HÀ TÌ


Thẩm Ngọc Hà biết bản thân mình xong rồi.

Bởi vì quá muốn thể hiện tài năng mà y đã không để tâm đến cảm xúc của chủ nhân mình.
Kể từ lúc Thẩm Ngọc Hà bỏ lại Bắc Lạc Yến để nhập bọn với tam hoàng tử, sắc mặt hắn vẫn luôn hầm hầm như vậy.

Mặc cho thiếu niên nhiều lần muốn tìm cớ nói chuyện, Bắc Lạc Yến vẫn luôn làm lơ y.
Ngay sau khi buổi học kết thúc, thái tử liền đứng bật dậy mà bỏ chạy ra ngoài.

Thẩm Ngọc Hà chỉ có thể ôm lấy sách vở vội vàng chạy theo hắn.
"Thái tử! Thái tử! Chờ nô tài với."
Thiếu niên càng gọi thì bước chân của Bắc Lạc Yến càng nhanh hơn.

Ngay khi Thẩm Ngọc Hà muốn từ bỏ việc đuổi theo người này thì bóng dáng cao lớn đột nhiên dừng lại.
"Cút đi!"
"Thái..."
"Ta nói ngươi cút đi.

Mau cút theo con ma ốm Bắc Lạc Thụy ấy đi."
Bắc Lạc Yến tức giận vươn tay đẩy Thẩm Ngọc Hà.

Dù hắn không dùng chút lực nào nhưng thiếu niên vẫn loạng choạng mà ngã xuống đất, sách vở cũng vì vậy mà lấm lem bùn đất.
"Hắn mới mời mọc một tí ngươi đã vẫy đuôi chạy theo thì đòi theo ta làm gì.

Ngươi đừng cho rằng chỉ vài lời khen của thái phó có thể giúp ngươi đứng ngang hàng với Lâu Vũ.

Ngươi mãi mãi là nô tài vô dụng, cả đời này ngươi cũng không vượt qua được môn sinh kém nhất của Quốc Tử Giám chứ đừng nói là Lâu Vũ.

Ngươi là thứ tử của Thẩm vương, là đồ phế vật, cả đời này cũng vẫn mãi là phế vật.

Bổn thái tử thương tình cưu mang ngươi vậy mà..."
"Bắc Lạc Yến."
Bắc Lạc Yến còn đang mắng người hăng hái đột nhiên im bặt.

Hắn nhìn thiếu niên còn đang ngồi dưới mặt đất, ánh mắt hung hăng như muốn xé y thành trăm mảnh.
"Thẩm Hà, ngươi vừa gọi ta là cái gì?"

"Ngài đố kị với tam hoàng từ không có nghĩa ta trở thành người rơm để ngài trút giận.

Chúng ta không giống nhau.

Có thể lúc này ta không bằng Lâu Vũ nhưng ta sẽ không ngừng bò lên để đạt được vị trí cao hơn cả hắn.

Còn ngài, ngài mãi mãi chỉ có thể dậm chân tại chỗ mà buộc những người ở trên cao cúi thấp mình xuống vì ngài."
Bắc Lạc Yến và Thẩm Ngọc Hà có nhiều điểm tương đồng về tính cách.

Chính vì vậy hắn luôn luôn cho rằng bọn họ giống nhau.

Dẫu có bao nhiêu hoàng tử tài giỏi hơn hắn nhưng chỉ cần bên cạnh cũng có một người thấp kém vô dụng giống như hắn, Bắc Lạc Yến sẽ an tâm mà tiếp tục ngồi dưới đáy giếng.

Cho đến hôm nay, Thẩm Ngọc Hà quyết định đào sâu vào vết đau của Bắc Lạc Yến.
Quả nhiên thái tử đã bị y chọc giận đến hai mắt đỏ ngầu.

Hắn dễ dàng dùng một tay mà xách cổ thiếu niên lên, hơi thở nóng hổi cứ như vậy mà phả vào má phải của Thẩm Ngọc Hà khiến một bên má của y có chút bỏng rát.

Nắm tay của người thanh niên đã siết chặt đến nổi gân chỉ chờ hắn muốn, nó sẽ thẳng tắp mà nhắm vào người trước mặt.

Dẫu Thẩm Ngọc Hà mạnh miệng như vậy nhưng trong lòng y vẫn không khỏi run rẩy vài cái.

Khi nắm đấm đã được vung lên, thiếu niên vẫn theo bản năng mà nhắm tịt mắt lại, môi mím thành một đường thẳng.
Nhưng cuối cùng Bắc Lạc Yến lại không đánh y.
Hắn thả thiếu niên xuống, nhẹ nhàng đến nỗi dọa Thẩm Ngọc Hà chỉ biết ngơ ngác mà mở to mắt.

Bỏ lại một câu "Cút đi" người thanh niên liền chạy mất.
"Hoàng huynh hôm nay lạ lắm à nha."
Không biết từ lúc nào, ngũ công chúa Bắc Lạc Nguyệt đã ngồi xổm bên cạnh Thẩm Ngọc Hà.
"Công...!công chúa?"
Thấy y bị dọa không nhỏ, tiểu công chúa chỉ hì hì mà chống cằm tiếp tục nhìn theo bóng dáng đã biến thành một điểm đen của Bắc Lạc Yến.
"Thái tử bình thường bất tài vô năng, làm việc chưa bao giờ chịu suy nghĩ tính tình lại còn rất nóng nảy." Phát hiện Thẩm Ngọc Hà nhìn mình không chớp mắt, nàng liền vươn tay búng trán y một cái.

"Nhìn bổn công chúa làm gì.

Bổn công chúa không biết nói dối nên chỉ nói sự thật thôi.


Nhưng mà ta thấy lạ à nha.

Vì sao hoàng huynh lại tha cho tên thư đồng nhỏ bé nhà ngươi? Dựa theo tính cách thái tử thì khi ngươi gọi thẳng tên huynh ấy ra thì đầu ngươi cũng bay xuống rồi."
"Có lẽ thái tử muốn mượn hoàng thượng trừng phạt nô tài để tránh bẩn tay mình."
Thẩm Ngọc Hà cười khổ từ từ đứng dậy.

Vừa rồi bị lời nói của thái tử chọc giận, y không hề suy nghĩ gì cứ như thế hành động theo bản năng.

Bây giờ nghĩ lại, thiếu niên mới cảm thấy run chân.

Người chịu phạt là y thì không sao nhưng chuyện này có thể liên lụy đến phụ thân.

Nếu thái tử thật sự nói chuyện này cho hoàng thượng, Thẩm Ngọc Hà không dám nghĩ đến hậu quả.
Trong lúc thiếu niên còn đang phân vân có nên đi nhận lỗi với thái tử không, Bắc Lạc Nguyệt bị y bỏ rơi một bên đã phồng má mà kéo tay thiếu niên.
"Dù sao thái tử cũng đuổi ngươi đi rồi.

Ngươi không có việc gì làm thì cùng ta đi tìm tam hoàng huynh.

Nếu ngươi làm bổn công chúa vui thì ta sẽ xin cho phụ hoàng để ngươi ngồi đại lao vài chục năm thôi cũng không cần phải rơi đầu."
Sau nhiều lần muốn thoát cũng không thoát được, Thẩm Ngọc Hà đành nhận mệnh cùng ngũ công chúa đi tìm tam hoàng tử.
Nói là đi tìm người nhưng dường như ngũ công chúa đã biết người ở đâu rồi chỉ là ngại đi một mình nên mới kéo theo thư đồng của thái tử.

Khi hai người đặt chân đến điện Phong Linh của Tuệ phi, giữa sân điện đã vây kín một đám người.

Bắc Lạc Nguyệt nắm lấy tay Thẩm Ngọc Hà, kéo y đi vòng qua đám người mà tiến đến cửa điện.
"Quả nhiên tam hoàng tử có sức hút hơn người."
Nhìn một đám người đang tranh nhau một quả cầu khiến bụi bay tứ phía, Thẩm Ngọc Hà nhịn không được mà cảm thán vài câu.
"Đó không phải người của tam hoàng huynh." Ngũ công chúa không vui mà vỗ vỗ vai thiếu niên.

"Là do lục đệ dẫn người về chơi.

Hoàng huynh yếu ớt như vậy nếu nhảy vào chẳng khác nào thành bóng cho người ta tranh.


Ngươi gặp qua lục đệ chưa? Hắn mới mười lăm thôi nên chắc tầm tuổi ngươi đấy."
"Nô tài năm nay đã mười bảy."
"Mười bảy thì mười bảy.

Cùng lắm thì lớn hơn bổn công chúa một tuổi thôi ngươi vẫn còn nhỏ hơn tam hoàng huynh cơ mà."
"Xem ra công chúa rất thích tam hoàng tử."
Một câu "tam hoàng huynh" hai câu cũng "tam hoàng huynh".

Thẩm Ngọc Hà nghe nhiều đến nỗi tai cũng muốn mọc kén.
"Bởi vì tam hoàng huynh rất tốt.

Ai như thái tử nhà ngươi." Ngũ công chúa bĩu môi cười nhạo vài tiếng.

"Nếu gọi tên thái tử nhiều nhất ở hoàng cung này chắc là ở trong điện của thập lục đệ.

Mỗi lần đệ ấy khóc quấy, cung nhân chỉ cần nhắc đến tên thái tử, thập lục đệ liền im thin thít.

Nghe cũng oai phong lắm chứ."
"Bắc Lạc Nguyệt, chuyện ở cung thập lục đệ chỉ là tin đồn.

Muội đừng lan truyền linh tinh."
Không biết tam hoàng tử lại đây lúc nào nhưng ngũ công chúa vừa nhìn thấy hắn, hai mắt nàng liền sáng rực, vội vã buông tay Thẩm Ngọc Hà ra mà chạy về phía Bắc Lạc Thụy.

Thẩm Ngọc Hà cùng tam hoàng tử không thân, giờ đột nhiên xuất hiện trước cửa cung của hắn, cho dù đi hay ở cũng đều khiến y ngượng ngùng.
"Thẩm Hà, ngũ hoàng muội tính tình vô tư ăn nói ngay thẳng nhưng hoàn toàn không có ý xấu.

Nếu nàng có nói gì quá phận, ta mong ngươi đừng quá để ý."
Tam hoàng tử ôn hòa cười đầy áy náy với thiếu niên.

Hoàng muội của hắn suốt ngày chê thái tử làm việc không suy nghĩ, vậy mà lúc này nàng cũng lại hành xử như vậy.

Thẩm Ngọc Hà là thư đồng của thái tử.

Nay y lại xuất hiện ở cung của hắn như vậy chẳng khác nào khiến người khác hiểu nhầm thiếu niên có ý định đổi chủ.

Bắc Lạc Thụy suy nghĩ một hồi, dù có vẻ hơi lạnh lùng nhưng nhân cơ hội nhiều người còn bị thu hút bởi trận tranh cầu của lục đệ, hắn vẫn nên đưa thiếu niên ra khỏi điện.
Nhận ra được ý định của tam hoàng tử, Thẩm Ngọc Hà liền hành lễ cáo lui.

Tuy nhiên đi qua đám đông trước sân, y nhịn không được mà dừng lại xem một chút.
Đông cung tuy rộng hơn nơi này rất nhiều nhưng lại chưa từng nào nhiệt đến như vậy.


Thẩm Ngọc Hà nói đám thanh niên lực lưỡng là những kẻ thất phu nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà ghen tị.

Bởi vì từ nhỏ ốm yếu dẫn đến cơ thể nhỏ gầy hơn những người khác vậy nên mỗi lần nói chuyện, y chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.

Đối với bản tính kiêu ngạo của thiếu niên, điều này giống như một cái gai trong lòng y vậy.

Tuy không đáng kể nhưng sự tồn tại của nó khiến người khó chịu không thôi.
Mải suy nghĩ linh tinh thiếu niên không ý thức được cầu đã bị đá về phía mình.

Y chưa kịp phản ứng lại, một bóng dáng to lớn vì đuổi theo cầu mà nhảy về phía y, Thẩm Ngọc Hà nhanh chóng nghiêng người né tránh với mục đích để hắn trực tiếp ngã xuống đất mà không đè lên mình.

Nhưng không ngờ kẻ kia đã nhận ra ý định của y liền vươn tay túm lấy cổ tay thiếu niên, cả người Thẩm Ngọc Hà cũng theo động tác của hắn mà ngã xuống.

Thiếu niên ngã lên người kẻ kia, răng cửa đập mạnh vào bắp cánh tay săn chắc của hắn, miệng liền nếm ra được vị mặn của mồ hôi cùng chút tanh của máu.
Thẩm Ngọc Hà trong miệng toàn vị rỉ sắt không biết là máu của y hay của người thiếu niên kia nhưng môi lưỡi đều đau đến nỗi muốn nứt ra vậy.

Y bị người hầu hốt hoảng nâng dậy.

Gã kia cũng theo đó mà đứng lên.

Thẩm Ngọc Hà còn chưa kịp nghĩ xem nên giải quyết kẻ kia thế nào, hắn ta đã nắm lấy tay y, đặt lên mũi ngửi một chút.
"Ngươi thơm quá.

Do trên người thoa phấn son sao?"
- ------------------------------------------
Bắc Lạc Yến: Ta đường đường là thái tử đương triều, sau nay ta sẽ hoàng đế của một đất nước.

Ta có tam cung lục viện cũng là chuyện thường.

Cà Phê: Đúng vậy nên em trai sẽ không được làm hoàng đế đâu.

Bắc Lạc Yến:???
Cà Phê: Ngươi là hoàng hậu.

Thẩm Ngọc Hà là hoàng đế.

À giờ ngươi thành phế hậu rồi.
Bắc Lạc Yến:???
Cà Phê: Lưu ý, phần lảm nhảm này chỉ là lảm nhảm thôi không spoil trước tương lai đâu..


Bình luận

Truyện đang đọc