GIÁO CHỦ (MỖI NGÀY THỨC GIẤC THẤY GIÁO CHỦ ĐANG HÓA TRANG)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai này sau, bọn họ rốt cuộc thoát khỏi Độc Thảo Đảo này. Khi thấy mặt biển lấp lánh xa xa, Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang quả thật không thể tin vào mắt mình. Bọn họ lảo đảo vọt tới bờ biển, Cao Thịnh Phong hận không thể quỳ gối trên bãi cát uống nước biển giải khát, vài phần lý trí còn tồn giúp giúp nhịn xuống không làm ra hành động này.

Khu nước cạn có đàn cá dày đặc, Cao Thịnh Phong nhảy xuống biển, bắt cá ném lên bờ, chưa đầy một lúc đã ném lên hơn mười con. Lư Nhã Giang chật chút cây cỏ, nổi lửa nướng cá.

Mấy con cá này bọn họ chưa từng gặp qua, ngoại hình giống cá ngừ, song vẫn có khác biệt. Mấy con này mỏ đỏ đuôi đỏ, trên đuôi còn có lông đỏ.

Bắt được cá, Cao Thịnh Phong không ăn ngay. Dù sao đã nhẫn nại đến lúc này, không thể thất bại trong gang tấc, hắn vẫn phải cảnh giác. Hắn lấy ngân châm ra, dựa theo cách Đỗ Húy hướng dẫn cởi bỏ huyệt đạo phong bế của Đỗ Húy, lặng lặng chờ hắn khôi phục ngũ cảm. Thời gian qua chừng một nén hương, Đỗ Húy mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt là một con cá ngừ đỏ xài gần một xích (tầm 1/3m). Cá ngừ đỏ vẫn còn sống, đuôi quẫy bành bạch, quất lên tai hắn mấy cái. Hắn trợn mắt, bị cá ngừ đỏ quất đến ngất.

Tiếp đó, Cao Thịnh Phong lại bốp bốp cho hắn hai tát, kéo hắn tỉnh dậy, xách cá xa ra một chút, hỏi: “Đây là cá gì? Có độc không?”

Đỗ Húy sửng sốt một lúc, chậm rãi lắc đầu.

Cao Thịnh Phong thở phào, quay đầu nói với Lư Nhã Giang: “Hắn nói không có độc.” Nói xong ném con cá trong tay vào đống lửa, bỏ lại một câu “Ăn thôi” rồi đi qua.

Cơ thể Đỗ Húy đã tiêu hao đến cực hạn, thật lâu sau mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, quay đầu thấy mặt biển lấp lánh ánh sáng, sửng sốt, bật người lại tìm thân ảnh Đạo Mai. Khi thấy Đạo Mai nằm im trên một bè trúc, sống mũi cay cay, thiếu điều rơi lệ, chỉ tiếc cơ thể hắn đã khô cạn đến cực hạn, muốn khóc cũng không ra nước nữa.

Đỗ Húy không còn sức lực ngồi dậy, hai tên lạnh lùng bên cạnh đang ăn cá vui vẻ, không ai thèm để ý tới hắn. Hắn mất sức hồi lâu mới trở được mình, chống tay bò đến cạnh đống lửa. Cao Thịnh Phong ném một con cá đã nướng chín cho hắn, hắn chẳn còn sức mà nhặt lên nữa, cúi người gặm từng miếng một.

Ăn xong một con cá, Đỗ Húy nằm trên bờ cát nghỉ ngơi nửa ngày mới khôi phục được chút thể lực. Bên cạnh người Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang đã có hơn mười khúc xương cá, hiển nhiên cũng đói quàng mắt rồi, Cao Thịnh Phong lần nữa nhảy xuống biển bắt cá, không mất bao lâu đã ném lên mười bảy mười tám con.

Đỗ Húy khôi phục tinh thần, đứng lên giải phong bế cho Đạo Mai và Yến Liễu, khi hắn dùng tay phải lấy ngân châm, cảm giác tay phải không còn chút sức lực, lúc này mới phát hiện vết thương trên cổ tay của mình.

Lư Nhã Giang đi tới, ngồi xổm cạnh hắn, ánh mắt không mang theo bất cứ tình cảm gì nhìn chòng chọc hắn, “Đây là giáo huấn giành cho ngươi. Lần này là một tay của ngươi, lần tiếp theo, là một tay một chân của đồ nhi ngươi, sau đó sẽ tới đầu lưỡi y.”

Đỗ Húy ngây ngốc nhìn y. Lư Nhã Giang vẫn xanh xao vàng vọt, sắc mặt rất kém, hiển nhiên do mệt và đói nhiều ngày. Đỗ Húy rũ mắt, thử dùng nắm lại các ngón tay phải, nắm không được chặt. Nửa ngày sau hắn mới nói: “Cám ơn các ngươi.”

Lư Nhã Giang hừ khẽ, “Không hiếm lạ.” Dứt lời đứng lên rời đi.

Đỗ Húy dùng tay trái giải huyệt đạo kinh mạch cho Đạo Mai và Đỗ Húy, kéo tay áo bên phải xuống che đi miệng vết thương. Đợi mọi người tỉnh dậy cả, mỗi người gặm một hơi chừng mười con cá. Đạo Mai cùng Yến Liễu còn đang ôm cái bụng tròn xoe ăn lấy ăn để, đột nhiên nhắm mắt bật ngửa ngủ mất tiêu. Đỗ Húy cũng cực kỳ buồn ngủ, hắn cho mỗi người ít thuốc tiêu hóa rồi cũng gục luôn.

Bọn họ đã dừng ở trên đảo hết mười ba ngày mới xuyên qua, ăn uống no đủ xong, đến giữa trưa ngày thứ mười bốn. Gió vừa lúc thổi hướng tới đảo tiếp theo, dù đã hơi trễ xong không ai muốn ở lại đảo thêm bảy ngày nữa. Tuy cơ thể chưa hoàn toàn khôi phục, mọi người vẫn đồng ý ra biển ngay.

Trước khi rời bờ, bọn họ lại bắt thêm cá ngừ đỏ, mỗi người hơn mười con, loại bỏ nội tạng ướp muối mỏ bao trong quần áo nhét đầy vào bọc đồ. Như thế, muối mỏ có thể hút khô hơi nước trong thân cá, duy trì thịt cá không bị biến chất trong thời gian dài —— bọn họ sợ bị đói, phải chuẩn bị khẩu phần sung túc mới dám ra biển tiếp. Theo lời Đỗ Húy, loài cá ngừ đỏ này có tên Hào Ngư, một loại cá được nhắc tới trong Sơn Hải Kinh, ăn thịt cá Hào Ngư có thể trị bệnh vảy phấn trắng.

Vội vàng xử lý thịt cá, Yến Liễu là người đầu tiên ôm bè nhảy xuống biển. Lư Nhã Giang liếc nhìn Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong gật đầu, y cũng ôm bè trúc theo sau. Tiếp đó, Đỗ Húy bảo Đạo Mai xuống biển.

Cao Thịnh Phong đến bên Đỗ Húy, ném cho hắn một sợi dây thừng, “Ngươi chỉ có một tay, có cần ta cột ngươi vào tránh bị sóng biển cuốn trôi không?”

Đỗ Húy nói: “Vậy xin cám ơn Cao giáo chủ. Chuyện tay ta bị thương xin các ngươi đừng nói với tiểu đồ nhi của ta, ta sẽ tự giải thích với y, nói là bị thực vật trên đảo cứa đứt.”

Cao Thịnh Phong hờ hững: “Tùy ngươi.” Dứt lời cột ngang thắt lưng Đỗ Húy vào bè trúc, đẩy hắn vào biển, chính mình cũng leo lên bè nhảy vào biển.

———-

Hào Ngư: Hình dáng giống cá ngừ, mỏ đỏ, đuôi đỏi, mọc lông đỏ, nghe nói ăn Hào Ngư có thể trị bệnh vảy phấn trắng.

Hào Ngư – Baidu

Bình luận

Truyện đang đọc