Tại biệt thự, Đông Phương Tước đang ngồi uống cà phê, tay vẫn luôn lật từng trang giấy xem tài liệu. Lúc này, Diệp Vấn Thiên hớt hải chạy vào.
" Boss, có chuyện không hay rồi! Vừa lúc nãy, người của ta ở bên nước A vừa thông báo. Tổng thống Stephen đã chết rồi!" Diệp Vấn Thiên thở gấp nói.
Đông Phương Tước buông tài liệu, hắn nhìn Diệp Vấn Thiên lên tiếng.
" Cậu vừa mới nói cái gì? Tại sao ông ta lại chết!"
" Theo tin tức thì ông ấy lên cơn đau tim mà chết, bây giờ bên nước A vô cùng bối rối, vì sự ra đi đột ngột của ông ấy." Diệp Vấn Thiên nghiêm chỉnh trả lời.
" Các người vừa mới nói cái gì? Là ai đã chết!" Đinh Tiểu Lộ vừa từ phòng ngủ đi xuống, cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người.
Sắc mặt Đinh Tiểu Lộ tái xanh, dù cô không thích Stephen, nhưng ông ấy vẫn là ông ngoại của cô.
" Diệp Vấn Thiên, cậu đi ra ngoài đi!" Đông Phương Tước thở dài ra lệnh cho hắn.
Diệp Vấn Thiên liền gật đầu rời đi, Đinh Tiểu Lộ tay chân cứng ngắc, cô không còn một chút sức lực. Đông Phương Tước đứng lên, đi đến chỗ cô.
" Có muốn đến nước A?" Hắn nhẹ nhàng hỏi Đinh Tiểu Lộ.
" Đến đó làm gì? Ông ấy sẽ không chết, các người đừng có lừa tôi!" Đinh Tiểu Lộ trừng mặt hắn nói, cô chật vật quay người, bỏ chạy lên phòng, đóng sầm cửa lại.
Đông Phương Tước không đuổi theo, hắn chỉ nhìn cô mà chua xót. Còn gì đau khổ hơn những chuyện cô đã trải qua không? Mà chính hắn, cũng góp phần khiến cuộc sống của cô rơi vào địa ngục.
Đinh Tiểu Lộ vào phòng, cô lấy điện thoại tìm kiếm tin tức hot nhất hôm nay. Và tin hot đầu đề, chính là cái chết của tổng thống nước A, Stephen Williams.
Đinh Tiểu Lộ run rẩy đánh rơi điện thoại xuống đất, cô vùi mặt vào gối khóc nấc lên từng cơn.
" Mẹ, có phải con đã sai, khi không chịu thừa nhận ông ấy. Con cảm thấy hối hận rồi! Thật ra, con vẫn luôn muốn được ôm ông ấy một lần, muốn được ông ấy dỗ dành yêu thương như những người khác."
" Con không muốn ông ấy phải chết, tại sao những chuyện như thế này, cứ phải để con gánh chịu. Giá như con không cứng đầu, ngoan cố không chịu thừa nhận, thì mọi thứ đã khác." Đinh Tiểu Lộ nghẹn ngào trong nước mắt, cô tự trách bản thân mình.
Đông Phương Tước đứng bên ngoài, tựa lưng vào vách tường, cô khóc càng khiến hắn đau lòng. Hắn rất muốn ôm cô vào lòng an ủi, nhưng lúc này cô cần ở một mình, để có thể bình tâm trở lại.
Buổi tối, Đinh Tiểu Lộ nằm co ro trên mặt đất lạnh lẽo, nước mắt của cô đã khô cạn từ lâu, cô co rút cơ thể tìm sự ấm áp.
" Ông ngoại, Thật sự xin lỗi!" Cô khẽ nói nhỏ, âm thanh vừa đủ chính mình nghe.
Đông Phương Tước bên ngoài lo lắng, hắn dùng chìa khóa mở cửa đi vào, cảnh tượng trước mắt hắn thật quen thuộc. Một năm trước khi hắn nói gϊếŧ bạn bè của cô, Đinh Tiểu Lộ cũng như thế này.
" Thay đồ đi, tôi đưa em đến nước A!" Hắn ngồi xổm xuống lên tiếng.
" Em không muốn nhìn ông ấy lần cuối sao? Em sẽ hối hận nếu không đi, giống như việc em đã không nhận ông ấy." Đông Phương Tước thấy cô nằm yên bất động, hắn lại nói.
Đinh Tiểu Lộ nghe đến hai chữ hối hận, cơ thể cô liền run lên. Đinh Tiểu Lộ không có trả lời, cô lồm cồm ngồi dậy, đi vào nhà tắm thay đồ.
Đông Phương Tước đã chuẩn bị sẵn chuyên cơ, phải mất bốn tiếng mới có thể đến nước A. Thấy Đinh Tiểu Lộ ngồi vô hồn, Đông Phương Tước liền đưa cho cô một hộp bánh ngọt.
" Từ sáng đã không ăn rồi, ăn một chút để còn có sức!" Hắn lên tiếng.
Đinh Tiểu Lộ như một con rối, cô cầm lấy hộp bánh, ăn một cách nhạt nhẽo. Đông Phương Tước cũng không biết nói gì, hắn cứ nhìn cô ăn như vậy.
Bốn tiếng sau, chuyên cơ cũng đến nước A.
Hai người lại tiếp tục ngồi trên xe ba mươi phút, mới đến được nơi tổ chức tang lễ. Có người của Đông Phương Tước giúp đỡ, nên Đinh Tiểu Lộ mới mau chóng được đi vào.
Stephen nằm trong một quan tài bằng kính, Đinh Tiểu Lộ bên ngoài có thể nhìn thấy ông ấy rất rõ. Mặt ông ấy trắng bệch, môi thì tím tái, đôi mắt nhắm nghiền.
Đinh Tiểu Lộ vô thức quỳ xuống, nước mắt cô lại một lần nữa lại rơi, cô khóc để đưa tiễn người thân cuối cùng của mình.
" Ông ngoại,... thật xin lỗi!.... Thật xin lỗi!" Đinh Tiểu Lộ nước mắt ngắn dài nói, cô cảm thấy mình là bị ông trời trừng phạt, vì không biết trân trọng người trước mặt.
Bây giờ cô có khóc cũng chẳng thay đổi được gì, nhưng đó là điều cuối cùng, cô có thể làm cho người được gọi là ông ngoại này.
Đông Phương Tước không có vào trong, hắn đứng bên ngoài, nói chuyện với Diệp Vấn Thiên.
" Tôi không thấy Charlie đâu cả! Hắn đã ở đâu, khi tổng thống Stephen qua đời?" Đông Phương Tước thắc mắc hỏi.
" Boss không hỏi, tôi cũng chẳng để ý. Đúng là không thấy hắn ta, tôi liên lạc với người của mình hỏi một chút." Diệp Vấn Thiên bây giờ mới nhớ đến Charlie, hắn nói xong liền rút di động trong túi ra gọi cho ai đó.
....
" Boss, người của ta nói trước đó vẫn nhìn thấy hắn đi vào phòng tổng thống, nhưng khi phát hiện ngài ấy qua đời, thì hắn cũng biến mất." Diệp Vấn Thiên sau khi gọi xong, liền thông báo lại cho Đông Phương Tước.
" Có gì đó rất lạ? Stephen, ông ấy không có tiền sử bệnh tim mạch, sao có thể lên cơn đau tim mà chết?"
" Tôi nghi ngờ cái chết của ông ấy có vấn đề, mấu chốt chính là Charlie, cậu mau cho người tìm hắn." Đông Phương Tước suy luận nói.