Chương thứ bảy mươi chín
Trong phòng một khoảng tĩnh lặng.
Nhưng Lệ Cung chủ thắng ở chỗ không có biểu cảm, chỉ cần không có biểu cảm, như vậy hắn vĩnh viễn cũng không để lộ ra vẻ ngượng ngùng, thoạt nhìn vẫn là một ma đầu lạnh lùng bá đạo.
Chúc Nhị công tử một tay vịn tường, áp trán lên mu bàn tay, tay kia ôm eo, thật là một người đọc sách yếu ớt bị ý trung nhân cố tình giấu giếm sinh nhật tiêu chuẩn, y nói: "Ta không bảo với ngươi, là bởi Lam cô nương đang kẹt trong hiểm cảnh, không muốn ngươi vì ta mà phải phân tâm vào lúc này. Nhưng mùng Tám tháng trước, rõ ràng là chẳng có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn hơi hơi có một chút ăn không ngồi rồi, tại sao ngươi lại cũng gạt ta?"
Lệ Tùy nhìn y một lát, duy trì trạng thái mặt than trả lời, bởi từ bé đến giờ ta chẳng được đón mấy lần sinh nhật, cho nên trước nay chưa từng đặt chuyện đó trong lòng, càng không cảm thấy cần phải làm gì đặc biệt. Mãi tới hôm nay nhìn thấy gia đinh nhà ngươi, mới ý thức được hoá ra đón sinh nhật là lúc sẽ cùng người thân yêu nhất chúc mừng.
Chúc Yến Ẩn:...
Con nhà giàu sinh ra trong vọng tộc hào môn, không có khả năng bì độ thảm với đại ma đầu giang hồ, bởi căn bản là bì không nổi. Cho nên y đành phải đứng thẳng dậy, vờ vịt như không có chuyện gì xảy ra, phủi phủi ống tay áo trắng tuyết: "Được luôn, bây giờ hãy sớm, chi bằng chúng ta nói tiếp chuyện Phan Sĩ Hầu."
Lệ Tùy rất phối hợp: "Khi còn nhỏ ta ở Thiên Chu Đường, mấy năm đầu còn có thể miễn cưỡng nhớ được sinh nhật mình, nhưng nhớ thì cũng chẳng để làm gì, đó giờ Phan Sĩ Hầu chỉ quan tâm đến con trai ruột của ông ta. Có điều sinh nhật của Phan Cẩm Hoa trước ta có một ngày thôi, cho nên vào ngày hôm sau, cũng được ăn một chén mì thọ dư lại từ hôm trước."
Thật ra Chúc Yến Ẩn muốn nghe hắn định lợi dụng Phan Sĩ Hầu để cứu Lam Yên như thế nào, rất không ngờ rằng sẽ gợi ra đoạn chuyện cũ này, hình tượng Lệ Cung chủ trong cảm nhận của con nhà giàu Giang Nam càng thêm điên cuồng chạy về phía "bé đáng thương đen xì xì" quyết không lùi bước. Ma đầu của ta sao có thể chịu loại uất ức này được? Không bao giờ! Chúc Nhị công tử cực kì đau lòng, vỗ bàn cái rầm, hứa hẹn tại chỗ, ngươi đợi đó, chờ việc bên này giải quyết xong, sau khi trở về Giang Nam, ta nhất định sẽ bù lại cho ngươi tất cả những sinh đã bỏ lỡ trước kia, phương thức chúc mừng chấn động toàn thành kiểu đấy.
Lệ Tùy vươn tay.
Chúc Yến Ẩn lập tức chủ động sà vào ôm ấp, hơn nữa tích cực xin lỗi, ta không nên gạt ngươi chuyện sinh nhật, ngày mai chúng ta cùng nhau đón.
Lệ Tuỳ vùi mặt vào cổ y, như có như không khẽ dụi. Hắn rất thích mùi huân hương nhàn nhạt trên người y, cũng rất thích ôm y vào lòng rồi sờ tới sờ lui - ban đầu là bóp mặt nhéo cổ, nhưng gần đây hắn đã khai phá ra lạc thú mới, càng yêu thích xúc cảm mềm núng nính hơn.
Chúc Yến Ẩn: Tuy rằng ban ngày ban mặt bị người sờ mông cảm giác có chút không thích hợp nhưng cứ nghĩ đến việc ngay cả mỳ thọ hắn cũng chỉ được ăn thừa lại thấy thật là đáng thương thôi đấy bóp thì bóp đi.
Lệ Tuỳ rất hài lòng trước biểu hiện của y.
Một lát sau, Chúc Yến Ẩn suy xét thấy có gì đó sai sai: "Không đúng, sinh nhật của Phan Cẩm Hoa không phải vào mùa hè ư?"
Lệ Tùy không vui: "Tại sao ngươi lại nhớ cả sinh nhật gã?"
Chúc Yến Ẩn đáp: "Vì đợt trước Phan Sĩ Hầu ngày ngày ở trong phòng đốt giấy tiền niệm chú, ta nghĩ có khi là dùng vu thuật tà ác gì đó muốn đổi mệnh với ngươi nên đã lấy sinh thần bát tự của Phan Cẩm Hoa đến để chuẩn bị cho bất kì tình huống nào."
Lệ Tùy nói: "Ừ."
Chúc Yến Ẩn thúc giục: "Ừ gì mà ừ, thế hồi nãy cái sinh nhật chỉ kém một ngày kia của ngươi lại là thế nào đây?"
"Gạt ngươi đó." Lệ Tuỳ nhéo mũi y, nhíu mày, "Sao ta có thể nhớ được con trai Phan Sĩ Hầu bao giờ sinh nhật, lại chẳng phải ăn no rửng mỡ."
Chúc Yến Ẩn: "Cho nên vừa rồi là ngươi diễn?"
Lệ Tuỳ: "Có qua có lại."
"..."
Trên phương diện cùng người đấu trí đấu dũng, đây vẫn là lần đầu tiên Chúc Nhị công tử rơi xuống thế hạ phong, bởi vậy có thể thấy quả thực tình yêu có khả năng che mờ đôi mắt, thế mà lại cho rằng đại ma đầu đáng thương, hắn đáng thương ở chỗ nào, đến bây giờ tay hãy còn đặt ở trên mông mình.
Lệ Tuỳ hỏi: "Còn muốn nói tiếp chuyện Phan Sĩ Hầu không?"
Chúc Yến Ẩn từ lỗ mũi phun ra một chữ "Ừm" lãnh diễm.
"Ngươi cảm thấy hiện tại ông ta mong muốn điều gì nhất?"
"Mong muốn ngươi giết Xích Thiên để báo thù cho con trai ông ta nhất."
Giờ chiều, Minh Chủ Võ Lâm Vạn Chử Vân cũng nói như vậy, hơn nữa ông còn đề nghị, có thể để Phan Sĩ Hầu trà trộn vào Phần Hoả Điện, làm nội ứng cho Võ Lâm Minh, xem liệu có cơ hội thả hai môn phái bị bắt giữ và Lam Yên ra trước hay không.
Sau khi Chúc Yến Ẩn nghe xong, cảm thấy chuyện này thật sự quá là không đáng cậy tin rồi, cỡ Phan Sĩ Hầu, mà làm được nội ứng? Có khi vừa nhìn thấy Xích Thiên cái đã nóng đầu nhợt mặt "Ta phải báo thù cho con ta", sau đó bị một kiếm giết ngược, thật là thảm.
Nhưng lý do của Vạn Chử Vân cũng rất đơn giản, tuy phẩm hạnh của Phan Sĩ Hầu không được đoan chính, còn từng âm thầm qua lại với Ma Giáo nhiều lần, nhưng đó đều là vì Phan Cẩm Hoa. Hiện tại Phan Cẩm Hoa bị Phần Hoả Điện làm hại, Phan Sĩ Hầu tự nhiên là hận Xích Thiên tận xương, nếu không cũng sẽ chẳng giục rối lên suốt ngày, như vậy Võ Lâm Minh đúng lúc có thể lợi dụng phần sốt ruột báo thù này, khiến Phan Sĩ Hầu đồng ý với kế hoạch tiếp theo.
Chúc Yến Ẩn hỏi: "Kế hoạch gì?"
Lệ Tùy nói: "Căn cứ theo lời khai của Nguyên Dã Nguyệt, Xích Thiên vẫn luôn muốn xếp đặt những quân cờ của gã vào Chính đạo, mà tất cả những quân cờ ấy phần nhiều do Ngân Bút Thư Sinh khống chế."
Phan Sĩ Hầu đã nhiều năm thổi phồng quan hệ chú cháu với Lệ Tuỳ, ảnh hưởng rất rộng, hơn nữa trong suốt nhiều năm đó tuy Lệ Tuỳ quen thói lạnh nhạt, nhưng quả thực cũng chưa từng khiến ông ta khó xử - thế tính ra đã là thể diện cực to rồi.
Một người như vậy, nếu bị tập thể Võ Lâm Minh đối địch, khả năng Ngân Bút Thư Sinh sẽ đến lôi kéo.
Chúc Yến Ẩn suy nghĩ một lát: "Có thể thử xem, chúng ta cũng chẳng thiệt gì."
Dù sao kế hoạch được định ra ban đầu là sẽ liên hợp các môn phái, tổng tấn công Phần Hoả Điện vào bảy ngày sau. Từ nay đến đó còn vài ngày, cho Phan Sĩ Hầu một cơ hội cũng sao.
"Vậy bao giờ thì ngươi đi nói với ông ta?"
"Ngày kia." Lệ Tuỳ vuốt tóc y, "Ngày mai là ngày lành, việc to bằng trời cũng xếp sau hết."
Chúc Yến Ẩn uốn nắn, Lam cô nương bị giam trong Phần Hoả Điện vẫn có thể xếp trước một chút.
Lệ Tùy rất không có phong phạm Cung chủ trả lời, nàng không thể.
Không thể, cũng không cần.
Trước mắt, Lam Yên đã cùng anh cao to phụ trách trông coi địa lao phát triển ra một đoạn tình ý miên man thoạt nhìn rất là không thể hiểu nổi, thuận lợi trở thành người được hưởng chế độ cơm nước tốt nhất trong số tất cả các con tin, kéo theo ăn uống của các đệ tử Vạn Nhận Cung còn lại cũng trở nên thịnh soạn, móng giò to hơn cả mặt.
Túc Sơn Phái và Nhạn Nhi Bang:...
Lam cô nương: Hết cách, ta đẹp.
Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, anh cao to nhân thời gian đưa cơm cho nàng, lại thì thầm: "Ta nghe bọn hắn nói, Giáo Chủ sẽ không giết nàng."
Lam Yên mặt ủ mày chau: "Cho dù không giết ta, bị giam ở nơi này cả đời cũng thật vô vị."
Giọng anh cao to nhỏ nữa: "Đừng sốt ruột, sau này Giáo Chủ nhất thống Võ Lâm rồi, ta sẽ xin ngài ấy ban nàng cho ta."
Lam Yên nắm khăn tay, dùng ngón trỏ chọc chọc vai hắn một chút: "Thế còn được."
Ảnh vệ Vạn Nhận Cung xung quanh: Hình ảnh này thật cay đôi hòn bi ve.
Lam Yên tiếp tục hỏi: "Vậy bao giờ thì ngài ấy mới có thể nhất thống Võ Lâm?"
Anh cao to đáp rằng: "Mấy ngày tới đây thôi."
Lam Yên bĩu môi: "Mấy ngày tới đây là ngày nào, lâu quá, chắc ta cũng chẳng đợi nữa đâu ấy."
Anh cao to liên tục bảo đảm: "Không không, sẽ không quá lâu. Hiện tại người của Võ Lâm Minh đã bao vây bốn phía tuyết nguyên, nhưng nàng yên tâm, Giáo Chủ đã sớm bố trí trùng trùng cơ quan, bọn chúng chỉ có một con đường chết."
Lam Yên hỏi: "Cơ quan gì?"
Anh cao to cười ha ha kề sát vào nàng, đang định tỉ mỉ giảng giải cơ quan nguy hiểm đến mức nào thì thân thể lại đột nhiên chấn động, miệng cũng phun ra một ngụm máu.
Lam Yên lập tức lùi về sau mấy bước, hú hồn chim én, may mà né nhanh không thì chẳng phải là máu chó đầy đầu.
Xích Thiên bên hông treo mặt nạ, đứng ở lối vào cầu thang, thần sắc u ám.
Hai gã đệ tử tiến đến, rất nhanh đã kéo người chết nằm trên mặt đất đi rồi.
Xích Thiên nhìn Lam Yên: "Ngươi có thể thử quyến rũ bọn chúng tiếp."
Lam cô nương sa vào mê hoặc ngay tại chỗ, ta quyến rũ là quyến rũ người của ngươi, ngươi giết cũng là giết người của ngươi, dù sao chăng nữa ta vẫn không mất mát gì, cái đó mà cũng lấy ra uy hiếp được ư?
Đương nhiên, nàng không ngây thơ đến mức cho rằng có thể moi ra được nội tình gì quan trọng từ một tay lính canh háu gái, thuần tuý là muốn thử xem mức độ giám sát của Xích Thiên với nơi này như thế nào mà thôi. Ba ngày, mình đã mắt qua mày lại với tên quỷ xui xẻo kia ba ngày gã mới phản ứng, xem ra phòng thủ của Phần Hoả Điện cũng chẳng nghiêm mật mấy.
Ánh mắt Xích Thiên đảo qua nhà giam một vòng, cuối cùng dừng lại trên người một tiểu đệ tử của Nhạn Nhi Bang: "Dẫn đi!"
Chưởng môn Nhạn Nhi Bang Liễu Lưu Dương chặn trước cửa, phẫn nộ quát: "Chỉ cần ta còn một hơi thở thì ngươi đừng hòng thương tổn đến môn nhân của ta!"
Một chưởng rít gào của Xích Thiên đánh lên ngực ông.
Tro bụi phập phù chung quanh, tai thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng u u rất nhỏ.
Gương mặt Liễu Lưu Dương nhanh chóng vặn vẹo đi, dường như thân đang chìm trong sóng to gió dữ, ngón tay không tự chủ được co quắp run rẩy. Đây là lần đầu tiên mà những người còn lại chứng kiến tà công Phệ Nguyệt, sau kinh ngạc ngắn ngủi liền nhao nhao xông lên muốn cứu người, nhưng Xích Thiên cũng đã rút chưởng lực về, xoay bước lạnh lùng bỏ đi.
Liễu Lưu Dương hơi thở nặng nề ngã xuống nền đất, mặt cắt không còn một giọt máu.
Lam Yên cầm cổ tay ông lên bắt mạch, nội lực bị tổn hại nhưng không hư hao mấy, giống như bị hút đi trước sau đó lại một lần nữa chảy ngược trở về.
"Lam cô nương, chưởng môn nhà ta có sao không?" Đệ tử lo lắng hỏi.
Lam Yên buông tay ông xuống: "Không việc gì, nội lực của Liễu Chưởng môn chí dương, không tương thích với võ công mà Xích Thiên đang luyện. Bây giờ nếu gã nuốt phần nội lực này, trái lại còn phải nằm trên giường nghỉ ngơi phát mười ngày nửa tháng."
Liễu Lưu Dương lau đi máu tươi bên khoé miệng, khó khăn nói: "Ta, ta vừa mới thử ra, thân gã cũng mang thương tích."
Mắt Lam Yên sáng lên: "Hử?"
Liễu Lưu Dương tiếp tục thở hổn hển nói: "Trong cơ thể gã có một luồng nội lực cực kì ngang ngược đang đấm đá lung tung, không hề chịu khống chế."
Thế cũng được nữa? Lam Yên lập tức nghiêm trang kính nể, ngươi thật là lợi hại đó, đại thúc!