GIÁO CHỦ (MỖI NGÀY THỨC GIẤC THẤY GIÁO CHỦ ĐANG HÓA TRANG)

Ngay lúc này đây, vài bóng đen đã nhào tới tấn công bọn họ. Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang nhanh chóng ứng chiến, Yến Liễu cũng gia nhập (dù rằng hắn chỉ tham gia phần bị đánh). Đỗ Húy vội vàng nhặt cây gậy Cao Thịnh Phong ném xuống đốt lại lần nữa, nào ngờ bị một con Thần Ôn nhào tới.

Đạo Mai bị dọa thiếu chút tè dầm, dưới tình huống cấp bách thọc tay vào bao đồ nằm được cái gì ném ra cái đó, nghĩ muốn đập vỡ Thần Ôn, hét lớn: “Đừng đánh ta, đừng đánh ta! Thả sư phụ ta ra!”

Cao Thịnh Phong nghe thấy hai bên trái phải đồng thời vang lên tiếng phịch rất nhỏ, là tiếng Thần Ôn búng người từ mặt đất lên, tình thế cấp bách, hắn đưa lưng về bên phải, định nhận một đòn này, đao đâm qua bên trái, xử lý trước một con, song ngoài mong đợi, lưng hắn không truyền tới cảm giác đau đớn, đao cũng không đâm trúng vật gì.

Nhuyễn kiếm của Lư Nhã Giang vẽ một vòng, đâm về phía trước, đáng lý phải đâm trúng một con Thần Ôn đang lao tới, thế nhưng nhoáng một cái, Thần Ôn trước mắt đột nhiên biến mất, búng qua một bên khác. Tim y siết lại, thầm nghĩ không xong, lúc này đã không kịp xoay người, nếu Thần Ôn cào móng tới, phía phải của y sẽ bị công kích. Nhưng thời gian trôi qua, không có cái gì tần công tới y.

Yến Liễu nắm kiếm ôm đầu oa oa thảm thiết, đột nhiên cảm thấy công kích trên người mình ngày càng ít, lát sau thì hoàn toàn ngừng hẳn. Hắn lấy hết dũng khí mở mắt, phát hiện tất cả Thần Ôn trước mặt đều biến mất. Tiếp đó khi hắn xoay người, phát hiện đám sơn quái không phải bị giết, bảy tám con lông lá bờm xờm tụ lại một chỗ, quỳ rạp dưới đất tranh cướp thứ gì đó.

Mọi người mờ mịt nhìn nhau.

Lư Nhã Giang bước tới, giơ kiếm định đâm, Cao Thịnh Phong vội nắm tay y, “Khoan đã!” Lư Nhã Giang nhìn hắn, im lặng rút tay về.

Cao Thịnh Phong cẩn thận bước tới trước, đám Thần Ôn cũng không tránh đi, vẫn vây thành một cục, nắm vật gì dưới đất bỏ vào miệng. Hắn chậm rãi nhướn cổ nhìn vào bên trong, sửng sốt mất một lúc —— Đám Thần Ôn đang giành ăn Hào Ngư mà bọn họ bắt được ở đảo trước. Khi đó bọn họ vừa trải qua một khoảng thời gian nhịn đói rất dài nên thấy cá thì bắt rất nhiều. Bọn họ đem Hào Ngư ướp muối, chế biến thành cá khô, mà hai đảo vừa rồi thức ăn nước uống sung túc mới mẻ, bọn họ ăn những thứ đó trước, giữ lại cá khô có thể bảo quản lâu, cho nên đến tận bây giờ vẫn còn rất nhiều cá khô. Mới đầu Đạo Mai sợ hãi tiện tay chụp một con cá khô ném ra ngoài, thế mà lại khiến cho đám sơn quái nóng nảy này ngưng tấn công, có thể nói đánh bậy đánh bạ đánh trúng.

Cao Thịnh Phong nghĩ một chút, từ trong bao lấy ra một miếng cá khô, ném dưới chân mình. Lập tức có hai Thần Ôn từ bên kia nhảy qua, chạy đến dưới chân hắn, nhặt cá khô ăn. Cao Thịnh Phong thử dùng chân đá đá Thân Ôn đang ăn cá, Thần Ôn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không phản kích, cúi đầu tiếp tục nhét cá khô vào miệng.

Mọi người lẳng lặng chờ đợi, Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang chưa từng buông lỏng bàn tay nắm vũ khí, đến khi các sơn quái ăn hết cá khô bị ném ra, lỗ chân lông bọn họ mở hết, duy trì mười phần vạn cảnh giác, đợi chúng phát động tấn công bất cứ lúc nào. Thế nhưng các sơn quái không làm thế. Chúng yên tĩnh quỳ rạp dưới đất, cái tên có khổ người lớn nhất trong đội ngũ ngẩng đầu quét mắt nhìn năm người, chọn lấy người thoạt nhìn trông giống thủ lĩnh nhất —— Lư Nhã Giang —— ngồi xổm dưới chân Lư Nhã Giang, ngửa đầu nịnh hót cười với y.

Lư Nhã Giang sửng sốt, nhíu mày, một cước đá văng nó. Nó lại không giận, bò trở về, thu móng vuốt, cọ cọ đệm thịt ở bàn chân lên chân Lư Nhã Giang, lấy lòng nhìn y.

Cao Thịnh Phong nổi giận: “Vì gì nó đi lấy lòng ngươi? Rõ ràng bản giáo chủ mới là lão đại!”

Đạo Mai yếu ớt nói: “Cá khô là của ta mà…”

Cao Thịnh Phong đi tới đá lên đầu Thần Ôn một cái, Thần Ôn nhìn Lư Nhã Giang, nhìn lại hắn, biểu tình mê hoặc, sau đó nịnh nọt oa oa hai tiếng.

Cao Thịnh Phong lúc này mới nguôi giận, chỉ cây gậy gỗ bị đánh rơi cách đó không xa, “Đi, nhặt cái kia về cho ta!”

Thần Ôn chỉ chớp mắt đã nhảy tới đó, chớp mắt lại nhảy trở về, tay cầm gậy gỗ đưa cho Cao Thịnh Phong. Cao Thịnh Phong nhận gậy nhưng không đốt lên —— hiện tại đã không cần nữa. Hắn móc trong bao ra một ít cá khô ném cho Thần Ôn, Thần Ôn lập tức hớn hở, mừng rỡ lăn lộn dưới chân hắn.

Cao Thịnh Phong xoa cằm cười, “Chậc chậc, xem ra Nguyệt Kiến Thảo đã là vật trong túi.”

Lư Nhã Giang cũng cười: “Chúc mừng giáo chủ.”

Yến Liễu nói: “Sư phụ ngươi thật lợi hại!”

Đạo Mai kháng nghị: “Cá khô là ta lấy ra trước mà…” Nhưng vẫn không ai để ý tới y.

Bọn họ lại lần nữa lên đường, đám Thần Ôn lúc thường hung ác muốn lấy mạng bọn họ nay đều ngoan ngoãn như chó con, xếp hàng chỉnh tề theo sau Lư Nhã Giang. Yến Liễu thấy bọn chúng thú vị, không ngừng lấy thịt cá cho chúng ăn, bị Cao Thịnh Phong mắng: “Ngu xuẩn! Giờ ngươi cho chúng ăn, ăn hết chúng ăn gì? Ăn ngươi à? Ngươi không câu mỏ chúng, chúng há sẽ nghe lời ngươi?”

Yến Liễu nghe hắn nói lời này, vỡ lẽ, vội nói:” Sư phụ ngươi nói có lý, ta nghe ngươi!”

Đi được một đoạn đường lại có Thần Ôn khác tập kích, lần này không đợi bọn Cao Thịnh Phong ra tay, bảy con Thần Ôn đã chắn trước mặt bọn họ gào thét, dọa đám sơn quái tập kích chạy mất mật. Nếu có gan tiếp tục nhào tới, bảy con Thần Ôn sẽ giúp bọn họ đánh đuổi.

Cánh rừng này lớn hơn bọn họ nghĩ rất nhiều, mãi đến tối vẫn chưa ra được bên ngoài, mọi người đều mệt mỏi, trong cơ thể vẫn còn sót lại chút thuốc mê, vì vậy không thể không ngừng lại nghỉ ngơi.

Thần Ôn hung hãn nay đã thành thú cưng của bọn họ, để lấy được ít thịt cá khô trong tay bọn họ, chúng bỏ cả tiết tháo, bỏ cả tôn nghiêm, bỏ luôn giá trị bản thân, xuất hết thủ đoạn để làm bọn bọ vui.

Yến Liễu ném ít cá khô qua, “Qua đấm chân cho ta.”

Một con Thần Ôn ngậm thịt cá, nhảy tới, thu móng vuốt dùng đệm thịt đấm chân cho hắn. Tốc độ đấm rất nhanh, độ mạnh yếu cũng vừa phải, Yến Liễu cảm thấy tê dại sảng khoái lan ra toàn thân, hừ hừ nói: “Ngoan lắm.” Nói xong ném tiếp ít cá khô ra, Thần Ôn nhảy tới há miệng đớp một cái.

Lư Nhã Giang vẩy ít thịt cá ra, nói: “Đi nhặt ít củi về.” Vài bóng đen nhảy ra ngoài, đảo mắt đã trở lại, trên mặt đất xếp chồng một đống nhánh cây.

Cao Thịnh Phong nói: “Đốt lửa!”

Một con Thần Ôn dựng một cây gậy trông đống lá khô xoay xoay, lửa bén lên nhánh cây.

Đỗ Húy lấy một nhúm thảo dược hái được trong rừng, ném chút thịt cá, nhỏ nhẹ: “Giúp ta hái ít thảo dược cùng loại này.”

Thần Ôn chạy đi, không bao lâu mang về một bó thảo dược.

Đạo Mai cũng muốn hối lộ Thần Ôn làm việc cho mình, thế nhưng cá khô của y lúc đó đã quăng hết rồi, hiện tại chẳng còn chút gì trong tay. Y không cam lòng, học Cao Thịnh Phong hét to sai bảo Thần Ôn làm việc. Y đứng thẳng lưng, bày ra khuôn mặt nghiêm tục, hắng giọng một cái, nói với các Thần Ôn: “Lấy cho ta ít nước.”

Không một con Thần Ôn nào để ý tới y.

Đạo Mai cứng người một lúc, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, khóc lóc thảm thiết đến bên Đỗ Húy: “Sư phụ, cho ta mượn ít cá khô đi.”

Đỗ Húy nhét cho y một ít.

Đạo Mai có cá khô trong tay, bơm tinh thần, ném ít thịt cá ra, cầm túi nước ra lệnh: “Đi, lấy nước cho ta!”

Một con Thần Ôn nhảy lên, nhìn nhìn y, nhặt miếng thịt ném vào mồm, sau đó nhận lấy túi nước trong tay y, song nó không chạy đi mà thong thả đẩy đống lông trên người, nâng chim nhỏ của mình, nhắm vào túi nước Đạo Mai mà xùy xùy.

Đạo Mai phát điên nhào tới đoạt lấy túi nước của mình, thịt cá khô trong tay vãi đầy đất, đám sơn quái cướp không còn một miếng. Thần Ôn tè vào túi nước của y làm mặt quỷ, chạy tới bên chân Lư Nhã Giang, nhu thuận lăn một vòng, nịnh nọt kêu chi chi.

Đạo Mai ôm chặt túi nước khai rùm, căm hận quát: “Ta ghét tất cả quái vật trên quần đảo Mỗ Sơn!” Dừng một chút, đấm ngực dậm chân, “Hết! Ta ghét hết!”

Yến Liễu cười lăn quay, “Bọn nó rất đáng yêu mà! Hình Thiên, Thủy Mã, mấy con Thần Ôn này nữa, rất thú vị!”

Đạo Mai dùng túi nước đập hắn tới tấp.

Đám sơn quái này hiển nhiên đã xem Lư Nhã Giang là lão đại, dần dần, tính hẹp hòi của Cao Thịnh Phong lại phác tác. Để chứng thực suy nghĩ của mình, hắn kéo Lư Nhã Giang qua, “Ngươi bảo một con Thần Ôn qua bên trái nhặt một nhánh cây về.”

Lư Nhã Giang ngạc nhiên: “Để làm gì?”

Cao Thịnh Phong khó chịu vặn vẹo thân thể: “Ngươi cứ làm theo là được.”

Vì vậy Lư Nhã Giang ngoan ngoãn làm theo, y kêu một con Thần Ôn tới trước mặt, nói: “Đi nhặt nhánh cây bên kia.”

Dứt lời, Thần Ôn chưa kịp chạy đi, Cao Thịnh Phong lập tức chen ngang: “Không được đi! Nhặt nhánh cây bên đây, không được nhặt bên trái!”

Con Thần Ôn hoang mang lấy móng vuốt gãi đầu, chần chừ một lát, vẫn chạy về hướng Lư Nhã Gian chỉ, ngậm nhánh cây về, lấy lòng xoay quanh Lư Nhã Giang.

Cao Thịnh Phong tức điên: “Ngươi! Ngươi! Ngươi vì sao nghe y không nghe ta!”

Lư Nhã Giang sửng sốt, vỡ lẽ, vừa bực mình vừa buồn cười, im lặng đi qua nhặt nhánh cây Cao Thịnh Phong chỉ, trở về nhét vào lòng bàn tay hắn.

Cao Thịnh Phong vặn vẹo, chu mỏ: “Chúng không nghe lời ta.”

Lư Nhã Giang cào cào lòng bàn tay hắn, nhỏ giọng: “Ta nghe lời ngươi.”

Cao Thịnh Phong xoay xoay tròng mắt, hết giận hơn phân nửa, đắt ý kéo Lư Nhã Giang vào lồng ngưc: “Được rồi, bản giáo chủ mới không so đo với một đám súc sinh.”

Lư Nhã Giang cắn cắn bờ vai hắn, nhỏ giọng: “Không so đo?”

Cao Thịnh Phong tức giận: “Ngươi! Ngươi bị Đạo Mai dạy hư rồi, dám… dám…”

Lư Nhã Giang cắn hắn một ngụm. Hai người đối mặt một lúc, Lư Nhã Giang bại trận trước, bất đắc dĩ nói: “Giáo chủ lòng dạ rộng nhất, giáo chủ cũng không so đo ai, giáo chủ anh minh uy phong, ai dám không nghe lời giáo chủ?”

Cao Thịnh Phong chẳng thể nào lọt tai với cái khẩu khí của y, chưa kịp nói gì, Lư Nhã Giang đã nhào tới ôm đầu hắn hôn chụt một cái, Cao Thịnh Phong lập tức đoạt chủ quyền hôn ngược lại, hôn tới hôn đi quên luôn chuyện vừa rồi. Sau đó nhớ lại, nghĩ tới câu “Ta nghe lời ngươi” của Lư Nhã Giang lại thấy tâm tình vui sướng, không so đo nữa.

Bọn họ đi trong rừng ước chừng hai ngày, trước mắt rốt cuộc dần sáng, cây cối ngày càng thưa thớt, đường bờ biển màu bạc xuất hiện trước mắt.

Đạo Mai là người đầu tiên chảy nước mắt chạy nhào về phía biển rộng: “Ta yêu biển nhất… Á!” Ngã lăn quay.

Thần Ôn không thể rời khỏi khu rừng, líu ríu vừa nhảy vừa kêu, cả đám hai mắt đẫm lệ rưng rưng, kéo ống tay áo không chịu để bọn họ đi.

Yến Liễu thương cảm: “Bọn nó cũng đâu có xấu xa lắm đâu. Bọn nó không nỡ để chúng ta đi.”

Cao Thịnh Phong cười nhạo: “Ngươi bỏ hết đống cá khô trên người ra xem, chúng sẽ nỡ đấy.”

Yến Liễu nói: “Không có đâu! Bọn nó cũng có tình cảm, bọn nó đã theo chúng ta nhiều ngày, một mực che chở chúng ta, còn giúp chúng ta rất nhiều, bọn nó không nỡ rời ra chúng ta…” Vừa dứt lời, Cao Thịnh Phong ném một đống thịt cá ra ngoài, Thần Ôn vừa rồi còn kéo vạt áo Yến Liễu không buông đã oạch một tiếng nhảy mất hút, chổng mông đối mặt hắn.

Cao Thịnh Phong nhìn hắn một cái, lười biếng cười nói: “Đi thôi.”

Yến Liễu lưu luyến nhìn Thần Ôn vừa rồi giữ vạt áo hắn, nói: “Ta phải đi rồi, ngươi sẽ nhớ ta chứ?”

“Bịp!” Thần Ôn không quay đầu lại, chống tay dưới đất cướp đồ ăn, thả rắm tỏ vẻ vui vẻ tiễn hắn.

Yến Liễu lau nước mắt đuổi theo: “Sư phụ chờ ta với!”

Bọn họ cuối cùng đã tới bờ biển một lần nữa. Theo hướng bắc nhìn xa xa có thể thấy một điểm nhỏ màu đen, đó là hòn đảo cuối cùng bọn họ sẽ tới, ở nơi đấy, sẽ có Nguyệt Kiến Thảo có thể cứu Hàn Giang.

Bình luận

Truyện đang đọc