GIÓ NAM HIỂU Ý EM

Lúc Diệp Tiểu Ý tỉnh lại thì đã ở trong phòng ngủ của căn biệt thự.

Người hầu bưng bát cháo bí đỏ đi vào, đau lòng nói: “Diệp tiểu thư, cô tỉnh rồi sao? Ăn chút cháo đi.”

“Tại sao tôi lại ở chỗ này?”

Cô nhớ cô bị Ôn Nam ức hiếp ở tầng thượng khách sạn, tại sao bây giờ lại ở nhà rồi?”

Hình như cuối cùng cô hôn mê bất tỉnh, không còn nhớ gì nữa.

Người hầu nói: “Là tiên sinh đưa cô về.”

“ồ…” Diệp Tiểu Ý nghẹn ngào.

Ngày hôm qua là ngày kỉ niệm đính hôn của bọn họ, Ôn Nam cố ý chọn ngày này để làm ngày chúc mừng, khiến cô xuất hiện tại tiệc rượu rồi làm nhục cô, trả thù cô đã từng phản bội hắn.

Diệp Tiểu Ý bưng lấy bát cháo, nước mắt chan cơm.

Một tuần sau đó, Diệp Tiểu Ý đều không gặp được Ôn Nam.

Hắn bận xuất hiện trong các kênh tin tức ti vi.

Có lúc nửa đêm không ngủ được, Diệp Tiểu Ý liền tỉnh dậy xem tin tức, nhìn Ôn Nam anh tuấn đẹp trai trong màn ảnh mà rơi nước mắt.

Nhiều lần nửa đêm người

giúp việc phát hiện Diệp Tiểu Ý một mình ngổi ở phòng khách khóc, nhưng không biết nên an ủi như thế nào, liền giả bộ coi như không thấy gì.

Diệp Tiểu Ý suy tư hơn một tuần, vào ngày giỗ của bác Ôn, cô quyết định cùng nói chuyện cùng Ôn Nam, xin lỗi nhưng gì nhà họ Diệp đã từng làm với nhà họ Ôn, bọn họ bây giờ có con rồi, vì đứa bé, cô không muốn bọn họ lại cãi nhau.

Tối nay, Diệp Tiểu Ý quyết định xuống bếp làm một bàn đồ ăn, gọi điện thoại cho Ôn Nam cầu xin hắn về nhà ăn cơm.

Ôn Nam liền thoải mái đáp ứng.

Nhưng Diệp Tiểu Ý đợi mãi đến mười hai giờ, Ôn Nam mới trở về trong trạng thái say khướt, dáng đi lảo đảo.

Diệp Tiểu Ý đỡ hắn vào nhà liền bị hắn ấn vào tường, bóp cổ. Con mắt Ôn Nam dữ tợn: “Cô biết hôm nay là ngày gì không?”

“Khụ khụ, là ngày giỗ của bác Ôn…”

“Vậy cô biết cha tôi chết như thế nào không?” Ánh mắt Ôn Nam lạnh lẽo, chất chứa đầy sự thù hận.

“Không biết…”

“Vậy để tôi nói cho cô biết, cha tôi dùng bàn chải đánh răng mài nhọn để tự sát!” Ôn Nam giận dữ.

Ban ngày, Ôn Nam tự nhốt mình trong phòng làm việc cả ngày, không ngừng uống rượu, uống đến say khướt. Tuy uống say rồi nhưng hắn vẫn không thể quên được hình ảnh cảnh sát kéo thi thể cha mình từ trong nhà bảo quản xác ra.

“Ôn Nam, xin lỗi…xin lỗi…”

“Xin lỗi là xong sao? Xin lỗi có thể đền mạng cho cha tôi được không?”

“Khụ khụ…Ôn Nam, tôi…tôi sắp không thể thở nổi rồi, cầu xin anh bỏ tôi ra!” Diệp Tiểu Ý cầu xin.

Ôn Nam cười lạnh, hung hăng nói: “Vậy cô chết đi! Các người chết hết đi!”

Nói rồi, Ôn Nam tăng thêm lực cánh tay.

Diệp Tiểu Ý nghĩ rằng mình sắp bị bóp chết rồi.

“Nam…xin lỗi…”

Lúc cô sắp nghẹt thở, Ôn Nam liền buông tay ra, ánh mắt đẫm lệ nhìn Diệp Tiểu Ý, tay phải run rẩy đưa ra, định sờ lên khuôn mặt của cô.

Nhưng khi Ôn Nam sắp chạm vào da cô, hắn liền đấm tay vào tường, kéo cửa rời đi.

Người cửa sổ, sấm vang chớp giật.

Diệp Tiểu Ý trong bóng đêm ôm lấy đôi chân, co người lại. Nước mắt như hạt trân châu không ngừng rơi xuống.

“Ôn Nam, xin lỗi…xin lỗi…”

“Em phải làm sao mới có thể khiến ánh quên mất khổ đau?”



Hai giờ sáng, Ôn Nam khó khăn lắm mới lái được xe đến căn biệt thự ở lưng chừng núi.

Lúc Ôn Nam đẩy cửa ra, đột nhiên nhìn thấy mẹ Ôn đang ngồi trên xe lăn, trừng mắt lên nhìn hắn. Ánh mắt trống rỗng, âm u và đầy chết chóc.

Ôn Nam mệt mỏi nói: “Mẹ,tai sao mẹ còn chưa ngủ?”

Ôn Nam tiến lên trước đinh muốn đẩy mẹ vào trong, đột nhiên mẹ Ôn tát vào mặt hắn: “Con đã quên hôm nay là ngày gỉ rồi sao?!”

Bình luận

Truyện đang đọc