GIANG SƠN HỨA NHĨ

Giải thích tiêu đề: Cận hương tình khiếp 近乡情怯: chỉ một người đi xa quê nhiều năm, nay khi trở về quê nhà thì tâm tình đột nhiên trở nên phức tạp, không thể bình tĩnh được => trong chuyện, ám chỉ Chúc Vân Tuyên mong mỏi gặp lại con trai, thế nhưng khi gần đối mặt thì lại tỏ ra sợ hãi đắn đo.

Đến tháng hai, đội ngũ nam tuần rốt cuộc cũng đến thủ phủ Cảnh Châu tức vùng đất Giang Nam, đây là nơi mà các hoàng đế Đại Diễn từng thế hệ đều phải đến trong hành trình đi tuần, song năm trăm năm trước, nơi đây cũng dựng nên một tòa hành cung tọa lạc ở ngay phong cảnh nước non đẹp nhất, ba tháng trước, khi thánh chỉ ban xuống, bọn họ liền bắt tay vào trang trí đổi mới hoàn toàn, chỉ chờ tiếp giá.

Đám quan viên lớn nhỏ Giang Nam đi tới bái kiến nghênh đón, Chúc Vân Tuyên không hề tỏ ra khách sáo gì với những người này, trực tiếp đi khảo sát thành tích làm việc của bọn họ, chấn chỉnh lại trị*, mấy ngày sau, bắt đầu hạ chỉ, hễ ai làm việc biếng nhác thì trục xuất, những ai làm tốt chức trách thăng chức cho, còn điều nhiệm một tốp quan chức lớn đi qua, động thái này như giáng một đòn mạnh mẽ ra oai với những kẽ vốn đã quen lười nhác ỷ lại địa phương vắng vẻ sâu xa này.

— Lại trị: tác phong và uy tín của quan lại thời xưa

Khi Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh đến là chuyện của ba ngày sau, Hạ Hoài Linh là tổng nguyên soái Mân Việt, nay đặc biệt từ Mân Châu đến Giang Nam vốn là để báo cáo công tác với Chúc Vân Tuyên. Sau khi nói xong chuyện công, thì bọn họ mới bắt đầu đóng cửa nói chuyện phiếm tán gẫu việc nhà.

Ba năm không gặp, dáng dấp hiện tại của Chúc Vân Cảnh càng trở nên ung dung tự tại hơn, tinh thần cũng phấn chấn đầy sức sống, thường hay tươi cười rạng rỡ, vừa nhìn liền biết trong những năm nay hắn sống vô cùng tốt. Vào lúc này, Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh mang theo đứa con trai lớn nhất là Nguyên Bảo đến, cảnh tượng một nhà ba ngươi ấm áp hòa thuận, thoạt nhìn đúng là khiến người ta ghen tỵ không thôi.

Trưởng công chúa kéo tay chúc Vân Cảnh đến ngồi gần mình trò chuyện hồi lâu, mãi đến tận khi gần đến thời gian dùng bữa tối, lão nhân gia mới mệt mỏi đi nghỉ một lát, còn Nguyên Bảo đã sớm không thể ngồi yên bắt đầu đứng lên đung đưa cánh tay Chúc Vân Cảnh: “Cha, con muốn ra ngoài chơi.”

Chúc Vân Cảnh nghe xong liền lườm cậu một cái, Chúc Vân Tuyên ngồi bên lúc bấy giờ mới khẽ cười nói: “Muốn đi thì đi đi, trong vườn có một ít trò để chơi, gọi Cao công công dẫn ngươi đi.”

“Ta dẫn nó đi là được.” Hạ Hoài Linh cũng đứng lên, hắn biết hai người huynh đệ bọn họ còn có nhiều chuyện riêng muốn trò chuyện, cho nên muốn để hai người có không gian riêng, bèn lên tiếng chủ động dẫn con trai ra bên ngoài.

Dõi mắt nhìn Nguyên Bảo chạy tít ra ngoài, Chúc Vân Tuyên lấy làm cười cảm khái: “Nguyên Bảo đang trỗ mã, càng ngày càng tuấn tú khôi ngô, qua mấy năm nữa có thể cưới vợ thành gia rồi.”

Chúc Vân Cảnh cười trừ: “Thôi bỏ đi, tính tình nhóc con này vẫn còn trẻ con lắm, lúc nào cũng ồn ào ầm ĩ, suốt ngày không những ham chơi lêu lỏng, còn dạy hư hai đứa em.”

Nghe vậy, Chúc Vân Tuyên cứ nhấp nháy mắt không ngừng, trong đáy mắt tựa như có tâm tình thoáng vụt qua: “… Minh nhi hẳn đã hơn ba tuổi rồi đúng không, tại sao huynh không dẫn nó tới?”

Chúc Vân Cảnh cười nhìn hắn: “Bệ hạ chỉ quan tâm một mình Minh nhi thôi sao?”

Chúc Vân Tuyên chợt mím môi không lên tiếng, qua một lát sau, mới ấp úng mở miệng”.. Yến… Nó có khỏe không?”

Thấy bộ dạng dè dặt do dự mãi không quyết định của đối phương, Chúc Vân Cảnh chợt thôi không cười nữa, đồng thời cũng thu lại tâm tư nói đùa nghiêm túc nói: “Bệ hạ muốn hỏi cứ hỏi, cần gì phải ấp a ấp úng như vậy, Yến nhi rất khỏe mạnh, hai năm qua thân thể nhóc con mỗi lúc một trở nên tốt hơn, tính tính cũng thông minh lanh lợi, có điều mấy ngày trước do cái tên tiểu tử thúi Nguyên bảo kia lén mang Minh nhi cùng Yến nhi đến trang ngoài thành chơi, để cho hai đứa nhóc nhiễm phòng hàn, do sợ hai đứa đi xa mệt mỏi bệnh nặng hơn, cho nên ta không dẫn chúng nó theo.”

Trong lòng Chúc Vân Tuyên cảm thấy căng thẳng: “Nhiễm phong hàn, có nghiêm trọng không?”

“Không có gì đáng lo, đệ đừng lo lắng, chỉ cần uống vài ba thang thuốc là được rồi, có khi chờ chúng ta về nhà thì đã khỏi, ta chỉ là thắc mắc không biết… Bệ hạ có định đến Mân Châu hay không thôi.”

Chúc Vân Tuyên thoáng giật mình, Giang Nam là trạm dừng chân cuối cùng trong hành trình đi tuần lần này, hắn cứ tưởng rằng nếu như mình không đề cập tới, Chúc Vân Cảnh cũng chắc chắn sẽ dẫn Yến nhi đến cho mình gặp, thế nhưng lại không ngờ lại xảy ra chuyện bất trắc, vào lúc này Yến nhi lại ngã bệnh.

“Vốn cũng không có ý định đến Mân Châu, hành trình đi tuần đã sớm sắp xếp xong xuôi rồi, nếu rơi kinh quá lâu sẽ không chút không ổn…”

Chúc Vân Cảnh chợt ngắt ngang: “Bệ hạ còn do dự điều gì?”

Biểu hiện của Chúc Vân Tuyên đột nhiên có chút ngẩn ngơ: “… Gặp lại thì có thể làm sao, chẳng qua sau khi gặp xong chỉ gieo rắc thêm nỗi nhớ nhung mà thôi.”

“Nếu đệ đã nghĩ như thế, thì lần này vì sao phải đến đây? Không phải đệ đã sớm quyết định muốn nhìn thấy con sao?”

Chúc Vân Tuyên cười khổ: “Huynh, đệ thật sự muốn gặp con, thế nhưng đệ..,. không biết nên đối mặt làm sao với đứa bé này, nếu như nó hỏi đệ vì sao lúc trước không cần nó, thì đệ nên nói sao với nó bây giờ? Nếu như… Nếu như nó chịu nhận lại đệ, vậy thì đệ nên nói với người trong thiên hạ này làm sao về lai lịch của nó đây?”

“Chuyện này thì có khó khăn gì, chỉ cần nhìn gương mặt Yến nhi đã đủ sức thuyết phục, gương mặt của nó với đệ hệt như đúc từ một khuôn mà ra, nếu muốn nói ra thân thế thì cứ nói rằng nó được sinh ra từ một tỳ nữ trong phủ Định Quốc công đệ từng đem lòng yêu, về sau tỳ nữ này vì khó sinh mà qua đời, bởi vì đứa bé đẻ non thân thể yếu ớt, sợ nuôi không nổi, mới quyết định để ở trong phủ Định Quốc công nuôi ba năm. Chỉ có điều là, nếu như nói như vậy thì suy ra thân phận của Yến nhi vốn có chút thấp hèn, chỉ sợ thiệt thòi nó, nhưng mà nếu như đệ ba năm nay không chịu lập hậu sinh con, sau này cũng không, vậy thì nó sẽ là hoàng tự duy nhất của đệ, thành ra cũng không có ai dám khinh thường. Còn về Yến nhi, thì đệ yên tâm đi, tính tình nhóc con này rất hiếu thuận ngoan ngoãn, chỉ cần đệ dỗ ngọt nó, nó nhất định sẽ sà vào lòng hôn đệ.”

Chúc Vân Tuyên không tiếp lời, bộ dạng trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì. Chúc Vân Cảnh thấy thế bèn thở dài: “Lúc trước đệ đã đồng ý với ta chuyện gì? Sau khi thân thể khỏe lại mau chóng lập hậu nạp phi sinh nhiều con chút, đệ cũng đã chính miệng cam kết, vì vậy ta mới dẫn Yến nhi đi, bây giờ thì sao? Bên trong hậu cung vẫn không có bất kỳ một ai, rốt cuộc đệ dự định thế nào?”

Cũng chỉ có một mình Chúc Vân Cảnh dám nói thẳng ra những chuyện này trước mặt Chúc Vân Tuyên như vậy. Chúc Vân Cảnh khẽ nhìn xuống đất, ngón tay vô tình gảy gảy chuỗi phật châu đang đeo trên tay kia, qua hòi lâu, mới ấp úng mở miệng: “Huynh, cầu xin huynh đừng hỏi những chuyện này nữa…”

“Bỏ đi, đây vốn là chuyện của bệ hạ mà, ta cần gì phải hao tâm tốn sức chi cho mệt chứ.”  Chúc Vân Cảnh tức giận nói, “Thế nhưng về chuyện Yến nhi, chỉ một câu thôi, rốt cuộc đệ có muốn nhận lại hay không?”

Chúc Vân Tuyên lắp bắp nói: “Huynh để đệ suy nghĩ thêm một chút nữa đi, để đệ nghĩ cho kỹ đã…”

Trước thời gian bữa tối, Hạ Hoài Linh dẫn theo Nguyên Bảo chơi thỏa thích một trận trở về, cùng đi theo về còn có Chúc Vân Quỳnh, này là do ban nãy hai nhóc con ở trong vườn chơi đùa tình cờ đụng phải nhau, tuổi tác vốn cũng xêm xêm, Nguyên Bảo là người hòa đồng co nên liền chủ động đi lại bắt chuyện, chỉ một lúc sau cả hai bắt đầu chơi cùng nhau. Tuy rằng Hạ Hoài Linh cảm thấy có chút không thích hợp, thế nhưng cũng không ngăn cản, khi trở về có nói đến việc này cho Chúc Vân Tuyên biết.

Hai nhóc con chơi tới nỗi mồ hôi đầm đìa lúc này đã được ma ma dẫn đi tắm rửa thay y phục, Chúc Vân Cảnh nhìn xong khẽ nhíu mày hỏi Chúc Vân Tuyên: “Đệ có bị gì không? Cớ sao lại dẫn tiểu quỷ kia theo bên người làm gì?”

Chúc Vân Tuyên kể lại những chuyền Chúc Vân Quỳnh từng gặp phải cho Chúc Vân Cảnh nghe, sau đó bất đắc dĩ nói: “Dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, khi còn bé đệ còn có huynh che chở bảo vệ mà, nói thế nào thì đệ và đệ ấy cũng là anh em ruột, những hoàng tử khác tốt xấu gì cũng có tước vị đất phong, thành ra dù có ra sao đệ cũng không thể đối xử quá khắt khe với nó được.”

“Mấy chuyện này giống nhau sao? Không phải nó là…” Chúc Vân Cảnh đột nhiên lại không nói thêm nữa: “Thôi bỏ đi, đệ đó, đối với ai cũng mềm lòng, chỉ có đối với đứa con ruột thịt của mình là nhẫn tâm thôi.”

“…  Trong lòng đệ tự hiểu rõ, nếu như ngày sau đệ ta sinh lòng gian trá, đệ sẽ không để người ở lại.”

Đợi đến khi trưởng công chúa nghỉ ngơi xong, lão nhân gia liền đi đến cùng bọn họ tổ chức một buổi gia yến, trong bữa tiệc náo nhiệt đông vui, thành ra ai cũng có hứng uống nhiều thêm chút rượu. Gần đến giờ tuất, Chúc Vân Cảnh uống say được Hạ Hoài Linh đỡ về phòng, còn trưởng công chúa cùng Chúc Vân Quỳnh cũng trở về nghỉ ngơi. Buổi yến hội lúc bây giờ đã kết thúc, chỉ còn lại một bàn canh thừa thịt nguội, cùng một mình Chúc Vân Tuyên ngồi ngây ra ở tại chỗ, tự rót tự uống.

Cao An vài lần định mở miệng muốn khuyên, thế nhưng còn chưa kịp nói ra nhìn thấy vẻ mặt ưu sầu của Chúc Vân Tuyên bèn nuốt lại vào bụng.

Nguyên Bảo đã đi khỏi một hồi lâu sau chợt quay lại, cậu bé do do dự dự đi tới. Chúc Vân Tuyên nhìn thấy nhóc con liền tỉnh táo lại gọi đến chỗ mình, rồi cười hỏi: “Nguyên Bảo sao con còn lại đây? Có phải bị rơi mất thứ gì không?”

“Không có, con lén tới đó, cha cùng phụ thân không biết đâu.” Nguyên Bảo nói xong lém lỉnh nháy mắt một cái rồi ấp a ấp úng:”.. Tiểu thúc thúc.. Có phải ngài chính là cha ruột của Yến nhi hay không ạ?”

Chúc Vân Tuyên giật mình, chợt nghẹn ngào hỏi: “Ai nói cho con biết?”

“Con đoán thôi, tại dung mạo của Yến nhi cực kỳ giống ngài, đệ ấy chỉ nhỏ hơn Minh nhi nửa tuổi, cho nên con liền khăng định không phải do phụ thân và cha sinh ra, hơn nữa trong nhà có mấy người hạ nhân nhiều chuyện thường ngầm tán gẫu, có một lần tình cờ bị Yến nhi nghe được, thế là đệ ấy liền òa khóc, sau khi cha biết được vô cùng tức giận, thẳng tay xử tội hết đám người hạ nhân kia.”

Khóe mắt Chúc Vân Tuyên thoáng đỏ bừng, hắn ngơ ngác nhìn Nguyên Bảo lặp lại: “Yến nhi khóc?”

Nguyên Bảo gật đầu: “Đệ ấy rất thích khóc, hệt như mấy tiểu cô nương vậy, mỗi lần mà khóc thì có dỗ sao cũng không chịu nín, về sau con còn thấy đệ ấy lén khóc đến mấy lần, lúc đó con định dỗ dành, thế nhưng đệ ấy cứ luôn miệng hỏi con cha có phải cha đẻ của mình hay không, làm con không biết phải trả lời làm sao.”

Chúc Vân Tuyên nghẹn lời, trong lòng cũng nhói đau. Hắn hiểu việc Chúc Vân Cảnh không nói ra chân tướng cho Yến nhi biết cũng là vì không muốn cho đứa nhóc này thương tâm, nó còn nhò như vậy, nếu như biết được cha ruột không muốn mình, thì thử hỏi sao có thể tiếp nhận được.

“Tiểu thúc thúc, sao ngài không muốn Yến nhi vậy ạ?”

Đói diện với đôi mắt ngây thơ của Nguyên Bảo, Chúc Vân Tuyên càng không biết nói gì, qua hồi lâu sau, mới ấp úng: “.. Là lỗi của ta.”

“Vậy sau này tiểu thúc thúc có đến đón đệ ấy không?”

“Ta cũng không biết nữa…”

Nguyên Bảo cực kỳ không thể hiểu nỗi: “Tại sao ạ? Có điều nếu như tiểu thúc thúc ngài không muốn đệ ấy, thì đệ ấy vẫn có thể làm con của phụ thân và cha con, có thể chơi đùa cùng con và Minh nhi, mọi người ai cũng thích đệ ấy, đệ ấy thật sự cực kỳ đáng yêu.”

“Thật sao? Vậy nhóc con đó… có thích thứ gì hay không?”

“Đệ ấy thích thỏ con, đệ ấy bảo là thỏ vừa trắng mịn vừa đáng yêu, có một lần trên bàn ăn có làm món thịt thỏ, phụ thân lỡ miệng nói ra, thế là đệ ấy vừa nhổ ra òa khóc nức nở, từ đó về sau trong nhà của con đều không ăn thịt thỏ nữa, à đúng rồi, đệ ấy còn rất thích những món đồ chơi được đan bằng tre mà tiểu thúc thúc ngài sai người đưa tới nữa, con nhớ lúc con định gỡ ra nghiên cứu tí đệ ấy cũng không chịu, còn mà hễ đụng vào thì nhóc con nước mắt chảy dài nhìn, làm con cũng không nỡ lòng.”

Chúc Vân Tuyên đỏ mắt cười: “Tính tình của đứa bé này quả thực hơi yếu đuối, hệt như  tiểu cô nương.”

Nguyên Bảo hết sức đồng tình gật gù: “Đúng vậy ạ, mới đầu làm con còn tưởng là em gái, con vui lắm luôn, thế nhưng thôi bỏ đi, em trai thì em trai vậy, có em trai cũng tốt lắm, tiểu thúc thúc ngài đừng quá lo lắng, bây giờ đệ ấy còn nhỏ thôi, đợi khi lớn lên con hy vọng đệ ấy sẽ mạnh mẽ chút, nếu không chỉ sợ sẽ bị người ta ức hiệp… Có điều tiểu thúc thúc ngài là hoàng đế, nếu như ngài chịu đón về, thì đệ ấy chính là thái tử, sẽ không có ai dám bắt nạt đệ ấy nữa rồi.”

Chúc Vân Tuyên giơ tay sờ đầu Nguyên Bảo: “Con cũng đặc biệt tới đây là để khuyên ta đón Yến nhi về sao?”

Nhóc con bị nói trúng tim đen chỉ đành cười ngượng: “Tiểu thúc thúc, bởi vì người khác cứ nói Yến nhi không có cha ruột, làm đệ ấy lén khóc mấy lần, con cảm thấy Yến nhi cực kỳ đáng thương, ngài mau mau nhận đệ ấy đi.”

Nguyên Bảo trừng đôi mắt lấp lánh đầy mong chờ nhìn Chúc Vân Tuyên, hồi lâu sau, mới thấy đối phương gật gật đầu, nhẹ giọng đáp lại: “Được rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc