HÀ VIÊN

10.

Từ trước đến nay Phó Thanh chưa từng cảm thấy cái tên của cậu có vấn đề gì.

Cho đến một ngày gia đình bọn họ chuyển nhà.

Một cô bé mập đạp xe đến trước mặt cậu, mập đến nỗi híp cả mắt lại, chẳng còn nhìn rõ mắt nằm ở đâu, dáng vẻ không chút tốt lành hỏi tên cậu.

Sau đó bé mập cắn ngón tay muốn Phó Thanh gọi nó là “Lương”.

Trước giờ Phó Thanh chưa từng thấy đứa trẻ nào hoạt bát đến vậy, hiếu kỳ nhìn cô bé lâu một chút, sau đó chẳng chút phản ứng nghe theo lời gọi cô bé là “Lương”

Bé mập cười toét cả miệng, những lớp mỡ trên mặt chen chúc nhau, lộ ra hai chiếc răng cửa bị súng.

Một phút sau đó cô bé bị mẹ bắt về. Trước khi đi còn trừng mắt nhìn cậu.

Phó Thanh chẳng hiểu chuyện gì, sững người ra tại chỗ một hồi lâu, mãi cho đến lúc mẹ cô bé xuống lầu dắt tay cậu ấy về.

Phó Thanh ngẫm nghĩ, cô bé buổi chiều mình gặp mập mạp vô cùng, khiến tim cậu có chút run rẩy.

Phó Thanh lên năm tuổi đã phải thực hiện ca phẫu thuật tim, sau đó cậu chuyển về khu Xuân Thành định cư.

Chính tại nơi đây, cậu đã gặp được mặt trời của đời mình.

Phó Thanh mắc bệnh tim bẩm sinh, sau khi ca phẫu thuật thành công bác sĩ đã bảo, đứa trẻ này nếu được nuôi dưỡng tốt thì có thể sống được thêm mười mấy năm nữa.

Phó Thanh năm tuổi, Hà Viên sáu tuổi, hai đứa trẻ này đúng là hai hổ một rừng. Nhưng mà thực ra chỉ có mỗi Hà Viên là tỏ ra chướng mắt.

Phó Thanh cũng chẳng biết lý do vì sao như vậy.

Phó Thanh thích Hà Viên, nhưng dường như Hà Viên chẳng hề hay biết.

Bọn họ cùng học chung trường mầm non, trước đó Phó Thanh bị giữ trong nhà được ba mẹ nuôi dạy, đến hiện tại mới được tính là chính thức tiếp xúc với những người bạn đồng trang lứa.

Sức khoẻ cậu yếu ớt, da lại trắng nõn, thường bị mấy đứa nhóc ở nhà trẻ bắt nạt.

Lúc ăn cơm trưa, bọn nhóc lớp trên thường xuống lớp dưới giật đồ ăn tráng miệng.

Phó Thanh là trẻ mới đến, đương nhiên bị bọn nó bắt nạt.

“Ơ, người mới đến à, mau đưa tôi cái bánh kem của cậu nào.” Thằng nhóc vừa mập vừa cao hách dịch nói.

Phó Thanh còn chưa kịp từ chối, nó đã nhanh tay cướp mất.

Cậu tròn xoe hai mắt nhìn tên đó, nhất thời không phản ứng kịp. Bỗng phía sau một âm thanh quen thuộc truyền đến: “Thằng mập! Đưa cái bánh kem đây.”

Một đứa trẻ khác cũng mập tròn quay như thằng nhóc kia, lớn tiếng ra oai.

Hai đứa nhóc mập bắt đầu giằng co, đây là lần đầu tiên Hà Viên vì Phó Thanh mà đánh nhau.

Cô giáo xinh đẹp kịp thời bước đến, chiếc bánh kem thành công lấy về.

Hà Viên sụt sịt khịt nước mũi đang chảy ròng, khuôn mặt bụ bẫm của cô bé tỏ vẻ chán ghét, cô bé liếc nhìn Phó Thanh: “Cầm lấy, bánh của cậu.”

Phó Thanh đứng nhìn chiếc bánh ban nãy bị giành giật đến biến thành một mớ lộn xộn hồi lâu.

Hà Viên sau đó bị một đứa nhóc khác kéo đi chơi cầu tuột. Phó Thanh vừa lắng nghe tiếng cười từ ngoài sân vang lên vanh vảnh, vừa đưa từng muỗng bánh vào miệng.

Phó Thanh cũng rất thích những trò chơi trẻ con, mẹ thường dẫn cậu chơi trò người gỗ*. Phó Thanh rất thích, nhưng mà chỉ có hai người chơi lâu thì cảm thấy có chút chán.

(*Hay còn gọi là trò đèn xanh đèn đỏ, trò 123)

Cậu nằm xếp tay trên khung cửa sổ, lặng lẽ nhìn cả đám con nít cùng chơi ném bùn, đôi mắt khao khát có thể được chơi đùa như những người bạn đồng trang lứa.

Mẹ Phó Thanh tựa người vào cửa, đưa tay lau đi nước mắt. Ngày thứ hai bà ấy đã cho phép Phó Thanh xuống lầu chơi.

Ngày đầu tiên được đi chơi, cậu đã bị Hà Viên nhắm trúng. Hà Viên muốn Phó Thanh qua nhà làm cô dâu của mình.

Phó Thanh thực ra rất muốn chơi cùng Hà Viên, chỉ là cậu không muốn làm cô dâu, cậu muốn làm chú rể.

Hà Viên lại tưởng rằng cậu không thích chơi với mình.

Phó Thanh nghĩ trong lòng, thực ra làm cô dâu cũng tốt lắm. Nhưng mà buổi tối hôm ấy, cậu sốt cao, mẹ đã giảm đi thời gian ra ngoài chơi của cậu.

Không sao cả, may là Hà Viên đối với cậu vẫn lưu luyến không quên.

Sau khi Phó Thanh chịu làm cô dâu của cô bé, tuy Hà Viên ghét cái bộ dạng yếu đuối của cậu nhưng lại rất thích bảo vệ cậu.

Khu Xuân Thành tuy không lớn nhưng là một nơi yên tĩnh, cô bé thường xách cái xe đạp cũ rích chạy từ đầu xóm tới cuối xóm. Quãng đường này đối với một đứa con nít không thể nói là ngắn được.

Phó Thanh vô cùng phấn khởi, mỗi ngày đều ngồi bên hiên cửa sổ đợi Hà Viên đến tìm cậu.

Đợi đến khi Hà Viên gần đến cậu sẽ giả vờ bộ dạng nghiêm túc, còn để thêm trên bàn một cuốn sách mà Hà Viên chẳng thể hiểu nội dung. Phó Thanh rụt rè hé mở cửa, sau đó cậu đem ra cả bàn đầy ắp đồ ăn vặt cho Hà Viên, thực ra đây đều là những món cậu rất thích nhưng miệng lại luôn nói đống thức ăn này cậu đã ngán lắm rồi.

Phó Thanh đọc rất nhiều sách nên đã hiểu chuyện từ sớm.

Cậu nghe đồn ba của Hà Viên là một anh hùng cảnh sát đã hy sinh tính mạng vì dân.

Khi mọi người nhắc đến sự việc đau lòng này, có hai đứa trẻ ngồi xổm trong góc.

Hà Viên ngậm viên kẹo vừa cướp từ túi Phó Thanh, mơ hồ hỏi cậu: “Hy sinh là gì thế?”

Phó Thanh nhìn bộ mặt ngờ nghệch của Hà Viên, cậu trả lời: “Không biết.”

Hà Viên tiếp tục hỏi: “Vậy anh hùng là gì?”

Phó Thanh nghiêng đầu ra vẻ suy nghĩ, trả lời tường tận: “Anh hùng là một người dũng cảm, trung thực và thông minh nữa.”

Đôi mắt cô bé long lanh, khóe mắt ửng đỏ. Phó Thanh nghĩ nhỏ mập này cũng không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện.

Sau này cậu phải đối tốt với Hà Viên hơn mới được.

“Đúng vậy, tôi sẽ trở thành anh hùng.”

Sau đó không lâu, có một chú họ Trương thường đến thăm Hà Viên còn dạy cô bé võ công.

Phó Thanh nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng mà cậu không thể học những thứ chẳng có lợi cho sức khỏe của cậu được.

Hà Viên đánh bao cát, Phó Thanh ngồi bên đọc sách. Hà Viên chạy bộ trong công viên, Phó Thanh âm thầm bên cạnh cô bé vừa lẩm nhẩm học thuộc đống từ vựng.

Lần đầu Hà Viên đánh bại Trương Thọ, cô bé tự hào nói: “Phó Thanh, cậu yếu đuối như thế sau này cứ để tôi bảo vệ cậu nhé.”

Phó Thanh chỉnh lại gọng kính, tim cậu bỗng đập rất nhanh, cậu chẳng dám ngước nhìn, cũng chẳng dám trả lời, ngón tay ghì chặt lấy bìa sách.

Mắt cậu mơ hồ hơi đỏ lên, cậu không dám để Hà Viên phát hiện.

Lúc vào sơ trung lúc nào cũng có đám người cứ chê cười Hà Viên có ba sinh nhưng không có ba dạy, Hà Viên chặng đường bọn họ giáo huấn một trận, tiếng tăm của chị đại khu Xuân Thanh vì thế mà lan truyền rộng rãi.

Hà Viên đi trên con đường diệt trừ cái ác, bảo vệ chính nghĩa, che chở kẻ yếu.

Lần đầu tiên cô bé đánh nhau, Phó Thanh cũng ở đấy.

Nhưng cậu chẳng giúp được gì, nhúng tay vào chỉ thêm loạn. Cậu chỉ có thể đứng một chỗ, trong lòng bồn chồn nhìn Hà Viên đánh nhau với người khác. Cậu hận cái cơ thể yếu đuối này, càng hận căn bệnh này.

Cậu hận chính bản thân mình.

Chỉ cần đứng trơ mắt nhìn Hà Viên bị thương, tim của cậu đã đau đớn không chịu nổi, ánh mắt lẫn chân mày đều lộ rõ vẻ tức giận.

Hà Viên hiểu lầm cậu, cô bé cứ nghĩ cậu ghét cô bé đánh nhau, đôi mắt trốn tránh tỏ ra ngượng ngùng: “Bọn người đó thường ức hiếp người khác, tôi chỉ dạy dỗ bọn chúng một chút thôi mà.”

Phó Thanh hít một hơi sâu, đôi mắt phía sau lớp kính cứ nhìn cô bé chăm chăm: “Tôi biết rồi, sau này cậu nhớ cẩn thận một chút.”

Hà Viên nghe được lời nói này như được tiếp thêm động lực, vui vẻ đeo ba lô cùng Phó Thanh trở về nhà.

Thời thanh xuân, cô thiếu nữ ấy đã hiểu được thế nào là sĩ diện, đã biết ngại ngùng khi làm những việc mất mặt trước những cậu trai khác giới.

Lần đó, Phó Thanh mấy ngày không gặp được Hà Viên.

Sau này, Phó Thanh lúc nào cũng đứng trốn, âm thầm xem cô bé đánh nhau, chắng dám để cô bé phát hiện.

Mùa hạ năm hai sơ trung, Phó Thanh biết được chút thông tin từ mấy anh lớp trên, ngày hôm nay đám học sinh cao trung trường khác sẽ đến tìm Hà Viên tính sổ.

Đây chính là lần đầu tiên cậu bày mưu với người khác, cũng chính là lần đầu đánh nhau.

Tuy sức khoẻ cậu ấy yếu ớt nhưng dù sao cậu vẫn là một thanh niên đương tuổi ăn tuổi lớn. Đánh nhau ra đòn rất nặng, nhưng bị thương cũng nặng chẳng kém.

Về đến nhà môi cậu đã tím đi như xác chết.

Mẹ cậu lo đến đứt cả ruột gan, đưa cậu đến bệnh viện. Bác sĩ nói cuộc phẫu thuật năm ấy chưa thật sự thành công, bệnh tim của Phó Thanh trong vài năm tới nhất định sẽ có chuyển biến xấu.

Đợi đến lúc thích hợp cần phải thực hiện thêm một ca phẫu thuật.

“Đợi học kỳ này kết thúc, chúng ta cùng đi Mỹ nhé.”

Mẹ Phó Thanh thở dài, lo lắng không yên.

Bà ấy biết con trai mình tại sao lại có nhiều thay đổi như vậy, bà ấy hiểu, bà ấy cũng chẳng trách ai cả, chỉ là đau lòng.

Phó Thanh im lặng ngồi một bên, mí mắt rũ xuống, mắt kính che mờ đi đôi mắt, mẹ cậu cũng chẳng nhìn ra được cảm xúc bên trong con trai mình.

Chỉ nghe được sự kiên định lạ thường trong lời nói: “Mẹ, con không đi đâu.”

Mẹ cậu suy sụp ngồi bệt xuống sofa. Bà ấy không cản được cậu, chỉ đành đáp ứng yêu cầu.

Căn bệnh hiểm nghèo này đã khiến Phó Thanh không còn tư cách thích một cô gái nào nữa, căn bệnh này sẽ chỉ mang lại gánh nặng cho người cậu thích mà thôi.

Cậu không dám thích Hà Viên.

Cũng không dám khiến cho Hà Viên thích cậu.

Nhưng Hà Viên lại cứ thích cậu. Điều này đã khiến Phó Thanh cảm nhận được nỗi đau trong niềm hạnh phúc, cũng chính là nỗi sợ khủng khiếp.

Cậu vô cùng sợ hãi, sợ bản thân không còn thời gian nữa, nhưng chính mình vẫn có chút ích kỷ.

Đêm hôm ấy Hà Viên tỏ tình, may mắn thay cậy đứng ngược với ánh đèn đường. Cảm xúc vui buồn phức tạp đan xen, nhưng nhất thời cảm giác tuyệt vọng cũng kéo đến.

Cậu không thẳng thừng từ chối.

Hà Viên không phải người dễ dàng từ bỏ. Cô ấy vẫn tiếp tục theo đuổi cậu.

Phó Thanh vui thầm trong bụng, ngay lúc này, một học sinh mới đến đã phát hiện được bí mật của cậu.

Nữ sinh xinh đẹp kia chặn cậu lại ở trước phòng vệ sinh, ánh mắt đỏ hoe: “Hội trưởng, có phải thời gian anh không còn thời gian nữa, đúng không?”

Phó Thanh mỉm cười, từ trước đến nay cậu chưa từng gặp cô gái nào hỏi câu hỏi kỳ lạ như vậy, ngay giây phút này cậu đã phát hiện được chiếc bóng của Hà Viên đứng phía sau.

Phó Thanh mắng thầm trong bụng bản thân là một thằng ngốc, vừa cười vừa trả lời: “Có lẽ như vậy đấy.”

Cô gái kia tiếp tục hỏi: "Thế em có thể thích anh không?”

Nụ cười của Phó Thanh vụt mất, mắt kính phản chiếu ra tia sáng lạnh thấu xương. Cậu thẳng thừng từ chối: “Không thể.”

Sau đó liền quay người rời đi.

Nhưng cô gái này đúng là cố chấp ngang ngửa Hà Viên.

Phó Thanh là trưởng ban kỷ luật của trường, kiểm tra các lớp là chức trách cậu. Tuy nhiên quan hệ của cậu với Hà Viên dần trở nên không tốt, mọi chuyện đều do cậu cả. Cho nên bây giờ chỉ có thể tranh thủ lúc kiểm tra điểm danh mới có thể ngắm Hà Viên nhiều một chút.

Một lần cũng là quá đỗi nhiều. Phó Thanh nhìn lén Hà Viên, lại sợ cô ấy sẽ phát hiện ra. Cậu đúng là nhát gan.

Hà Viên quả nhiên là bị hoa khôi lớp dưới khiêu khích.

Thứ năm, Phó thanh bắt gặp cô ấy ở cửa sau.

Thiếu nữ ấy mặt mày rạng rỡ, mặc đồng phục trường đang ngồi trên bức tường vẫy chân, cười vui vẻ nhìn cậu, chiếc váy ngắn lộ ra đôi chân trắng như tuyết đối với cậu trai trẻ có một sức hút lạ kì.

Cô ấy nói: “Phó Thanh cậu quản nhiều thật đấy.”

Sau đó nhảy từ tường cao xuống. Phó Thanh vì thế mà giật nảy mình, cậu sợ Hà Viên nhảy xuống chẳng may bị thương, không kiềm chế được tiến lên vài bước muốn đỡ cô ấy. Nhưng Hà viên lại nhanh hơn một bước.

Cô ấy ra vẻ nũng nịu, nói: “A Thanh, A Thanh ngoan, tha cho tôi lần này đi.”

Tai của Phó Thanh ửng đỏ. Đây là tật xấu từ nhỏ của cậu.

Tật xấu này chỉ ứng nghiệm với một mình Hà Viên mà thôi.

Mỗi lần kiểm tra, Hà Viên đề đùa giỡn cùng với tiểu đệ rất vui vẻ. Phó Thanh nhìn với ánh mắt ghen tỵ.

Cậu nghe lén được Hà Viên nói với tiểu đệ: “Những chàng trai chơi bóng rổ trông rất quyến rũ.”

Phó Thanh bèn đăng ký vào câu lạc bộ bóng rổ. Hà Viên ngồi dưới khán đài hò hét cổ vũ, Phó Thanh vừa chạy vừa đập bóng trên sân, cảnh tượng này nghĩ đến thôi cũng phấn khích rồi.

Hoa khôi đứng một bên đưa nước cho cậu, cậu không nhận, nhìn Hà Viên một cái liền rời đi.

Phó Thanh cùng với những thành viên trong hội học sinh thảo luận công việc, Hà Viên ngồi nép một bên đọc truyện, Phó Thanh biết cô ấy đang ghen tị vì cậu không chịu chơi cùng.

Hà Viên sau đó đã rất nỗ lực. Cô ấy từ nhỏ đã là một đứa trẻ thông minh. Phó Thanh biết rõ điều đó.

Hoa khôi ghen tỵ vì trong mắt Phó Thanh chỉ có mỗi Hà Viên nên cũng chẳng muốn nhịn nữa. Cô vừa đố kị vừa đau lòng.

Xót thương cho Phó Thanh, xót thương cho Hà Viên cũng xót thương cho số phận mình.

Tại nhà vận động của trường, cô đứng trước mặt Phó Thanh tỏ tình: “Học trưởng, em thích anh.”

Cô đã lấy hết toàn bộ dũng khí để nói ra lời này, yêu thầm một anh chàng học trưởng ưu tú là việc nữ sinh nào cũng từng trải nghiệm mà.

Cho dù bị từ chối cũng chẳng hề nuối tiếc, người Phó Thanh thích là Hà Viên, đôi mắt long lanh lúc cậu nhìn Hà Viên cả hoa khôi cũng cảm nhận thấy.

Quả nhiên không sai, Phó Thanh suy nghĩ một lúc đã khéo léo từ chối, cậu dịu dàng nói: “Tôi rất thích sự thông minh, sự khéo léo của cậu, nhưng mà người tôi thích không phải cậu.”

Phó Thanh nở một nụ cười, hoa khôi đã làm việc chung với cậu lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua cậu ấy cười chân tình thật ý đến thế.

Phó Thanh tiếp tục nói: “Tôi thích một cô gái mạnh mẽ, kiên cường, thẳng thắn, có một trái tim lương thiện, biết vì người khác mà ra tay trượng nghĩa, ai cũng nghĩ cô ấy là một đứa trẻ hư, nhưng thực ra cô ấy trong mắt tôi lại là người tốt nhất trên đời.”

Lần này hoa khôi đã từ bỏ hoàn toàn. Hà Viên sau đó rời đi chẳng chút tiếng động.

Hoa khôi ngượng ngùng chỉ tay vào cánh cửa: “Anh không đuổi theo sao?”

Nụ cười Phó Thanh dần dần vụt mất, kéo theo là một loại cảm xúc chua xót và đau khổ mà cô chẳng thể hiểu được.

Cậu lắc đầu: “Không, tôi không thể chạy.”

Người không còn khả năng để chạy làm sao có tư cách theo đuổi một ngọn gió.

Hà Viên sau đó chủ động trở nên xa cách với cậu, đây vốn dĩ là điều Phó Thanh mong muốn, nhưng sao cậu lại chẳng thể nào vui vẻ.

Thời gian còn lại chẳng nhiều, mọi người khuyên cậu bỏ công việc đi để lo cho kỳ thi tốt nghiệp, nhưng cậu nhất quyết không chịu.

Đây là sự ích kỷ của cậu, chỉ có thể mượn cơ hội duy nhất này mà quang minh chính đại gặp được Hà Viên.

Chỉ cần nhìn cô ấy một lần thôi là đã đủ.

Hà Viên sau đó đã hẹn cậu. Đây có lẽ là cuộc hẹn cuối cùng của hai người họ, nhưng Phó Thanh lại đến trễ.

Căn bệnh của cậu bất ngờ phát tác, tim đập lúc nhanh lúc chậm, vô cùng khó chịu.

Trong lòng Phó Thanh vẫn mãi day dứt không nguôi với Hà Viên.

Cậu đến trễ, chính vì căn bệnh bẩm sinh đáng chết này. Mẹ đã kiên quyết muốn cậu ở nhà nghỉ ngơi, căn bệnh này đã dày vò thân thể cậu quá lâu, khiến bên trong chẳng khác gì đống đổ nát.

Lần đầu tiên Phó Thanh van xin mẹ cậu, sắc mặt cậu trắng bệch, nước mắt giàn giụa nhất thời khiến cho cơ thể này cảm nhận được chút sức sống, chút cảm xúc của thời niên thiếu.

Mẹ lau đi nước mắt trên mặt cậu, đau lòng nhìn cậu từng bước rời đi.

Lúc Phó Thanh rời khỏi nhà đã cảm nhận cơn đau kia rõ rệt giống như nỗi đau của mỹ nhân ngư khi cắt đuôi mọc chân để vượt lên bờ.

Hiện giờ đối với cậu đi đường là một việc quá đỗi khó khăn. Cậu khinh thường chính mình.

Đến được chỗ hẹn. Phó Thanh tìm một lúc lâu cũng chẳng nhìn thấy Hà Viên.

Đời người đúng là lúc nào cũng đầy rẫy sự tình cờ, cậu bị hoa khôi nhìn thấy, cô dẫn cậu tới một con hẻm nhỏ.

Hà Viên đúng lúc ở đó. Chỉ là hình ảnh của cô ấy có chút mơ hồ không rõ ràng.

Cậu bước tới, Hà Viên quay đầu nhìn thấy Phó Thanh.

Phó Thanh đờ đẫn nhìn người con gái cậu yêu vì cậu mà rơi nước mắt.

Cậu đã là người trưởng thành nhưng đối mặt với tình hình hiện tại cũng trở nên bất lực.

Hoa khôi nhìn Hà Viên với ánh mắt không đồng tình, người mà Phó Thanh yêu thương thực sự lại chẳng hề nhận ra bộ dạng không ổn này của anh ấy sao.

Trong cơn giận dữ, Hà Viên đã dồn hết sự bực tức lên người Phó Thanh.

Người trong lòng cậu nói với cậu: “Tự đi lo cho bản thân cậu, cậu không có tư cách chỉ trỏ vào cuộc sống của người khác!”

Phó Thanh đứng lặng nhìn theo bóng của Hà Viên dần dần khuất xa lại chẳng hề đuổi theo.

Phó Thanh xin nghỉ phép ở trường, vừa ôn bài vừa tịnh dưỡng. Mẹ của Phó Thanh đã khóc đến sưng cả mắt, nên cậu không thể không xin nghỉ được.

Vào kỳ thi tốt nghiệp, Phó Thanh giấu mẹ trốn ra ngoài. Cậu đi theo sau Hà Viên, nhìn thấy người con gái ấy vẫn anh hùng trượng nghĩa, tấm lòng lương thiện chưa từng thay đổi. Cậu cảm thấy rất an ủi.

Nhưng nhìn người con gái mình hết lòng yêu thương phải đánh nhau, cậu vừa lo lắng vừa bứt rứt không yên.

Trong kinh thánh nói, đừng bao giờ đánh thức người mình yêu, hãy kiên nhẫn đợi người ấy tình nguyện tỉnh dậy.

Phó Thanh tình nguyện.

Cậu đạp xe đuổi theo, chở Hà Viên tới điểm thi, rõ ràng cậu vẫn biết đây không phải là điểm thi của cậu.

Vòng tay thiếu nữ đó ôm chặt lấy eo cậu, cơn gió tháng sáu thổi ríu rít bên tai Phó Thanh.

Bác sĩ đã từng nhắc nhở cậu tuyệt đối không được vận động mạnh, Phó Thanh lại quên mất.

Ngay lúc này, con đường chỉ còn mỗi cậu và Hà Viên, chẳng còn bệnh tật, chẳng còn hiểu lầm.

Phó Thanh hy vọng con đường này có thể dài ra, dài thêm một chút. Nhưng càng chạy càng nhanh, cậu băng băng trên đường như đưa Hà Viên chạy đến một tương lai vô định.

Đến nơi, Hà Viên nhảy vọt xuống xe, quay đầu nói: “Cảm ơn cậu, tôi đi trước nhé.”

Phó Thanh gắng gượng hơi thở, khuôn mặt đỏ bừng bất thường, môi tái nhợt doạ người.

Cậu nhìn Hà Viên vội vã đi vào, người con gái cậu yêu càng lúc càng nhỏ bé.

Phó Thanh ngất đi bên vệ đường. Đợi một lúc sau những phụ huynh học sinh hoảng sợ bước tới vây quanh, tầm nhìn của cậu bị che khuất, càng lúc càng nhỏ.

Phó Thanh chỉ còn nhìn thấy khe hở qua những bước chân đan xen, nhìn theo bóng dáng Hà Viên mỗi lúc mỗi xa.

Còn Hà Viên lại chẳng quay đầu nhìn lại.

Phó Thanh đã bỏ lỡ kỳ thi tốt nghiệp. Cậu nói dối với mọi người mình đã nhận được lời mời đi du học từ một trường danh tiếng ở nước ngoài.

Hà Viên đã tin.

Từ sau lần ngất xỉu đó, cậu nhập viện, nhưng chỉ vừa mới vài ngày sau cậu đã xuất viện chạy một mạch đến nhà Hà Viên.

Cửa vừa mở, Hà Viên vẫn như cũ, trong miệng còn đang ăn dưa hấu, chẳng hề giữ chút hình tượng nào trước mặt cậu cả.

Cậu muốn nói chuyện đàng hoàng với Hà Viên, muốn cô đừng theo học trường cảnh sát, bởi vì đối mặt với cái chết thực sự rất đáng sợ.

Nhưng chỉ chốc lát sau câu chuyện lại chuyển sang hướng khác.

Cậu nhìn khuôn mặt tròn trĩnh của Hà Viên, nhìn cô ấy nghiêng nghiêng ánh mắt dần ửng đỏ.

Đây là một mặt khác của Hà Viên, là hình ảnh mà cậu chưa thấy bao giờ, đều tại cậu mà ra.

Cậu nhìn Hà Viên, vừa tham lam lưu luyến mối tình này, vừa tự trách bản thân mình.

Cô ấy cứ khóc không ngừng, đến ửng đỏ cả mắt, cả cơ thể dường như khóc đến chẳng còn sức lực, đau đớn nói lời từ biệt, cô ấy muốn cắt bỏ mối quan hệ này.

Hà Viên nói: “Phó Thanh, vĩnh biệt.”

Phó Thanh giận đến mức trước giờ chưa từng có.

Cậu không phải người tốt lành gì, lòng cậu nhiều lo nghĩ, ngày tháng còn lại của cậu không nhiều, nên cho dù cậu có làm ra loại chuyện gì cậu cũng chẳng cảm thấy sợ hãi nữa.

Cậu đã giam Hà Viên lại.

Trói cô lại bằng sợi xích chó lúc trước Hà Viên tặng.

Hà Viên cảm thấy bản thân mình sắp bị làm nhục, mặt đỏ bừng, nhưng lại chẳng hề phản kháng.

Phó Thanh thở một hơi dài.

Hà Viên nói cô muốn ăn súp cay trước cổng trường, Phó Thanh biết cô ấy sẽ nhân lúc cậu đi mà bỏ trốn.

Thật ra, cậu cũng chẳng muốn ngăn cản.

Chỉ là cái chết cận kề, cậu có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng người con gái cậu yêu xứng đáng là ánh mặt trời soi sáng nhất thế gian.

Cậu không dám cược.

Nhưng đứng trước Hà Viên, Phó Thanh tình nguyện đánh đổi thời gian sống ngắn ngủi còn lại.

Hà Viên quả nhiên đã đi rồi. Phó Thanh đặt phần súp cay mới mua lên bàn, lặng lẽ ngồi trong phòng sách.

Cậu còn nhớ hình dán góc bàn là do lúc Hà Viên chơi đùa đã dán lên, món đồ trẻ con này đã bay màu, có chút cũ kỹ nhưng Phó Thanh lại không nỡ lau đi. Tấm rèm cửa đầy những bông hoa cúc dại xinh xắn, đây chính là do Hà Viên chọn, cậu thích cách phối màu này, đến giờ vẫn vậy.

Phó Thanh ngồi trong phòng sách, mở hộp súp cay ra.

Mùi hương cay nồng xộc cả không gian phòng sách. Căn phòng này đã mười mấy năm rồi chẳng có mùi hương nồng nặc như thế bay vào.

Phó Thanh đưa từng muỗng vào miệng, cho dù món ăn này bác sĩ đã bảo không có lợi cho sức khỏe của cậu.

Món ăn này vốn dĩ vừa nhiều dầu mỡ lại vừa cay.

Vô cùng khó ăn, Phó Thanh không thích.

Nhưng cậu đã ăn hết sạch.

Cậu nhìn vào sợi dây xích, bỗng dưng nhớ tới sự việc đêm hôm qua. Hà Viên được cậu cẩn thận đặt lên giường sau đó ôm trọn vào lòng.

Từ nhà Hà Viên có thể nhìn thấy nhà Phó Thanh, khoảng cách không dài cũng không ngắn, nhưng đối với một người mang bệnh như cậu thì lại nằm ngoài khả năng.

Hà Viên say ngủ, trời có sập cũng lay không tỉnh.

Cậu bế Hà Viên trên tay, lặng lẽ bước đi dưới ánh trăng rọi xuống mặt đường.

Những bụi cỏ, hàng cây ven đường dường như vui mừng phấn khởi, âm thanh của dế và châu chấu đan xen như đang hoà tấu một khúc nhạc trong ngày hôn lễ.

Chú rể ôm lấy bảo bối của anh trong lòng, mang tấm chân tình, mang cả sinh mệnh đi đến bạc đầu.

Hà Viên mềm mại như vậy, khiến Phó Thanh cứ ngỡ suýt chút nữa trượt cô ấy ra khỏi vòng tay.

Cậu từng bước đi về hướng mặt trăng, cẩn thận quan sát khuôn mặt cô ấy.

Hà Viên chỗ nào cũng đáng yêu. Mũi cao thẳng tắp, ánh mắt to tròn, chỉ cần nhìn vào cũng đủ khiến cậu tan chảy, cả cái miệng này nữa, lúc nào cũng ép cậu đến cạn lời.

Phó Thanh vừa ngẫm vừa cười, ngón tay thon dài chậm rãi chạm vào hàng lông mày của Hà Viên.

Không khí lúc này thật lãng mạn, trong lòng Phó Thanh gợn lên từng đợt sóng, từng suy nghĩ lớp lớp chồng lên nhau.

Phó Thanh chậm rãi cúi đầu, hôn lên trán Hà viên. Từ trước đến giờ cậu là người rất chuẩn mực.

Nhưng lần này lại hèn nhát đến độ chỉ một cái hôn với người mình yêu cũng chẳng có đủ dũng khí.

Sau này Phó Thanh không gặp được Hà Viên, Hà Viên cũng chẳng gặp lại Phó Thanh nữa.

Bác sĩ nói bên Mỹ họ đang thử nghiệm một loại kỹ thuật mới, Phó Thanh có thể thử, nếu may mắn có thể sống thêm được vài năm.

Nhưng tỉ lệ thành công chỉ có 5%.

Bác sĩ muốn gia đình suy nghĩ thật kỹ.

Phó Thanh còn có thể lựa chọn sao, một ăn cả ngã về không, 5% thì sao chứ, chỉ cần một tia cơ hội cậu cũng sẽ không từ bỏ.

Cậu lừa mọi người bản thân sẽ đi du học, có người vui mừng cũng có người ghen tỵ.

Phó Thanh nằm trên giường bệnh, gần đây cậu tiều tụy đến mức lúc soi gương chẳng còn nhận ra bản thân nữa.

Cậu nằm trên giường, mẹ ngồi bên cạnh gọt dưa hấu, đã đến mức này rồi làm gì còn có tâm trạng ăn uống.

Phó Thanh nhìn tán cây xanh bên ngoài cửa sổ, chậm rãi cất lời, giọng nói chẳng còn sức sống, khô khan như sỏi cát trên sa mạc: “Mẹ, con muốn thử.”

Giọng nói trầm lặng của cậu như dáng vẻ của người sắp chết.

Mẹ Phó Thanh cứ cúi mặt xuống, tay bà ấy miếng dưa, sau đó chầm chậm gật đầu.

Đến ngày hôm đó, bầu trời xanh vời vợi, Phó Thanh cứ có cảm giác Hà Viên sẽ đến tiễn mình.

Cậu ngồi trên chiếc xe lăn, kiên định nói: “Đợi thêm chút nữa đi.”

Cậu chỉnh trang lại quần áo, chuẩn bị lúc nào cũng thể đứng dậy, cậu không muốn để Hà Viên nhìn thấy bộ dạng này.

Nhưng mà đợi đến thời khắc cuối cùng, Hà Viên vẫn không tới.

Phó Thanh được đẩy lên máy bay.

Chiếc máy bay cắt ngang qua bầu trời, kéo theo một vệt trắng dài do khói tạo thành trên nền trời xanh thẳm.

Phó Thanh nghĩ, Hà Viên thích ngắm mây như thế, biết đâu chừng cô ấy sẽ để ý đến đám mây kì lạ này.

Chuyến bay thuận lợi đến được Mỹ. Đến bệnh viện chẩn đoán, vội vào phòng cấp cứu, lấy được tính mạng cậu suýt rơi vào tay tử thần.

Bác sĩ bàn bạc với nhau phương pháp chữa trị.

Bắc bán cầu đã vào đông, ngày Phó Thanh phẫu thuật ca mổ đầu tiên đó chính là ngày tuyết rơi đầu mùa.

Cậu được đưa vào phòng phẫu thuật, thuốc mê khiến cậu dần mất đi nhận thức.

Người mẹ tiều tuỵ vẫn đứng đó trông theo cậu.

Phó Thanh tâm trạng rất tốt, còn nói đùa với mẹ vài câu: “Đợi con ra ngoài, mùa xuân sẽ đến.”

“Đến lúc đó, muôn hoa đua nở.”

“Mẹ có thể yên tâm đi tập múa dưỡng sinh cùng mọi người.”

“Cũng chẳng biết Hà Viên có còn thích món súp cay không, con trở về sẽ làm cho cậu ấy ăn.”

Phó Thanh dần dần mất đi ý thức, hai tay vô thức buông thõng.

“Tuyết đầu mùa thật đẹp!”

- HOÀN CHÍNH VĂN -

Bình luận

Truyện đang đọc