HÀ VIÊN

Hôm nay Trương Thọ tham gia một hôn lễ, cậu ấy đã dậy sớm chỉnh trang gọn gàng. Lần này nhất định phải gây ấn tượng tốt với em gái hoa khôi kia.

Phó Thanh đi nước ngoài một năm sau đó trở về, cậu đã phí bao công sức, chịu trăm cực ngàn khổ để theo đuổi lại Hà Viên. Tỏ tình thành công, cậu ấy mời Trương Siêu làm rể phụ, điều này khiến Hà Viên không được thoải mái, vốn cô muốn Trương Thọ làm rể phụ.

Ngày Phó Thanh cầu hôn chính vào ngày đông chí.

Xuân Thành không có tuyết rơi nên cũng chẳng có ngày tuyết đầu mùa. Phó Thanh đứng bên ngoài cục cảnh sát đợi Hà Viên tan làm.

Đã năm giờ hơn, Hà Viên mặc cảnh phục màu xanh sẫm bước ra, cậu hơi run rẩy, như cái run của mấy người già.

Phó Thanh có chút căng thẳng bước lên, nhét tay Hà Viên vào túi để sưởi ấm, sau đó cười hớn hở nói: “Tối nay em muốn ăn gì?”

Hà Viên chầm chậm chớp mắt, những ngón tay đan xen nắm chặt lấy tay Phó Thanh, nhìn cậu một hồi, ngượng ngùng nói lớn: “Ăn anh.”

Phó Thanh không để ý lời Hà Viên, nắm chặt lấy tay cô vẫn cứ bước đi, mỗi bước khoảng cách không lớn. Hà Viên vội vàng dỗ cậu, giọng điệu còn vui vẻ cười cợt: “Anh đừng giận mà, em muốn ăn súp cay thịt dê.”

Ánh hoàng hôn trải dài, Hà Viên cảm nhận được ngón tay như có thứ gì đó đeo vào, trong lòng cô liền cảm thấy rất bình yên.

Đi đến một lúc, Phó Thanh dừng lại nói: “Em đã đeo nhẫn của anh thì phải là người của anh.”

Hà Viên lấy tay ra khỏi túi, giơ bàn tay vì lạnh mà trắng bệch lên trước mặt ngắm, chiếc nhẫn này trông sáng thật đấy.

Cô cười hạnh phúc, còn mang theo chút dư vị ngọt ngào của mùa xuân.

“Nhân chứng vật chứng đầy đủ, em không chạy được đâu.”

Hà Viên đặt tay lên ngực Phó Thanh, miệng lẩm bẩm: “Em cũng có muốn chạy đâu chứ.”

Phó Thanh bắt lấy tay cô, gật đầu ra vẻ đồng ý, cậu tuyên bố: “Cho dù em có chạy, anh cũng sẽ theo em đến cùng.”

Hai người cứ như vậy vui vẻ cười nói một hồi, mùa xuân cũng sắp đến. Hôn lễ được tổ chức như dự định.

Hà Viên và Phó Thanh đều thuộc tuýt người đơn giản, hôn lễ diễn ra họ chỉ mời vài người bạn thân thích.

Hôn lễ bọn họ không có người chứng hôn, thứ có thể minh chứng cho tình yêu của họ chính là thanh xuân.

Hà Viên và Phó Thanh cùng nhau đứng trên sân khấu.

Nhớ tới những kỉ niệm lúc trước, Hà Viên bỗng muốn khóc, khoé mắt cô ửng đỏ, có chút nghẹn ngào, dịu dàng mỉm cười:  “Phó Thanh, chàng vợ của em, anh có đồng ý làm chồng em không?”

Phó Thanh nở nụ cười lau đi nước mắt cô, ngược lại bản thân lại rơi nước mắt, cậu dứt khoát gật đầu: “Anh đồng ý, cô gái anh hùng của anh.”

Trương Thọ đứng dưới sân khấu cảm động sắp khóc, cậu ấy quay sang hướng hoa khôi nói, “Quá cảm động rồi, em thấy đúng không?”

Trương Siêu khóc xấu vô cùng, nước mắt nước mũi đều đua nhau chảy xuống, hoa khôi nhìn cậu ta một cái, liền nhìn lên cặp đôi trên sân khấu, cũng chẳng thể kìm nổi lau đi nước mắt.

Hôn lễ kết thúc. Ngày hôm nay, hoa ở ngoại ô đều đã nở, hoa hồng nở rộ cả một vùng.

Tỉnh dậy, Trương Thọ mơ hồ ngồi sững sờ một lúc, cậu ấy sờ lên mặt, nước mắt đã chảy ướt đẫm.

Thời gian đã đến, phải đi quét mộ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc