Chương thứ tám mươi ba
Người Chúc Yến Ẩn phái đi Tây Bắc mang về chân tướng phía sau vụ tai nạn mỏ quặng Kim Thành.
Khi ấy Lệ Phủ kinh doanh hạng mục quặng muối sắt của triều đình như mặt trời ban trưa, dẫn tới vô số người hâm mộ, cũng dẫn tới vô số người đỏ mắt. Mỗi một mỏ quặng ngoài thành chính là từng ngọn từng ngọn núi vàng, có ai không muốn từ trong vớt ra một khoản? Mà kẻ biến phần "đỏ mắt" ấy thành hành động thực tế chính là Tri phủ thời nhiệm Bàng Đại Hải, vụ tai nạn mỏ quặng ấy không phải là thiên tai mà nhân hoạ do một tay lão ta sắp đặt. Sau khi Lệ phủ một đêm sụp đổ, Bàng Đại Hải thuận lý thành chương thu mỏ quặng về thuộc quan phủ, thừa cơ kiếm lời bỏ túi riêng, trải qua vài năm cuộc sống xa hoa truỵ lạc thì bị phán bỏ tù vì tội tham ô, chưa được mấy năm đã chết bệnh.
Lệ Tùy nói: "Ngươi đã sớm biết Bàng Đại Hải đang âm thầm chiêu mộ thợ thuyền, rõ ràng sắp xuống tay với mỏ quặng nhưng không hề nói chuyện này cho cha ta, trái lại việc đầu tiên sau khi tai nạn mỏ xảy ra là cầm chứng cứ đến quan phủ đòi một khoản tiền lớn."
Miệng Phan Sĩ Hầu còn đang không ngừng nhễu máu tươi: "Ta... ta đã không nên nhận nuôi ngươi."
"Ngươi không muốn nhận nuôi ta, nhưng không thể không nhận nuôi ta."
Phan Sĩ Hầu thảm hại nằm rạp trên nền tuyết, dường như có thể cảm nhận được sinh mệnh đang từng chút trôi đi. Lão tự nhiên biết tại sao lúc trước bản thân phải nhận nuôi Lệ Tuỳ. Một là vì toà nhà Lệ phủ, hai là bởi giang hồ Trung Nguyên thiện giảng một chữ "Nghĩa". Nếu mình có thể giúp nghĩa huynh chết thảm nuôi nấng con trai thành người, các môn phái tự sẽ đề cao Thiên Chu Đường thêm một bậc. Cách này bớt rách việc hơn cái loại dựa vào bố thí cơm cháo để giành được danh hào thiện nhân như Đỗ Nhã Phượng. Cũng hữu dụng hơn nhiều.
Chúc Yến Ẩn suy xét điểm ác tâm này của lão đến thấu triệt, chưa bàn cái khác, riêng nói lúc trước Lệ Tuỳ phong hàn phát sốt, đã thoi thóp rồi còn bị lão bế đi chạy khắp thành, tuyết rơi rét mướt tìm y quán - ơ hay, thế là đại phu Kim Thành không chịu tới nhà khám bệnh hả? Lại còn chẳng phải muốn diễn cho người khác xem thì gì.
Nếu không nhờ sau khi Thiên Môn Tử nhận được thư của Lệ phu nhân, kịp thời tìm đến Thiên Chu Đường, thật không biết Phan Sĩ Hầu còn có thể nuôi "hiền chất" chỗ nào chỗ nấy đè bẹp con trai ruột của mình còn lầm lì ít nói cực khó ưa này bao lâu nữa.
Phan Sĩ Hầu nhìn Lệ Tùy, đáy mắt bỗng nhiên lại trở nên có sinh cơ, thậm chí còn khàn khàn cười: "Nhưng ngươi cũng không sống qua, không sống qua hôm nay, ngươi cho rằng trong sơn cốc chỉ có vài cơ quan như vậy, vài chục người như vậy? Ngươi quá tự phụ, tự phụ."
Âm thành sàn sạt truyền đến, ảnh vệ Vạn Nhận Cung cảnh giác ngẩng đầu.
Chỉ thấy những đệ tử Phần Hoả Điện vừa rồi đã ẩn vào cơ quan lại một lần nữa như quỷ mị xuất hiện trên sơn đạo, hơn nữa số lượng không ngừng ở gấp mấy lần. Bọn chúng nguỵ trang cực giỏi, cả người trắng toát, gần như sắp hoà thành một thể với trận tuyết lớn tràn ngập thế gian này, chỉ có cẩn thận chăm chú nhìn, mới phát giác có bóng người đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Một trăm tên, năm trăm tên, hoặc là nhiều hơn.
Có người theo đuổi chính nghĩa và ánh sáng thì cũng có người thích giết chóc và bóng đêm - thể nào chẳng tồn tại mấy kẻ não hơi úng nước như vậy, song Xích Thiên có thể trong mấy năm ngắn ngủi chiêu nạp bọn chúng lại một chỗ, hơn nữa nhìn qua thấy dạy dỗ không tệ, thật ra cũng coi như có chút bản lĩnh.
Phan Sĩ Hầu cắn răng nói: "Trong sơn cốc này khắp nơi đều là cạm bẫy, khắp nơi đều là mê trận."
Lệ Tuỳ hạ tầm mắt, nhìn cái đầu máu me nhầy nhụa làm người ta mất hết cả khẩu vị kia: "Xem ra ngươi thật sự hận ta."
"Ta đương nhiên là hận ngươi, Cẩm Hoa, nếu không phải vì ngươi, ta cũng sẽ không ép Cẩm Hoa đến vậy, cuối cùng thế nhưng ép nó lên tuyệt lộ!" Nhắc tới con trai, Phan Sĩ Hầu đột nhiên cao giọng, liều chết kéo thân thể rời rã lại bò về phía trước hai bước, "Nó tự mình ngâm trong nước độc, ngày ngày chịu đựng đau đớn khoét tim, mà ngươi, ngươi thì sao, ngươi chẳng cần làm gì cả, dựa vào đâu?"
Ảnh vệ nhỏ giọng nhắc nhở: "Cung chủ."
Lệ Tuỳ nhìn quét một vòng xung quanh. Lúc này mây mù trên trời đã tan đi ít nhiều, những tia nắng hắt qua khe hở, chiếu sáng cả toà tuyết sơn, băng chiết xạ ra ánh sáng, ám khí dày đặc cũng chiết xạ ra ánh sáng khiến người nhìn có chút hoa mắt.
Phan Sĩ Hầu còn đang nói dai nói dài, cũng không biết là muốn phân tán lực chú ý của Lệ Tuỳ hay muốn nôn ra hết một lần sạch sẽ những oán hận chất chứa trong lòng bao năm qua. Lão thật sự không cam tâm, không cam tâm tại sao con trai lại phế vật như vậy, cũng không cam tâm rõ ràng là mình đã khuynh hết toàn lực, vì đâu vẫn không tranh được một vị trí trong giang hồ - vậy nên khi mọi người nhắc tới Thiên Chu Đường, phản ứng đầu tiên lại đều hướng về Lệ Tuỳ.
Môn phái kính ngưỡng Vạn Nhận Cung sẽ mọi cách lấy lòng Thiên Chu Đường, môn phái chán ghét Vạn Nhận Cung sẽ nhìn Thiên Chu Đường mà khịt mũi coi khinh. Võ Lâm Trung Nguyên lớn như vậy, thế nhưng không có môn phái nào xem Thiên Chu Đường như một sự tồn tại độc lập.
Lệ Tuỳ căn bản không hề nghe lão lảm nhảm, chỉ thiếu kiên nhẫn nhíu mày: "Ngươi đến nhờ cậy Xích Thiên vì căm hận tất cả những điều đó hay vẫn là vì muốn thoả mãn lòng tham của bản thân?"
Dựa theo cách nói của Lưu Hỉ Dương, bốn năm trước Phan Sĩ Hầu sớm đã bị Xích Thiên lôi kéo rồi, gần như đồng thời gia nhập Phần Hoả Điện cùng Đỗ Nhã Phượng. Mà chính Lưu Hỉ Dương cũng không giống như những gì lúc trước cung khai, trên đường ra Bắc phạt Ma mới bị Đỗ Nhã Phượng phái người lôi kéo, thực tế đã liên lạc với Ngân Bút Thư Sinh từ lâu, bình thường nghe theo lệnh của Phan Sĩ Hầu.
Thiên Chu Đường và Thượng Nho Sơn Trang trước giờ không vừa mắt lẫn nhau, trong tối ngoài sáng ngươi tranh ta đoạt. Lúc trước Đỗ Nhã Phương phụng mệnh Xích Thiên ở trong Bạch Đầu Thành dùng Trương Tham luyện chế độc dược, Phan Sĩ Hầu lại âm thầm báo việc đó cho Lệ Tuỳ, muốn mượn tay hắn trừ khử Đỗ Nhã Phượng.
Mà mấy ngày trước sở dĩ Lưu Hỉ Dương sẽ mua chuộc gã tiểu tư truyền tin Phan Cẩm Hoa đã chết ra ngoài cũng là do Phan Sĩ Hầu âm thầm bày mưu tính kế. Lão cho rằng toàn bộ kế hoạch không một kẽ hở, Võ Lâm Minh chắc chắn không giết mình mà sẽ coi mình là quân cờ sắp đặt vào Phần Hoả Điện, như vậy lão có thể lợi dụng thân phận "nội gián", lừa Lệ Tuỳ đến nơi sơn cốc này - trên thực tế quả thật lão đã làm được rồi, tuy Lệ Tuỳ sớm nhìn thấu hết thảy âm mưu, nhưng rốt cuộc vẫn là tới.
Vừa nghĩ đến đó, Phan Sĩ Hầu lại xấu xí nở nụ cười: "Ngươi rất nhanh sẽ chết thôi."
Lệ Tuỳ hờ hững nói: "Ta chết rồi, tiếp tục đi khiến cho đứa con trai đang ở dưới địa phủ kia của ngươi so ra không đáng một cắc sao?"
Phan Sĩ Hầu trợn trừng hai mắt: "Ngươi!"
Lão muốn phản bác nhưng lại không nghĩ ra nên phản bác như thế nào, trong nhất thời hô hấp càng thêm nặng nề, thậm chí phát ra tiếng gào bất lực như dã thú.
Lệ Tùy rút kiếm khỏi vỏ.
Phan Sĩ Hầu còn đang hấp hối giãy giụa: "Ngươi biết trên núi này có bao nhiêu người không?"
Ảnh vệ bên cạnh bị ồn đến là phiền: "Thế ngươi biết chúng ta có bao nhiêu người chắc?"
Lệ Tuỳ quay đầu nhìn hắn một cái.
Ảnh vệ: Ta lập tức câm miệng!
Phan Sĩ Hầu ha hả trào phúng, các ngươi, các ngươi có thể có bao nhiêu người, còn không phải là Vạn Nhận Cung, cùng lắm thêm vào quân đội triều đình, đó cũng phải nhờ Chúc phủ cho mượn.
Lệ Tùy tiếp tục nhìn ảnh vệ: "Ý gì?"
Ảnh vệ kiên trì đến cùng trả lời: "Không chỉ chúng ta, còn có hơn 30 môn phái Võ Lâm khác cũng đang mai phục ở nơi này."
Lệ Tuỳ:...
Ảnh vệ nhanh chóng nói: "Là ý của Vạn Minh chủ và Chúc công tử!"
Sau khi nói xong, thấy Cung chủ nhà mình dường như không có phản ứng phụ, ít nhất không giống như đang giận, bèn lại cẩn thận dè dặt bổ sung, Chúc công tử nói, lần thảo phạt Ma Giáo này là việc của toàn bộ Võ Lâm Trung Nguyên.
Chúc Yến Ẩn quán triệt tinh thần "có thể đánh hội đồng thì nhất định không đơn đấu" một cách cực kì chặt chẽ.
Mà hơn ba mươi môn phái còn lại khi được lựa chọn cũng rất có mấy phần cảm giác sứ mệnh, hào khí vạn trượng.
Một đoàn người đã nhiệt huyết trào dâng sẵn như vậy, sau khi tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Lệ Tuỳ đạp vỡ tuyết lở, phá tan mưa tên, lại quét ngang đáp trả một loạt ám khí, tức khắc càng thêm nhiệt huyết trào dâng. Lượt tên mới của Ma Giáo vừa gào thét bắn ra, bọn họ đã sôi nổi giương đao kiếm từ trên núi nhảy xuống, xông lên lao về phía đệ tử Phần Hoả Điện.
Lệ Tuỳ một kiếm móc Phan Sĩ Hầu dậy, ném lão hướng đến vách băng dày, theo sau hai thanh đại đao phập phập cắm vào hàn băng, vừa đúng xuyên qua dưới nách, treo người lơ lửng trên cao giữa không trung.
Phan Sĩ Hầu cuồng loạn kêu gào: "Ngươi muốn bắt ta xem cái gì, ngươi cho rằng mình có thể ở trước mặt ta đánh thắng Phần Hỏa Điện?"
Lệ Tuỳ xoay người lên ngựa, một kiếm chém xuống năm sáu đầu người, sương máu li ti văng lên giữa trời.
Đây là một trận chém giết đến trước thời hạn.
Ngân Bút Thư Sinh tỉ mỉ chuẩn bị hồi lâu, vốn đã có chín phần ưu thế, dẫu sao cứ xem như Lệ Tuỳ võ công có giỏi cũng không cản nổi hết lượt này đến lượt khác mưa tên và cơ quan, gã dày công tính toán xác suất Phan Sĩ Hầu thất thủ, tính toán nhân số ảnh vệ Vạn Nhận Cung, thậm chí còn tính đến Chúc phủ nhiều nhất sẽ phái bao nhiêu quân đội tới hỗ trợ, lại duy nhất xem nhẹ những người khác của Võ Lâm Minh.
Ở điểm này, nhìn chung Chính đạo và Ma Giáo đã đạt tới quan điểm nhất trí - đó là mọi người đều bất di bất dịch cho rằng, Lệ Tuỳ sẽ không và khinh thường liên thủ với bất kì ai. Hắn cực kì tự phụ, cũng cực kì lạnh nhạt, xưa nay chỉ biết đơn thương độc mã hành động, giết người, hoặc là cứu người.
Phải thế mới đúng chứ.
Ngân Bút Thư Sinh nhìn đội ngũ Võ Lâm Minh, sau lưng mơ hồ toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Gã xoay người muốn theo đường cũ rời đi nhưng một tảng băng đá cực lớn đã mang theo nội lực cường đại "rầm" một tiếng đập nát đường cửa trận kia.
Lệ Tuỳ cầm Tương Quân Kiếm, lạnh lùng đứng giữa màn tuyết bay cuồng loạn.
Ngân Bút Thư Sinh không còn đường lui, chỉ có thể liều chết vật lộn.
Nhưng ngoài Xích Thiên ra, trên đời này bất kể một ai liều chết vật lộn trước mặt Lệ Tuỳ đều là tự tìm đường chết.
Chưa qua trăm chiêu, Ngân Bút Thư Sinh đã thảm hại bị đánh rơi xuống sơn cốc, cơ quan chính tay gã chôn sâu dưới tuyết bắn ra, răng nanh chặt chẽ nghiến lại.
Tiếng gào thảm thiết dường như đè lên cả tiếng chém giết bạt ngàn sơn dã.
Phan Sĩ Hầu dang rộng hai tay treo trên vách núi, trơ mắt nhìn Phần Hoả Điện từ chiếm hết thượng phong đến hoảng loạn chống cự rồi tử thương vô số, ánh mắt dần trở nên tuyệt vọng. Các ngươi đám phế vật này, phế vật, sao vẫn không giết được hắn, chẳng lẽ trên thế gian này lại không có ai giết được hắn?
Lệ Tuỳ cắm Tương Quân Kiếm vào tuyết dày, rửa sạch máu tanh bên trên.
Hơn ba mươi môn phái còn lại cũng đang vội vàng băng bó cho đệ tử bị thương. Các chưởng môn tụ tập một chỗ, thoạt nhìn vô cùng khó xử, chung quy hành động lần này là do Vạn Minh chủ sai phái, còn cố ý giữ bí mật với Vạn Nhận Cung, vậy hiện tại rốt cuộc có cần qua chào hỏi hay không đây, không chào hỏi thì rất thất lễ, nhưng chào hỏi thì Lệ Cung chủ lại khủng khiếp như vậy.
"Khụ!" Vì thế cả nhà bắt đầu hắng giọng, đùn đẩy lẫn nhau, ngươi đi, ngươi đi trước.
Lệ Tuỳ tra kiếm vào vỏ.
Môn phái còn lại: Giật hết cả nảy!
Lệ Tuỳ cưỡi Thích Tuyết Ô Chuy, lãnh khốc nói hai chữ xong dẫn theo ảnh vệ đi rồi.
Người ở lại: A?
Vì thế hơn ba mươi môn phái có mặt tại hiện trường, vào cùng một ngày đã đạt tới thành tựu kì diệu "Được Cung chủ Vạn Nhận Cung trước mặt nói lời cảm ơn".
Cho nên các vị Chưởng môn đứng giữa băng thiên tuyết địa, hơn nửa ngày cũng chưa phản ứng lại, thậm chí còn cảm thấy có phải mình bị nghễnh ngãng rồi không.
Kết quả không hề nghễnh ngãng.
Trận đầu báo thắng, còn không nghễnh ngãng.
Đáng mừng đáng chúc, đáng chúc đáng mừng.
Phan Sĩ Hầu cũng được đệ tử Vạn Nhận Cung khiêng về Võ Lâm Minh, Chúc Yến Ẩn vốn là trắng tuyết đoan trang chạy ra định nghênh đón Lệ Tuỳ, kết quả không một chút đề phòng bị nhìn thấy một kẻ như vậy, đương trường ngồi sụp xuống ói sấp ói ngửa.
Cữu cữu: Đã bảo con tránh xa giang hồ ra chút!
***
Chúc mừng "Giang hồ lớn như vậy" đạt 3 tỷ tích phân trên Tấn Giang ❤️
Vậy là truyện đã sắp hoàn rồi, cảm xúc lẫn lộn ?