GIANG SƠN HỨA NHĨ

Chớp mắt cái đã đến cuối năm, một năm quốc tang rốt cuộc cũng xem như hoàn toàn trôi qua, chốn kinh thành quạnh quẽ tiêu điều kia lại được khôi phục về lại sự phồn hoa náo nhiệt vốn có, khắp nơi ca múa mừng cảnh thái bình, những địa phương xa hoa đồi trụy mở cửa kinh doanh lại, mấy gã quan to cùng quý tộc vì quốc tang nhịn đến héo úa, nay bắt đầu ăn chơi tận tình hưởng lạc, còn về trong hoàng thành, thì lại tất bật cho một đại sự khác, chính là chuẩn bị lễ mừng tết nguyên đán.

Theo như thông lệ thường, thì cái tết nguyên đán đầu tiên sau khi kết thúc kỳ quốc tang thường được tổ chức linh đình không chút kiêng dè dày, các phiên vương đất phong cùng nước chư hầu biên cảnh đều sẽ phái người tiến cống quà mừng đến Đại Diễn, năm nay vì để chào đón tân quân, mà hầu như các nước đều có mặt.

Vào ngày nguyên đán hôm ấy, hoàng đế ngồi trên ngai vàng ở Phụng Thiên Điện tiếp nhận quà lễ của của các văn võ bá quan cùng sứ thần ở các phiên bang, sau đó cũng ban thưởng cho những người có công trong năm qua. Chúc Vân Tuyên ngồi ngay ngắn trên long ân, bộ dáng hiện tại của hắn ngày càng có khí chất khí chất uy nghiêm của một vị đế vương, chí ít là trên mặt thoạt nhìn như vậy. Hắn chậm rãi đảo ánh mắt nhìn lướt qua đám người, rồi sau đó vẫn dửng dưng không chút biến sắc ghi nhớ từng gương mặt xa lạ phía dưới.

Đợi đến khi trời chập tối, hắn còn phải tổ chức buổi yến tiệc trong điện, chiêu đãi chúng quần thần, nhằm thể hiện sự yêu thương tới khắp triều.

Suốt một ngày hôm nay Chúc Vân Tuyên bận bịu tất bật đến độ chân không chạm đất, mãi đến lúc trước khi yến hội bắt đầu rốt cuộc mới có thời gian nghỉ lấy hơi. Khi Lương Trinh vào cửa, Chúc Vân Tuyên đang được một thái giám hầu hạ thay y phục, đối phương giờ đây khoác lên một thân đỏ thẫm, như càng tôn lên vẻ đẹp đẽ cho gương mặt vốn đã xuất chúng kia.

Lương Trinh dừng bước, sau đó ngưng lại đứng ở một bên híp mắt nhìn đối phương hồi lâu, đồng thời thầm nghĩ, vị tiểu hoàng đế này khi ở trong mắt người ngoài đều là dáng vẻ thần thánh cao siêu không thể xâm phạm, còn ở trong mắt hắn, thì chỉ có duy nhất cơ thể trắng nõn mềm mại đẹp đẽ dưới lớp y phục kia.

Chúc Vân Tuyên cũng không biết Lương Trinh đang suy nghĩ gì, chỉ thuận miệng hỏi: “Vì sao sáng nay trong đám người đến bái lạy lại có người phiên bang mũi cao mắt sâu vậy?”

Bản thân Chúc Vân Tuyên vốn đang định kêu người lễ bộ đến hỏi, thế nhưng hắn bận rộn cả ngày hôm nay không có chút thời gian rảnh nào, vào lúc này khi trông thấy Lương Trinh mới nhớ tới việc này. Dù sao tay mắt Lương Trinh cũng có ở khắp nơi, hỏi lễ bộ thì chi bằng hỏi hắn thì hơn, có khi lại hỏi ra được thêm chuyện mà bản thân không biết.

Lương Trinh nghe xong, quả nhiên nở nụ cười trả lời hắn: “Những người kia đều là người phiên bang đến từ đại lục phía tây, bọn họ chiếm cứ rất nhiều quốc gia Nam Dương làm thuộc địa, lần này đi một chuyến đến Đại Diễn là vì muốn khẩn cầu bệ hạ cho hai nước thông thương.”

Chúc Vân Tuyên cau mày: “Vì sao lễ bộ lại không bẩm báo việc này cho trẫm biết?”

“Do bọn người kia mới đến đây hai ngày trước,thanh ra lễ bộ chưa kịp trình chuyện thưa lên. Có điều vị Nghiêm các lão đúng thật là người có bản lĩnh, gã ta vậy mà cũng có thể thuyết phục khiến cho những kẻ phiên bang kiêu căng tự mãn kia chịu cúi đầu bái kiến bệ ha, bệ hạ đúng là có được một người nhạc phụ tốt.”

— nhạc phụ: bố vợ

Tuy Nghiêm Sĩ Học đã tiến vào nội các, thế nhưng gã vẫn kiêm nhiệm vị trí lễ bộ thượng thư. Như Lương Trinh nói, Nghiêm Sĩ Học đúng thật là một người tài, chỉ có điều mỗi lần Lương Trinh nhắc đến đều dùng giọng điệu hơi chút cợt nhả, khiến cho Chúc Vân Tuyên nghe vào tai đều đặc biệt cảm thấy không thoải mái.

“Việc này chờ lễ bộ báo lên, sau đó cứ để cho hộ bộ cùng bên nội các quyết định là được.” Chúc Vân Tuyên hời hợt kết thúc đề tài này.

Lương Trinh chỉ mỉm cười, không nói thêm cái gì nữa.

Giờ dậu, Chúc Vân Tuyên đến điện long ân ban thưởng rượu cho chúng quần thần, quốc yến chính thức bắt đầu.

Ăn uống linh đình, ca múa đông vui, trong điện long ân giờ khác này cực kỳ náo nhiệt.  Chúc Vân Tuyên hiện tại có uống hơi nhiều, do đám người từ vương công huân quý, văn võ đại thần đến sứ giả ngoại bang cứ luân phiên nhau kính rượu, hắn chỉ có thể rót từng chung rượu một đổ vào trong bụng. Lương Trinh ngồi ở phía dưới nhìn lên, thấy Chúc Vân Tuyên như vậy không khỏi thở dài, vị tiểu hoàng đế này hiện tại không hiểu sao lại thành thật đến vậy, bao nhiêu dáng vẻ thông minh lém lỉnh khi xưa đều biến mất sạch, bây giờ càng ngày càng có bộ dạng khí chất của một hoàng đế nghiêm nghị quy củ.

Ngoại trừ kính hoàng đế, đám chúng thần trong lúc này cụng chén cạn ly thân mật lời ngon tiếng ngọt tâng bốc nhau, bên cạnh Nghiêm Sĩ Học giờ đây cũng có một tốp người bu quanh, bởi tất cả mọi người có ai mà không biết hiện tại vị này chính là nhân vật trọng lượng nặng nhất bên cạnh hoàng đế, không nịnh bợ gã thì nịnh bợ ai. Lương Trinh đảo mắt nhìn lướt qua gã, trong mắt có chút buồn bã ảm đạm, đúng lúc đó bất chợt nghe người bên cạnh thấp giọng rù rì rủ rỉ về cái người Nghiêm các lão này.

“Nghiêm các lão bây giờ đúng là tiền đồ sáng lạn, trước tiên khoan hẵn bàn đến việc quốc hội hôm nay là do gã tự tay xử lý, ta nghe nói chủ khảo hội thi tháng sau cũng lại là gã, đây chính là nhóm khoa tiến sĩ đầu tiên từ sau khi bệ hạ đăng cơ, sau này tất cả bọn họ đều là môn sinh của lão, quả nhiên là khiến cho người ta ghen tỵ không thôi mà.”

Người khác cũng không cam lòng chen vào tiếp lời: “Đúng vậy đó, tính ra vẫn là do số gã ta may thôi, lúc trước tiên đế có chỉ hôn nhi nữ gã cho bệ hạ, ta nghe nói lễ bộ hiện tại đã bắt tay vào chuẩn bị đại hôn của bệ hạ, nói không chừng qua dăm ba tháng nữa, chúng ta có thể sẽ thay đổi xưng hô gọi gã là quốc trượng đại nhân.”

“Nhanh như vậy? Ngẫm lại cũng đúng… Dù gì bệ hạ cũng vừa qua hai mươi, mà hậu cung vẫn chưa có bóng người nào.”

“Đúng vậy, người được gả chính là nhi nữ của Nghiêm Sĩ Học, lễ cưới cũng là do gã làm, đến lúc đó không biết gã ta định tổ chức khoa trương kiêu căng đến cỡ nào, chúng ta chỉ có thể đỏ mắt ganh tỵ… Mà nói tới mới nhớ, chẳng phải nhà Trương lão đệ cũng có một cô nương đang tuổi lớn đẹp như hoa như ngọc sao? Nếu không làm được chính cung nương nương, thì làm phi tần vẫn tốt mà nhỉ?”

“Thôi thôi cho xin, đừng có mà quy chụp bản quan thành kẻ vì tiền đồ vinh hoa phú quý mà bán nhi nữ vậy chứ, ngươi thật sự tưởng là có thể sống được yên ổn trong chốn thâm cung kia sao…”

Hai người đang trò chuyện kia dường như đã uống say mèm, thành ra cứ người tới ta lui không chút giữ mồm giữ miệng, khi nói đến lúc sau thì cũng ý thức được bản thân không nên nói nữa, bèn ngậm miệng lại dời đi đề tài khác. Lương Trinh lúc này chợt ngẩng đầu ngước mắt nhìn về phía Chúc Vân Tuyên đang trò chuyện thân thiết với Nghiêm Sĩ Học, ánh mắt dần trở nên tối sầm lại, song cũng từ từ siết chặt chén rượu trong tay.

Rượu qua ba vòng, một đợt ca vũ mới cũng được bắt đầu, những cô nàng tha thiết yêu kiều có thân hình nóng bỏng ma mị đến động lòng người bước ra. Vòng ngực nảy nở lộ ra của các nàng đều được xăm một đóa hoa diễm lệ nở rộ, làm bật lên khiến cho người ta cảm thấy người còn tươi trẻ xinh đẹp hơn hoa. Sau đó. chỉ thấy các nàng uyển chuyển múa theo từng tiếng trống nhạc, trong ánh mắt đung đưa đều chứa đựng vẻ quyến rủ ẩn tỉnh câu hồn, bộ dạng bạo gan đến vậy, vừa nhìn liền biết nữ nhân ngoại bang. Đám chúng thần dần say trong đại điện giờ khắc này cũng trợn mắt hốc mồm dõi theo, ngay cả Chúc Vân Tuyên ngồi trên ngôi vị cũng không nhịn được mà nhìn nhiều thêm mấy lần.

Mãi đến tận khi màn đêm thăm thẳm buông xuống, yến hội mới kết thúc, Chúc Vân Tuyên lúc này được người dắt díu đỡ về tẩm cung, mới vừa đặt chân vào cửa đại điện, liền rơi vào vòng tay quen thuộc. Lương Trinh ôm lấy Chúc Vân Tuyên, rồi lạnh lùng nhìn Cao An ra lệnh: “Mau đưa nước nóng tới, dẫn hết người lui xuống.”

Cao An muốn nói lại thôi, sau đó đành khẽ cắn răng lui xuống làm theo lời Lương Trinh căn dặn.

Chúc Vân Tuyên quả thực uống đến say mèm, giờ đây được Lương Trinh ôm vào trong ngực còn dán vào hắn cười cười. Lương Trinh ném đối phương lên giường, sau đó nghiêng người nắm lấy hàm dưới của đối phương trầm giọng hỏi: “”Bệ hạ cười gì vậy?”

Chúc Vân Tuyên nháy mắt một cái, trong ánh mắt đầy vẻ mờ mịt hoang mang, dường như không rõ ai kia có ý gì.

“Bệ hạ còn nhận ra thần là ai không?”

“…Chiêu vương? Lương Trinh… Vô liêm sỉ….”

Lương Trinh không cần phải nhiều lời nữa, chỉ dứt khoát cúi đầu tàn bạo cắn xé lấy đôi môi ai kia. Đầu lưỡi của Lương Trinh tiến quân thần tốc thăm dò vào sâu bên trong, song lại mạnh mẽ cắn một cái lên đầu lưỡi của Chúc Vân Tuyên, khiến cho đối phương bị đau đến độ kêu rên, nghẹn ngào lắc đầu muốn né tránh, thế nhưng Lương Trinh sao lại có thể dễ dàng để đối phương toại nguyện, vào giờ khắc này bèn dùng toàn sức lực mình đè người xuống, rút đai lưng ra, rồi thẳng thừng không chút do dự trút bỏ bộ y phục đỏ sẫm xuống.

Ngay thời khắc Lương Trinh tiến vào, Chúc Vân Tuyên đau đến mức ứa nước mắt, thật sự là rất rất đau. Lương Trinh căn bản là đã không còn đối xử thô bạo với hắn như vậy từ rất lâu, lâu đến độ khiến cho hắn dường như đã quên mất đi những nỗi đau đớn khuất nhục không sao nói thành lời thuở ban đầu dây dưa kia. Chúc Vân Tuyên giờ đây đang bị dùng sức đè lưng áp xuống giường, còn người nam nhân ở phía sau kia vẫn tàn bạo không chút dịu dàng nào mà tấn công, đâm rút, phát tiết hết cơn tức giận.

Toàn bộ men say trong người Chúc Vân Tuyên giờ đây đã tiêu tan sạch sành sanh, hắn cặt chặt hàm răng, song vẫn không thể nào ngừng run rẩy, giọt lệ bên khoé mắt cũng chực trào chảy xuống.

Sau một canh giờ, Chúc Vân Tuyên nằm lỳ ở trên giường, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi phủ lên thân thể đầy rẫy những dấu vết hoan ái, hiện tại đã khóc đến độ ngất đi. Lương Trinh khẽ in lại một nụ hôn trên vai người kia, sau đó bước xuống giường gọi Cao An vào thay thùng nước nóng đã sớm nguội kia thành một thùng mới.

Cao An liếc mắt nhìn qua tấm rèm, khi trông thấy Chúc Vân Tuyên lộ ra nửa người liền lập tức phẫn nộ trừng đôi mắt đỏ ngầu về phía Lương Trinh. Lương Trinh như chẳng hề bị dáng vẻ hận thù kia làm cho lung lay, mà tiếp tục ra lệnh thúc giục: “Động tác nhanh nhẹn chút!”

Giúp Chúc Vân Tuyên lau chùi thân thể sạch sẽ xong, Lương Trinh dùng ngón tay chầm chậm lượn vòng cuốn lấy sợi tóc của đối phương, song khẽ khàng gọi: “Bệ hạ…”

Chúc Vân Tuyên vẫn nhắm mắt lại không định mở ra nhìn, đến hồi lâu sau mới khàn giọng hỏi:”… Ngươi rốt cuộc muốn gì?”

Lương Trinh không đáp lời, vào lúc này khi rượu đã dần tản đi lại có chút thấy hối hận rồi: “Bệ hạ không thích sao? Từ trước đến giờ vẫn không thích? Những nữ nhân ngoại ban kia nhìn đẹp lắm à? Sao có thể khiến bệ hạ nhìn chằm chằm không chớp mắt đến như vậy nhỉ?”

Chúc Vân Tuyên cảm thấy trong lòng chợt lạnh đi, Lương Trinh luôn như vậy, khi đem so với hoàng đế như hắn, thì đối phương tính ra còn vui giận thất thường hơn, hiện tại hắn có thể nói gì đây? Không lẽ nên nói hắn chẳng qua chỉ cảm thấy hình xăm hoa văn trên người các nàng ấy đẹp, cho nên mới chăm chú nhìn thêm một lúc?  Lương Trinh sẽ tin sao? Hơn nữa chuyện hắn có tin hay không thì có thay đổi được gì, bất kể hắn đang suy nghĩ gì, muốn làm cái gì, thì bản thân hắn cũng chỉ có thể nhịn.

Thấy Chúc Vân Tuyên không đáp, ngọn lửa cháy âm ỉ suốt một buổi tối trong lòng Lương Trinh trong nháy mắt lại phần phật lên. Hắn giương tay nhẹ nhàng vuốt ve lên tấm lưng bóng loáng kia, một lát sau, bỗng nhiên cong cong khoé môi nở ra một nụ cười cực kỳ quỷ dị.

Cao An được gọi vào lần hai, Lương Trinh vừa căn dặn xong những món đồ hắn muốn xong, thì không những sắc mặt Cao An trở nên trắng bệch, mà đôi mắt của Chúc Vân Tuyên giờ đây cũng đỏ ngầu đến độ chảy ra máu, mạnh mẽ trừng mắt nhìn hắn. Nhưng Lương Trinh chẳng màng quan tâm đến, còn nhấc hàm nhìn Cao An: “Còn không mau đi làm?”

Cao An quỳ xuống cắn răng lên tiếng: “Nô tài không làm được.”

Lương Trinh cười giễu một cái, sau đó tiến đến gần Chúc Vân Tuyên, hỏi hắn: “Bệ hạ, người của ngài không nghe lời, ngài nói xem nên làm thế nào cho phải đây?”

Trong hốc mắt Chúc Vân Tuyên lóng lánh đầy nước: “…Vì sao ngươi nhất định phải làm nhục trẫm như vậy?”

“Này sao có thể gọi là làm nhục? Bệ hạ không cảm thấy hình xăm hoa văn trên người các nữ nhân kia cực kỳ ưa nhìn hay sao?”

“Trẫm là hoàng đế!”

Lương Trinh vuốt ve nhẹ nhẹ lên eo Chúc Vân Tuyên, bộ dạng trông cực kỳ kiên trì dỗ dành: “Chỉ cần xăm ở đây, thì người bên ngoài sẽ không nhìn thấy.”

“Ngươi đừng hòng! Ngươi..”

“Nếu bệ hạ không đồng ý, vậy thì thần chỉ còn cách dẫn người vây quanh phủ đệ của Nghiêm các lão, buộc hắn tội danh tư thông nước…”

“Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?!”

Lương Trinh dửng dưng đáp lại: “Thần chỉ là nghe người ta nói Nghiêm các lão thường xuyên qua lại thân thiết với những người phiên bang kia, còn lén lút lấy không ít thứ hời từ chỗ bọn họ, chậc chậc.”

“Ngươi đừng có mà nói bậy!” Chúc Vân Tuyên tất nhiên là không tin Lương Trinh, hắn vốn tin tưởng nhân phẩm của Nghiêm Sĩ Học, nếu như cho là Lương Trinh thật sự nổi cơn điên lên, thì chỉ cần tùy tiện bịa đặt một tội danh liền có thể đem gã đi xử trí một cách nhanh ngọn, ngay cả hắn cũng không tài nào ngăn được. Hắn thân là hoàng đế lại chịu nhiều thiệt thòi, hiện tại bên người cũng chỉ còn sót lại vài người trung thành, cái tên Lương Trinh căn bản là đang cố ý bêu xấu!

Vì Cao An không chịu đi, thành ra Lương Trinh liền gọi người khác đem đồ đến. Trong cung có một lão thái giám tinh thông về bộ môn xăm hình này, thế nhưng Lương Trinh chỉ kêu người đem dụng cũ đến, sau đó kề sát Chúc Vân Tuyên hiện tại đã khóc khô cả cổ họng mà thấp giọng thầm thì: “Bệ hạ cần gì phải chống cự như vậy, không phải ngài rất yêu thích con báo trên vai thần hay sao?”

Trên vai phải của Lương Trinh có xăm hình một chú báo đen với khuôn mặt dữ tợn đang giương nhanh múa vuốt, mỗi khi Chúc Vân Tuyên động tình đều sẽ úp mặt vào đó khóc nức nở, vì lẽ đó cho nên Lương Trinh liền suy ra là đối phương thích hình xăm của mình.

“Đừng sợ, thần biết làm, sẽ không đau đâu.”

Chúc Vân Tuyên chỉ biết khóc, không muốn ra thêm một chữ một câu nào nữa. Lương Trinh khom người xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên eo đối phương, rồi chậm rãi đâm ngân châm trong tay vào da thịt.

——–

Trinh mà ghen số hai không ai dám giành số một (¬_¬;) từ hôm nay sẽ bắt đầu cố đua theo kịp tác giả, chừng mười chương thôi TAT

Bình luận

Truyện đang đọc