạn trai đấy à?” Giang Trác khẽ cười một tiếng, xoa đầu cô, nghiêm túc nói: “Em là con gái, cứ cho là em đánh nhau giỏi hơn anh thì em cũng vẫn là con gái. Anh để em làm bạn trai là vì anh cưng chiều em, yêu em, nhưng nếu như phải gánh vác thì trời có đổ sập xuống cũng là anh cản trước mặt em, hiểu chưa?”
Ôn Noãn nghe cậu nói xong càng khó chịu hơn, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu: “Em hiểu, cũng không phải là em thật sự muốn làm bạn trai anh, chỉ là em rất đau lòng.”
Giang Trác cong môi, ngón tay nhẹ nhàng lau khóe mắt cô, nhẹ giọng nói: “Anh biết.”
“Anh Giang Trác, em thật sự vô cùng thích anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thích anh rồi. Em con lén nghĩ đến cảnh em gả cho anh, nghĩ đến cảnh chúng ta cử hành hôn lễ. Thật ra em không thích trẻ con lắm, nhưng mà em thật sự rất muốn sinh cho anh một đứa nhỏ, chúng em sẽ cùng nhau ở bên anh.
Cô bắt đầu liên thanh bày tỏ, trước đây cô chưa từng ở trước mặt nói thích cậu, những lời này ở trong bụng cô đã nhịn một năm rồi.
Lúc tuyệt vọng nhất, thậm chí cô còn nghĩ, có lẽ đời này cô sẽ không có cơ hội nói ra những lời này.
Không có người đàn ông nào có thể kháng cự được lời của người con gái nói muốn sinh con cho mình, trái tim Giang Trác như sắp tan chảy.
“Em vẫn còn là một cô bé.” Cậu cười cười: “Đòi sinh em bé cái gì hửm?”
“Em cũng sẽ lớn lên mà!” Cô chớp chớp đôi mắt trong suốt, thành thật nói: “Hơn nữa em đã thành niên rồi."
Đầu ngón tay Giang Trác nhẹ nhàng phác họa sống lưng cô: “Thành niên rồi thì muốn sinh em bé cho anh?”
Bọn họ đã từng nghiên cứu kỹ càng cuốn sách khoa học phổ cập sức khỏe si/nh lý của “anh em” với nhau, đương nhiên đều biết “sinh em bé” là sinh như thế nào.
Vành tai Ôn Noãn nóng lên, giống như quả anh đào: “Em không phải có ý đó.”
“Vậy thì là ý gì?”
“Ý em muốn nói...”
Cô ngập ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn cậu: “Em rất thích anh, thích đến mức có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh muốn, em đều bằng lòng.”
Tính ám thị của câu này đã rất mạnh bạo rồi.
Bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng không có cách chống cự, Giang Trác càng không cách nào bình tĩnh. Nếu như ở một nơi thích hợp, có lẽ hôm nay cậu thật sự muốn làm một chuyện cầm thú.
Ôn Noãn hoàn toàn không cảm giác được, lúc này không thích hợp nói những lời này, cô thật sự chỉ muốn bày tỏ mà thôi, đơn thuần, chân thành mà tha thiết.
Đàn ông và phụ nữ, có lẽ thật sự là hai sinh vật khác nhau.
Giang Trác từ từ bình phục tâm trạng, sau đó cúi đầu hôn lên mắt cô, cánh mũi, rồi cánh môi mềm mại, dịu dàng lưu luyến, hôn rất sâu, lại không dám dùng sức.
Cô gái trong lòng là cô gái mà đời này cậu đều không nỡ dùng sức.
Cậu thì thầm vào tai cô: “Em vẫn còn là cô bé thôi.”
Cậu bằng lòng cả đời này chỉ xem cô là cô bé.
…….
Góc hàng quán bên ngoài trường học, mỗi lần đến giờ cơm tối đều nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.
Giang Trác ngồi trên ghế, trong tay đang chơi đùa cái bật lửa, Diệp Thanh tính toán gọi đồ ăn, mà Lục Vũ thì kéo Giang Trác hỏi những tình hình trong một năm này.
“Anh Trác, cậu thật là không có miếng nghĩa khí nào! Xảy ra chuyện lớn như vậy, lại không nói cho chúng tôi biết.”
Diệp Thanh liếc cậu ta một cái: “Nói cho cậu thì chẳng khác nào nói cho toàn thế giới biết.”
“Hóa ra cậu cũng biết.”
“Tôi đương nhiên biết rồi.” Diệp Thanh gắp thức ăn cho bạn gái bên cạnh, cười nói: “Tôi và anh Trác quan hệ thế nào?”
Lục Vũ không hài lòng nói: “Hai người các cậu có thể đừng có đánh lẻ với nhau thế chứ, không mang theo tôi! Có còn coi tôi là anh em nữa hay không?”
Triệu Ninh Manh vẫn luôn cắm đầu ăn cơm, nghe thấy Lục Vũ nói thế liền thản nhiên bình luận một câu: “Ba người đi, tất có gian tình.”
Lục Vũ nghe vậy, quay sang nhìn Triệu Ninh Manh: “Nội bộ anh em, mang bạn gái theo chơi là có ý gì?”
Diệp Thanh gắp cho Triệu Ninh Manh cái cánh gà, nói: “Buổi tối cô ấy phải đi nghe tọa đàm, thuận đường qua đây ăn bữa cơm, không được sao?”
Triệu Ninh Manh cũng cười hỏi lại: “Không được sao?”
Lục Vũ bĩu môi, biết Diệp Thanh có bao nhiêu yêu thương bạn gái của mình, đi chỗ nào cũng dẫn theo, như hình với bóng, giống như sợ có người cướp mất.
“Được được được, tôi với anh Trác là hai tên cẩu độc thân, nhìn hai người phát cơm chó [1].”
[1] Ngôn ngữ mạng, nhìn thấy mấy cặp đôi ngọt ngào với nhau thì giống như là đang ăn cẩu lương ( ~thức ăn chó – vì người độc thân gọi là chó độc thân)
Giang Trác buông bật lửa xuống, nắm đúng trọng điểm nói: “Chỉ có mình cậu là cẩu độc thân thôi, tôi không phải.”
Lục Vũ tức đến cạn lời, cầm cái ly lên uống cạn một hơi: “Yêu đương thì ghê gớm lắm à, tôi mới không hiếm lạ gì. Tương lai tôi thừa kế trường Thập Tam của bố tôi, nhất định phải một lưới bắt hết mấy phần tử yêu sớm như các người.”
Diệp Thanh nhìn đồng hồ, nói với Triệu Ninh Manh: “Tọa đàm sắp bắt đầu rồi, anh đưa em về trường trước.”
“Vẫn còn nửa tiếng nữa, không gấp, em muốn đi mua ly trà sữa.”
“Hay là về trường trước đi.” Diệp Thanh đeo túi xách của Triệu Ninh Manh: “Đến giảng đường chiếm chỗ phía trước, anh đi mua mang qua cho em.”
Triệu Ninh Manh cười nói: “Được.”
Lục Vũ lắc đầu, chép miệng: “Thanh Nhi, tôi thật không ngờ, sau khi có bạn gái, cậu lại biến thành cái dạng này.”
Diệp Thanh là đứa trẻ đặc biệt đơn thuần, trong thời gian hơn mười năm trước, trong đầu cậu ta chỉ có ba việc phải làm: vẽ tranh, luyện võ, chép bài tập người khác.
Cho dù thời thanh xuân nhận được thư tình của con gái, cậu ta cũng chỉ vẽ nhân vật truyện tranh lên mặt sau thư tình của người ta.
Không ngờ Diệp Thanh sau khi yêu đương sẽ biến thành thê nô, hơn nữa “nô tính” còn khá nghiêm trọng, còn khoa trương hơn cái tính "liế/m cẩu" mọi người đều biết của Ôn Hàn năm đó.
Thấy vậy Lục Vũ không dám yêu đương nữa.
Diệp Thanh và Triệu Ninh Manh ra khỏi cửa tiệm, lại không ngờ, Ôn Hàn và đám bạn chơi bóng rổ xong, đi tới trước mặt.
Lúc nhìn thấy Triệu Ninh Manh, mắt Ôn Hàn sáng lên rất rõ, có điều cũng thấy Diệp Thanh bên cạnh cô, biểu cảm lập tức cứng đờ.
Triệu Ninh Manh chần chờ muốn nói gì, lúc này, bỗng nhiên Ôn Hàn bỗng ý thức được cái gì, bước vào quán ăn đêm, nhìn Giang Trác ngồi bên cạnh cái bàn, đáy mắt anh bừng bừng lửa giận, bước nhanh tới, nắm lấy cổ áo Giang Trác —
“Khốn kiếp! Cậu còn mặt mũi quay về!”
Anh đột nhiên làm khó làm dễ, tất cả mọi người chung quanh đều không kịp phản ứng, bàn ghế thấp xung quanh đều bị anh đẩy ra, chai bia lăn xuống đất, động tĩnh không nhỏ.
“Cậu có biết khoảng thời gian đó nó đã trải qua như thế nào hay không?”
Ôn Hàn hoàn toàn mất khống chế, giơ tay lên, đột nhiên đánh một cú vào mặt Giang Trác.
Giang Trác không né tránh, cùng không đánh trả, cứ thế nhận lấy một quyền này, mặt nghiêng sang một bên, má trái đau đến tê dại.
“Nó cho rằng cậu đã chết! Cả đêm đều ngủ không yên giấc, lúc tắm đều ngồi trong bồn tắm khóc, cả học kỳ một rớt hết môn, suýt chút nữa phải tạm nghỉ học!”
Ôn Hàn trừng mắt, kích động hét lên với cậu: “Khi đó tôi nghĩ, nếu như cậu không chết, con mẹ nó cho dù có ở chân trời góc biển tôi cũng sẽ đi tìm cậu, sau đó giết chết cậu!”
Nói xong anh ấy xông đến Giang Trác, Diệp Thanh đã nhanh chân chắn trước người Giang Trác, một tay cản cánh tay Ôn Hàn lại.
Từ nhỏ cậu ta đã bảo vệ Giang Trác, hiện tại đã thành một thói quen.
“Cậu không biết cậu ấy đã trải qua những gì thì có tư cách gì mà động thủ với cậu ấy?” Sắc mặt Diệp Thanh lạnh băng, giọng điệu còn lạnh hơn: “Không hiểu rõ chân tướng, chỉ có nói miệng thì rất dễ dàng.”
Diệp Thanh chứng kiến toàn bộ quá trình Giang Trác bị giày vò như ở trong địa ngục, cậu ta tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào thương tổn đến Giang Trác.
Vốn dĩ trong lòng Ôn Hàn đã tràn đầy địch ý với Diệp Thanh, giờ phút này lời nói của cậu ta càng khơi thêm lửa giận, anh xông lên đánh nhau với Diệp Thanh.
Có điều Ôn Hàn sao có thể là đối thủ của Diệp Thanh, sau một hồi công kích lung tung liền bị cậu ta hóa giải dễ như trở bàn tay, hai ba chiêu đã đè được anh xuống đất, giãy dụa thế nào cũng không thoát được.
“Diệp Thanh, cậu mau buông cậu ta ra!”
Cùng lúc với Giang Trác mở miệng ngăn cản, Triệu Ninh Manh bỗng nhiên chạy đến, giúp Ôn Hàn đẩy Diệp Thanh ra, chắn trước mặt anh: “Không cho anh tổn thương cậu ấy!”
“Tiểu Ninh, cậu tránh ra, tôi... Tôi có thể đánh thắng cậu ta!” Ôn Hàn lảo đảo muốn xông lên, lại bị Triệu Ninh Manh nắm lấy góc áo: “Cậu cho là mình vẫn còn là trẻ con hay sao?"
Lúc còn nhỏ anh cũng như vậy, đánh không lại người ta lại càng muốn đánh, cuối cùng bị thương khắp người, thút tha thút thít đến tìm cô, cắn răng nói không đau.
Triệu Ninh Manh bảo vệ Ôn Hàn, giống như Diệp Thanh từ nhỏ đã bảo vệ Giang Trác, cũng xuất phát từ bản năng.
Dù sao thì... người này cũng là người cô từng thề phải bảo vệ cả đời.
Diệp Thanh dời tầm mắt, nhìn Triệu Ninh Manh đang nắm chặt góc áo của Ôn Hàn, con ngươi đen nhánh trầm xuống.
Trước giờ cậu ta là người không giỏi biểu đạt cảm xúc, có rất nhiều lời sẽ không nói ra, trông có vẻ nặng nề và không thú vị.
Nhưng điều này không có nghĩa là trong chuyện tình cảm cậu ta cũng ngu ngốc.
Cậu ta có thể cảm giác được loại tình cảm khắc sâu của Triệu Ninh Manh đối với Ôn Hàn, sớm đã vượt qua cái loại yêu thích nhất thời của tuổi trẻ.
Bọn họ là thanh mai trúc mã, tình cảm dần dần phát triển khi cùng nhau lớn lên, tuyệt đối không phải là loại tình cảm cậu ta có thể thay thế được trong thời gian một sớm một chiều...
…..
Buổi tối, trong cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên ngoài cổng trường, Ôn Noãn cẩn thận bôi thuốc cho Giang Trác.
Thay vì nói là bôi thuốc, chi bằng nói cô có hứng thú với mối tình tay ba của Diệp Thanh, Ôn Hàn và Triệu Ninh Manh hơn.
“Sau đó thì sao? Cuối cùng Tiểu Ninh đi với ai, Diệp Thanh hay là anh trai em?"
“Tính tình của chị gái đó, mắng Ôn Hàn một trận, rồi quay sang mắng Diệp Thanh một trận, sau đó một mình về trường.”
Khóe miệng Ôn Noãn giật giật: “Không hổ là bà chị xã hội của em.”
Giang Trác nói: “Nhưng anh cảm thấy, Diệp Thanh sẽ thắng.”
“Vì sao?” Ôn Noãn không đồng ý: “Em cảm thấy xác suất Tiểu Ninh làm chị dâu của em rất lớn đó.”
Dù sao cũng là thanh mai trúc mã, Ôn Hàn chính là bạch nguyệt quang [1] trong lòng cô ấy biết bao nhiêu năm, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy?
[1] bạch nguyệt quang chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên.
Giang Trác thoải mái nói: “Chỉ cần là cô gái có thẩm mỹ bình thường đều biết phải chọn thế nào.”
“Anh trai em có chỗ nào không tốt chứ! Em còn đẹp trai hơn Diệp Thanh!”
Ôn Hàn và Ôn Noãn có tướng mạo giống nhau đến chín phần, anh tuấn thì không phải nói, từ lúc học đại học đến nay cũng không biết đã nắm giữ biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ rồi.
Nhưng lần này anh ấy đối với Triệu Ninh Manh là thật, cả một năm đã từ chối không dưới hai mươi cô gái.
“Anh em so với Diệp Thanh thì thiếu chút khí chất.”
Diệp Thanh là người luyện võ, thân thể cường tráng, khí chất, tinh thần và diện mạo đều bỏ xa Ôn Hàn mấy con đường.
Hai người đều đem chân tình nồng nhiệt ra, vì vậy cuối cùng hươu về tay ai còn chưa biết chắc.
Hai người đều là người bao che khuyết điêm, biện hộ một lúc lâu, cũng không có kết quả, liền dứt khoát không tiếp tục đề tài này nữa.
Dưới ánh đèn, Ôn Noãn dùng ngón tay lấy thuốc cao trắng, bôi lên khóe miệng Giang Trác, trách nói: “Tại sao anh không tránh? Với thân thủ của anh, tránh Ôn Hàn thì dễ như trở bàn tay.”
“Nếu tránh thì cục giận trong lòng cậu ta không trút ra được, sau này sẽ không để yên cho anh.” Giang Trác thản nhiên nói: “Cậu ta bất bình vì em, anh không cần thiết phải tránh.”
Cái gì phải chịu thì cậu nhất định sẽ chịu.
Ôn Noãn đau lòng đè khoé môi cậu, nói: “Chuyện này đã là quá khứ rồi, em không giận anh nữa, anh cũng đừng tính toán với anh trai em, anh ấy chỉ là nhất thời nghĩ không thông thôi.”
Giang Trác lắc đầu: “Không bỏ qua được.”
“Sao, anh còn muốn tìm anh em đòi một cái công đạo đấy à?”
“Lời của cậu ta, ở trong lòng anh không bỏ qua được.”
Hàng mi dài của Giang Trác rũ xuống che khuất con ngươi đen nhánh, cậu nghiêm túc nói: “Xin lỗi, anh nên tin tưởng em hơn."
Hô hấp của Ôn Noãn như ngừng lại: “Anh Giang Trác…”
Giang Trác ngẩng đầu, khóe môi hơi cong lên: “Chặt chân thì tính là cái gì, cho dù có phải bò, anh cũng sẽ bò đến trước mặt em.”