GIẢ VỜ KẾT HÔN - KHUYỂN THĂNG

“Kể cho cả nhà nghe cái này, sáng nay lúc tôi trở lại công ty thì trông thấy ông chủ mặc đồ ngủ bước ra từ phòng tắm.”

Giờ nghỉ trưa, các nhân viên trong công ty tụ tập lại để tám chuyện như thường lệ, đây là khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi trong ngày làm việc căng thẳng.

“Chẳng lẽ đêm qua Giám đốc Thường ngủ lại công ty? Dạo này sao ổng liều mạng làm việc chăm thế? Chẳng phải đến cuối tháng sau dự án phát triển sản phẩm của chúng ta mới hết hạn à?”

Có người cả gan suy đoán: “Tôi nghĩ có thể Giám đốc Thường đã cãi nhau với vợ, bị đuổi cổ khỏi nhà, thế nên đành phải đến công ty ngủ thôi.”

“Nói mới nhớ, rốt cuộc vợ của Giám đốc Thường là ai nhỉ?”

“Không rõ nữa, tôi nhớ trong một cuộc họp cách đây vài tháng đột nhiên nhìn thấy trên ngón áp út tay trái của ổng xuất hiện một chiếc nhẫn bạc, có điều chưa từng nghe ổng tiết lộ gì về chuyện kết hôn.”

“Người ấy của Giám đốc Thường từng đến công ty của chúng ta, cả nhà chưa thấy hả?” Lễ tân của công ty đột ngột thả ra một câu như vậy.

Mọi người lập tức tụ lại quanh cô, háo hức giục cô kể tiếp.

“Người yêu của ổng là nam, lần trước cậu ấy đến công ty để đưa tài liệu cho Giám đốc Thường, sau đó tôi phát hiện trên tay cậu ấy đeo một chiếc nhẫn giống hệt với Giám đốc Thường.”

“Nam? Bà có nhìn nhầm không đấy?” Có người tỏ ra không tin.

“Chắc chắn không nhầm, cùng một kiểu nhẫn cưới luôn! Thị lực của tôi là 5.1, siêu tốt đấy.”

“Không ngờ Giám đốc Thường lại là gay? Bình thường giấu kỹ thật.”

Mọi người tiếp tục bàn tán: “Người yêu của ổng trông thế nào? Đẹp trai chứ?”

Lễ tân chớp mắt, hồi tưởng lại: “Theo tôi nhớ thì cậu rất đẹp trai, khí chất tốt lắm, tôi đoán cậu ấy là sinh viên đại học hoặc mới tốt nghiệp, nói chung trông trẻ hơn Giám đốc Thường nhiều.”

Cả đám càng thêm tò mò, quay sang hỏi thăm trợ lý Rachel – người có cơ hội tiếp xúc với Thường Trạch nhiều nhất.

“Rachel, chị thường xuyên ở bên cạnh Giám đốc Thường nhất, chẳng lẽ không moi được chút tin tức nào sao?”

Câu hỏi này làm Rachel lúng túng: “Thú thật là không phải chị không muốn nói, nhưng sếp chưa từng nói chuyện riêng tư với chị, chẳng lẽ mọi người mong chị chủ động hỏi ổng về chuyện riêng tư sao?”

Mọi người bàn tán rôm rả suốt cả buổi trưa, cuối cùng cũng không khai thác được tin gì hot nữa. Sau khi kết thúc giờ nghỉ trưa, người nào người nấy lại trở về vị trí của mình, tiếp tục làm việc.

Buổi chiều Thường Trạch có hẹn với khách hàng đến công ty bàn chuyện hợp đồng. Suốt dọc đường đi, trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Rachel sửa sang tài liệu.

“Rachel.” Thường Trạch đột nhiên gọi cô một tiếng: “Bình thường sau khi tan làm cô có hay làm gì để giải trí không?”

Thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên sếp chủ động hỏi chuyện riêng tư của mình, Rachel bình thản đáp: “Thường ngày làm việc đã mệt lắm rồi, sau khi tan làm em thường về nhà ngay, cơm nước tắm rửa xong xuôi thì nằm trên giường lướt Weibo, xem livestream hoặc phim ảnh gì đó.”

“Livestream?”

Thường Trạch lại hỏi: “Cô xem livestream gì?”

“Chủ yếu là các livestream về game.”

“Cô thích chơi game à?”

“Không hẳn là thích lắm, nhưng bạn trai em là tuyển thủ eSports, từ khi quen anh ấy em cũng tiếp xúc với nhiều thứ liên quan, cảm thấy cũng khá thú vị.”

“Ồ, cô xem livestream ở đâu?”

“Trên Phí Điểm TV ạ. Boss, anh đã từng xem livestream trên mạng chưa?”

“Chưa.” Sau khi quả quyết trả lời, Thường Trạch lấy điện thoại ra, tìm đến góc dưới cùng bên phải màn hình, nơi có ứng dụng “Ngân Hồ TV.”

Thời điểm bấm vào để gỡ cài đặt, hệ thống theo thường lệ hiện lên thông báo: “Xác nhận muốn xóa ‘Ngân Hồ TV’ không? Xóa ứng dụng này, tất cả dữ liệu sẽ bị xóa sạch.”

Ngón tay Thường Trạch khựng lại, sau khi do dự hai giây, cuối cùng hắn bấm “Xác nhận.”

Xóa xong ứng dụng, hắn mở WeChat, lướt xuống dưới danh sách bạn bè, tìm đến avatar của Momo-chan.

“Xóa liên hệ ‘Momo-chan,’ đồng thời xóa toàn bộ lịch sử trò chuyện với liên hệ này.”

Thường Trạch nhìn chằm chằm vào lựa chọn “Xóa liên hệ”, hồi lâu chưa thể hạ quyết tâm.

Mỗi lần nhìn thấy cái tên “Momo” trong đầu hắn lại không thể kiềm được mà nhớ đến rất nhiều chuyện trước đây: Lần đầu tiên vào phòng livestream của cậu, xem cậu phát sóng, bảo vệ cậu khi cậu PK, giúp cậu tăng điểm trong cuộc thi thường niên và cả những lần trò chuyện…

“Boss? Boss!” Rachel ở bên cạnh gọi Thường Trạch mấy tiếng, thấy hắn không phản ứng gì, cô vội vàng vươn tay vỗ vai hắn nhắc nhở: “Đến nơi rồi, Boss.”

Thường Trạch vội vàng thoát khỏi WeChat, cất điện thoại vào túi, đồng thời kéo suy nghĩ rời rạc trở về thực tại.

*

“Tại sao ông biết rõ cậu ấy và Momo là cùng một người mà không sớm nói cho tôi, còn cùng cậu ấy hợp mưu lừa tôi, rốt cuộc ông có ý gì?!” Buổi tối khi hẹn Nhậm Vĩnh Hiên ra uống rượu giải sầu, Thường Trạch lớn tiếng trách mắng.

Nhậm Vĩnh Hiên cũng cảm thấy bất đắc dĩ: “Lúc đó em ấy khẩn khoản cầu xin tôi giữ bí mật, tôi cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý, nhưng tôi nào có biết ông lại chạy đi xem livestream của em ấy, còn đứng đầu bảng, điều này hoàn toàn không giống với phong cách của ông! Trước đây chẳng phải ông từng nói những người xem livestream với donate cho streamer đều là mấy kẻ ngốc à?”

Thường Trạch nhìn anh một cái: “Được rồi, ông cứ tiếp tục chế nhạo tôi đi.”

“Chậc, tôi không có ý đó mà…”

Thường Trạch ngửa cổ uống một hơi cạn sạch ly, sau đó vẫy tay bảo bartender cho thêm ly nữa.

Hắn tiếp tục uống, vừa uống vừa liên lục lắc đầu: “Tôi nghĩ không ra…”

“Sao lại nghĩ không ra?” Nhậm Vĩnh Hiên cầm lấy ly rượu của mình, chạm nhẹ với ly của hắn.

“Tôi cũng chẳng biết, dù sao thì vẫn nghĩ không ra, chậc.”

“Có một vấn đề tôi cứ tò mò mãi, ông thật sự không hiểu trap là gì à? Anh nói tôi nghe, lúc trông thấy chứng nhận trap trong phòng livestream của em ấy ông hiểu từ này nghĩa là sao?”

Thường Trạch nhớ đến một chứng nhận tích V tên “Ngân Hồ đệ nhất thùng rượu” của một nữ streamer mảng ẩm thực. Em gái kia uống quá đỉnh, mỗi lần vừa ngồi vào bàn đã có thể dựa vào sức mình khiến cho cánh mày râu ngã bên nọ xọ bên kia, danh xưng “thùng rượu” cũng từ đây mà có.

Ngoài ra còn cả “Ngân Hồ đệ nhất nhà giàu nuôi heo” “Ngân Hồ đệ nhất chuyên gia rắn” “Ngôn Hồ đệ nhất đánh cá”, đủ loại chứng nhận, tất cả đều dựa theo thuộc tính của streamer để làm tích V, cứ thế mà suy, đương nhiên Thường Trạch tường trong nhà Momo-chan bán cờ-lê.

Nhậm Vĩnh Hiên tâm phục khẩu phục cho hắn ngón cái: “Anh Gà, ông giỏi.”

Các cụ có câu mượn rượu tiêu sầu, cả đêm Thường Trạch uống rất nhiều rượu nhưng sầu chẳng thấy tiêu bớt chút nào.

Chẳng biết có phải vì mấy tháng này đã quen với việc sống cùng một mái nhà với Khương Thành không, dạo này mỗi lần về nhà không thấy bóng dáng ai khiến Thường Trạch hơi trống trải.

Hắn mơ màng nằm trên giường, lấy điện thoại ra tính nhìn giờ, đột nhiên một thông báo xuất hiện… “Streamer Momo-chan bạn theo dõi đang livestream. Mau tới phòng livestream xem đi nào ~”

Chẳng phải hắn đã gỡ cái app kia rồi à? Sao vẫn còn thông báo thế?

Mở điện thoại lướt một hồi, lúc này hắn mới phát hiện đây là app Ngân Hồ được cài trên điện thoại khác.

Ngay khi đang do dự giữa xóa và không, cuối cùng Thường Trạch không kìm nổi lòng hiếu kỳ, ấn mở Ngân Hồ T V.

Nhìn một cái rồi xoá ngay, Thường Trạch tự nhủ.

Để khiêm tốn, trước khi tiến vào phòng livestream hắn lựa chọn hình thức ẩn danh.

Phòng livestream của Khương Thành treo tiêu đề mới: “Đêm tiệc cùng đồng hương.”

Đêm tiệc cùng đồng hương? Có chuyện gì vậy?

Thường Trạch nhanh chóng bấm vào livestream để kiểm tra, tên nhóc Khương Thành vẫn mặc đồ nữ. Hôm nay cậu mặc đồng phục y tá màu trắng, chiếc váy cổ chữ V khoét đến tận ngực, thân váy ôm chặt người, che khuất phần đùi, xuống chút nữa là đôi tất treo màu trắng sữa…

Phản ứng đầu tiên của Thường Trạch là tức giận, cũng là khán giả, nhưng má nó, hắn còn đứng đầu bảng đây này. Tại sao mấy lần gặp mặt ở Hàng Châu hắn không thấy tên nhóc này mặc đồng phục y tá cho mình xem?

Dựa theo buổi livestream, lần tham gia này có khoảng hai mươi fan, trong đó fan nam chiếm phần lớn.

Rốt cuộc đám này là gay sẵn hay đầu óc khù khờ không nhận ra giới tính thật của tên nhóc kia?

Ngay khi Thường Trạch đang buồn bực thì bỗng nghe thấy Khương Thành và nhóm fan đang nói chuyện về mình.

“Đào Đào, tui nhớ tới Xương Hoàng nói ổng cũng là người Hương Sơn mà, sao hôm nay thấy ổng ta?”

Khương Thành: “Tui đã hỏi anh ấy rồi, anh ấy nói dạo này đi công tác, không rảnh để tới.”

Đang đi công tác? Không rảnh?

Từ trước đến giờ hắn chưa từng nghe qua chuyện fan tụ hội mà.

“Phải rồi, dạo này tui đã học được một điệu nhảy mới. Hay tui biểu diễn tại chỗ cho mọi người xem nhé, coi như phúc lợi cho buổi tiệc này.”

Dứt lời, Khương Thành dùng điện thoại di động kết nối với loa Bluetooth…

Thường Trạch lập tức vực dậy tinh thần, hai mắt tập trung cao độ vào màn hình, không ngờ lúc Momo-chan mặc đồng phục y tá đã đến trước màn hình, điện thoại đột nhiên tối thui rồi sáng trở lại.

Má nó…

Hắn mau chóng bấm vào Ngân Hồ TV lần nữa, tuy nhiên nhanh chóng bị đá ra. Hắn thử đi thử lại nhiều lần nhưng kết quả vẫn vậy. Rốt cuộc cái điện thoại nát này bị sao vậy?

Thời gian không còn nhiều, dưới sự thúc giục của điệu nhảy mới, hắn buộc phải lấy một chiếc điện thoại di động khác ra rồi tải Ngân Hồ T V mà mình vừa xóa chiều nay càng nhanh càng tốt.

Sau khi đăng nhập, ngay khi tiến vào phòng livestream, hệ thống lập tức đưa ra lời nhắc: “Chào mừng Super Emperor 【 Ngài Xương】 đã vào phòng livestream.”

Tiêu mẹ rồi, quên ẩn danh!

Bình luận

Truyện đang đọc