Chương thứ năm mươi tám
Gã đàn ông xấu xí nhầy nhụa trước mặt tài tử mỹ lệ không xứng đáng có được họ tên, nhưng trước mặt Nhị công tử Chúc phủ thì vẫn được phép có một chút chút, bởi đó dù sao cũng là đồng bọn của Xích Thiên, đối thủ của Lệ Tuỳ, vì thế Chúc Yến Ẩn đặc biệt chạy qua hỏi ảnh vệ Vạn Nhận Cung một phen, rốt cuộc tên là gì ấy nhỉ?
Ảnh vệ đáp: "Cổ Tát Man Mại."
Các ngươi xem, thật sự rất khó nhớ. Kẻ này là "kì sĩ" do Xích Thiên đào ra từ một sơn trại nào đó ở phía Nam, am hiểu vu cổ thuật pháp, bình cổ trùng giao cho Từ Vân Trung kia tám phần là xuất phát từ tay vị Cổ Tát Man Mại này.
Chúc Yến Ẩn lại hỏi: "Tên của mười lăm hộ pháp còn lại cũng khó nhớ như vậy sao?"
Các ảnh vệ nói: "Không đâu, khó nhớ chỉ có mỗi cái này, tên dễ nhớ nhất là anh em bảy người, cứ kêu Quan Sơn Đại, Quan Sơn Nhị, lần lượt cho đến Quan Sơn Thất."
Chúc Yến Ẩn: "... Cái này đúng là dễ nhớ thật."
Mà hộ pháp có địa vị cao nhất tên là Nguyên Dã Nguyệt, vẫn luôn thiếp thân đi theo Xích Thiên.
Còn có bốn chị em họ Hoàng, Hoàng Oanh, Hoàng Ly, Hoàng Tước, Hoàng My.
Ngân Bút Thư Sinh, tên nghe nhã nhặn tiêu sái nhưng thật ra là một kẻ thích thuốc mê và tiêu độc hạ lưu, không lên nổi mặt bàn lớn.
Gã còn có một anh bạn tốt tên Kim Cáp, không biết do luyện thứ công phu tà môn gì, gần đây thân hình cứ năm trước lọm khọm hơn năm sau, lưng gù cộng thêm bụng to không khác gì chửa tám tháng, nếu để Từ Vân Trung nhìn thấy, ước chừng sẽ lại tức sùi bọt mép chạy ra bờ sông rửa mắt.
Gã hộ pháp cuối cùng gọi là Ám. Chưa ai từng nhìn thấy dáng vẻ của gã, càng không ai biết lai lịch cụ thể, chỉ biết gã sống như một mảnh bóng tối, luôn luôn ẩn nấp trong màn đêm.
Thật ra cái loại cao thủ mà tên chỉ có một chữ, còn đến không bóng dáng đi không hình tích này hẳn là nên được giới yêu thích thoại bản ưa chuộng. Nhưng đáng tiếc, trong đời sống hiện thực thế mà lại gian díu với Ma Giáo, do đó Chúc Yến Ẩn quy gã và Cổ Tát Man Mại vào cùng một chủng, chắc như bắp nghĩ, nhất định là xấu xí đến mức không dám gặp ai.
Bên kia, Lệ Tuỳ đang ở trong phòng uống trà.
Giang Thắng Lâm đẩy cửa đi vào: "Tối nay..."
Lệ Tuỳ: "Không rảnh."
Giang Thắng Lâm tức ngực: "Lời ta còn chưa có nói hết."
Lệ Tuỳ đáp: "Ta phải đi thả đèn Khổng Minh."
Đáy mắt Giang Thắng Lâm tràn ngập nghi hoặc, y có thể chấp nhận việc Lệ Tuỳ "không rảnh" chẳng cần lý do, nhưng lại không quá tiếp thu được việc đối phương không rảnh vì đi thả đèn Khổng Minh. Đó không phải là chuyện mà tú tài thư sinh hủ lậu hoặc là thiếu nữ tình đầu chớm nở mới thích làm sao, ngươi một gã giang hồ sát khí mù mịt, đi hóng hớt cái gì?
Lệ Cung chủ thấy ánh mắt chói loà như đèn đuốc của y, giữa phong cách lãnh khốc vô tình mắt-ngươi-đã-không-còn và phong cách cực kì nho sĩ hành-thiện-giúp-người, đã lựa chọn vế sau, rất kiên nhẫn mà giải thích một câu, Chúc phủ muốn đi.
"Ồ, hoá ra là Chúc Nhị công tử muốn đi."
Giang Thần y một lần nữa hoàn thành quy trình tự thuyết phục bản thân, thế thì rất bình thường rồi.
Sau đó lại chan chứa yêu thương dặn dò: "Ngươi nhớ tự thả cho mình nhiều mấy chiếc đèn, ước sao trăm bệnh tiêu trừ."
Kết quả Lệ Tuỳ buông chén trà: "Phường lừa đảo đầu đường còn biết chữa bệnh cần phải chế một nồi thuốc cao đen, ngươi thì đến nồi cũng lược bỏ, để người bệnh tự thắp đèn."
"..."
Giang Thắng Lâm, Thần Y, thanh niên tài tuấn, người đầu tiên trên toàn Đại Du đọc thuộc lòng "Đừng tức giận". (Thơ)
Bỏ đi, đau mề, quay về pha trà hạ hoả.
Từ Vân Trung cũng không có ý định đi hội thả đèn đêm đông, bởi đâu có được lấy vàng dông lên trời, nhàm chán, cho nên y ăn cơm xong đi ngủ sớm rồi. Chúc Tiểu Tuệ tặc lưỡi nói: "Đáng tiếc, nếu ông chủ Từ đồng ý đi, còn có thể cùng công tử viết thơ này."
Chúc Yến Ẩn qua quít: "Ừ ừ ừ."
Quay qua quay lại đã bắt đầu suy xét xem lát nữa phải lên đồ thế nào mới thể hiện được thêm phần phong lưu phóng khoáng, một mỹ nam tử tuyệt vời. Nếu Chúc Tiểu Tuệ cảnh giác hơn chút, ước chừng là có thể phát hiện ra đầu mối từ mức độ đong đưa chải chuốt càng ngày càng bành trướng của công tử nhà mình, nhưng rất tiếc, đứa nhỏ tạm thời còn chưa có nghĩ đến phương diện này, cho nên chỉ cực kì phối hợp lấy từ trong tủ ra mấy bộ quần áo để Chúc Yến Ẩn lựa chọn, còn giúp y chỉnh trang lại phục sức đeo bên hông một lần, công tử Giang Nam chúng ta, đến dây buộc tóc cũng phải thật tinh xảo.
Thái độ sống của Chúc Yến Ẩn vẫn luôn rất tích cực hướng về phía trước, bệnh rồi sẽ chữa, Ma Giáo rồi sẽ diệt trừ, trăng gió mây nước nên có cũng không thể thiếu. Lễ hội thả đèn đêm đông của Đoan Thành xem như có chút danh tiếng, không thua kém mấy so với hội hoa đăng Mười Lăm tháng Giêng. Tài tử giai nhân... không đúng, tài tử ma đầu, còn gì xứng đôi hơn thế nữa không, không có hết rồi.
Chúc Tiểu Tuệ hỏi: "Khi nào chúng ta xuất phát?"
Chúc Yến Ẩn gõ gõ cán quạt vào lòng bàn tay, trả lời rất chính đáng, hiếm khi gặp được buổi tiết khánh, ngươi đi dạo chơi với mấy người Chương thúc đi, thoải mái thư giãn một chút, không cần quan tâm đến ta.
Chúc Tiểu Tuệ bĩu môi: "Công tử lại muốn theo Lệ cung chủ cùng ra ngoài?"
Chúc Yến Ẩn mặt không đổi sắc tim không sốc: "Ừm."
"Nhưng Lệ cung chủ đâu có biết viết thơ."
"Ta biết viết là được rồi."
Viết một chiếc đèn đã là gì, mua ráo cả đèn Khổng Minh trong thành về, viết kín hết cũng không vấn đề. Ở vào thoại bản, tình huống tài tử vì muốn chiếm được một nụ cười của người yêu mà thắp sáng cả vùng trời bằng thơ tình này là phải tính phụ phí, bởi vì thực sự quá lãng mạn rồi, già trẻ nam nữ đều thích đọc.
Sắc trời dần ngả tối.
Hoa đăng vừa thắp, Lệ Tuỳ đúng giờ tới gõ cửa. Hắn một thân hắc y đeo trường kiếm, thoạt nhìn quả thực không giống như chuẩn bị đi du ngoạn cho lắm. Chúc Yến Ẩn cười nói: "Ngươi mang một thanh kiếm dữ như vậy thể nào cũng doạ mọi người chạy mất."
"Mang theo kiếm ta mới có thể bảo vệ ngươi càng thêm không chút sơ xuất." Lệ Tuỳ nói, "Còn mọi người chạy hay không chạy, can hệ gì đến ta."
Lời ân ái của đại ma đầu lãnh khốc, thật là cuồng bá mà vẫn không giảng đạo lý.
Chúc Nhị công tử dè dặt nói: "Ừm, vậy mang theo đi."
Bên ngoài đã rất náo nhiệt rồi, có điều phần lớn là dân bản địa và khách thương ngoại lai, không mấy người giang hồ. Dù gì lần này mọi người ra cửa cũng không phải vì du sơn ngoạn thuỷ, bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, ngoài mặt vẫn là phải biểu hiện một chút hết lòng hết dạ, thời khắc không quên đại sự Võ Lâm.
Đoan Thành cách Vương Thành rất gần, xét về độ phồn hoa Tây Bắc sao mà so nổi. Toà tháp cao duyên dáng trong thành được ánh đèn chiếu sáng lung linh, gió thổi chuông kêu khắp nơi. Phố lớn hẻm nhỏ dọc ngang hình chữ Tỉnh (井), chợ phiên năm khu Đông Tây Trung Nam Bắc, bình thường đều mở theo lịch so le, đêm nay toàn bộ lên đèn, bên trong không chỉ có thương phẩm khắp các vùng Đại Du, còn có hàng hoá từ Nam Dương vượt biển vận chuyển tới. Các sạp hàng ăn sôi động tấp nập, trong tiệm trà quán rượu cũng chiêng trống liên thanh, đa dạng phong phú các điệu mời khách. Một tiểu thư nhà giàu tuổi xuân đôi tám, lúc này đang cách một con phố huyên náo yên hoa, ngượng ngùng nhìn chàng trai áo xanh bên đường đối diện, phải nói là đến vuông khăn thêu hoa cũng toát ra tình tương tư.
Chúc Yến Ẩn thúc giục: "Ngươi hãy thất thần cái gì nữa, sao còn chưa nhanh chân qua trò chuyện với người ta?
Chàng trai áo xanh bấy giờ mới hoàn hồn, nói lời cảm tạ rồi vội vàng chạy về phía ý trung nhân.
Lệ Tuỳ hỏi: "Chuyện này cũng phải quan tâm?"
"Thấy anh ta thực sự quá chậm tiêu rồi." Trong tay Chúc Yến Ẩn cầm một que kẹo hồ lô, "Còn ngơ ra đấy nữa, chắc người ta bỏ về luôn quá."
Lệ Tuỳ gật đầu: "Có đạo lý."
Hai người cứ như vậy vừa đi vừa xe vào chuyện thiên hạ, thúc đẩy chắc là tầm ba bốn đôi người có tình, không khác gì ông mối. Quầy bán đèn Khổng Minh ở bên kia sông, phải qua cầu mới đến, nhưng trên cầu đã sớm ních đầy người, đen nghịt cả vùng đầu như một bức tranh tĩnh.
Lệ Tuỳ bế Chúc Yến Ẩn lên, gọn gàng tốc độ đạp mặt nước sang sông. Theo lý thuyết, toàn thân hắn đen kịt, khinh công lại đỉnh, không dễ bị người phát hiện mới phải. Nhưng chẳng tránh được Chúc Nhị công tử đêm nay thực sự quá bồng bềnh, đặc biệt là khi gió thổi tà áo uốn lượn, thoạt nhìn thật trắng, thật bung, vì thế dân chúng lập tức lớn tiếng chúc mừng, còn vỗ tay rào rào, cũng không biết đang phấn khởi cái gì.
Chúc Yến Ẩn hơi ngượng ngùng: "Ngươi mau thả ta xuống đi."
Lệ Tùy nói: "Đằng trước còn chen chúc hơn."
"Vậy ngươi cũng đừng bế, bao người đang nhìn kìa."
"Nhìn thì làm sao?"
Nhìn thì không làm sao, ngươi dữ như vậy, người khác cũng chẳng dám làm sao, nhưng tóm lại là vẫn không được ổn cho lắm. Vì thế Chúc Yến Ẩn viện một cái cớ thật chính đáng: "Nơi đây rất nhiều khách thương nho sĩ, nhỡ may bị bạn bè của cha mẹ ta nhìn thấy thì sao."
Quả nhiên Lệ Tuỳ liền thả y xuống, hiệu quả có thể nói là dựng sào thấy bóng. (Rất nhanh)
Chúc Yến Ẩn cười hì hì kéo ống tay áo hắn, chen lên trước mua hai chiếc đèn Khổng Minh đắt nhất, lấy thêm một cây bút, đến nơi yên tĩnh viết những tâm nguyện của mình lên. Tâm nguyện của Chúc Nhị công tử cũng nhiều thật đấy, cha mẹ suôn sẻ bình an, đại ca sớm ngày thành thân, tam đệ ghi danh bảng Vàng, tứ đệ... ngũ đệ... tỷ tỷ muội muội... họ hàng thân thích, nói thế này đi, nếu chiếc đèn trước mắt để người ta nhặt được cắt chữ đem bán, ước chừng có thể nằm rỗi ăn chơi mấy năm liền.
Cuối cùng còn dư lại một mặt, Chúc Yến Ẩn ra lệnh: "Ngươi quay đi đi."
Lệ Tuỳ hỏi: "Vì sao?"
"Liên quan đến ngươi, không thể để ngươi đọc được."
Lý do trọn vẹn, Lệ Cung chủ phối hợp xoay người.
Chúc Yến Ẩn nhanh tay viết hai hàng chữ, lén lút không khác gì ăn trộm. Đến khi Lệ Tuỳ quay ra tới, chiếc đèn viết kín chữ kia đã lơ lửng chao đảo bay lên rồi.
"Ngươi đừng nhìn!"
"Ta chưa nhìn."
"Ngươi nhìn rồi!"
"Không nhìn rõ."
Một tay Chúc Yến Ẩn che mắt hắn lại, ngẩng đầu tìm đèn Khổng Minh của mình. Có lẽ tâm nguyện thực sự có trọng lượng, người khác hoặc là ước thăng quan phát tài, hoặc là ước sớm ngày thành thân, hoặc là ước cả nhà an khang, đều chỉ có một hàng chữ nhỏ ngăn ngắn, bay lên thật nhẹ nhàng, bập bùng từng đốm lơ lửng giữa không trung toả ánh cam đỏ trên bầu trời xanh thẫm, lấp lánh như sao trời, vô cùng xinh đẹp.
Mà chiếc đèn nhiều chữ nhất kia, bởi tâm nguyện quá nhiều quá nặng, bay lờ đà lờ đờ, nửa ngày mới lên đến ngọn cây, tình cờ sao đúng lúc quét qua một cơn gió chao nghiêng, nó dứt khoát mắc luôn trên ngọn, bất động.
Chúc Yến Ẩn:...
Lệ Tuỳ phì cười.
"Ngươi cười cái gì!"
Lệ Tuỳ nhét chiếc đèn trắng còn lại vào ngực y: "Cầm lấy."
"Hm?"
Chúc Yến Ẩn chưa kịp phản ứng, hai chân đã rời mặt đất, gió rít gào bên tai, cảnh vật bốn phía nhoáng lên, đèn đuốc và cây cối đầy đường bị nối thành những dải bạc, hư ảo như cảnh mộng, đến khi hồi thần, người đã đứng trên một lầu cao rất rất cao - là toà tháp đó.
Lệ Tuỳ buông Chúc Yến Ẩn xuống, tay kia đang cầm chiếc đèn viết kín chữ, gió ở nơi cao thế lớn hơn, vừa thả ra, đèn Khổng Minh lập tức bay vút lên, khí thế áp đảo, phải bay cao đến bỏ xa đèn của toàn thành, sáng lung linh.
"Bây giờ vui rồi?"
"Uhm."
Lệ Tuỳ cười cười, tựa lên lan can tiếp tục nhìn chiếc đèn kia.
Chúc Yến Ẩn nhắc nhở: "Ngươi còn chưa viết đâu."
Lệ Tuỳ nhận đèn Khổng Minh và bút, thấy y không hề có ý định quay đi liền hỏi: "Ngươi cứ dán mắt vào nhìn như vậy, có sợ mất linh không?"
"Ai bảo là dán mắt vào nhìn thì sẽ mất linh." Chúc Yến Ẩn biện luận hùng hồn, "Hồi nãy ta không cho ngươi xem là vì ta ngại." Người đọc sách chúng ta đó giờ da mặt mỏng, nhưng ngươi thì khác, ngươi là người giang hồ, cho nên ta có thể xem.
Lệ Tuỳ bóp bóp mặt y: "Người có tình nguyện thành quyến thuộc, không có gì phải ngại."
Chúc Yến Ẩn nghe mà phẫn nộ nói: "Ngươi còn bảo là ngươi không có nhìn lén!"
Ma đầu các ngươi đều nói không giữ lời như vậy sao?
Vì không mất gì cả nên Chúc Yến Ẩn cũng nhìn chằm chằm vào đầu bút hắn, chớp mắt một cái coi như ta lỗ! Chữ của Lệ Tuỳ thật ra không phóng túng bất kham như con người hắn mà còn rất ngay ngắn mảnh dẻ. Chỉ viết một dòng chữ nhỏ, "Bạch thủ bất tương li".
Bạc đầu không xa cách.
Chúc Yến Ẩn cùng hắn thả chiếc đèn Khổng Minh này, đồng thời vô cùng thành kính thầm nhẩm bảy tám lần "ước gì được nấy".
Thịnh thế an vui, đầy trời lấp lánh.
Hai người nhoài qua lan can, nhìn dân chúng bên dưới một lúc, Lệ Tuỳ hỏi: "Kia là hộ vệ nhà ngươi à?"
"Ừm." Chúc Yến Ẩn nhìn theo ánh mắt hắn, "Có điều bình thường ta chẳng bao giờ tìm ra bọn họ đang giấu mình ở đâu."
Lệ Tuỳ nói: "Tổng cộng có mười tám người."
Chúc Yến Ẩn bật ngón cái, ngươi lợi hại.
Lệ Tuỳ nắm lấy ngón tay y: "Ngoài hộ vệ nhà ngươi ra, còn có bảy người khác cũng đang theo dõi ngươi."
Chúc Yến Ẩn không cảm thấy bất ngờ: "Vẫn là mấy tên mật thám Ma Giáo đó?"
"Là người của Phần Hoả Điện, nhưng đã đổi đám khác." Mắt Lệ Tuỳ nhìn về phía trước, một tay tiếp tục nhéo gáy y, "Là Quan Sơn Thất Quỷ."
Chúc Yến Ẩn giật mình: "Vậy chẳng phải là hộ pháp của Phần Hoả Điện sao?"
"Tối nay vừa mới đổi, hộ vệ nhà ngươi hẳn là vẫn chưa phát giác." Lệ Tuỳ nói, "Không cần tìm, ngươi tìm không thấy."
"Vậy chúng ta phải làm gì?" Chúc Yến Ẩn hạ giọng, "Không cần quan tâm đến bọn chúng?"
"Bốn anh em bọn chúng hiếm khi xuất hiện cùng nhau." Lệ Tuỳ quay đầu nhìn y, đột nhiên hỏi, "Tầm này ngươi có dám ra khỏi thành không?"
Chúc Yến Ẩn không cần phải nghĩ: "Dám."
"Ngươi còn chưa hỏi ta hiện tại muốn ngươi ra khỏi thành làm gì."
Chúc Yến Ẩn xán lại, thì thầm bên tai hắn hai câu.
Lệ Tuỳ cười to: "Được, vậy làm theo lời ngươi. Cứ việc yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối không ai có thể thương tổn ngươi mảy may."
Sau đó một mình Chúc Yến Ẩn xuống khỏi tháp cao. Hộ vệ Chúc phủ thấy chỉ còn mỗi y, lập tức vây đến: "Công tử, chúng ta quay về chứ?"
"Tạm chưa về, mấy người các ngươi theo ta ra ngoài thành một chuyến." Chúc Yến Ẩn vội vàng dặn dò, "Tốc độ càng nhanh càng tốt."
Hộ vệ kinh ngạc: "Giờ này công tử ra khỏi thành làm gì?"
"Đi giúp Lệ Cung chủ đón một người." Chúc Yến Ẩn lại thúc giục, "Mau, chậm là trễ đấy."
Y vừa nói vừa chen qua đông chạy thẳng ra ngoài. Hộ vệ Chúc phủ không kịp hỏi nhiều, vội vàng theo sau. Xe ngựa dừng ở ngay cách đó hai con phố, Chúc Yến Ẩn chui vào xe ngồi vững, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài.
Đương nhiên không nhìn thấy hộ pháp Ma Giáo. Bốn phía là những dãy nhà tĩnh mịch, hội thả đèn đêm đông náo nhiệt bị bỏ lại càng ngày càng xa. Sau khi ra khỏi cổng thành, coi như chỉ còn lại đầy trời tinh tú và đèn Khổng Minh.
Đại mã cao lớn màu bạch ngọc chạy trên quan đạo, uy phong lẫm liệt. Cỏ khô cao hơn một thước dưới ánh trăng sẽ biến thành màu trắng bạc, chúng cứ lay động từng khóm từng khóm, chạy dài mãi đến tận cùng đồng nội.
Các hộ vệ thắp đuốc lên, canh giữ hai bên sườn xe ngựa, ngược gió lớn giọng hỏi: "Công tử, chúng ta phải đến đâu đón người?"
"Cứ đi về phía trước." Chúc Yến Ẩn nói, "Đến ngoại ô."
"Vâng!" Hộ vệ vung cương ngựa, chạy về hướng xa hơn.
Hai tay Chúc Yến Ẩn túm chặt đệm dựa, tim treo trên cổ họng. Y không biết liệu bảy kẻ kia có đuổi theo hay không, không biết lúc này Lệ Tuỳ đang ở đâu, cũng không biết trong khoảnh khắc nào xe ngựa sẽ đột nhiên dừng lại. Nghĩ Đông nghĩ Tây, nghĩ đến mức trên đường gặp phải hòn đá xóc một cái, hô hấp cũng ngừng lại theo.
Lúc này hộ vệ Chúc phủ vẫn chưa phát giác đã xảy ra chuyện gì. Kì thực bọn họ được xem là cao thủ nhất lưu rồi, tính cảnh giác cực nhạy, nhưng so với hộ pháp của Phần Hoả Điện thì vẫn hơi kém hơn một chút. Bảy bóng đen ẩn nấp trong chỗ tối hệt như bảy con sói đến từ địa ngục, gắt gao ghim chặt lấy đoàn xe ở phía trước.
"Công tử, trên kia là ngã ba."
"Rẽ trái!"
Thật ra y cũng chẳng biết bên trái dẫn đến đâu, chỉ là suy đoán bằng trực giác, có lẽ Lệ Tuỳ sắp tới rồi.
Đồng ruộng và thôn xóm đều đã đi xa, dư lại một vùng cỏ bạc phản chiếu ánh trăng màu ngân bạch, không người sinh sống.
Quan Sơn Thất Quỷ cũng không đoán ra nhóm người này định làm gì. Đúng theo như lời Lệ Tuỳ, hôm qua bọn chúng mới đến Đoan Thành, phụng mệnh Xích Thiên theo dõi Chúc Yến Ẩn. Anh em bảy kẻ này sinh ra trên đỉnh núi rét lạnh, khi di chuyển có thể đạp tuyết không dấu, tự cho là khinh công ra gì và này nọ, chẳng thèm đặt Lệ Tuỳ vào mắt - ngay cả chính Xích Thiên, khả năng cũng bị tự tin mù quáng của bọn chúng hù ngẫn rồi, nếu không ít nhất hẳn nên dặn dò nhiều thêm đôi câu, tránh cho kiểu tình huống chủ động tìm chết đầy xấu hổ này diễn ra.
Đội xe Chúc phủ vẫn đang chạy vun vút về phía trước, đường càng ngày càng nghiêng.
Trong bảy tên cuối cùng cũng có một kẻ nhận ra bất thường, nhấc tay ý muốn bảo những tên khác dừng lại.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Tương Quân Kiếm ngân vang ra khỏi vỏ, cuộn theo vạn tầng đất lạnh và tuyết đọng, dậy lên cơn cuồng phong cực đại, đột ngột nổ tung giữa cánh đồng hoang!
Mã đội Chúc phủ bị giật mình, xe ngựa nghiêng ngả mãnh liệt. Chúc Yến Ẩn hoảng hốt kêu lên một tiếng, suýt thì lăn ra ngoài. Hộ vệ Chúc phủ rút đao khỏi vỏ, nhanh chóng che chở công tử nhà mình ở trung tâm nhất, nhưng chờ nửa ngày vẫn chưa thấy đối thủ.
Chúc Yến Ẩn tự chạy ra khỏi xe ngựa, vội vã nhìn về phía xa.
Nơi đó đang là một màn cát bay đá chạy.
Quan Sơn Thất Quỷ tự biết trúng kế, càng rõ ràng lần này nếu không liều mạng thì sẽ mất mạng. Bọn chúng nắm chặt vũ khí, giữa cát bụi mịt mù, vạn phần cảnh giác nhìn Tu La mặt lạnh dưới ánh trăng, nhìn thanh Tương Quân Kiếm khiến vô số người sợ hãi trong tay hắn.
Lệ Tuỳ ánh mắt băng sương, một thân hắc bào tung bay.
Chúc Yến Ẩn nhìn mà vô cùng căng thẳng.
Hộ vệ Chúc phủ thấp giọng nói: "Công tử, ân oán giang hồ chúng ta không nên nhúng tay vào, hay là đi thôi."
Chúc Yến Ẩn thực sự không muốn đi, nhưng lại sợ mình ở chỗ này sẽ gây ra phiền phức không đáng có, đành không tình không nguyện quay về trong xe ngựa. Nhưng chưa đợi y hoàn toàn chui vào, hội bên kia đã đánh nhau rồi. Quan Sơn Thất Quỷ tuy không phải đối thủ của Lệ Tuỳ song cũng không phải hạng vô danh thường thường, rốt cuộc đã luyện bao nhiêu năm tà công Phệ Nguyệt... Thật ra không luyện còn đỡ, bởi bọn chúng mới ra một chiêu Phệ Nguyệt, đáy mắt Lệ Tuỳ đã càng thêm mù mịt sát khí, dường như nhớ tới đêm trên tuyết nguyên ấy, lật tay một kiếm, đôi chân của hai kẻ trong đó đã như thanh củi cháy dở đứt rời trong đống cỏ khô.
Tiếng thét thảm thiết xé toạc bầu trời đêm.
Chúc Yến Ẩn sập một cái bịt chặt tai, tim run lên.
Mấy kẻ còn lại cũng bị kiếm pháp của Lệ Tuỳ làm cho kinh sợ, ý thức được chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn, lúc này sau lưng mới muộn màng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhưng muốn chạy trốn thì đâu có còn cơ hội. Ba kẻ đào thoát nhanh nhất chưa kịp phản ứng, đầu đã bay lên không trung rồi.
Quan Sơn Ngũ thấy tình thế không ổn, ôm tâm thái được ăn cả ngã về không, đột ngột chuyển hướng phóng đến chỗ Chúc Yến Ẩn ở cách đó không xa, ý đồ bắt giữ con tin. Gã nghĩ, tuy hộ vệ Chúc phủ đông đảo nhưng so với Lệ Tuỳ...
Bên tai truyền đến một cơn lạnh.
Chẳng đau đâu, nhưng... Quan Sơn Ngũ như con diều đứt dây, ngẩn ngơ ngã xuống mặt đất, mãi cho đến khi tắt thở gã cũng chưa phát hiện mình thật ra chỉ còn có nửa cái đầu.
Chúc Yến Ẩn sắc mặt trắng nhợt, dạ dày cũng cuồn cuộn phát đau.
Một chiêu cuối cùng của Lệ Tuỳ, dứt khoát nhanh chóng kết liễu kẻ cuối cùng.
Mười sáu hộ pháp nơi nơi làm ác của Phần Hoả Điện cứ như vậy chỉ còn lại chín, chưa đến trăm chiêu, chưa đến nửa nén nhang.
Bảo sao Xích Thiên phải nghĩ hết mọi biện pháp trốn Đông trốn Tây, thậm chí không tiếc ăn dầm nằm dề ở băng nguyên. Đối mặt với một kẻ địch như vậy, ngoài thi xem ai sống lâu, thật sự cũng chẳng có biện pháp nào tốt hơn.
Quan Sơn Thất Quỷ lỗ mãng tự đại xem như dùng chính cái mạng máu me đầm đìa của mình, dạy cho các hộ pháp còn lại một bài học.
Nhưng Lệ Tuỳ không hề hài lòng, thậm chí còn có chút phiền muộn. Vừa rồi Quan Sơn Ngũ bất ngờ nhằm vào Chúc Yến Ẩn, nhất thời hắn không nghĩ nhiều, nên đã giết người một cách hơi quá mức hung tàn, quên mất là phải cố gắng hết sức không thấy máu.
Hộ vệ Chúc phủ chứng kiến toàn bộ quá trình chưa thôi sợ hãi: "Công tử, ngươi không sao chứ?"
"Không." Chúc Yến Ẩn bình ổn tâm lý, nhìn về phía Lệ Tuỳ.
Vốn Lệ Tuỳ muốn đi vào trong xe ngựa chơi với y, nhưng nghĩ đến mình vừa mới giết người xong, toàn thân tanh mùi máu, đành dịu giọng dỗ dành y: "Về xe ngựa trước, ta ở bên ngoài ngồi với ngươi."
Chúc Yến Ẩn gật đầu: "Ừm."
Hộ vệ Chúc phủ đánh xe ngựa nhanh vun vút, như một mũi tên rời cung quay về thành, đêm hội vừa mới tan.
Dân chúng còn đang tốp năm tốp ba nói nói cười cười, bàn tán kịch hát và đèn hoa tuyệt vời, không hề biết ngoài thành đã xảy ra chuyện gì. Khi Lệ Tuỳ đưa Chúc Yến Ẩn về phòng, Từ Vân Trung vừa mới tỉnh ngủ, y quần áo lộn xộn ngáp dài ra cửa, lười biếng hỏi: "Hội đèn tan rồi à?"
Kết quả không có ai quan tâm đến y, cửa còn bị đóng lại cái rầm.
Hạc Thành tài tử:?
Đây là cái đạo giao hữu chết tiệt gì?