GIANG SƠN HỨA NHĨ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe được thanh âm của đối phương, huyết dịch khắp người Chúc Vân Tuyên thoáng chốc như đông cứng lại, cánh tay ôm lấy bên eo Yến nhi cũng dần siết chặt, nhưng có vẻ Yến nhi dường như vẫn chưa nhận ra, chỉ do do dự dự muốn đưa tay nhận lấy hoa đăng nhưng lại không dám, mãi đến khi Chúc Vân Tuyên thấp giọng nhắc bé con: “Yến nhi thích thì cứ cầm đi.”

Nhóc con lúc này mới hết sức vui mừng hí hửng nhận lấy chiếc đèn hoa đăng, sau đó vô cùng ngoan ngoãn nói cảm ơn cùng đối phương: “Cảm ơn bá bá ạ.”

Khi Lương Trinh nhìn đến vị trị cổ tay Chúc Vân Tuyên, ý cười trong mắt càng thêm nồng đậm. Chúc Vân Tuyên bị cái nhìn kia làm cho hoàn hồn, bèn mau chóng ôm Yến nhi đổi qua bên tay kia, kế đó lại chột dạ kéo ống tay áo xuống cố tỏ ra bình tĩnh gật đầu, rồi mới lãnh đạm nói: “Cảm ơn.”

Lương Trinh lại nhẹ nhàng xê dịch người qua giơ tay cản lại một lúc, ánh mắt Chúc Vân Tuyên khẽ ngưng lại, đám thị vệ ở sau lập tức tiến lên một bước rút trường kiếm ra một nửa, hết sức cảnh giác nhìn chằm chằm Lương Trinh.

Lương Trinh phì cười nhìn Chúc Vân Tuyên, chỉ thấy mi mắt đối phương khẽ híp lại, tất cả tâm tình đều chìm vào đáy mắt, nhìn qua không rõ ràng được đang có cảm xúc gì.

Sau một hồi trầm mặc giằng co, Lương Trinh chủ động xoay người né qua nhường đường, Chúc Vân Tuyên cũng ôm bé con đi về phía trước không hề quay đầu nhìn lại.

Yến nhi đang nằm nhoài trên bả vai Chúc Vân Tuyên chợt xoay đầu lại, ngơ ngác nhìn Lương Trinh đứng tại chỗ nhìn hai người dần xa, song bé con cũng nhận ra được dường như tâm trạng của Chúc Vân Tuyên chợt biến đổi bất thường, bèn lên tiếng nhút nhát gọi một câu: “Tiểu thúc thúc…”

Chúc Vân Tuyên vỗ nhè nhẹ lưng bé con an ủi: “Không có chuyện gì.”

“Bá bá đang nhìn chúng ta.”

“… Ừ.”

Sau đó, Chúc Vân Tuyên cứ mất tập trung mà ôm bé con đi loanh quanh trên con phố hơn nửa canh giờ, cuối cùng khi dừng lại một sạp hàng xiếc ảo thuật cũng nhìn thấy Chúc Vân Cảnh. Mới đầu Chúc Vân Cảnh thấy hắn còn ra vẻ tươi cười vui vẻ, giờ khắc này bắt gặp bộ dạng hồn bay phách lạc kia chợt nhíu mày hiếu kỳ.

Yến nhi đang cầm chiếc đèn hoa đăng hình thỏ con khoe với Minh nhi: “Huynh xem chiếc đèn hoa đăng hình thỏ của đệ đáng yêu không, là một bá bá tặng cho đệ đó.”

Chúc Vân Cảnh: “…”

Hắn nghẹn lời nhìn về phía Chúc Vân Tuyên vẫn còn đang ngây ngốc thơ thẩn hồn mây, vài lần định nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ lên tiếng nhắc để đối phương hoàn hồn lại: “Đi thôi, chúng ta đi đến phía trước xem thử.”

Tiếp tục đi về phía trước một đoạn liền có thể đến cạnh biển, vào lúc này khi bóng đêm dần chìm sâu, tất cả người dân  bắt đầu tụ tập ở nơi đây thả thiên đăng cầu phúc.

Từng ngọn từng ngọn đèn thiên đăng một lấp loé ánh sáng chầm chậm bay lên, sau đó lại không ngừng trôi về phía bầu trời đêm đen như mực kia, hệt như những vì sao óng ánh tỏa sáng trên trời.

Yến nhi ngẩng đầu nhỏ lên nhìn chằm chằm những ngọn đèn mỗi lúc bay một xa kia, trong miệng thỉnh thoảng còn bật ra tiếng thán phục. Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh cũng đã năm tay đưa Minh nhi thả đèn, bé con thấy vậy liền kéo tay Chúc Vân Tuyên trưng đôi mắt sáng ngời lấp lánh chờ mong nhìn về phía hắn: “Tiểu thúc thúc, con cũng muốn thả đèn.”

Chúc Vân Tuyên cố đè lại tâm tư hỗn loạn đang trào dâng trong lòng, vui vẻ gật đầu đồng ý: “Được thôi.”

Khi đến trước quầy đèn thiên đăng, Chúc Vân Tuyên nhận lấy giấy cùng bút, hắn khẽ giơ bút lên, nhưng lại không biết nên viết cái gì, sau một lúc im lặng, mới nhỏ giọng hỏi Yến nhi: “Yến nhi có muốn ước gì không?”

Bé con chăm chú suy nghĩ một hồi,  lại lắc đầu, Chúc Vân Tuyên khẽ thở dài, cuối cùng mới viết xuống tờ giấy bốn chữ “Thiên hạ thái bình”.

Ngay trong tích tắc khi trả bút lại cho chủ quầy, đã có người phía bên kia lập tức cầm lấy, Chúc Vân Tuyên bất ngờ lần hai, không biết từ lúc nào bên cạnh mình đã đổi thành người mang mặt nạ kia. Lương Trinh nhận lấy bút cùng giấy trong tay Chúc Vân Tuyên, nở nụ cười nhìn ai kia, sau đó ở mặt sau tờ giấy viết thêm bốn chữ “Ngày ngày bình an.”

Sau khi gắn mẩu giấy lên đèn hoa đăng, Lương Trinh liền trả lại cho Chúc Vân Tuyên, kế đó chỉ trong thoáng chốc đã biến mất hòa vào dòng người. Chúc Vân Tuyên lúc này vẫn còn ngây ra đứng bất động tại chỗ, mãi đến tận khi Yến nhi nhẹ giọng gọi, hắn mới hoảng hốt hoàn hồn về.

“Tiểu thúc thúc, người đang nhìn gì vậy ạ?”

“Không có gì… Đi thôi, chúng ta đi lên phía trước thả đèn.”

Khi trở về phủ nguyên soái đã gần đến giờ hợi, lúc đang còn ở trên xe, Yến nhi chơi mệt đã nằm nhoài trong lồng ngực Chúc Vân Tuyên ngủ thiếp đi. Chúc Vân Tuyên ôm nhóc con xuống xe, rồi giao lại cho Chúc Vân Cảnh, thế nhưng Chúc Vân Cảnh từ chối, lên tiếng nhắc: “Không phải đệ muốn để con ngủ chung với mình sao? Dù sao bây giờ nó cũng đã ngủ rồi, đệ cứ ôm nhóc về chỗ đệ đi.”

Chúc Vân Tuyên liếc mắt nhìn trong bé con ngủ say sưa trong lồng ngực, khẽ lắc đầu: “Thôi bỏ đi, lúc sau nếu như Yến nhi không thấy huynh nhất định sẽ khóc cho xem.”

“Đệ đó, ai bảo đệ suy nghĩ nhiều quá.”

Trong lúc hai người nói chuyện, bé con đã dụi mắt tỉnh giấc, trong lúc mơ mơ màng màng nhìn thấy Chúc Vân Tuyên, bèn theo bản năng vòng tay ôm hắn. Trong lòng Chúc Vân Tuyên chợt run lên, nhỏ giọng hỏi bé con: “Yến nhi, tối nay con ngủ chung với tiểu thúc thúc được không?”

Yến nghi nghe xong mới bừng tỉnh hẳn, bé con chợt liếc mắt nhìn Chúc Vân Tuyên, rồi lại quay đầu nhìn Chúc Vân Cảnh, sau một lúc do dự, mới gật đầu: “Được ạ.”

Chúc Vân Tuyên ôm chặt Yến nhi, Chúc Vân Cảnh thấy vậy bèn cười nói: “Ta đã nói rồi, đệ ôm nó suốt cả buổi, sao nó không chịu thân thiết với đệ cho được.”

Chúc Vân Tuyên đỏ hoen mắt nở nụ cười: “Ừ.”

Mãi đến khi Yến nhi về chỗ ở, Chúc Vân Tuyên vẫn còn ngây ra, còn Cao An thì ngược lại vô cùng vui vẻ, nhanh nhẹn chỉ huy người hầu hạ Chúc Vân Tuyên cùng tiểu hoàng tử rửa mặt thay y phục đến là ân cần.

“Tiểu điện hạ, ngài có đói bụng hay không? Có cần ăn khuya không, hay là để nô tài sai người làm chút món cho điện hạ?”

Yến nhi ngồi ở trong lồng ngực Chúc Vân Tuyên, bé con nhìn Cao An đứng trước mặt nghiêng đầu cười tít mắt, dường như không hiểu đối phương đang nói chuyện với mình, bèn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía Chúc Vân Tuyên thắc mắc: “Tiểu thúc thúc, người đó là ai vậy ạ?”

Chúc Vân Tuyên buồn cười xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của con trai, rồi căn dặn Cao An: “Ngươi tự mình đến nhà bếp, hỏi thử đầu bếp Yến nhi thích món gì thì làm một chút đem lại đây, nhớ là đừng làm nhiều, nếu không nhóc con này no quá sẽ không ngủ được.”

“Dạ vâng! Nô tài lập tức đi làm ngay!

Yến nhi uốn éo nằm trong lồng ngực Chúc Vân Tuyên, một lúc sau chợt nhỏ giọng hỏi hắn: “Tiểu thúc thúc, những chú thỏ con, cún con làm bằng trúc kia có phải do người tặng cho con không?”

Chúc Vân Tuyên sờ đầu bé con: “Sao Yến nhi biết?”

“Cha nói ạ…”

“Thế Yến nhi có thích không?”

“Thích lắm ạ!” Nhóc con gật đầu lia lịa

Chúc Vân Tuyên nở nụ cười, nói cho Yến nhi nghe: “Là tiểu thúc thúc tặng cho Yến nhi, nhưng có một số thứ trong đó không phải do tiểu thúc thúc làm, mà là… Một bá bá làm cho Yến nhi.”

Yến nhi chớp mắt nhẹ một cái: “Bá bá nào ạ?”

“Sau này Yến nhi sẽ biết.” Chúc Vân Tuyên véo nhẹ vân vê lòng bàn tay mềm mại của bé, chỉ qua loa nói ngắn gọn không giải thích gì thêm.

Nhà bếp lúc này đưa một bát sữa trứng đến,  Chúc Vân Tuyên ôm Yến nhi chầm chậm đút từng muỗng cho nhóc con ăn. Yến nhi cứ dáo dác nhìn hắn một hồi, khi Chúc Vân Tuyên đút muỗng thứ hai mới nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Tiểu thúc thúc cũng ăn đi, tiểu thúc thúc đừng không vui như vậy.”



Chúc Vân Tuyên bừng tỉnh lấy lại tinh thần, bất giác nở nụ cười: “Tiểu thúc thúc không đói bụng, tiểu thúc thúc cũng không có không vui, sao Yến nhi lại nói như vậy?”

Bé con cong cong miệng: “Yến nhi đoán đó, do ban nãy lúc tiểu thúc thúc nhìn thấy bá bá kia dường như không có được vui…”

Chúc Vân Tuyên cảm thấy khá bất ngờ, hắn thực sự không ngờ tới bé con này mới có tí tuổi đã nhạy cảm như vậy. Bị chính con trai mình vạch trần tâm tư, hắn càng cảm thấy lúng túng hơn, thành ra ngoài miệng cũng không thừa nhận: “Không có đâu, tiểu thúc thúc có Yến nhi ở cạnh nên lúc nào cũng cảm thấy rất vui vẻ.”

“Có thật không?”

“Thật chứ.”

Sau khi cho Yến nhi ăn vừa đủ no xong, Chúc Vân Tuyên nhận lấy khăn ngâm qua nước nóng từ tay hạ nhân rồi đích thân lau mặt cho nhóc con. Yến nhi hết sức ngoan ngoãn ngồi im cho hắn làm, đến cuối cùng mới trưng ra một nụ cười hết sức ngọt ngào lên tiếng: “Cảm ơn tiểu thúc thúc ạ.”

Trong lòng Chúc Vân Tuyên như muốn tan chảy: “Bé con ngoan.”

Yến nhi vòng tay lên cổ hắn bập môi một hồi, lúc sau mới dùng hết sức hôn một cái thật kêu lên mặt hắn,  khi làm xong còn ngại ngùng lủi vào trong ngực đối phương làm nũng nói: “Yến nhi rất thích tiểu thúc thúc.”

Ý cười trong mắt Chúc Vân Tuyên càng thêm sâu, hắn bất giác cúi đầu, sau đó in một nụ hôn lên gương mặt non mềm của bé: “Tiểu thúc thúc cũng thích Yến nhi.”

Khi được ôm nằm lên giường, nhóc con vẫn còn phấn khích không thôi, cứ mãi lăn qua lộn lại không chịu ngủ, sau đó níu lấy tay Chúc Vân Tuyên muốn đối phương kể chuyện cho mình nghe.

Chúc Vân Tuyên vỗ nhẹ lưng nhóc con, đồng thời bắt đầu từ tốn kể: “Ngày xưa có một chú thỏ con…”

“Thỏ!” Vừa nghe đến thỏ, đôi mắt Yến nhi lập tức sáng bừng lên.

“Đúng rồi, chú thỏ con này là một chú thỏ cô đơn, những chú thỏ khác có cha nhưng chú ta lại không có, thế nên suốt ngày cứ luôn miệng tự hỏi tại sao người khác có mà mình lại không, thế nhưng không có ai chịu trả lời chú cả. Thực ra chú thỏ con ấy cũng có cha, chỉ là cha chú đang ở trên cung trăng, người vẫn đang đợi cơ hội để có thể đón con mình lên cung trăng, nhưng cha chú thỏ cực kỳ lo lắng, hắn không biết thỏ con này có chịu đi với mình không, Yến nhi, con nói xem chú thỏ con có chịu cùng thỏ cha đến cung trăng không?”

Bé con ngơ ngác trừng to hai mắt, đến tận hồi lâu sau mới khẽ gật đầu trả lời: “Muốn đi ạ.”

Chúc Vân Tuyên thấy sóng mũi mình cay cay, bất ngờ hôn một cái lên trán bé con: “Cục cưng ngoan.”

Yến nhi chớp chớp đôi mắt đen óng ánh to tròn nhìn hắn, rồi dè dặt lên tiếng hỏi: “Tiểu thúc thúc, người là cha con sao?”

Nhìn thấy ánh mắt thấp thỏm chờ đợi của Yến nhi, Chúc Vân Tuyên khẽ run,  lắp bắp nói: “Yến nhi muốn ta làm cha con không?”

Đứa nhỏ oan ức bĩu môi, vành mắt thoáng chốc đỏ ửng lên: “Con đã có cha rồi, thế nhưng ma ma thường hay nói cha không phải cha con, hức…”

Chúc Vân Tuyên ôm con vào trong lòng mình, vừa thấy tự trách bản thân lại đau lòng, chỉ đành nghẹn ngào lên tiếng: “Yến nhi đừng khóc, Yến nhi ngoan, Yến nhi có cha, ta chính là cha đẻ của con, cha tới đón Yến nhi đến cung trăng, Yến nhi theo cha về được không?”

“Thế tại sao trước đây cha lại không cần Yến nhi vậy ạ?”

Bé con cứ nằm khóc trong lòng của hắn đến khi không thở không ra hơi. Chúc Vân Tuyên mau chóng ngồi dậy, ôm lấy Yến nhi, một bên xoa lưng thuận khí một bên dỗ dành: “Cục cưng ngoan của cha, con đừng khóc, là cha xấu, sau này cha sẽ không bao giờ bỏ rơi Yến nhi nữa.”

Ngoài cửa, Chúc Vân Cảnh bất chợt dừng bước lại, hắn chính là đặc biệt muốn qua đây nhìn thử xem một lớn một nhỏ không lúc nào cho người ta thôi yên lòng này, vừa nghe thanh âm bên trong mơ hồ truyền ra, Chúc Vân Cảnh chỉ đành mỉm cười thở dài, không đẩy cửa vào nữa, mà chỉ đứng đó thêm một lúc, rồi xoay người rời đi.

Bên trong khách trọ, Lương Trinh dựa vào bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn về phương hướng phủ nguyên soái, có thể mơ hồ thấy được chút ánh sáng của đèn đuốc.

Bóng đêm tràn ngập tiến vào hai con ngươi đen kịt của hắn, che lấp đi toàn bộ tâm tình hiện giờ.

Lúc này chợt có người đẩy cửa đi vào đưa trà, đối phương thấy hắn cứ trầm tư như vậy, bèn do dự hỏi: “Tướng quân, chúng ta đã tới nơi này gần một tháng, khi nào chúng ta mới trở về?”

Lương Trinh nhắm mắt lại, cong môi nở nụ cười: “Gấp cái gì, chuyện còn chưa làm xong đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc