HẮC ĐẠO ĐẠI CA CỞI RA ĐI NÀO!

Nói đến đây, Đinh Tiểu Lộ nhắm mắt lại, lưỡi dao di chuyển đến cổ họng cô.

" Tiểu Lộ, em đang muốn làm gì vậy?" Một giọng nói trầm thấp vang lên, bàn tay của hắn nắm lấy lưỡi dao của cô. Khiến tay chảy máu, nhỏ từng giọt xuống đất.

" Tước!" Đinh Tiểu Lộ mở mắt ra, vừa nhìn thấy hắn cô đã mừng đến rơi nước mắt, cô vẫn còn được gặp hắn.

" Nếu anh đến chậm một chút, có phải em muốn bỏ rơi anh không?" Đông Phương Tước đau lòng nhìn cô nói, bàn tay của hắn run rẩy. Hắn ôm chầm lấy cô, chặt đến nổi Đinh Tiểu Lộ cảm thấy khó thở.

Đúng như vậy, nếu hắn đến chậm một bước nữa, thì hắn sẽ không bao giờ còn nhìn thấy cô mỉm cười với hắn nữa. Đến lúc đó, hắn sẽ tự dằn vặt bản thân mình đến chết, hắn sẽ ôm thương nhớ mà đau khổ một đời.

" Em xin lỗi!" Đinh Tiểu Lộ tựa lên vai hắn nói.

" Anh không muốn nghe em xin lỗi! Hãy hứa với anh, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em nhất định phải tiếp tục sống tốt. Có nhớ không?" Đông Phương Tước nói.

" Ừm!" Đinh Tiểu Lộ khóc nức nở gật đầu, cô cảm nhận được Đông Phương Tước đang rất sợ hãi, hắn sợ sẽ mất cô mãi mãi.

Knife nhìn thấy Đông Phương Tước đến, ông ta đã sớm chuồn đi. So với Cao Tuấn thì ông ta có vẻ nhát gan hơn một chút, khi không dám một mình đối đầu với Đông Phương Tước.

Trên boong tàu, người của Lý Kiệt đã tiêu diệt hết người của Cao Tuấn. Lý Kiệt cũng bị thương kha khá, hắn thở dốc ngồi bệt xuống sàn.

" Sói xám, chúng ta mau đi tìm Boss rồi rút thôi, con tàu này dường như không chịu được lâu nữa đâu!" Một người đàn ông đứng trước mặt Lý Kiệt nói.

Du thuyền sau vụ nổ mà Đinh Tiểu Lộ gây ra, nó đã bị thủng một lỗ bên dưới, nước đang dần tràn vào bên trong. Chẳng bao lâu nữa, nó sẽ chìm sâu dưới đáy đại dương lạnh lẽo. Bọn họ phải mau mau rời khỏi đây, nếu như không muốn tán thân cùng nó dưới biển.

" Cho mọi người rút lên tàu của chúng ta trước đi, tôi sẽ đi tìm Boss và Đinh tiểu thư!" Lý Kiệt nhìn hắn ta đáp.

" Muốn chạy sao? Sợ là không thoát được rồi!" Knife không biết từ lúc nào hắn đã ở đây, bên cạnh hắn còn có rất nhiều người.

" Ngươi là ai?" Lý Kiệt lên tiếng hỏi ông ta, bởi hắn chưa gặp Knife bao giờ.

" Ta không thích khai báo danh tính cho kẻ sắp chết, ngươi cũng chẳng xứng để biết ta là ai đâu!" Knife đắc ý nói, trong mắt ông ta những kẻ như Lý Kiệt chỉ là lũ hạ đẳng mà thôi.

" Gϊếŧ hết bọn chúng đi!" Ông ta trầm giọng ra lệnh cho những tên ở phía sau.

" Đoàng! Đoàng! Đoàng!"

Dứt lời, súng đã nổ vang trời. Người của Lý Kiệt không kịp trở tay, từng người ngã xuống, máu nhuộm đầy boong thuyền. Tiếng súng hòa cũng những tiếng kêu la ai oán, trên tàu phút chốc trở thành một đống hỗn độn.

Lý Kiệt cũng chống trả quyết liệt, nhưng hắn cũng không thể tránh nổi những viên đạn vô hồn kia. Một viên đạn đã ghim sâu vào chân hắn.

" Sói xám, anh chạy trước đi! Chúng tôi sẽ cản bọn chúng lại!" Mọi người nhìn hắn lên tiếng, bọn họ đã sẵn sàng để hi sinh.

" Tôi sẽ không bỏ chạy một mình, mọi người đều là người nhà của tôi!" Lý Kiệt mặc kệ vết thương đang rỉ máu đau âm ỉ, hắn vẫn đứng đó cùng bọn họ chiến đấu.

Nhưng người của Knife đông hơn bọn họ, bọn chúng áp đảo hoàn toàn, không có lấy một tia hi vọng cho Lý Kiệt. Hắn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, hắn không thể bảo vệ nổi đồng đội của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người ngã xuống.

" Sói xám, cẩn thận!" Một người đàn ông hét lớn, khi nhìn thấy một viên đạn đang được nhắm thẳng vào đầu của Lý Kiệt.

Hắn ta đã chạy đến, chắn trước mặt Lý Kiệt. Viên đạn kia liền cắm sâu vào ngực hắn, một vết thương chí mạng. Lý Kiệt còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, thì cơ thể người đàn ông kia đã ngã xuống.

" Tiểu Lôi!" Lý Kiệt hét lớn, hắn chạy đến đỡ Tiểu Lôi ngồi dậy.

" Không được chết, Tiểu Lôi cậu phải cố lên!" Lý Kiệt đau khổ nói. Tiểu Lôi là người do hắn bồi dưỡng, hắn xem như là anh em của mình.

" Sói xám,...thật...tốt khi...gặp được anh và Boss. Thay em...b...bảo vệ Boss..." Tiểu Lôi khó nhọc nói, xong rồi nhắm mắt buông thõng cánh tay.

" Đừng, đừng mà!" Lý Kiệt rơi nước mắt, có quá nhiều máu của anh em hắn đổ xuống, còn hắn chỉ có thể bất lực.

" Tên khốn kiếp! Ta sẽ gϊếŧ ngươi!" Lý Kiệt mất bình tĩnh, hắn không nghĩ nhiều được nữa, bây giờ hắn muốn gϊếŧ Knife ngay lập tức.

Đạn liên tục bắn về phía hắn, nhưng bằng một cách thần ký nào đó, hắn đã tránh né được những viên đạn đó. Knife còn đang nhàn nhã quan sát, thì Lý Kiệt đã chạy đến nơi, tung một cú đấm về phía hắn. Đạn trong người Lý Kiệt đã hết, hắn bắt buộc phải đấu tay đôi.

" Nhãi ranh, mày tưởng mày có thể gϊếŧ được tao sao?" Knife vẫn giữ bình tĩnh, khi ăn trọn cú đấm của Lý Kiệt.

" Đoàng!" Tiếng súng lại vang lên một lần nữa, và lần này nó đã bắn trúng mục tiêu.

Lý Kiệt đưa mắt nhìn xuống ngực của mình, một viên đạn đã nằm ở đó.

" Mày đi chết đi!" Knife khóe môi đưa lên cao hài lòng, hắn ta giơ chân đạp Lý Kiệt rơi xuống biển.

Đông Phương Tước và Đinh Tiểu Lộ cũng vừa lúc chạy đến. Nhìn thấy cơ thể Lý Kiệt đang rơi tự do xuống, Đông Phương Tước gầm lên.

" LÝ KIỆT!"

Bình luận

Truyện đang đọc