GIÓ NAM HIỂU Ý EM

Sau khi chia tay ở bệnh viện, ba ngày sau Diệp Tiểu Ý đều không gặp Ôn Nam.

Cô nhìn điện thoại hết lần này đến lần khác, đều không có tin tức của Ôn Nam, cô còn cho rằng điện thoại của mình bị hỏng, ngây ngô gọi đện thoại đến máy bàn trong biệt thự.

Bảo mẫu nghe thấy máy bàn reo, vội vã chạy từ phòng bếp ra nhận điện thoại, Diệp Tiểu Ý lúng túng nói, “Không cần, vừa rồi... là tôi gọi đó.”

“Diệp tiểu thư, cô không có việc gì thì gọi điện thoại ở nhà làm gì chứ?” Bảo mẫu thấy khó hiểu, liền hỏi.

Diệp Tiểu Ý ngượng ngùng cười, “Tôi thử gọi xem điện thoại của tôi có hỏng hay không thôi.”

Đúng là không có hỏng nha.

Diệp Tiểu Ý ăn không ngon, ngủ cũng không yên, lấy hết dũng khí thay đồ đi đến cao ốc Ôn thị.

Lễ tân nhận ra cô nhưng không cho cô lên trên, cô liền ngồi chờ ở đại sảnh.

Điều hòa mở thật là lạnh.

Diệp Tiểu Ý ra ngoài vội nên không mang theo áo khoác, lúc này chỉ đành ôm hai tay sưởi ấm, lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay.

Khi trợ lý của Ôn Nam từ bên ngoài trở về, đã là năm giờ chiều.

Trợ lý vừa đi vừa nói, “Ôn tổng, tháng sau Celin trở về, vé máy bay đã đặt rồi, đến lúc đó ngài muốn đi đón không?”

Ôn Nam nhướng mày, “Từ khi nào vậy?”

“Sáng nay vừa nhận được email.” Trợ lý nói.

Ôn Nam trầm ngâm, “Tôi biết rồi.”

Lúc quay đầu lại, Ôn Nam nhìn thấy Diệp Tiểu Ý đang ngủ trên ghế salon, mơ hồ vuốt cánh tay, có vẻ rất lạnh.

Ôn Nam dừng bước, “Sao cô ấy lại ở đây?”

“Ai?” Trợ lý nhìn theo ánh mắt của Ôn Nam, mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn.

“Ôn tổng, tôi đi xử lý ngay.”

Trợ lý vội vã chạy đến chỗ lễ tân hỏi, sau đó quay lại nói, “Ôn tổng, Diệp tiểu thư đã ở đây ba giờ đồng hồ rồi.”

“Lễ tân không nói cho cô ấy biết tôi không ở đây sao?”

“Không ạ... Chỉ nói không cho Diệp tiểu thư lên lầu.”

Sắc mặt Ôn Nam trầm xuống, “Cô biết xử lý thế nào rồi chứ.”

Trợ lý phẫn nộ, trả lời, “Vâng.”

Cuối cùng, Ôn Nam đi về phía Diệp Tiểu Ý.

Tiếng giày da ‘cộp cộp’ khiến Diệp Tiểu Ý tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy một đôi chân thon dài và giày da sáng loáng.

Diệp Tiểu Ý nhìn lên, ngạc nhiên gọi hắn, “Ôn Nam…”

“Đầu óc cô có vấn đề à?” Ôn Nam tức giận nói.

“Ừ?” Diệp Tiểu Ý ngơ ngác đứng dậy, vừa định nói thì thấy mũi ngưa ngứa, hắt hơi một cái, “hắt xì…”

Ôn Nam nhíu mày, cởi áo khoác ném cho cô, “Ngu ngốc!”

Diệp Tiểu Ý còn chưa kịp phản ứng, Ôn Nam đã xoay người bước vào thang máy, Diệp Tiểu Ý cầm áo đuổi theo.

Vào thang máy, Ôn Nam thấy cô vẫn chưa mặc áo khoác, liếc mắt nhìn, “Không muốn mặc thì vứt đi!”

Diệp Tiểu Ý mau mặc áo vào.

Trên áo còn lưu lại nhiệt độ của cơ thể hắn, thật ấm áp.

Diệp Tiểu Ý lẽo đẽo theo sau Ôn Nam, hắn thật cao, lưng thẳng tắp, giống hệt một cây tùng che trời, to lớn hung vĩ.

Sau khi vào phòng làm việc, Ôn Nam nới lỏng cà vạt ra, không nhịn được hỏi cô, “Tìm tôi có việc gì?”

Diệp Tiểu Ý ấp úng, “Thực ra... Không có chuyện gì hết?”

“Cô nghĩ tôi rỗi rãnh lắm sao?” Ý của Ôn Nam Ngụ là cô còn lãng phí thời gian của tôi?

Diệp Tiểu Ý lập tức hiểu ra, do dự bước lên trước, kéo tay áo Ôn Nam, lay nhẹ, rồi nói, “Ôn Nam, em và Quý tiên sinh thực sự không có gì... Anh đừng hiểu lầm, đừng tức giận có được không?”

Ôn Nam vốn không hề tức giận… là ghen đó.

Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại ghen, rõ ràng hắn đã không còn yêu người phụ nữ này từ lâu rồi.

Nhưng trong chớp mắt, hắn lại bị động tác nhỏ theo thói quen của cô làm cho mềm lòng…

Bình luận

Truyện đang đọc