HÀ TÌ


"Thẩm Ngọc Hà, là do ngươi?"
Thẩm Ngọc Hà biết Lâu Vũ hiểu lầm người trói hắn là bản thân nhưng y cũng lười giải thích, chỉ cười tủm tỉm, nhẹ nhàng bước đến trước mặt người thanh niên sau đó dùng đầu quạt vỗ lên gò má của hắn.
"Nghe danh Lâu công tử tâm tư trong sáng tựa ngọc đã lâu lại không ngờ có ngày bắt gặp ngài vào thanh lâu tìm vui."
"Còn không phải nhờ ơn ngươi." Lâu Vũ tức giận mà gằn từng chữ một.

"Trước đây ta còn chút thương cảm với ngươi không ngờ rằng Thẩm Ngọc Hà ngươi lại là người như vậy."
Hình ảnh thiếu niên hồng mắt đứng dưới tán cây.

Hình ảnh y xấu hổ vì được thái phó khen ngợi.

Tất cả đều hiện ra trước mắt hắn nhưng rồi lại bị xé rách bởi gương mặt đầy ý xấu lúc này.

Lâu Vũ chợt cảm thấy chua xót, cũng cảm thấy vô cùng thất vọng.
"Ta là người thế nào cả kinh thành chẳng phải đã nói rõ rồi sao." Nhìn vẻ mặt tức giận mà chẳng thể làm gì của Lâu Vũ, Thẩm Ngọc Hà sung sướng mà cười thành tiếng.

"Ngẫm lại đám nữ nhân toàn mùi phấn son dưới kia làm sao xứng hầu hạ nhi tử của Lâu thừa tướng.

Vậy nên đích thân ta đã chọn lựa cho ngài một ôn hương nhuyễn ngọc."
Dứt lời, y liền vươn tay đẩy thiếu nữ bên cạnh mình vào lòng của Lâu Vũ.

Nàng bị xô ngã bất ngờ cũng không tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn vòng tay ôm lấy cổ của người thanh niên bị trói trên giường.
"Thẩm Ngọc Hà!"
"Hồ Yêu, ngươi nói ngươi là hoa khôi ở đây.

Còn không mau phục vụ Lâu công tử..."
Thiếu niên cố kéo dài âm điệu của mình, mắt hồ ly tràn đầy vui vẻ mà nhìn người thanh niên đã bị chọc tức đến đỏ hai mắt.

Bờ môi đỏ của thiếu niên khẽ đóng mở hợp thành những âm cuối vô cùng chói tai:
"Dục tiên dục tử."
Nói xong, Thẩm Ngọc Hà liền buông rèm xuống sau đó tùy tiện ngồi xuống ghế gỗ, rõ ràng là muốn ở đây xem trò vui.
"Công tử, đắc tội."
Hồ Yêu cong cong mắt, bắt đầu mở xiêm y của Lâu Vũ ra.

Nói trưởng tử của thừa tướng là ngọc cũng không hẳn chỉ nói về phong thái hay phẩm cách mà còn vì nhiệt độ cơ thể của hắn thấp hơn người thường một chút.


Như lúc này đây, dù uống phải thuốc trợ hứng của Chi Mai lâu, bên trong cơ thể sớm nóng phừng phừng nhưng làn da cả của Lâu Vũ vẫn mát mẻ khiến Hồ Yêu thích không buông.
"Cô nương nếu cô bị ép buộc thì ta có thể..."
"Không phải ép buộc nha~ Ta tự nguyện làm mọi việc vì Thẩm công tử sao có thể gọi là ép buộc được." Hồ Yêu cười hì hì, ánh mắt hàm xuân như có như không nhìn về phía người ngoài rèm.
"Ta biết công tử đang khó chịu.

Chẳng lẽ công tử không muốn giải tỏa sao?"
Nàng khẽ cười, ngón tay nhanh chóng lướt qua yết hầu người thanh niên một đường di chuyển đến lồng ngực của hắn.

Bởi vì công việc, móng tay Hồ Yêu được chăm sóc rất cẩn thận, không cái nào quá ngắn cũng không cái nào quá dài, phần đầu còn có màu hồng phấn nhàn nhạt nếu ghé sát còn có thể ngửi được mùi hoa khô.

Nàng chăm sóc tỉ mỉ như vậy cũng là để mê hoặc nam nhân.

Như lúc này đây, thiếu nữ dùng móng tay mà nhẹ nhàng vẽ vài vòng tròn trên da thịt người thanh niên.
Thấy Lâu Vũ tuy thở dốc nhưng lại chẳng mảy may dao động, Hồ Yêu có chút kích thích mà liếm môi.

Nàng hơi cúi xuống muốn hôn hắn nhưng người nọ đã nghiêng mặt né tránh, cuối cùng cái gì cũng không chạm vào được.
Mà ở góc độ của Thẩm Ngọc Hà lại thấy bóng lưng mềm dẻo của thiếu nữ đang ngồi lên trên người thanh niên mà cùng hắn kề sát môi lưỡi.

Thiếu niên có chút tò mò mà nhìn chăm chú về phía hai con người sau rèm.

Thẩm Ngọc Hà không hiểu chuyện nam nữ nhưng không phải chưa nghe đến bao giờ, đặc biệt, bên cạnh y còn có một "người bạn" tên An Sách.

Những gì y biết là thân thể nữ nhân vừa mềm vừa ấm, cả người tỏa ra hương thơm hoa cỏ khiến người ta không uống rượu mà cũng tự say.

Khi để các nàng dưới thân, sẽ nghe thấy tiếng ngân nga còn trong hơn tiếng suối, động lòng người hơn tiếng hót của sơn ca.
Lạch cạch.
Trâm vàng trên đầu thiếu nữ chợt rơi xuống đất.

Tóc đen cập eo từ từ đổ xuống, nhẹ nhàng đung đưa trong rèm như chờ được ai đó yêu thương mà vén lên.

Mà cùng lúc này cách vách chợt vang lên tiếng cười đùa trêu chọc tình lang.

Thẩm Ngọc Hà bị những câu đùa thô tục ở phòng bên làm cho đỏ mặt, lỗ tai đã nóng đến phát hoả, liền đổi chỗ sang vị trí khác, ngồi cạnh huân lô.
Ở Chi Mai Lâu mọi thứ đều có thể khiến lòng người bức bối, bao gồm cả huân hương.
Giống như bây giờ, Thẩm Ngọc Hà đã sớm nóng đến trên trán lấm tấm mồ hôi, y vươn tay nhẹ nhàng xả cổ áo, cả áo trong lẫn áo ngoài đều tản ra một chút, da thịt trắng sứ cứ như vậy mà lộ ra.


Có rèm châu ngăn cách thiếu niên không nhìn thấy rõ biểu cảm của người trên giường nhưng lại không biết, mọi động tác của y đã bị người bên trong xem đến rõ ràng.
Lâu Vũ quay mặt đi là để tránh Hồ Yêu càn rỡ lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một Thẩm Ngọc Hà quần áo bất chỉnh ngồi cách đó không xa.

Kể từ đây, tầm mắt không tài nào di dịch được.
"Vẫn chưa xong sao?" Thiếu niên mất kiên nhẫn mở miệng hỏi, quạt trên tay y không ngừng phẩy qua phẩy lại.
"Công tử xin hãy bình tĩnh.

Cuộc vui mới chỉ bắt đầu mà thôi."
Hồ Yêu khẽ cười mà cởi bỏ lớp áo ngoài.

Áo lụa tơ tằm dần dần trượt xuống khỏi hai đầu vai của thiếu nữ, để lộ ra trước mắt là một bộ yếm đào thêu hình chim nhạn.

Nàng đã từng tiếp vô số vị khách vậy nên cũng gặp không ít kẻ có sở thích đặc biệt như muốn nhìn người khác giao hoan với nhau.

Nhờ đó Hồ Yêu học được cách làm sao khiến người đứng xem có thể cảm nhận được khoái cảm nhất.
Cánh tay trắng như ngọc ngà nhẹ nhàng vén rèm ra một ít, nhưng cũng chỉ để thiếu niên có thể nhìn thấy phần eo nhỏ nhắn bị dây lụa đỏ vắt ngang.

Áo ngoài rơi xuống, ánh mắt thiếu niên cũng vô thức mà nhìn theo.
"Tiện nữ đã làm đến như vậy, công tử lại chẳng mảy may để ý đến thiếp.

Chẳng lẽ thiếp không đẹp sao?"
Nhìn người thanh niên dù tóc mai đã ướt đẫm bởi mồ hôi, cả người nóng như phát sốt vậy mà hắn vẫn không chịu đưa mắt nhìn nàng, Hồ Yêu chợt cảm thấy có chút thất bại.

Thậm chí nàng còn hoài nghi người này có bệnh kín mới không phản ứng với nàng.

Nếu là người khác chắc chắn các nàng đã bị biểu hiện của hắn làm cho cụt hứng mà bỏ đi.

Nhưng may mắn thay, đối tượng Hồ Yêu muốn quyến rũ cũng không phải là Lâu Vũ.
Nàng vươn hai ngón tay ra, nhẹ nhàng đặt nó vào miệng.

Căn phòng nhanh chóng ngập tràn tiếng nước dính nhớp cùng tiếng hừ khe khẽ.

Cổ họng thiếu nữ theo bản năng hơi thắt chặt lại, nàng đưa mắt nhìn thiếu niên ngoài rèm, quả nhiên y đã bị nàng câu đến đỏ bừng mặt.


Môi đỏ của nàng hơi hé ra từng tiếng "công tử...!công tử" tràn ra rồi lại bị thiếu nữ nhẹ nhàng nuốt vào, giống như nàng đang gọi Lâu Vũ lại giống như nàng đang gọi Thẩm Ngọc Hà.
Mà ở phòng bên cạnh, dường như cũng bị mị thái của Hồ Yêu kích thích tinh thần mà hàng loạt âm thanh tương tự như vậy cũng đồng loạt vang lên.

Thiếu niên bị bao phủ bởi thứ âm thanh d(â)m mĩ đã sớm thở hổn hển, cả người y khó chịu đến nỗi cuộn tròn người trên ghế, đầu ngón chân hết duỗi ra lại cong vào.

Áo ngoài đã trượt dần xuống vai, thiếu niên lại không phát hiện mà theo bản năng nhẹ nhàng xoa nắn vị trí giữa chân mình.

Thẩm Ngọc Hà sợ bẩn cũng không dám trực tiếp chạm vào mà cách một lớp vải nhẹ nhàng vuốt ve.

Dù vậy khoái cảm nguyên thủy nhất cũng khiến thiếu niên thoải mái đến nhẹ ngâm vài tiếng.
Thẩm Ngọc Hà mải tìm cách thư giải cho bản thân mà không phát hiện Hồ Yêu đã thôi làm trò.

Cả căn phòng lúc này chỉ có mình thiếu niên trẻ tuổi đang dựa người vào ghế, đầy vụng về mà yêu thương vị trí giữa hai chân mình.

Dù đã cố cắn chặt răng nhưng mỗi lần ngón tay vô tình chạm vào phần đỉnh phía trước, thiếu niên lại không nhịn được mà nức nở vài tiếng.

Lông mi đen nhánh như lông quạ đã sớm ướt nhẹp, khóe mắt thậm chí so với Hồ Yêu còn đỏ ửng hơn.

Thẩm Ngọc Hà không biết bản thân đã trở thành tâm điểm hấp dẫn mọi ánh mắt người nhìn.

Y có chút chột dạ mà nhìn về phía hai người sau rèm lại khiến người ta cho rằng bản thân thiếu niên đang dùng ánh mắt yêu mị được tô điểm bởi hai nốt ruồi son mà câu lấy những kẻ đang nhìn lén kia.
Phòng bên cạnh đã lên đến đỉnh điểm, Thẩm Ngọc Hà cũng như vậy mà hơi ngửa cổ lên.
"Ưm~"
Một tiếng kêu kiều diễm nhẹ nhàng bật ra, nước mắt theo khóe mi thiếu niên từ từ chảy xuống chiếc cằm nhọn.

Mùi huân hương vẫn phảng phất trong phòng nhưng nếu để ý kĩ vẫn có thể phát hiện ra lẫn trong đó có mùi xạ hương tanh ngọt.
Lúc này Hồ Yêu mới nhận ra bản thân mình bị Thẩm Ngọc Hà câu dẫn một hồi khiến cả người đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng sự việc làm nàng kinh hoàng hơn chính là người dưới thân nàng...!hắn dựng đứng.
"Ngươi...!ngươi..."
Thiếu nữ kinh hãi không nói thành lời.

Dù nàng có bày đủ trò thế nào người nào thì người này trước sau như một vẫn là lạnh băng.

Vậy điều gì khiến hắn đột nhiên phấn khởi như vậy? Câu trả lời chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao.

Là bởi vì vị quý công tử còn cuộn tròn trên ghế mà thở dốc kia.
Lâu Vũ không giải thích mà chỉ yên tĩnh nhắm mắt lại tuy nhiên lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống giống như chưa thoát khỏi dư âm do thiếu niên để lại.

Hồ Yêu nửa kinh hãi lại nửa cảm thấy nhục nhã.


Nàng nhanh chóng nhặt lên áo ngoài, đi đến cửa lại do dự quay lại nhìn Thẩm Ngọc Hà.

Nàng thừa nhận nàng bị sắc đẹp của y mê hoặc, muốn nhìn thấy khuôn mặt của thiếu niên sa vào tình d(ụ)c.

Nhưng nàng không thích tranh giành tình cảm của một người nam nhân với một người nam nhân.
"Lâu công tử không được.

Tiện nữ xin cáo lui." Dứt lời, thiếu nữ liền bỏ ra ngoài.
Đến khi Thẩm Ngọc Hà lấy lại tinh thần, hoa khôi của Chi Mai lâu đã sớm biến mất.

Y vẫn còn nhớ loáng thoáng lời của nàng trước khi đi.

Chẳng lẽ Lâu Vũ có bệnh kín thật?
Thẩm Ngọc Hà dùng khăn lau qua loa thân mình sau đó chầm chậm vén rèm lên.

Lâu Vũ vẫn duy trì tư thế nửa nằm như cũ.

Ngoại trừ cổ áo bị người mở ra, trên lồng ngực của hắn còn có vài vết xước nhỏ do móng tay để lại thì Lâu Vũ vẫn có thể xem là hoàn toàn lành lặn.
"Ngươi dọa cô nương nhà người ta chạy mất rồi.

Biết ta tốn bao nhiêu tiền mới mời được hoa khôi không?"
Thẩm Ngọc Hà thở dài dùng quạt chọc chọc vào sườn mặt của người thanh niên.

Y không biết rằng, dù đã lau sạch vết bẩn nhưng mùi hương của nó vẫn đọng lại trên người y.

Khi Thẩm Ngọc Hà tiến lại gần, Lâu Vũ có thể ngửi thấy mùi xạ hương rõ ràng.

Điều này càng khiến lửa trong lòng hắn lan nhanh hơn.

Bởi vì không giải tỏa được áp lực trong lòng, Lâu Vũ chỉ có thể nghiến răng mà cảnh cáo người thiếu niên:
"Ta cảnh cáo ngươi đừng đùa với lửa."
- ------------------------------------------
Thẩm Ngọc Hà: Ta tác thành cho hai người bọn họ kết quả cả hai người đều muốn đè ta.

Hồ Yêu: Do ngươi đẹp.
Lâu Vũ: Do ngươi đẹp.
Cà Phê: Do ngươi đẹp.
Thẩm Ngọc Hà:???
Thẩm Ngọc Hà: Đây thật sự là thể loại quyền mưu, nam chính từ đáy xã hội đi lên à?.


Bình luận

Truyện đang đọc