GIÓ NAM HIỂU Ý EM

Anh yêu em bao nhiêu năm nay, tại sao em chưa từng để ý tới anh?

Anh không ngần ngại vì em mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng, moi tim moi phổi ra cho em. Em lại cam tâm tình nguyện để cho Ôn Nam ngược đãi?

Anh lần lượt cho em cơ hội đi cùng anh, nhưng em đã đối xử với anh như thế nào?

Nếu không có được em, anh chỉ còn cách hủy hoại em mà thôi.

Lúc hắn đưa Diệp Tiểu Ý đến bệnh viện, Diệp Tiểu Ý đã tỉnh lại rồi. Cuối cùng hắn cho cô một cơ hội, hỏi Diệp Tiểu Ý có muốn đi cùng hắn không.

Nhưng Diệp Tiểu Ý đáp: “Quý đại ca, em không thể làm được,...Kể cả anh ấy không yêu em, em cũng không thể rời xa anh ấy được. Người em yêu là Ôn Nam, cả đời này em sẽ không yêu một ai khác nữa...”

Là câu nói “Cả đời này em sẽ không yêu một ai khác nữa” đã khiến Quý Bạc Như lạnh lùng xuống tay.

...

Khi Diệp Tiểu Ý tỉnh lại đã là một ngày sau.

Nhưng Ôn Nam phát hiện Diệp Tiểu Ý có chút gì đó không đúng!

Trước đây cô hoạt bát linh động đến thế, bỗng nhiên trở lên u ám như một cái xác không hồn!

Ôn Nam ôm lấy cô, lắc nhẹ bờ vai cô, giọng nghẹn ngào nói: “Tiểu Ý, em nói với anh dù chỉ vài cậu thôi. Cầu xin em, nói với anh một câu thôi có được không?!”

Diệp Tiểu Ý không mảy may rung động.

Trái tim cô đã chết theo cùng đứa bé rồi.

Bất luận Ôn Nam có nói như thế nào với cô, cô cũng không để ý tới. Cô giống như một con rối, đôi mắt trống rỗng, tình cảm lạnh nhạt thờ ơ.

Cô không ăn uống, khồn ngủ nghỉ, trông cô thật giống một con búp bê đáng thương.

Ôn Nam thật không còn cách nào, hắn đã dùng mọi biện pháp rồi, ép ăn, giận dữ, cầu xin,.. đều không có kết quả.

Ôn Nam cuống quít lên, nếu cứ tiếp tục như vậy cô sẽ không trụ được mất.

Ôn Nam múc canh gà, mạnh mẽ ép cô ăn. Nhưng cô cắn chặt răng, nhất định không uống!

“Diệp Tiểu Ý! Rốt cục em muốn thế nào?” Ôn Nam nắm lấy cằm cô hét lên.

“Ha ha...” Diệp Tiểu Ý đẩy hắn ra, lau khô miệng. Sau ba ngày cuối cùng cô cũng mở miệng nói câu đầu tiên: “Ôn Nam, anh tha cho tôi đi.”

Ôn Nam ánh mắt kinh ngạc nhìn cô: “Em vừa nói cái gì?”

“Tôi nói là làm ơn tha cho tôi đi. Tôi không yêu anh nữa, được chưa? Cầu xin anh tha cho tôi.” Diệp Tiểu Ý ánh mắt trống rỗng nhìn Ôn Nam: “Yêu anh là điều tôi hối nhận nhất trên cuộc đời này. Bây giờ tôi nhận ra mình sai rồi, tôi sửa đổi có được không?”

“Diệp Tiểu Ý, em nói linh tinh gì vậy?”

“Thả tôi ra đi...thừa dịp tôi chưa chết...tôi muốn rời xa anh.” Trái tim Diệp Tiểu Ý vỡ vụn.

“Diệp Tiểu Ý! Em nằm mơ sao! Anh đã nói rồi, em là người phụ nữ của anh cả đời này! Anh không cho em đi!” Ôn Nam gào hét.

Hắn ghét nhất việc Tiểu Ý động không động liền nói rời xa hắn!

Sau khi hét lên, Ôn Nam lại hối hận, hắn không nên...

Hắn nghĩ thầm, chắc cô giận vì việc hắn và Quý Tư Lâm kết hôn!

Hắn liền quỳ xuống dưới chân Diệp Tiểu Ý, nắm lấy đôi tay cô, ánh mắt đưa tình nhìn Diệp Tiểu Ý: “Tiểu Ý, em đang giận chuyện anh là Quý Tư Lâm kết hôn đúng không? Đó chẳng qua là kế tạm thời thôi. Em nghe anh nói, ngày mai anh và cô ấy lập tức ly hôn!”

“Ha ha...” Diệp Tiểu Ý cười lạnh: “Ôn Nam, đến bây giờ rồi anh vẫn còn muốn gạt tôi sao? Vô vị.”

“Tiểu Ý, anh không lừa em. Kết hôn cùng Quý Tư Lâm là do mẹ anh ép. Mẹ anh định hại em, Tiểu Ý, em bị mẹ anh bắt cóc, anh không có cách nào khác...”

A?

“Cho nên toi cần cảm ơn anh sao Ôn Nam?” Diệp Tiểu Ý trào phúng nói: “Được, coi như việc kết hôn là do mẹ anh ép buộc, thế còn đứa bé thì sao? Cũng là mẹ anh ép buộc sao?”

“Tiểu Ý, đứa bé...chúng ta sau này còn có thể sinh đứa khác!”

Bình luận

Truyện đang đọc