HÀ TÌ


Thẩm vương sau khi trở lại thành Bích Lạc liền vội vã cùng người hầu của mình tiến cung.
Tam hoàng tử không cần dò hỏi cũng biết Thẩm Minh Quyết đi đâu.

Hắn dẫn theo vài tên thị vệ đến phòng của Quế công công.

Cửa vừa mở ra, Bắc Lạc Thụy đã bị mùi máu tươi xộc đến dọa cho choáng váng mà lùi lại vài bước.
"Tam hoàng tử."
Từ trong bóng tối, một bóng dáng cao lớn chầm chậm bước ra.

Dù phải đi đường cả một ngày trời nhưng từ đầu tóc đến trang phục của vị vương gia vẫn sạch sẽ, hoàn toàn không nhiễm một giọt máu nào.

Tuy nhiên sự uy nghiêm cùng sát khí tỏa ra từ người hắn vẫn khiến người xung quanh cảm thấy cảnh giác mà rút kiếm ra.
"Hỗn xược!" Tam hoàng từ lạnh lùng ra lệnh cho người hầu nhanh chóng thu kiếm lại.
"Tam hoàng tử, thần khuyên người tốt nhất không nên tiến vào trong phòng.

Dạ Hiên đang giải quyết nốt phần còn lại để tránh người trong cung thấy tình cảnh quá khó coi.

Nhi tử của thần ở cung của người phải không? Vậy làm phiền tam hoàng tử dẫn đường rồi."
Thẩm vương gia đầy nho nhã mà mỉm cười với Bắc Lạc Thụy.

Không ai biết rốt cuộc Thẩm Minh Quyết đã làm gì trong đó, cũng không biết rốt cuộc số người chết là bao nhiêu.

Tam hoàng tử không tò mò mà bình tĩnh xoay lưng lại, đi về phía Phong Linh cung.
"Thẩm vương, ta có thể hỏi ngài một câu được không?"
"Xin tam hoàng tử cứ nói."
"Chuyện của Quế công công ngài định giải quyết thế nào? Hẳn ngài cũng biết một gã thái giám sẽ không có lá gan làm chuyện như vậy, trừ khi sau lưng lão ta có người âm thầm thúc giục.


Mà ai cũng biết Quế công công là sủng nô của của hoàng hậu."
Hiện tại Thẩm gia đang bị hoàng đế dè chừng.

Việc Thẩm vương giết Quế công công mà hoàn toàn không nể mặt hoàng hậu chẳng khác nào đang coi thường hoàng gia.

Ban đầu tam hoàng tử đã cho rằng người khôn khéo như Thẩm vương sẽ mượn tay thái tử để giải quyết chuyện này lại không nghĩ rằng...
"Tam hoàng tử nói gì vậy? Chuyện này hoàn toàn là do Quế công công tự mình quyết định, không hề liên quan đến hoàng hậu nương nương."
"Ngài..."
Bắc Lạc Thụy kinh ngạc nhìn Thẩm Minh Quyết nhưng người kia chỉ cười nhẹ mà thong thả đi về phía trước.

Hoàng gia nghi kị Thẩm gia, vậy nên cho dù Thẩm vương có làm gì cũng sẽ khiến phật lòng thiên tử.

Hoàng hậu đã lợi dụng điều này để hãm hại Thẩm Ngọc Hà.

Vì nàng biết y chỉ là con nuôi, cho dù chuyện của Quế công công có đến tai Thẩm vương hắn cũng chỉ có thể để cho hoàng thượng giải quyết.

Tất nhiên hoàng thượng và hoàng hậu, một người ngó lơ một người nhắm mắt cho qua, chắc chắn lão hoạn quan dâm tặc ấy vẫn sẽ sống, thậm chí sẽ sống tốt ở hoàng cung.
Nhưng Thẩm vương gia lại lựa chọn một con đường khác, trực tiếp giết chết Quế công công nhưng lại phủ nhận mối liên quan của lão ta với hoàng hậu.

Người chết không thể nói chuyện mà hoàng hậu nương nương cũng sẽ không ngốc mà nhận tội danh về phía mình.

Quế công công dù quyền cao chức trọng ở hoàng cung nhưng xuất phát điểm vẫn chỉ là dân đen ngoài kia.

Việc con cháu quý tộc giết dân đen là chuyện quá đỗi bình thường vậy nên hoàng thượng sẽ chẳng dùng cớ này để bắt tội Thẩm Minh Quyết.

Bắc Lạc Thụy chợt nhớ đến kế hoạch mượn tay thái tử giải quyết vụ Quế công công của bản thân.

Dù có là thái tử thì hoàng hậu nương nương vẫn là mẫu thân trên danh nghĩa của hắn, hắn vẫn phải phụ thuộc vào nàng vậy nên chắc chắn nếu để thái tử giải quyết Quế công công vẫn có thể sống sót mà lộng hành.
"Quả không hổ danh là Thẩm vương.

Ta vẫn phải học từ ngài rất nhiều." Tam hoàng tử khẽ cười một tiếng, đầy bội phục mà lắc đầu.
"Người quá lời rồi.

So về mưu lược ta vẫn còn kém người rất nhiều."
Dù sao hai người cũng đang ở hai chiến tuyến khác nhau, Bắc Lạc Thụy cùng Thẩm Minh Quyết đều thức thời mà né tránh nói chuyện với nhau quá nhiều.

Cho đến khi thái y xuất hiện, cả hai người mới đồng loạt nhìn qua.
"Thần tham kiến tam hoàng tử và vương gia."
"Tình hình Thẩm Hà thế nào rồi?"
"Bẩm tam hoàng tử, Thẩm vương gia, tuy trên người công tử có nhiều vết thương nhưng kẻ kia cũng có chút hiểu biết về y thuật nên các vết thương đều không quá sâu, chỉ cần chăm chỉ bôi thuốc sẽ không để lại sẹo.

Đồ vật trên ngực của Thẩm công tử cũng đã được tháo xuống.

Khi tắm cần nhắc nhở ngài ấy chú ý một chút là được, sau một thời gian dùng thêm thuốc thì vết thương sẽ tự khép lại."
"Vất vả cho thái y rồi."
Tam hoàng tử mỉm cười, lấy cớ tiễn thái y mà để Thẩm Minh Quyết vào trong phòng mình.

Trong phòng cũng không chỉ có mình Thẩm Ngọc Hà mà còn có thái tử đang quỳ gối bên cạnh giường y.


Lúc này trông thái tử còn tiều tụy hơn cả người nằm trên giường.

Thấy Thẩm vương gia, Bắc Lạc Yến có chút thất thố mà vội vàng đứng dậy.
"Vương gia, ta..."
"Là nhi tử của thần đã đem đến rắc rối cho thái tử.

Thần thay nhi tử thành tâm xin lỗi người."
"Không phải.

Là do ta bất tài!" Khi hai người đối mặt, Thẩm Minh Quyết mới phát hiện hai mắt của thái tử đã đỏ đến đáng sợ, ngay cả khóe môi cũng đã rỉ ra chút máu.

"Bởi vì ta không xứng đáng với vị trí thái tử nên lũ hoạn quan mới khinh thường ta.

Ta...!ngay cả thư đồng của bản thân cũng không thể bảo vệ được..."
Xem ra thái tử vẫn chưa biết người đứng sau mọi chuyện là hoàng hậu nương nương.
"Vậy thái tử cần phải cố gắng thật nhiều để xứng với vị trí thái tử của ngài rồi."
"Ngài vẫn để Thẩm Hà làm thư đồng cho sao?" Nghe Thẩm Minh Quyết nói vậy, Bắc Lạc Yến vui mừng đến nỗi hai mắt sáng rực.

Nhưng sau đó hắn lại có chút mê man mà tự hỏi bản thân.

"Ta...!ta có thể ư?"
"Tất nhiên." Khóe môi vị Thẩm vương gia dần cong lên.

"Thẩm Ngọc Hà con ta còn phải phụ thuộc vào ngài nữa mà."
******
Sau khi tiễn thái tử rời đi, Thẩm Minh Quyết mới lại gần giường bệnh của thiếu.

Thẩm Ngọc Hà yên tĩnh nằm trên giường, tay chân đều quấn băng vải.

Dù đã chìm vào giấc ngủ nhưng hai mày của thiếu niên vẫn nhíu chặt đầy đau đớn.

Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng trán thiếu niên.

Thẩm Ngọc Hà cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên người phụ thân mình, trong vô thức y ghé sát vào tay người đàn ông mà cọ cọ.
"Ngọc Hà, phụ thân có lỗi với con.


Phụ thân không thể giúp con trả thù kẻ đứng sau hãm hại con."
"Vương gia." Ngoài cửa chợt xuất hiện bóng dáng cao lớn của Dạ Hiên.
"Dạ Hiên, đem thiếu gia về vương phủ đi."
Thẩm Minh Quyết thở dài muốn rút tay ra nhưng ống tay áo đã bị người giữ chặt lấy.

Hắn rũ mắt nhìn thiếu niên mang gương mặt đầy nước mắt đang ôm chặt lấy tay áo hắn.

Thẩm vương gia nhắm mắt vào một lúc sau đó liền mở mắt ra, hắn giúp thiếu niên lau nước mắt sau đó nhẹ nhàng rút tay ra.
"Đem thiếu gia về đi.

Hiện tại ta vẫn chưa thể về được."
Dạ Hiên ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của Thẩm Minh Quyết.

Hắn cẩn thận ôm Thẩm Ngọc Hà rời đi.

Nhìn thiếu niên không ngừng rơi nước mắt trong lòng ngực mình, miệng còn lẩm bẩm gọi tên vương gia, gã thị vệ nhịn không được mà cúi đầu hôn lên mi mắt y.

Phía xa xa vang lên tiếng người hầu thông báo:
"Lam công công tới."
Lam công công là gã thái giám thân cận bên người hoàng đế.
- -------------------------------------------
Lâu Vũ: Hình như lâu lắm rồi ta chưa xuất hiện...
Bắc Lạc Hoài: Nhìn ta đi!
Bắc Lạc Thụy: Ở đây tồn tại những người xuất hiện thường xuyên nhưng chỉ để ho và cái rồi cho xuống sân...
Hoàng thượng: Đường đường là đế vương Bắc Lạc mà ngay cả cái tên ta còn chưa có các ngươi kêu cái gì?
Cà Phê:???.


Bình luận

Truyện đang đọc