GIÁO CHỦ (MỖI NGÀY THỨC GIẤC THẤY GIÁO CHỦ ĐANG HÓA TRANG)

Lư Nhã Giang nằm trên giường, mê mang nhìn khoảng tối trước mặt. Y vẫn chưa bình tĩnh được, luôn tự nhủ hẳn mình sai rồi, thế nhưng chứng cứ xác thật lại đẩy suy nghĩ về nguyên trạng. Nếu chuyện này không hề dính dáng tới Cao Thịnh Phong có lẽ y đã không hoang mang đến thế. Tuy nói Hàn Sinh, Dương Nhân Hòa và Kim Tiểu Tường là ba người với tính cách cũng như tưởng mạo khác nhau, nhưng nếu do chính Hàn Sinh làm chuyện này, y chắc chắn không thấy khó chịu, đây là chuyện mà Hàn Sinh rất có thể làm ra. Thế nhưng cố tình lại là! Cố tình lại là còn có một Cao Thịnh Phong!

Lư Nhã Giang không thể nào nghĩ được, tại sao Cao Thịnh Phong phải làm vậy. Tim y từ năm mười lăm tuổi đã thuộc về Cao Thịnh Phong, hầu như nói gì nghe nấy, tuyệt không làm trái. Cao Thịnh Phong muốn y lên núi đao xuống biển lửa cũng chỉ cần một câu, cần gì phải giả trang thành người khác nấp bên cạnh y? Muốn đùa giỡn y sao?

Bất kể Hàn Sinh hay Kim Tiểu Tường cùng Dương Nhân Hòa, Lư Nhã Giang chưa từng khách khí, hoặc đánh đấm hoặc mắng chửi. Vừa nghĩ tới đối phương có thể do Cao Thịnh Phong hóa trang, Lư Nhã Giang lập tức chột dạ. Y quất roi Cao Thịnh Phong lăn lộn dưới đất? Cao Thịnh Phong ôm đùi y nước mắt nước mũi xin tha thứ? Cao Thịnh Phong vờ đau làm nũng muốn y ôm?

Lư Nhã Giang đau khổ kêu rên, giật chăn che đầu. Cha mẹ ơi! Thế giới này thật kinh khủng!

Nghĩ thông mọi chuyện, Lư Nhã Giang lại không thấy tức giận khi bị lừa gạt. Không phải không đáng giận mà là thật sự có một thứ tâm tình mãnh liệt hơn cả tức giận, khiến y giận không nổi, đó chính là kinh hoàng và khiếp sợ. Cao Thịnh Phong đó, ma giáo giáo chủ cao cao tại thượng xem mạng người như cỏ rác đố! Hắn là một hiệp khách chính đạo thích chơi xấu! Hắn là một thư sinh thích xem dâm thư! Hắn là một nhóc con suốt ngày khóc nhè?

Lư Nhã Giang quấn chăn lăn lộn, bất ngờ bật dậy, “Không được! Ta phải hỏi cho rõ ràng!” Một chân bước xuống giường, do dự chốc lát, rụt về, tiếp tục quấn chăn lăn lộn. Y không dám đi hỏi, nếu là thật, Cao Thịnh Phong sẽ xuống đài thế nào? Đấy là Kim Tiểu Tường chuyên khóc lóc ỉ ôi đó! Mình phải xuống đài thế nào? Quỳ xuống hô giáo chủ thánh an hay một cước đạp văng hắn? Phải làm thế nào để có thể bình yên qua chuyện đây?

Lư Nhã Giang lăn hơn nửa canh giờ cũng mệt rồi, lúc này mới tỉnh táo hơn chút. Ngày hôm nay y hẳn phải là người mệt mỏi nhất, đầu tiên trúng thuốc mê, sau đó bị Kim Tiểu Tường đòi hỏi rất nhiều lần, xương xẩu toàn thân muốn đứt lìa, nhưng y không hề thấy buồn ngủ chút nào. Y bắt đầu tò mò bộ dáng thật sự của Cao Thịnh Phong cũng như tự hỏi mục đích hắn làm vậy.

Lư Nhã Giang là một người suy nghĩ đơn giản, y có vặn nát đầu cũng không thể nào hiểu nổi chân ý của giáo chủ đại nhân. Nhưng ít nhất, nếu những người này thật sự là Cao Thịnh Phong, vậy có thể nói lên Cao Thịnh Phong rất quan tâm y —— không, phải nói là cực kỳ quan tâm. Điều này khiến Lư Nhã Giang có chút vui sướng ngọt ngào. Hơn nữa nếu vậy, Hàn Sính và Dương Nhân Hòa đều không chết, y cũng chưa từng phân tâm, chưa từng làm chuyện có lỗi với Cao Thịnh Phong, đây là điều khiến y thở phào nhẹ nhõm.

Còn về dung mạo thật sự của Cao Thịnh Phong —— y từng nắn mặt Hàn Sinh, mặt Hàn Sính là thật, y từng nắn mặt thế thân Cao Thịnh Phong tìm đến, mặt đó cũng là thật. Chuyện này rất quái lạ, rất có thể khuôn mặt bình thường y thấy cũng không phải mặt thật của giáo chủ, giáo chủ sau khi xuống núi tìm một người có dung mạo tương tự đến thay thế rồi. Nói cách khác, mặt giáo chủ ít nhiều sẽ giống Hàn Sính, bằng không trình độ dịch dung của hắn quá cao siêu, có thể khiến vật dịch dung vẫn dính với da thịt dù bị động chạm mạnh.

Lư Nhã Giang suy nghĩ cả đêm không ngủ mãi đến gần sáng mới lơ mơ mất ý thức. Lúc y tỉnh lại lần nữa đã thấy Kim Tiểu Tường ngồi bên giường, nghiêm túc lo lắng nhìn y, một tay đặt trên trán y, “Ngươi bệnh rồi.”

Kim Tiểu Tường tưởng đây là tác dụng phụ của thuốc, hối hận không thôi, mình không nên vì vui sướng nhất thời mà hại Lư Nhã Giang ngã bệnh. Hắn đương nhiên không ngờ tới Lư Nhã Giang do mệt mỏi quá mức lại thêm bị kích thích cả đêm không ngủ mới bệnh.

Kim Tiểu Tường nói: “Yến Liễu đi mời đại phu rồi, ngươi ngủ tiếp một lát, mấy ngày nữa chúng ta lên đường cũng không sao.” Hắn đứng dậy định đi, Lư Nhã Giang đột nhiên túm tay hắn. Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang rũ mắt không nhìn hắn, nhưng tay vẫn không buông.

Thế là Kim Tiểu Tường ngồi lại bên giường, nghĩ nghĩ, khom lưng ôm Lư Nhã Giang, “Ca ca, ngươi phải nghĩ ngơi mau khỏe, ngươi bệnh, ta đau lòng lắm.”

Lư Nhã Giang ừ một tiếng.

Kim Tiểu Tường cực kỳ kinh ngạc! Lư Nhã Giang hòa nhã thế này làm hắn thực sợ hãi, hắn ngóc dậy mở to hai mắt nghi hoặc dò xét Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang vẫn không nhìn hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Kim Tiểu Tường nghĩ một lúc, dè dặt hỏi: “Ca ca, chuyện hôm qua…”

Lư Nhã Giang mở mắt, “Ngươi tính thế nào?”

Kim Tiểu Tường xấu hổ rũ mí mắt, “Tuy là ca ca ép buộc ta, nhưng ta cũng nguyện ý. Ca ca sẽ chịu trách nhiệm với ta chứ?”

Lư Nhã Giang dòm bộ dáng này, đáy lòng hỗn lộn. Trước kia Kim Tiểu Tường làm nũng với y, có khi y thấy phiền, có khi hận sao mình lại có một tên thằng em vô dụng như vậy, thế mà lúc này đây, y lại nảy lên một cảm xúc sung sướng không thể hiểu quyện với cảm giác ớn lạnh, mỗi một cọng lông trên người dựng thẳng đứng. Cao Thịnh Phong xấu hổ làm nũng với y? Đòi y phụ trách?

Lư Nhã Giang ợm ờ trong cuống họng.

Kim Tiểu Tường trợn mắt, “Thế tức là… ngươi đồng ý?”

Lư Nhã Giang không cách nào chịu thêm kích thích nữa, nhắm mắt: “Ngươi để ta yên tĩnh một chút.”

Kim Tiểu Tường cũng sợ mất hồn, ngoan ngoãn im lặng. Phản ứng của Lư Nhã Giang quá mức kỳ lạ, lẽ nào… y thích loại hình răng sữa?! (là con nít đó)

Lư Nhã Giang đột nhiên đưa tay kéo Kim Tiểu Tường, Kim Tiểu Tường tưởng y có lời muốn nói, cúi người sáp lỗ tai tới. Nào ngờ Lư Nhã Giang ôm ngang thắt lưng hắn, bàn tay từ từ xoa khắp lưng. Đã từng có rất nhiều đêm, y thành kính như thế mà sờ trộm lưng Cao Thịnh Phong, hy vọng hắn tỉnh dậy đồng thời sợ hãi hắn tỉnh dậy. Đúng vậy, không sai được, người này chính là Cao Thịnh Phong, bất kể bọn họ có khác nhau cỡ nào.

Tròng mắt Kim Tiểu Tường muốn rớt ra luôn rồi.

Lư Nhã Giang đột nhiên thu tay, xoay người đưa lưng về hắn.Y không biết phải đối mặt thế nào, đành chọn trốn tránh.

Lúc này ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, Yến Liễu đưa đại phu trở lại.

Lư Nhã Giang chỉ do mệt mỏi quá độ nên phát sốt, y là người tập võ, thể cốt vốn cường tráng hơn người bình thường, đại phu bắt mạch kê toa, Lư Nhã Giang chỉ uống một liều, ngủ nửa ngày, đến tối đã hoàn toàn khỏe hẳn.

Tỉnh dậy, y rửa mặt qua loa, đến bên cửa sổ thông gió lại thấy Kim Tiểu Tường cùng Yến Liễu sóng vai ngồi dưới lầu, đang nói chuyện. Kim Tiểu Tường không biết nói gì, Yếu Liễu đột nhiên ôm cánh tay hắn, làm nũng lắc lắc. Kim Tiểu Tường muốn rút tay ra nhưng Yến Liễu không chịu, víu cả người lên người hắn, hai tay mở lớn, ôm lấy hắn.

“Rốp!” Lư Nhã Giang niết gãy khung cửa sổ, đóng sầm cánh trở về phòng, sợ Kim Tiểu Tường phát hiện.

Ngay lúc này đây, Lư Nhã Giang rốt cuộc nổi giận. Y luôn nhiệt tình với Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong với y lại thế nào đây? Vì sao một lần lại một lần lừa gạt y? Hàn Sinh, Dương Nhân Hòa, Kim Tiểu Tường xuất hiện chẳng lẽ vì khảo nghiệm lòng trung thành của mình với hắn? Hắn còn tìm rất nhiều thiếu niên xinh đẹp dưới chân núi, có những cử chỉ thân mật cùng họ trước mặt mình, là muốn chọc giận mình?

Hắn đang đùa giỡn mình sao? Nhìn mình vì các thân phận khác nhau của hắn mà tức giận, mà đau buồn, mà khổ sở… Hóa ra vui buồn giận hờn bấy lâu nay của mình trong mắt hắn chỉ là trò cười!

Lư Nhã Giang giận run người, ngã ngồi xuống giường, giật chăn che kín mặt. Cao Thịnh Phong tại sao phải trêu đùa y? Mỗi tiếng yêu thích của mỗi thân phận, hóa ra chỉ vì muốn khoét tim y… Y cũng có trái tim, y cũng biết đau thương!

Lư Nhã Giang trở lại bên cửa sổ, hé một góc, nhìn xuống dưới.

Kim Tiểu Tường vẫn cùng Yến Liễu ngồi dưới lầu, Yếu Liễu vui vẻ nói gì đó, Kim Tiểu Tường một tay chống má, tay kia cầm cọng cỏ đuôi chó, cúi đầu chọc kiến.

Lư Nhã Giang nghĩ, Yến Liễu hẳn đã biết được thân phận Kim Tiểu Tường nên mới đồng ý giúp hắn diễn trò gạt mình. Nếu chỉ mỗi Cao Thịnh Phong trêu y thì thôi, đằng này những người khác đều biết mình mình bị lừa làm y thấy không thể chịu được. Yến Liễu đối với Cao Thịnh Phong mà nói, là thế nào? Bọn họ thân mật thế, lẽ nào…

Lúc này, dưới lầu, Kim Tiểu Tường sắp bị Yếu Liễu làm phiền chết rồi. Nếu không phải Yến Liễu trời sinh có cảm giác phương hướng hơn người, rất hữu dụng trong việc tìm Nguyệt Kiến Thảo, có lẽ hắn đã không nhịn được mà cắt lưỡi Yến Liễu.

Yếu Liễu nói: “Ngươi dạy ta ít võ công thượng thừa đi, cầu xin ngươi đấy. Ta cũng muốn lợi hại như ngươi vậy, một địch trăm địch ngàn. Ngươi là giáo chủ Thiên Ninh Giáo đúng ko? Trên giang hồ ngươi nổi danh lắm, nếu ta được một nửa như ngươi, ta đã thỏa mãn rồi.”

Kim Tiểu Tường lạnh lùng: “Ngươi van xin thì ta sẽ dạy? Ngươi muốn vào Thiên Ninh Giáo ta?”

Yếu Liễu nói: “Được, ta gia nhập Thiên Ninh Giáo các ngươi!”

Kim Tiểu Tưởng sửng sốt, bực bội nói: “Ngươi thích gia nhập thì gia nhập hả, ngươi là giáo chủ giáo ta? Ta nói cho ngươi biết, gia nhập Thiên Ninh Giao ta phải trải qua các khảo nghiệm tầng tầng lớp lớp.”

Yếu Liễu vội hỏi: “Khảo nghiệm gì?”

Kim Tiểu Tường nói: “Đầu tiên ngâm mình trong thép nóng chảy bốn chín ngày rồi chôn vùi trong cát tám mươi mốt ngày, nếu có thể sống sót, ta sẽ cho ngươi gia nhập Thiên Ninh Giáo.” Lời này đương nhiên xạo rồi, giáo đồ Thiên Ninh Giáo cơ bản đều là những đứa trẻ không cha không mẹ được các trưởng lão nhặt về nuôi dưỡng từ nhỏ, thế mới có thể đảm bảo lòng trung thành.

Yến Liễu mím môi, “Ngươi nói dối, sao mà sống nổi chứ.”

Kim Tiểu Tường lạnh lùng đáp: “Ta quyết hay ngươi quyết?”

Yến Liễu xì hơi: “Cầu xin ngươi, Tiểu Tường tốt bụng, ngươi thu ta đi, ta nhận ngươi làm sư phụ.”

Kim Tiểu Tường nói: “Cút! Nói thêm một chữ ta sẽ không dẫn ngươi đi tìm Nguyệt Kiến Thảo.”

Yến Liễu lầm bầm: “Các ngươi còn cần ta tìm phương hướng, dám bỏ lại ta hả.”

Kim Tiểu Tường cho tới bây giờ chưa từng gặp qua tên nào mặt dày như vậy, quả thật có thể so sánh với chính mình, giận quá mà, bật dậy, không muốn nghe hắn lảm nhảm nữa, phủi mông định đi. Yến Liễu vội vàng đuổi theo, Kim Tiểu Tường đột nhiên xoay người, ra tay như chớp điểm huyệt hắn, không kiên nhẫn nói: “Ngươi hỏi một vấn đề, ta chặt một ngón tay. Chặt hết chín ngón, ta chặt tiếp ngón chân, sau đó sẽ tới cọng chim của ngươi! Dù gì chỉ cần chừa cho ngươi một đầu ngón tay để chi đường cho bọn ta là được.” Dứt lời phất tay áo bỏ đi, để lại mình Yến Liễu không thể động đậy đón gió đêm giữa sân.

Sáng hôm sau, Lư Nhã Giang khỏi bệnh, Yến Liễu hứng gió cả đêm ngã bệnh. Nhưng bọn họ không tiếp tục nghỉ ngơi nữa mà lên đường ngay, Lư Nhã Giang đề xuất ý kiến, Kim Tiểu Tường tán thành, Yến Liễu không dám phản dối.

Bọn họ mua hai con ngựa, Lư Nhã Giang cưỡi một, Kim Tiểu Tường đỡ Yến Liễu lên một con khác, đang định leo lên, Lư Nhã Giang phía trước đột nhiên lên tiếng: “Ngươi muốn cưỡi cùng ta không?”

Kim Tiểu Tường một chân đang giậm bàn đạp, ngẩn người. Lư Nhã Giang đưa lưng về hắn, hắn không thấy được vẻ mặt Lư Nhã Giang lúc này. Nhưng Yến Liễu đứng cả đêm trong sân, toàn thân đã tê liệt, lại còn phát sốt, ngồi không nổi nữa chứ nói gì đến cưỡi ngựa một mình.

Kim Tiểu Tường do dự một chút, lí nhí: “Nhưng mà Liễu ca ca đang bệnh.” Chữ cuối cùng chưa thành tiếng Lư Nhã Giang đã đạp bụng ngựa, xông thẳng ra ngoài. Kim Tiểu Tường khó hiểu, đành vội vàng leo lên ngồi sau Yến Liễu, giục ngựa đuổi theo.

.

Bình luận

Truyện đang đọc