Hoắc Nguy Lâu ngồi uy nghi trên chủ vị, vẻ mặt không lộ rõ sự lạnh lùng, nhưng khí thế quanh thân lại khiến người ta cảm thấy áp lực, còn bức người hơn cả Ninh Kiêu. Hứa Khang đứng run rẩy, mồ hôi lạnh chảy thành dòng trong chính đường nhà mình, Hứa phu nhân cũng đã đứng dậy từ lâu. Trước Ninh Kiêu, bà còn dám đối đáp đôi câu, nhưng đối diện với Hoắc Nguy Lâu, chỉ có thể lặng lẽ trông cậy vào Hứa Khang.
"Hứa cô nương mất ngày 14 tháng Giêng, đến ngày mùng 5 tháng Hai thì đưa tang, đặt linh cữu ở quý phủ suốt 21 ngày, trong thời gian ấy đã mời cao tăng Tướng Quốc Tự ba lần đến làm pháp sự. Bản Hầu nói có đúng không?"
Y vừa dứt lời, sắc mặt Hứa Khang vốn đã tái nhợt càng trở nên xám xịt. Tú Y Sứ giám sát các quan viên, mọi động tĩnh ở Hứa gia đều nằm trong tầm kiểm soát, bình thường không ai truy cứu, nhưng khi đã phạm lỗi, dù nhỏ cũng dễ thành nhược điểm để kết tội.
Hứa Khang xoay người, trả lời với giọng khó nhọc:
"Đúng vậy, tiểu nữ quả thực qua đời vào ngày 14 tháng Giêng."
"Bệnh mà chết?" Hoắc Nguy Lâu hất cằm, ánh mắt sắc bén. "Thật sự là bệnh mà chết?"
Hứa Khang mím môi, mồ hôi tuôn ra như mưa, Hứa phu nhân căng thẳng nhìn chồng. Cuối cùng, Hứa Khang như người tuyệt vọng, nhắm mắt buồn bã nói:
"Không phải... Tiểu nữ không phải chết vì bệnh."
Sắc mặt Hứa phu nhân trắng bệch. Hứa Khang cắn răng, tiếp tục:
"Tiểu nữ ra đi trong uẩn khúc. Hạ quan... hạ quan lo sợ bị dị nghị, vì thế mới nói với bên ngoài là tiểu nữ bị bệnh mà mất."
Hoắc Nguy Lâu khẽ nhếch mắt:
"Uẩn khúc?"
Hứa Khang đứng thẳng người, nghẹn ngào đáp:
"Phải, nàng không qua đời trong phủ mà là ở... ở ngõ Hương Phấn phía Tây thành."
Hoắc Nguy Lâu nhíu mày, Bạc Nhược U nghe đến đây cũng kinh ngạc, ngõ Hương Phấn? Chẳng phải là nơi bán phấn thơm hay sao?
Thấy vẻ mờ mịt của nàng, Hoắc Nguy Lâu liền giải thích ngắn gọn:
"Ngõ Yên Hoa ở chợ phía Tây, nơi nổi tiếng nhất kinh thành."
Bạc Nhược U ngỡ ngàng, còn Hứa Khang thì đau đớn tiếp lời:
"Đúng vậy, chính là nơi ấy. Hứa gia là gia đình thanh quý, tiểu nữ chết ở bên ngoài đã là nhục nhã, lại còn ở nơi như vậy... Hạ quan thật sự không biết phải đối mặt ra sao."
Lời nói ấy khiến ánh mắt Bạc Nhược U thoáng biến đổi. Nữ nhi ruột thịt của ông chết bất đắc kỳ tử bên ngoài, không điều tra ai đã hại nàng, lại lo lắng danh tiếng của gia tộc. Đã vậy, Hứa Khang thậm chí chẳng hề cố gắng tìm hiểu ngọn ngành mà chỉ lặng lẽ đưa tang như muốn chuyện lớn hóa nhỏ.
Bạc Nhược U kinh ngạc nhìn Hứa Khang, Hoắc Nguy Lâu cười lạnh một tiếng:
"Làm nữ nhi của Hứa đại nhân thật là có phúc."
Ai cũng hiểu rõ hàm ý trong lời nói ấy. Hứa Khang vã mồ hôi, run rẩy đáp:
"Hầu gia thứ tội, không phải hạ quan máu lạnh vô tình, chỉ là... chỉ là..."
"Không cần biện minh nữa. Nói rõ xem Hứa cô nương mấy ngày trước đã làm gì, tại sao lại đi tới ngõ Hương Phấn?"
Vẻ kiên nhẫn nơi khóe mắt Hoắc Nguy Lâu dần biến mất. Nếu chốc lát trước y còn giữ chút hòa khí, thì giờ chẳng còn dấu vết gì. Hứa Khang vội đáp:
"Tiểu nữ những ngày đó bệnh đã trở nặng, vốn chỉ ở nhà tĩnh dưỡng. Nhưng hôm ấy có cãi nhau với ta nên nổi giận bỏ đi, ta cũng không rõ sao nàng lại đến ngõ Hương Phấn. Đêm ấy nàng không về, ta lo lắng phái người tìm, mãi sau một tì nữ của nàng mới đề nghị thử tìm ở chợ phía Tây, quả nhiên tìm thấy..."
Hứa Khang nói đến đây thì giọng nghẹn lại, gương mặt lộ vẻ bi thương.
"Trong ngõ hẻm phía sau ngõ Hương Phấn, có một am ni cô bỏ hoang. Trước kia, nơi đó là am ni cô, nhưng về sau nhiều thanh lâu mọc lên xung quanh nên am ni cô đã dời đi. Khi tìm thấy nàng, nàng đã... đã treo cổ tự sát ở đấy."
"Treo cổ tự sát?" Hoắc Nguy Lâu đầy nghi vấn.
Hứa Khang gật đầu, giọng run rẩy:
"Phải... Khi tìm thấy, nàng đã tắt thở, dây thừng rơi xuống đất, xà ngang bị đứt, nàng ngã trên mặt đất. Ai có thể ngờ nàng lại tuyệt vọng đến mức tự tử, lại còn ở một nơi như vậy chứ!"
Hoắc Nguy Lâu lạnh lùng nhếch cười:
"Trên cánh tay trái nàng có vết thương không?"
Nghe vậy, Hứa Khang giật mình kinh hãi:
"Hầu gia sao lại biết? Đúng là cánh tay trái của nàng bị trầy xước, mất cả một mảng da, máu me be bét..."
Đôi mắt Hoắc Nguy Lâu ánh lên cơn giận, giọng lạnh băng:
"Treo cổ tự sát lại có vết thương ngoài da, ngươi không khám nghiệm thương tích, chỉ khâm liệm qua loa rồi chôn cất?"
Hứa Khang run rẩy môi, toan giải thích. Hoắc Nguy Lâu khẽ nheo mắt:
"Năm đó ngươi thi đỗ Tiến sĩ, từng ra ngoài nhậm chức nhiều năm rồi được thăng về kinh. Hai năm nay ngươi ở Lại bộ cũng có chút danh tiếng, thế mà khi tai họa giáng xuống con gái, ngươi lại chẳng có lấy phán đoán cơ bản nhất, chỉ biết tự lừa mình cho rằng nàng treo cổ tự sát?"
Hứa Khang khuỵu gối quỳ phịch xuống đất, Hứa phu nhân thấy vậy cũng quỳ theo. Hoắc Nguy Lâu cười lạnh:
"Bản Hầu nghĩ ngươi hẳn là còn mong nàng chết sớm. Nữ nhi của mình bị hại, lại còn hợp ý ngươi, tiện bề giảm bớt phiền phức, khỏi sợ dư luận chê bai. Hứa đại nhân, ngươi quả là vô tình vô nghĩa."
Khuôn mặt Hứa Khang trắng bệch như tờ giấy:
"Không phải đâu Hầu gia! Hạ quan không như vậy, hạ quan làm thế là vì..."
"Tại sao ngươi tranh chấp với Hứa cô nương?"
Vừa hỏi như vậy, Hứa Khang càng thêm khó mở miệng.
"Bởi vì... Bởi vì hôn sự của nàng. Thể chất của nàng từ nhỏ đã yếu ớt, nhiều bệnh tật. Bệnh suyễn giành giật từng hơi thở, cầu y tìm dược nhiều năm cũng không chữa khỏi. Thân thể như vậy, sao có thể tìm được gia đình tốt chứ? Hạ quan nhìn trúng một mối hôn sự cho nàng, nhưng nàng không muốn, bởi vậy nàng mới nổi giận mà chạy ra ngoài..."
Hoắc Nguy Lâu lạnh lùng hỏi: "Ngươi chọn công tử nhà nào cho nàng? Làm nghề nghiệp gì?"
Hứa Khang lúng túng nói: "Là... Là cháu ngoại trai của tiện nội, cũng đã thi đậu cử nhân, hiện tại trong nhà làm chút buôn bán hương liệu..."
Hứa Khang nói nghe đơn giản, nhưng vừa nghe đã hiểu rõ người hắn chọn cho Hứa Vãn Thục là hạng phu quân như thế nào. Dù là con thương hộ, lại hẳn là người tầm thường, có lẽ còn mang theo chút ham mê bất chính.
Hoắc Nguy Lâu nhìn Hứa Khang, không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt lại có chút bi ai. Một lát sau, y chăm chú hỏi: "Lúc đó người tìm được nàng trước nhất là ai?"
"Là tì nữ hầu hạ bên cạnh nàng."
"Cô ta đang ở đâu?"
Hứa Khang rụt cổ, đáp: "Tiểu nữ đã chết rồi, thị tì này... cũng bị trục xuất rồi."
Hoắc Nguy Lâu nhíu mày: "Trục xuất? Trục xuất đi đâu?"
Hứa Khang giật giật khóe môi, giọng hạ thấp vài phần: "Bán cho người môi giới..."
Hắn nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng ý rõ ràng là sau khi nữ nhi mất, lập tức đem thị tì của nàng bán đi, mà giá bán như vậy, hơn phân nửa là bán rẻ mạt. Thị tì ấy hiện giờ không biết lưu lạc nơi nào, chỉ sợ số phận rất thê lương.
Hoắc Nguy Lâu hiếm khi nổi giận, nghe đến đây cũng không khỏi phẫn nộ, lạnh lùng hỏi: "Bán cho người môi giới nào?"
Hứa Khang lúng túng không trả lời được, quay đầu nhìn Hứa phu nhân. Hứa phu nhân kinh hoảng, nhưng vẫn do dự không đáp, Hứa Khang cực kỳ tức giận, trầm giọng quát: "Còn không nói?! Bà bị câm sao?"
Hứa phu nhân bị mắng run lên, vội đáp: "Đưa đến người môi giới trên phố Chòi Canh."
Hoắc Nguy Lâu liếc nhìn Ninh Kiêu, Ninh Kiêu lập tức hiểu ý, đi ra cửa dặn dò Tú Y Sứ đi tìm người. Trong phòng, Hoắc Nguy Lâu không nói một lời, tựa như đang tập trung suy nghĩ điều gì, Hứa Khang quỳ dưới đất, dù vào cung diện thánh cũng không căng thẳng như lúc này.
"Chuẩn bị dẫn đường-"
Một lát sau, Hoắc Nguy Lâu mới mở miệng. Hứa Khang có chút không rõ, Hoắc Nguy Lâu lạnh lùng nhìn hắn: "Khai quan nghiệm thi."
Hứa Khang kinh hãi: "Nhưng người đã chôn cất rồi..."
Hoắc Nguy Lâu lạnh lùng nói lời trào phúng: "Sao hả? Ngươi sợ quấy rầy nàng an nghỉ sao? Nàng bị người ta hại chết, ngươi làm phụ thân lại chẳng làm gì, ngươi nghĩ chôn nàng rồi, nàng có thể an nghỉ dưới cửu tuyền sao?"
Hứa Khang vốn không dám làm trái mệnh lệnh của y, nghe xong thân thể càng run rẩy, dặn dò người hầu chuẩn bị xe ngựa.
Hoắc Nguy Lâu nhìn về phía Bạc Nhược U: "Hiện tại nghiệm thi có ổn không?"
Bạc Nhược U vội gật đầu: "Ổn, công cụ nghiệm thi đều đã mang theo."
Hoắc Nguy Lâu hài lòng gật đầu. Phu thê Hứa Khang lại ngơ ngác nhìn Bạc Nhược U. Trực Sử Ti phá án mang theo nữ tử vốn đã kỳ quái, nhưng không ngờ nữ tử này lại là ngỗ tác!
Hứa Vãn Thục được chôn tại nghĩa trang Hứa gia ở núi Phượng Minh ngoại thành. Ra khỏi thành đi đến núi Phượng Minh nghiệm thi rồi quay về, ít nhất phải tốn một ngày. Hoắc Nguy Lâu để lại Tú Y Sứ thẩm vấn những người khác trong Hứa gia, đồng thời cưỡng chế phu phụ Hứa Khang đi cùng. Hứa phu nhân thoạt nhìn không giống người hiền lành, để bà ở lại phủ không biết sẽ phát sinh biến cố gì.
Lúc sắp xuất phát, Bạc Nhược U chợt nhớ đến việc nhìn thấy hôm qua ở tiệm thư họa, liền bước tới nói: "Hầu gia, dân nữ có việc bẩm báo."
Hoắc Nguy Lâu liếc nhìn nàng: "Cho phu xe của nàng trở về, ngồi chung xe với ta, trên đường vừa đi vừa nói."
Bạc Nhược U đáp ứng, bảo Lương thúc về nhà, rồi lên xe ngựa của Hoắc Nguy Lâu.
Đến khi đoàn người đi về phía Nam kinh thành, Bạc Nhược U mở lời trong xe ngựa: "Hầu gia, buổi chiều hôm qua dân nữ đã tới tiệm thư họa phía Đông thành-"
Hoắc Nguy Lâu vừa nghe câu đầu tiên, nhướng mày: "Trễ vậy mà nàng đi đến đó làm gì?"
Bạc Nhược U tiếp lời: "Dân nữ cảm thấy Lục Văn Hạc có điều kỳ lạ, nhớ rằng trong tiệm có tác phẩm của hắn, nên muốn đi xem thử. Một người lấy thư họa làm sinh nhai, trong thơ văn tranh vẽ của hắn hẳn phải ẩn chứa cuộc đời của người đó, dân nữ muốn đi xem qua."
Hoắc Nguy Lâu ra hiệu nàng nói tiếp, Bạc Nhược U tiếp tục: "Dân nữ xem các thi tập của hắn, rồi cả hai bức tranh hắn vẽ. Thơ của hắn trên bề mặt đều có dụng ý sâu xa, tư tưởng rộng lớn hào hùng, tranh vẽ cũng tương đối lạc quan, mang khí thế. Dân nữ tuy không hiểu rõ kỹ xảo, nhưng cảm nhận được những chi tiết rất tinh diệu. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, quả thực danh tài tử là xứng đáng."
Hoắc Nguy Lâu nửa híp mắt phượng: "Nàng muốn bẩm báo, hay là muốn khen hắn?"
Bạc Nhược U hơi ngạc nhiên: "Tất nhiên không phải, là dân nữ phát hiện hai bài thơ hoài cổ nhớ quê của hắn có chút kỳ lạ, muốn hỏi tộc địa Lục thị có ở Sở Châu không?"
"Nàng nói đến Lục Tế Tửu Lục thị?"
Bạc Nhược U gật đầu. Hoắc Nguy Lâu đáp: "Không phải, họ hàng chính tộc của Lục thị vốn ở kinh thành."
Ánh mắt của Bạc Nhược U thoáng trầm tư: "Vậy thì có điều bất thường. Thơ hoài cổ thường là tả thực, nhưng hắn lại nhớ về Sở Lĩnh. Sở Châu thuộc Lĩnh Nam, mà Sở Lĩnh thường ám chỉ thế hệ tại Sở Châu. Hắn là văn nhân, không thể nào dùng sai điển cố. Dân nữ suy nghĩ rồi sinh nghi..."
"Có khả năng Lục Văn Hạc làm thơ không phải tự tay hắn, chí ít là hai bài hoài cổ không phải. Theo lý tài danh của hắn lẫy lừng, không cần dùng thơ người khác. Vì thế, dân nữ hoài nghi tài học của hắn là thật hay giả."
Nghe đến đây, đáy mắt Hoắc Nguy Lâu lộ ra ánh sáng. Y vén rèm xe, nói với Ninh Kiêu đang cưỡi ngựa bên ngoài: "Việc ta bảo ngươi điều tra có kết quả chưa?"
Ninh Kiêu vốn đi cạnh xe ngựa, nghe được sơ bộ lời trong xe, vội đáp: "Hôm qua sau khi Lục Văn Hạc hồi phủ vẫn đóng cửa, bọn thuộc hạ không có cơ hội thử thân thủ của hắn. Tuy nhiên, giữa chừng người làm trong phủ có ra ngoài mua gia dụng, người của chúng ta bắt chuyện, biết được bản lĩnh cưỡi ngựa của Lục Văn Hạc cũng tạm, tay trái chưa từng bị thương."
Bạc Nhược U hơi cau mày, tay trái chưa bị thương, vậy không phải là hung thủ.
Hoắc Nguy Lâu cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt y trầm xuống. Ninh Kiêu lại nói: "Người làm kia ở Lục gia nhiều năm, tự đắc, còn nói dựa vào danh tiếng của công tử nhà hắn, vài năm nữa sẽ vang dội, tùy tiện quyên chức là một bước lên mây..."
Hoắc Nguy Lâu nhướng mày: "Lục Văn Hạc không phải vô cùng chán ghét quan TSo?"
Ninh Kiêu tiếp lời: "Thuộc hạ cũng nghĩ vậy, bởi khi nghe hạ nhân báo lại, đã cảm thấy có điều kỳ lạ."
Hoài nghi từ đáy lòng Bạc Nhược U lại bùng lên: "Hầu gia, nếu hắn thật sự tài cao, cần gì phải đợi sau này quyên chức quan? Trừ phi... dân nữ nghi ngờ rằng vừa rồi là thật, có khả năng hắn sao chép thơ hoặc có người khác viết thay. Như vậy, tài danh của hắn là không có thực, và có phải vì vậy mà hắn không dám tham gia khoa cử?"
Hoắc Nguy Lâu hơi trầm ngâm, rồi hỏi Ninh Kiêu: "Người được phái theo dõi Lục Văn Hạc đã rút về chưa?"
Ninh Kiêu lắc đầu: "Chưa, vẫn còn theo dõi."
Hoắc Nguy Lâu khẽ gật đầu: "Nếu thật sự có điều khác lạ, hắn sẽ lộ ra sơ hở thôi."
Thả rèm xuống, Hoắc Nguy Lâu tựa người vào thành xe, giơ tay xoa nhẹ mi tâm. Bạc Nhược U thấy vẻ mặt y đầy mệt mỏi, không nhịn được mà nói: "Hầu gia nghỉ ngơi một chút đi, khi nào đến nơi dân nữ sẽ gọi ngài."
Hoắc Nguy Lâu hạ tay xuống, liếc nhìn Bạc Nhược U, rồi khẽ vỗ vào vị trí bên cạnh: "Lại đây xoa bóp cho bản Hầu một chút."
Bạc Nhược U hơi sững lại, nghĩ rằng đây là đang trên đường đi công vụ, mà ngoài xe ngựa lại có nhiều người đi theo như vậy, không biết vì sao mặt lại thoáng nóng lên. Nhưng Hoắc Nguy Lâu đã nghiêng người qua, để lưng đối diện với nàng.
Thấy nàng còn ngẩn ngơ, giọng Hoắc Nguy Lâu vang lên lành lạnh: "Không mời nổi nàng sao?"
Bạc Nhược U vội vàng ngồi lại gần, đầu ngón tay mềm mại đặt lên huyệt trán của y, Hoắc Nguy Lâu nhẹ nhàng nhắm mắt, vai cũng buông lỏng vài phần. Bạc Nhược U vốn có chút ngượng ngùng, nhưng khi thấy vẻ mặt y dễ chịu, tâm trạng cũng ổn định hơn, tay dùng lực hơn chút nữa, chuyên chú xoa bóp.
Nàng dựa vào lần trước đã nói mà ấn từ huyệt Phong Trì sau cổ. Mới vừa chạm vào huyệt Phong Trì, nàng cảm thấy sống lưng Hoắc Nguy Lâu khẽ ưỡn lên. Trong lòng Bạc Nhược U đột nhiên đập mạnh, nhỏ giọng hỏi: "Dân nữ ấn mạnh khiến Hầu gia không thoải mái sao?"
Hoắc Nguy Lâu thấy nàng nhỏ giọng nói chuyện thì cảm thấy buồn cười. Xe này có vách mỏng, nếu giọng nói trong xe lớn một chút, người bên ngoài sẽ nghe rõ ràng. Y biết Bạc Nhược U không muốn để cho người ngoài biết họ đang làm gì trong xe ngựa.
Thực ra không làm gì khác người, chỉ là Bạc Nhược U càng cẩn trọng, ngược lại càng khiến y có cảm giác như hai người họ vào ban ngày lại làm chuyện xấu hổ không đứng đắn. Hoắc Nguy Lâu khẽ động yết hầu, nhưng giọng điệu vẫn bình thường: "Không sao, tiếp tục đi."
Bạc Nhược U yên lòng, tiếp tục ấn xuống, xoa bóp một lát rồi di chuyển tay đến vai y. Vừa chạm vào, nàng cảm nhận được xương cốt dưới tay cứng rắn tựa như sắt thép, bất giác nhớ tới dáng vẻ y múa kiếm, mồ hôi đầm đìa. Nhiệt độ nóng bỏng trên người y xuyên qua lớp áo truyền tới tay nàng, làm tim Bạc Nhược U đập nhanh, trong lúc hít thở lại ngập tràn hương nam tính của Hoắc Nguy Lâu, khiến nàng không khỏi bất an.
Giữa lúc chập chờn, Hoắc Nguy Lâu lại hỏi nàng: "Không có sức lực sao?"
Một câu này khiến Bạc Nhược U giật mình, bên ngoài thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa và lời nói chuyện của Tú Y Sứ, làm trái tim nàng càng đập loạn, nàng hạ thấp giọng: "Hầu gia nhỏ giọng một chút, dân nữ đã dùng sức không nhẹ, chỉ là xương cốt Hầu gia cứng cáp, dân nữ thực sự khó mà xoa bóp."
Nàng vừa nói vừa ngừng tay, Hoắc Nguy Lâu lại xoay người nhìn nàng với vẻ khó hiểu: "Vì sao phải nhỏ giọng?"
Vẻ mặt Bạc Nhược U như muốn nói lại thôi. Ngày thường ở trước mặt Phúc công công thì thôi, nhưng hôm nay có nhiều Tú Y Sứ đi theo, phía sau lại có cả phu phụ Hứa Khang. Vừa rồi ngồi cùng xe, Hứa Khang đã nhìn nàng đầy kinh ngạc, còn Hứa phu nhân nhìn nàng với ánh mắt kiêng dè, như thể giữa nàng và Hoắc Nguy Lâu có quan hệ nào khác.
"Dân nữ đi theo Hầu gia, vốn dễ khiến người ta suy đoán. Nếu để người ngoài nghe thấy..."
Bạc Nhược U chưa nói xong, mặt đã đỏ lên. Trong xe ngựa ánh sáng mờ ảo, nhưng Hoắc Nguy Lâu vẫn nhìn thấy rõ vẻ xấu hổ của nàng, y nghiêm nghị nói: "Nghe thấy thì sao? Cùng lắm người ta nghĩ nàng là --"
Bạc Nhược U nôn nóng, không biết làm gì, đầu óc nóng lên, muốn đưa tay bịt miệng Hoắc Nguy Lâu: "Ngài đừng nói..."
Tay nàng dừng lại cách miệng Hoắc Nguy Lâu một chút, mắt thấy sắp che lại, nhưng nể sợ Hầu gia, nàng cưỡng chế dừng lại kịp thời. Hoắc Nguy Lâu nhìn động tác này của nàng, giương cao đôi mày, rõ ràng không ngờ Bạc Nhược U lại lớn mật như vậy. Bốn mắt nhìn nhau trong khoảnh khắc, Bạc Nhược U vội thu tay về, định đứng dậy quỳ xuống.
"Hầu gia thứ tội, dân nữ vô lễ --"
Đầu gối còn chưa chạm đất, đã bị Hoắc Nguy Lâu đỡ lấy, y nắm cánh tay nàng, ý cười trên mặt. Bạc Nhược U vốn kinh hoàng, giờ khắc này thấy y tươi cười như vậy, cũng ngẩn người. Nàng chưa từng thấy Hoắc Nguy Lâu cười thoải mái như thế.
Vẻ lạnh lùng trên mặt y tan biến, ngũ quan tuấn mỹ chợt sáng rực, đặc biệt là đôi mắt phượng, đuôi mắt giương lên, đồng tử sáng lấp lánh. Bạc Nhược U nhìn ngây người.
"Hầu gia --"
Hoắc Nguy Lâu nâng nàng ngồi lại bên cạnh, buông tay, liếc nhìn tay phải nàng mới vừa đưa tới miệng mình, cười khẽ: "Lá gan càng lúc càng lớn."
Bạc Nhược U ngượng ngùng thu tay vào ống tay áo, Hoắc Nguy Lâu lại nghiêng người sát gần nàng hơn, giọng cũng hạ xuống theo ý nàng: "Nàng sợ cái gì? Sợ bên ngoài cho rằng nàng dụ dỗ bề trên? Hay là sợ người ta cho rằng bản Hầu công tư bất phân, lấy quyền mà ép buộc nàng?"
Câu nói này khiến khuôn mặt Bạc Nhược U đỏ bừng: "Dân nữ chỉ là..."
Hoắc Nguy Lâu không để nàng nói hết: "Lẽ nào giữa nàng và bản Hầu có gì không trong sạch sao?"
Giọng nói vốn trầm thấp của y càng mang vẻ trêu chọc, Bạc Nhược U không nhịn được lùi lại, vốn cho rằng mình lo lắng có lý, nhưng bị Hoắc Nguy Lâu hỏi ngược lại, cứ như thể nàng có suy nghĩ không trong sáng.
Nàng đỏ mặt lắc đầu, Hoắc Nguy Lâu lại nhìn nàng ở khoảng cách gần. Một lúc sau y mới ngồi thẳng dậy: "Lá gan không nhỏ, suy nghĩ cũng nhiều. Bản Hầu chưa bao giờ dẫn nữ tử theo khi làm công vụ. Nay dẫn nàng đi cùng, đích thực dễ khiến người khác suy đoán. Nhưng nàng không thẹn với lòng, sợ họ làm gì?"
Bạc Nhược U thấy y nói chính trực như thế, tuy cũng cảm thấy có lý, nhưng không nhịn được mà thầm oán, y là Võ Chiêu Hầu cao cao tại thượng, đương nhiên không sợ, còn nàng chỉ là nữ ngỗ tác địa vị thấp kém.
Hoắc Nguy Lâu liếc một cái đã nhìn ra nàng không tán đồng, nhíu mày:
"Nàng còn không phục? Hay là... kỳ thực nàng đã sinh tâm tư khác?"
Y híp đôi mắt phượng, giọng điệu mang chút uy nghi khiến Bạc Nhược U lập tức chỉ trời thề:
"Dân nữ tuyệt đối không có!"
Sắc mặt Hoắc Nguy Lâu thoáng cứng đờ, Bạc Nhược U với vẻ mặt chắc chắn nói:
"Điều này mong ngài hoàn toàn yên tâm, dân nữ hiểu rõ điều ngài kiêng kị. Dù ngài có coi trọng dân nữ thế nào đi nữa, dân nữ cũng tuyệt đối không nảy sinh những tâm tư khác. Chỉ là thân phận ngài cao quý, lại chưa từng dùng nữ tử làm việc, người ngoài không tránh khỏi hoài nghi. Dân nữ... dân nữ không muốn để người khác nghĩ rằng mình dựa vào nhan sắc mới được ngài coi trọng. Huống hồ, ngài có danh tiếng là người không gần nữ sắc, dân nữ không muốn làm hỏng thanh danh của ngài."
Lúc trước, thấy nàng xấu hổ, lại cẩn trọng tránh hiềm nghi trước mặt người ngoài, Hoắc Nguy Lâu còn tưởng nàng đã nảy sinh tâm tư của nữ nhi. Nào ngờ nàng lại nghĩ như vậy, sợ người ngoài cho rằng nàng dựa vào nhan sắc để được ở bên cạnh Võ Chiêu Hầu, còn sợ làm tổn hại thanh danh của y!
Ý nghĩ này thực sự khiến Hoắc Nguy Lâu không biết nói gì. Trên đời còn có nữ tử lo lắng cho danh tiếng của Hoắc Nguy Lâu y, như thể y là một liệt nam giữ mình trong sạch hay sao?
Khuôn mặt Hoắc Nguy Lâu đen như đáy nồi, ánh mắt không thể tin nổi nhìn nàng từ trên xuống dưới. Chỉ một lát sau, y rốt cuộc khẳng định nàng không phải đang dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt. Y đưa tay vuốt nhẹ mi tâm, ban đầu chỉ thấy mệt mỏi, mà lúc này đã thành đau đầu, vô cùng đau đầu.
Thấy vẻ mặt y lại trở nên lạnh lùng, còn nhắm lại hai mắt phượng, đầu óc Bạc Nhược U cũng tràn đầy hỗn loạn, khó lòng hiểu rõ tâm tư của y. Hôm nay nàng không chỉ lớn mật muốn bịt miệng Hoắc Nguy Lâu, còn khiến y ngỡ rằng nàng có khả năng sinh ra tâm tư dụ hoặc bề trên, đây là điều tối kị của Hoắc Nguy Lâu. Nàng nên làm thế nào mới ổn đây?
Bạc Nhược U thấp thỏm cả một đường, cho đến khi xe ngựa đến núi Phượng Minh, nhìn thấy nghĩa trang phủ đầy núi đồi, trái tim nàng mới chùng xuống. Nàng xốc mành lên nhìn ra ngoài, rõ ràng là trời quang, nhưng núi Phượng Minh lúc này lại như bị bao phủ bởi bầu không khí u ám, làm người ta vừa tới gần đã cảm thấy trang nghiêm và lạnh lẽo.
Hàng tùng bách cao vút mọc dọc hai bên đường. Không lâu sau, xe ngựa dừng trước nghĩa trang Hứa gia. Mấy đời của Hứa gia đều ở kinh thành, nghĩa trang này đã có từ lâu đời. Bạc Nhược U cẩn trọng gọi:
"Hầu gia, đến rồi-"
Hoắc Nguy Lâu đột nhiên mở mắt, lạnh lùng liếc nàng một cái, rồi cúi người xuống xe ngựa trước. Bạc Nhược U hơi mếu máo, xách rương gỗ đựng dụng cụ nghiệm thi, bước xuống theo. Vừa chạm đất, nàng mới nhận ra trên núi thực sự lạnh lẽo đến rợn người.
Phu phụ Hứa Khang đi trước dẫn đường, dọc theo con đường nhỏ lầy lội trong nghĩa trang, đi chừng nửa nén hương mới tới mộ của Hứa Vãn Thục.
Phần mộ của nàng nằm ở góc Tây Bắc, vị trí có phong thủy kém nhất trong nghĩa trang Hứa gia, xung quanh cỏ dại mọc thành từng cụm. Chỉ có một phần mộ lẻ loi đứng đó, linh vị cùng giấy tiền vàng mã chưa đốt sạch, hương nến đổ nát chất đống trước mộ bia, gió núi thổi qua càng khiến cảnh vật thêm phần thê lương cô quạnh.
Lúc sinh thời không ai thương tiếc, chết rồi cũng tiêu điều đáng thương đến vậy. Bạc Nhược U đứng bên, nhìn Tú Y Sứ đào mộ, tay xách rương gỗ siết chặt. Không ai biết đáy lòng nàng chôn sâu bao nhiêu uất ức khổ đau, càng không ai biết đêm xảy ra chuyện đó nàng đã tuyệt vọng đến mức nào. Phụ thân của nàng thà rằng để nàng chết thảm cũng không muốn báo quan, vậy thì hôm nay, nàng giúp nàng ấy phơi bày oan tình.
Sau nửa canh giờ, một cỗ quan tài mới tinh được đào lên. Không đợi Hoắc Nguy Lâu phân phó, Bạc Nhược U xách rương gỗ tiến lên phía trước...