HẠC LỆ NGỌC KINH - BẠC NGUYỆT TÊ YÊN

Sở Thục Ninh nói:

"Khi đó cháu mới bốn, năm tuổi, tất nhiên là không nhớ rõ. Chiêu Nhi thì lớn hơn cháu ba tuổi, nên chắc là nhớ được ít nhiều."

Nói rồi, Sở Thục Ninh bảo Lâm Chiêu hành lễ với Trình Uẩn Chi, sau đó lại quay sang nhìn Bạc Nhược U.

"Khi còn bé, ta và Lâm bá bá đều từng bế cháu, ai ngờ chỉ chớp mắt đã lớn thế này. Những năm qua, cháu theo Uẩn Chi và Phương Trạch sinh sống có tốt không?"

Bạc Nhược U cười dịu dàng, đáp:

"Nghĩa phụ và nghĩa mẫu đối xử với cháu rất tốt."

Sở Thục Ninh vỗ nhẹ tay nàng, vẻ mặt hiện rõ niềm vui. Bà xoay người nhìn Hoắc Nguy Lâu đang ngồi điềm nhiên ở chủ vị, lúc này mới cảm thấy có chút bất tiện, liền hỏi:

"Để Hầu gia chê cười rồi. Thần phụ có nghe nói Hầu gia cũng quen biết cha con bọn họ?"

Lâm Hòe đáp:

"Tiểu Nhược ở Thanh Châu đã quen biết Hầu gia. Cha con bọn họ vào kinh lần này cũng đi cùng Hầu gia. Chỉ là Hầu gia không biết thân phận của họ mà thôi. Thật chẳng khác gì đi một vòng dài, ai ngờ mọi người đều đã quen biết từ trước, quả là có duyên."

Hoắc Nguy Lâu cười nhạt:

"Quả thực là duyên sâu, bản Hầu hôm nay cũng coi như được chứng kiến tận mắt."

Lâm Chiêu lúc này nói:

"Đúng rồi, hôm nay hai vị bá mẫu Bạc gia cùng Nghi Nhàn và Dật Hiên cũng đang ở phủ chúng ta. Bọn họ có biết hai vị tới đây không?"

Lâm Chiêu không biết về mâu thuẫn trong Bạc thị năm xưa, chỉ nghĩ rằng Bạc Nhược U là Nhị tiểu thư của Bạc gia, hai vị phu nhân và huynh muội Bạc Nghi Nhàn hẳn là phải biết chuyện nàng hồi kinh. Nhưng hắn vừa nói xong, cả phòng liền rơi vào bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.

Sắc mặt Trình Uẩn Chi hơi trầm xuống, Sở Thục Ninh chậm rãi nhắm mắt, rồi nói:

"Hôm nay quý phủ tổ chức nhã tập, mời nữ quyến và tiểu bối của mấy nhà quý phủ tới làm khách, các nàng... cũng là khách mời."

Bạc Nhược U khi vào phủ đã nhìn thấy người của Bạc gia, nên không quá bất ngờ, nhưng Trình Uẩn Chi thì khác. Nghĩ đến chuyện Bạc Nhược U ở bên ngoài nhiều năm không ai hỏi thăm, hôn sự vốn thuộc về nàng cũng bị đại phòng Bạc gia đoạt mất, trong lòng ông dâng lên sự phẫn nộ, khuôn mặt biểu lộ rõ ràng:

"Thì ra là vậy. Chúng ta hồi kinh còn chưa đến Bạc phủ bái phỏng, không ngờ lại gặp nhau ở đây."

Lâm Chiêu nhìn ra có điều không ổn, bối rối không biết nên làm gì. Lâm Hòe ngượng ngùng nói:

"Uẩn Chi, nếu biết được các người hôm nay qua phủ, chúng ta đương nhiên sẽ không mời bọn họ tới."

Trình Uẩn Chi hừ lạnh một tiếng, còn Bạc Nhược U thì bình thản nói:

"Lâm bá bá, không có gì đáng ngại. Chúng ta đến bất ngờ, nếu quý phủ đã có khách, Lâm bá mẫu cũng không cần tiếp đãi chúng ta, tránh thất lễ."

Sở Thục Ninh nghe vậy thực sự cảm thấy cảm kích, liền hỏi:

"Nếu đã chưa gặp, vậy hôm nay có muốn gặp luôn không?"

Bạc Nhược U nhìn Trình Uẩn Chi, ông nhàn nhạt kéo môi:

"Không vội, có vài chuyện ta cần hỏi Lâm Hòe trước cho rõ, gặp lại bọn họ cũng không muộn."

Bạc Nhược U cũng nhận thấy điều gì đó kỳ lạ, Lâm Chiêu ở bên cạnh đầy vẻ nghi vấn. Lâm Hòe ho nhẹ, nhìn về phía Sở Thục Ninh:

"Nàng về nội viện trước, nhã tập hôm nay tan sớm một chút. Chiêu Nhi, con ở đây tiếp Hầu gia và Tiểu Nhược, ta và Trình bá bá con có vài chuyện cần nói riêng."

Nội viện còn có nhiều người, cứ để họ ở đây mãi cũng không tiện. Sở Thục Ninh không còn cách nào khác đành nghe lời rời đi, Lâm Chiêu cũng đáp ứng. Lâm Hòe cáo lỗi với Hoắc Nguy Lâu rồi mời Trình Uẩn Chi ra ngoài nói chuyện riêng.

Trình Uẩn Chi đã lâu không vào Lâm phủ, Lâm Hòe mời ông đi dạo trong phủ. Khi bọn họ rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người: Hoắc Nguy Lâu, Lâm Chiêu và Bạc Nhược U. Hoắc Nguy Lâu ngồi điềm nhiên ở chủ vị, Bạc Nhược U nhìn bề ngoài có vẻ tự nhiên hào phóng, nhưng thực chất sống lưng cứng đờ. Lâm Chiêu thì lại đầy cảm thán nhìn Bạc Nhược U, ánh mắt mừng rỡ và đầy tình cảm khó tả.

"Bạc cô nương... À không đúng, ta nên gọi cô nương là Nhị muội muội mới phải. Nhị muội muội, muội có biết lần đầu ta gặp muội ở Thanh Châu, đã thấy rất quen thuộc? Chỉ là khi đó không nghĩ muội là nữ nhi của Bạc Tam thúc. Sau khi biết muội họ Bạc, ta càng cảm thấy có duyên. Khi đó muội chắc chưa biết ta là ai phải không?"

Bạc Nhược U gượng gạo gật đầu:

"Khi ở Lạc Châu, ta không biết. Sau đó, trên đường về gặp lại nghĩa phụ, người nhắc đến Lâm Thị lang, mới biết nghĩa phụ nhận ra ngài ấy nhưng cũng không nói thêm gì."

Nói đến đây, Bạc Nhược U liếc nhanh về phía Hoắc Nguy Lâu, rồi vội vàng nói tiếp:

"Hai ngày trước, nghĩa phụ nói muốn bái phỏng một bạn cũ, bảo ta chuẩn bị, lúc đó ta không biết nghĩa phụ muốn đến gặp Lâm bá bá. Mãi đến lúc nhìn thấy Lâm phủ mới hiểu."

Nàng nói với Lâm Chiêu nhưng thật ra là để cho Hoắc Nguy Lâu nghe. Hoắc Nguy Lâu vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt như chưa dừng ở đâu, nhưng chỉ có Bạc Nhược U mới biết tâm trạng y giờ phút này không được tốt.

Lâm Chiêu không nhận thấy điều gì, vẫn đăm đăm nhìn Bạc Nhược U:

"Thật đáng tiếc, nếu ngày đó ta và phụ thân đi đường thủy, có lẽ đã sớm gặp Trình bá bá và làm quen với muội, không phải đợi lâu như vậy."

Dừng một chút, hắn nói thêm:

"Khó trách khi ấy ta cảm thấy rất hợp ý với Nhị muội muội, thì ra chúng ta đã gặp nhau từ thuở bé. Gặp lại ở Lạc Châu mà không biết thân phận đối phương, quả là duyên phận hiếm thấy."

Bạc Nhược U cười gượng:

"Đúng vậy, quả là duyên phận hiếm có..."

Thấy nàng không muốn tiếp lời, Lâm Chiêu nghĩ nàng ngại ngùng, liền nói:

"Nhị muội muội, hai nhà chúng ta vốn là thông gia thân thiết, Dật Hiên và Nghi Nhàn từ nhỏ đã thường xuyên qua lại quý phủ chúng ta. Nếu muội chưa từng rời kinh, hẳn cũng sẽ thường xuyên đến đây làm khách, muội không cần câu nệ, cứ xem nơi này như nhà mình."

Bạc Nhược U kéo kéo khóe môi, thầm nghĩ chuyện không đơn giản như ngài nghĩ đâu.

Lâm Chiêu lại than thở:

"Thật là quá trùng hợp."

Nói xong, thấy Bạc Nhược U vẫn chưa thả lỏng, hắn liền nhìn về phía Hoắc Nguy Lâu. Lúc Hoắc Nguy Lâu đến hắn cũng đã chào hỏi, tuy y quyền cao chức trọng nhưng cũng coi như nửa huynh trưởng. Hắn bước tới gần Hoắc Nguy Lâu vài bước:

"Hầu gia, người cũng thấy đây là trùng hợp phải không? May là Hầu gia gặp Nhị muội muội ở Thanh Châu, nếu không đã bỏ lỡ duyên phận này."

Hoắc Nguy Lâu mỉm cười:

"Đúng là trùng hợp."

Lâm Chiêu nhìn Bạc Nhược U, nói tiếp:

"Trùng hợp thật, nhưng cũng đáng tiếc. Dù sao, giờ biết cũng không muộn. Nhị muội muội trở về kinh thành rồi, nhưng vẫn chưa về Bạc phủ sao?"

Hắn rốt cuộc cũng không phải người chậm hiểu, ngập ngừng hỏi:

"Là... có hiềm khích gì với Bạc phủ sao?"

Bạc Tam gia vốn là đích xuất, Bạc Nhược U là Nhị tiểu thư chính thức của Bạc gia. Nàng trở lại kinh thành, lẽ ra là một việc lớn, nhưng đại phòng và nhị phòng Bạc gia đều không nhắc đến. Huynh muội Bạc Nghi Nhàn nhìn thấy nàng cũng không nhận ra, và sau nhiều ngày hồi kinh, nàng vẫn chưa trở lại Bạc phủ, như thể giữa nàng và Bạc gia không có mối quan hệ nào.

Bạc Nhược U không ngần ngại đáp:

"Việc năm đó ta không nhớ rõ lắm, chỉ là nhiều năm không hồi kinh, tình nghĩa đã nhạt đi, nên chưa lập tức trở về bái phỏng."

Lâm Chiêu nghe vậy, cảm thấy mấy phần bất thường, nhưng lại không muốn làm nàng khó xử, nên cười nhẹ chuyển đề tài:

"Điều này không quan trọng. Nhị muội muội hiện giờ ở đâu? Tại nhà của Trình bá bá sao?"

"Ở Trường Hưng phường, là nhà cũ của nghĩa phụ."

Lâm Chiêu bước thêm một bước, nhiệt tình nói:

"Hôm nay để ta đưa Nhị muội muội và Trình bá bá về, cũng tiện biết nhà ở đâu, để hôm khác đến bái phỏng."

Lâm Chiêu ngày thường vốn trầm ổn, nhưng hôm nay vì niềm vui bất ngờ nên có phần nôn nóng. Sự nhiệt tình của hắn khiến Bạc Nhược U bối rối.

"Việc này... quá phiền phức cho Lâm công tử rồi..."

"Sao lại phiền phức?" Lâm Chiêu chân thành nói:

"Muội rời kinh bao năm, giờ trở lại, tất nhiên phải được chiếu cố nhiều hơn."

Nghe vậy, Bạc Nhược U cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi. Lúc này, Hoắc Nguy Lâu đột ngột lên tiếng:

"Chiếu cố vài phần cũng không sao, Lâm Chiêu cùng đường tỷ của ngươi đã có hôn ước, sau này sẽ là tỷ phu của ngươi, cũng hợp lý thôi."

Nụ cười trên mặt Lâm Chiêu thoáng chững lại, Bạc Nhược U nhanh chóng nói:

"Hóa ra là vậy. Ta đã gặp đường tỷ, Lâm công tử và đại đường tỷ quả là lương xứng."

Vẻ mặt Lâm Chiêu phai nhạt đôi chút.

"Ta... ta và đường tỷ của muội, hôn sự này vốn định từ thuở nhỏ..."

Hắn vốn có nhiều điều muốn nói, nhưng khi đề tài bất ngờ chuyển tới đây, hắn lại bối rối, nhất thời không nhớ được phải nói gì. Đúng lúc đó, bên ngoài có người hầu đến, nhẹ giọng báo:

"Công tử, Bạc gia đại tiểu thư cùng Đại thiếu gia muốn rời đi, mời ngài ra gặp."

Lâm Chiêu khẽ nhíu mày:

"Không thấy ta đang tiếp khách sao?"

Hoắc Nguy Lâu cười nhạt, Bạc Nhược U liền nói vội:

"Lâm công tử không cần phải tiếp khách ở đây. Nếu bọn họ muốn gặp công tử, vậy cứ đi gặp, ta và Hầu gia sẽ đợi."

Lâm Chiêu chần chừ một lúc, nhìn về phía Hoắc Nguy Lâu, thấy y bình thản gật đầu, hắn mới chắp tay rời đi.

"Nhận thân đến cao hứng nhỉ?"

Chân Lâm Chiêu vừa rời đi, Hoắc Nguy Lâu đã lên tiếng trào phúng.

Mặt Bạc Nhược U đỏ bừng, vẻ khổ sở nói:

"Hầu gia minh giám, ta thật sự không biết hôm nay nghĩa phụ sẽ tới Lâm gia, càng không biết trước kia Lâm Thị lang cùng phụ thân và nghĩa phụ lại có quan hệ thân thiết như vậy."

Hoắc Nguy Lâu giơ tay lên.

"Lại đây."

Thân thể Bạc Nhược U căng thẳng, nàng ngập ngừng nói:

"Hầu gia, đây là Lâm phủ..."

Hoắc Nguy Lâu nhướng mày, sắc mặt trầm xuống, hiển nhiên đang cố đè nén cảm xúc. Bạc Nhược U liếc nhìn ra ngoài, thấy Tú Y Sứ đang canh giữ ngoài cửa viện, trong đình không có ai khác, lúc này nàng mới chậm rãi bước đến trước mặt y. Khi nàng đến gần, Hoắc Nguy Lâu âm trầm nói:

"Được lắm, ca ca muội muội."

Bầu không khí tràn ngập một mùi chua lòm, Bạc Nhược U bất đắc dĩ đáp:

"Ta cũng có gọi đâu."

Ánh mắt y vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt dao động ở giữa mi tâm nàng, dường như để tự làm dịu đi cơn giận trong lòng. Bạc Nhược U bị y nhìn chằm chằm, lòng không khỏi bất an, khuôn mặt cũng đỏ ửng.

"Hầu gia, ta thật sự không biết hôm nay đến đây là để bái phỏng, cũng không có ý muốn nhận huynh trưởng..."

Hoắc Nguy Lâu dường như như mất kiềm chế, nhếch môi lạnh lùng:

"Nếu hôm nay ta không có mặt ở Lâm phủ, thì ra Lâm Chiêu lại đối xử thân thiết với nàng đến vậy."

Bạc Nhược U ấm ức nói:

"Thân thiết gì chứ, ta cũng đâu có muốn. Chỉ là Lâm công tử vốn săn sóc người Bạc thị, nói tới ta và hắn, chúng ta chưa từng nói mấy câu."

"Quá săn sóc người Bạc thị?" Hoắc Nguy Lâu khẽ giễu cợt.

Bạc Nhược U cố gắng nhẫn nhịn, nói:

"Hầu gia đã nói mà, hắn và Bạc Nghi Nhàn có hôn ước, sau này là tỷ phu của ta."

"Ta thấy hắn không phải muốn làm tỷ phu của nàng," Hoắc Nguy Lâu lạnh lùng nói.

Bạc Nhược U nghe vậy tròn xoe mắt, cấp bách nhìn ra ngoài một chút:

"Hầu gia... nói linh tinh gì thế? Lâm công tử có hôn ước, ta và hắn cũng không quá thân quen, chỉ là tình cờ biết được hai nhà là thế giao từ lâu."

Nàng có chút tức giận, cảm thấy Hoắc Nguy Lâu suy nghĩ quá xa. Nếu chỉ đơn thuần nghĩ nàng tiếp xúc với những nam tử khác thì không sao, nhưng đối phương đã có hôn ước, điều này thật sự trái lễ nghi. Hoắc Nguy Lâu nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng, nhẫn nhịn sự khó chịu trong lòng, nhưng vẫn hỏi:

"Nàng chẳng lẽ không muốn biết vì sao nghĩa phụ nàng lại bất mãn với Lâm gia, và vì sao họ lại phải tránh nàng và Lâm Chiêu khi nói chuyện?"

Bạc Nhược U vốn đã cảm thấy điều này kỳ quái, nhưng lại nghĩ rằng trưởng bối trò chuyện riêng tư là chuyện bình thường. Nghe Hoắc Nguy Lâu hỏi vậy, nàng nhận ra có lẽ sự việc không đơn giản.

"Hầu gia biết điều gì sao?"

Hoắc Nguy Lâu nhìn chằm chằm nàng:

"Nếu, người đính hôn với Lâm Chiêu năm đó là nàng, thì nàng sẽ làm thế nào?"

...

Sở Thục Ninh trở lại nội viện, liên tục nói lời xin lỗi, giải thích rằng hôm nay quý phủ có khách quý nên chiêu đãi không chu toàn. Lời nói bề ngoài không có ý đuổi khách, nhưng các nữ quyến ai nấy đều tinh ý, hiểu được ý tứ. Rất nhanh có người nói lời cáo từ, rồi mọi người lần lượt đáp lời, Sở Thục Ninh làm ra vẻ giữ lại vài câu rồi tiễn từng người đi.

Bạc Nghi Nhàn đứng ngoài quan sát, trong lòng càng lúc càng nhiều nghi vấn. Lâm Chiêu vẫn chưa trở lại, từ khi nàng đến Lâm phủ còn chưa có cơ hội nói chuyện cùng hắn, điều này khiến nàng cảm thấy không cam lòng. Nàng quay sang nói nhỏ với Hồ thị rồi kéo Bạc Dật Hiên lại gần, nói:

"Sao mãi không thấy Lâm Chiêu ca ca trở về?"

Bạc Dật Hiên đáp:

"Không phải nói trong phủ có khách quý đến sao? Chắc là hắn đang tiếp khách."

Bạc Nghi Nhàn nhìn quanh, thấy Lâm phu nhân đang tiễn khách ra ngoài cửa phủ, liền dặn dò tì nữ của mình:

"Ngươi đi tiền viện tìm một thị tì hay gã sai vặt nào đó, hỏi thử xem hôm nay khách quý đến là ai."

Bạc Dật Hiên nhíu mày:

"Muội muội hỏi như vậy là thất lễ đấy."

Bạc Nghi Nhàn uỷ khuất nói:

"Muội chỉ muốn hỏi chút thôi. Hôn sự đã định, mà Lâm bá bá lại sắp tiếp nhận chức Hình bộ thượng thư, ca ca không hiếu kỳ sao?"

Nghe vậy, Bạc Dật Hiên cũng có chút tò mò về vị khách quý, nên hai người họ quanh quẩn đợi tì nữ quay lại.

Rất nhanh, tì nữ trở về, báo cáo:

"Tiểu thư, công tử, hôm nay Võ Chiêu Hầu đến quý phủ, nhưng đã đến từ sớm. Gần nửa canh giờ trước, có một đôi cha con cũng đến, nô tì không hỏi ra thân phận, chỉ biết là hai người lạ mặt, lần đầu đến cửa. Gã sai vặt nói bọn họ không phô trương, không phải người trong tôn thất, nhưng vị tiểu thư đi cùng dung mạo tuyệt sắc. Lâm đại nhân đối với họ rất mực coi trọng, đến cả Võ Chiêu Hầu cũng không tiếp, để công tử ở lại chính sảnh tiếp khách, còn mình thì dẫn vị lão gia kia đi dạo trong phủ."

Bạc Nghi Nhàn giật mình. Không phải hoàng thân quốc thích mà là một đôi cha con lần đầu tiên đến Lâm phủ. Đáy lòng nàng dâng lên một cảm giác bất an, liền nắm tay áo Bạc Dật Hiên, nói nhỏ:

"Ca ca, chẳng phải huynh bảo muốn mượn Lâm Chiêu ca ca hai quyển sách sao?"

Bạc Dật Hiên chần chừ:

"Nhưng hắn đang tiếp Võ Chiêu Hầu."

Bạc Nghi Nhàn mỉm cười:

"Mượn sách nhanh thôi mà."

Bạc Dật Hiên thở dài:

"Muội chỉ muốn biết khách quý khiến Lâm gia bận rộn thế này là ai đúng không? Thôi được, nếu bất tiện thì chúng ta sẽ đi về."

Cả hai đều là khách quen của Lâm phủ nên đi lại không gặp trở ngại. Khi họ tới tiền viện, thấy ngoài cửa viện có Tú Y Sứ canh giữ thì dừng lại, bảo gã sai vặt vào thông báo. Một lát sau, Lâm Chiêu từ trong viện đi ra. Bình thường hắn luôn ôn hòa, tao nhã, nhưng giờ đây giữa mi tâm lại hiện vài phần bực bội. Tuy rất nhẹ, nhưng Bạc Nghi Nhàn chú ý đến Lâm Chiêu đã nhiều năm, nên dễ dàng nhận ra.

Lâm Chiêu đến gần, vẻ mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, ôn hòa nói:

"Thật xin lỗi vì chiêu đãi không chu toàn. Hôm nay trong phủ có khách, ngày khác sẽ mời hai người qua chơi."

Bạc Dật Hiên cười:

"Khách quý nào mà khiến các ngươi bận rộn đến vậy?"

Lâm Chiêu thoáng ngập ngừng:

"Là bạn cũ của phụ thân."

Hắn không chỉ rõ thân phận của khách, Bạc Dật Hiên cũng không để tâm, nhưng Bạc Nghi Nhàn thì cảm thấy điều gì đó không ổn. Lúc này, Bạc Dật Hiên nhắc đến việc mượn sách, Lâm Chiêu vốn định gọi gã sai vặt đi lấy, nhưng nghĩ đến thư phòng có nhiều sách, e gã sai vặt khó tìm đúng, nên đành tự mình vào lấy. Hai huynh muội Bạc Nghi Nhàn đành đứng đợi ở xa, ánh mắt nàng liên tục hướng về tiền viện, lòng không khỏi lo lắng và tò mò.

Lâm Chiêu bước nhanh hơn, việc tìm sách không mất nhiều thời gian, nhưng khi trở về trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, càng lộ vẻ sốt ruột, thể hiện sự coi trọng khách nhân. Hai huynh muội Bạc Nghi Nhàn đành tìm cớ cáo từ, rồi đi về hướng cửa phủ.

Chu Lương hôm nay tự mình đánh xe đến, đang uống trà tại phòng gác cổng Lâm phủ thì nghe thấy có khách từ bên trong đi ra. Đoán rằng xe ngựa của mình đã chờ ngoài cửa, hắn bèn ra xem thử. Vừa bước ra, hắn tình cờ gặp Bạc Nghi Nhàn và Bạc Dật Hiên. Ánh mắt Bạc Nghi Nhàn lướt qua khuôn mặt hắn, nàng có chút cảm giác quen thuộc, nhưng khi đã bước ra khỏi cửa phủ, bỗng nhiên nàng sực nhớ ra.

Nàng đột ngột dừng chân, quay đầu lại thì thấy Chu Lương đã quay vào trong phòng, nhưng nàng tin chắc mình không nhìn lầm. Nhìn ra bên ngoài, đúng là chiếc xe ngựa của Bạc Nhược U mà nàng gặp hôm qua!

Hơi lạnh lan tỏa khắp người, Bạc Nghi Nhàn siết chặt khăn lụa trong tay. Bạc Dật Hiên thấy nàng chần chừ không đi, tỏ vẻ nghi hoặc, trong khi tì nữ của đại phu nhân Hồ thị đã giục nàng lên xe. Bạc Nghi Nhàn hít sâu, nhanh chóng bước lên xe ngựa của Bạc phủ, sắc mặt tái nhợt khiến Hồ thị giật mình.

"Đây là sao thế?"

Bạc Nghi Nhàn lạnh đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy, nàng nắm chặt tay Hồ thị:

"Mẫu thân, chúng ta đừng vội đi, hãy chờ một chút."

Hồ thị ngạc nhiên:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Bạc Nghi Nhàn nghiến răng:

"Mẫu thân không phải đã nói Nhị muội muội lưu lạc bên ngoài kia sẽ không bao giờ quay về sao?"

Nghe đến đây, Hồ thị cau mày, hơi nhíu mi lại:

"Đang yên đang lành nhắc đến nó làm gì?"

Bạc Nghi Nhàn hít sâu:

"Mẫu thân, còn ai họ Bạc nữa mà lại được Lâm phủ đối đãi coi trọng đến vậy?"

Sắc mặt Hồ thị chậm rãi thay đổi. Một lát sau, thị tì của Hồ thị bước sang xe của nhị phu nhân Ngụy thị và Bạc Dật Hiên, nhắn rằng họ sẽ hồi phủ trước, còn mẹ con nàng muốn ghé qua nơi khác. Ngụy thị không suy nghĩ nhiều, cùng Bạc Dật Hiên trở về Bạc phủ.

Trong khi đó, bên trong Lâm phủ, Trình Uẩn Chi đứng trên hành lang, ánh mắt thê lương nhìn dãy lầu các trùng điệp.

"Việc năm đó, rốt cuộc không liên quan đến huynh. Nhiều năm qua, dù là huynh bị lừa hay biết rõ nội tình mà nhắm mắt cho qua, ta đều không truy cứu. Người sống trên đời, ai cũng có cách xử thế riêng, ta cũng không trách móc huynh. Chỉ là, hôn sự này năm đó là định cho ai, trong lòng huynh rõ hơn ta rất nhiều."

"Thân thế Tiểu Nhược bấp bênh, những gì cha mẹ con bé để lại đều không tới tay nó. Nhưng mối hôn sự này, ta không thể để người ngoài cướp đi được. Nếu huynh còn chút lương tâm, xin đừng bắt nạt một tiểu cô nương mồ côi cha mẹ. Nếu Tiểu Nhược không có tài đức, có lẽ ta đã không dám nói thẳng, nhưng dù Lâm Chiêu có tài, Tiểu Nhược cũng hoàn toàn xứng đáng."

Những lời của Trình Uẩn Chi khiến Lâm Hòe xấu hổ. Ông thở dài:

"Kỳ thực, ta vốn định cả đời không dẫn Tiểu Nhược trở về, nhưng rồi vẫn không cam tâm. Con bé không có nửa phần lỗi lầm, ông trời không nên đối xử với nó như vậy. Cảnh Hành và Nguyệt Đường dưới suối vàng biết được cũng không thể an lòng. Thật ra, Trình gia đã không còn, lời nói của ta cũng chỉ là nhờ vả. Huynh không phải người vô tình như Đại lang Bạc thị, nếu không, ta cũng đã không trước tiên tới cửa."

Mặt Lâm Hòe đỏ bừng vì xấu hổ, ông đáp:

"Ta hiểu ý huynh. Năm đó, khi Trình gia xảy ra chuyện, ta cũng muốn giúp đỡ, nhưng đó là ý chỉ từ trong cung, ta không làm gì được. Sau đó, Bạc gia liên tục gặp biến cố, Cảnh Hành và Nguyệt Đường lần lượt lâm nạn, Lâm gia khi ấy cũng rối ren. Đến khi ta rảnh tay thì huynh đã mang theo Tiểu Nhược rời kinh."

"Ta có hỏi qua Bạc gia, nhưng họ lại nói Tiểu Nhược... họ nói rằng huynh đã mang con bé đi, đời này sẽ không quay lại. Khi ấy, ta cũng thiếu sót vài phần quan tâm, đó là lỗi của ta. Về sau, mối hôn sự bị Bạc gia thay đổi, viện lý do bát tự của Nghi Nhàn phù hợp với Chiêu Nhi. Ta nghĩ huynh sẽ không trở về, nên đành thuận theo trưởng bối Bạc gia mà định hôn sự đó."

Nghe xong, Trình Uẩn Chi vừa bi thương vừa phẫn nộ, giọng ông trầm xuống:

"Khi ấy ta buộc phải rời kinh, Tiểu Nhược bệnh nặng, ta không còn cách nào khác. Dù khi đó huynh nghe được gì, con bé chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, sao có lỗi lầm gì? Giờ con bé đã trước mặt huynh, chọn lựa thế nào là do huynh quyết định."

Lâm Hòe cúi đầu trầm ngâm, một lát sau ngước lên, nói:

"Ta hiểu rõ ý huynh. Việc này, ta sẽ thương lượng cùng Thục Ninh rồi thông báo cho Bạc gia Đại phòng. Dù sao, chuyện hôn ước này mọi người trong kinh đều biết. Năm đó trưởng bối định đoạt, không liên quan tới hai đứa nhỏ, hiện giờ hôn kỳ chưa định, cũng còn linh động. Huynh có thể cho ta vài ngày không?"

Trình Uẩn Chi thoáng yên lòng, ông thở dài:

"Nhiều năm trôi qua không chút tin tức, huynh định hôn sự khác cho Lâm Chiêu cũng là bình thường. Nếu là người khác thì ta không phiền tới huynh, nhưng Bạc gia Đại phòng biết rõ mọi chuyện năm đó mà vẫn dùng thủ đoạn, chen ngang cướp đi những gì vốn thuộc về Tiểu Nhược. Đây là điều ta không thể nhịn. Ta biết huynh cũng khó xử, nên cho huynh vài ngày không sao. Chỉ cần mọi chuyện có kết quả tốt, ta sẽ tự nói rõ với Tiểu Nhược, con bé hiện vẫn chưa biết gì về hôn sự này."

Lâm Hòe nhìn ra được Bạc Nhược U không hề hay biết về chuyện hôn sự, ông ngập ngừng:

"Nói chuyện với Bạc gia không có gì, chỉ là hai đứa nhỏ, biết được chuyện này, không biết liệu có thể tiếp thu được không."

Trình Uẩn Chi cười nhạt:

"Ta thấy ánh mắt Lâm Chiêu khi nhìn Tiểu Nhược, là rất vui mừng khi có thêm một muội muội như thế."

Lâm Hòe bật cười:

"Vậy còn Tiểu Nhược thì sao?"

Trình Uẩn Chi trầm ngâm:

"Tiểu Nhược là người hiểu chuyện, hôn sự này là tâm nguyện của cha mẹ con bé, con bé sẽ không phản đối. Tính tình Lâm Chiêu ta cũng an tâm, cả hai lại là người quen cũ, dù lúc đầu có chút không quen cũng không phải việc gì to tát."

Lâm Hòe gật đầu đồng ý, thấy Trình Uẩn Chi đã nguôi giận, ông tiếp tục nói về những biến cố trong nhiều năm qua. Họ vừa trò chuyện vừa bước dọc hành lang, ký ức thời trai trẻ bỗng chốc hiện về...

...

Trong chính sảnh, Bạc Nhược U nhất thời không nghe rõ Hoắc Nguy Lâu:

"Hôn sự vốn là của ta? Sao có thể thế được?"

Nàng càng khó chịu:

"Hầu gia nói vậy là nghĩ ta ghen tị với đường tỷ sao?"

Hoắc Nguy Lâu nghe vậy có chút không đành lòng. Tuy y khó chịu, nhưng biết rõ hôn sự này không phải điều Bạc Nhược U mong muốn. Giọng điệu y mềm mỏng hơn:

"Không phải là nghĩ nàng sẽ ghen tị."

Y trầm ngâm một lúc, cuối cùng nhìn nàng, nói:

"Bởi vì, hôn sự này vốn là của nàng."

"Ngài đang đùa sao?" Bạc Nhược U nghi hoặc hỏi lại.

Hoắc Nguy Lâu lắc đầu:

"Ta đã sớm biết việc này, nếu không, ta đã không bảo nàng hạn chế tiếp xúc với Lâm Chiêu."

Bạc Nhược U sững sờ:

"Là ta đính hôn với Lâm công tử? Vậy giờ sao lại..."

Nàng bừng tỉnh:

"Có phải vì ta rời kinh quá lâu nên người ta thay đổi?"

Hoắc Nguy Lâu chăm chú nhìn nàng:

"Nội tình khi ấy ta không rõ, nhưng hôn sự này vốn đã được phụ mẫu nàng định trước với Lâm gia. Sau khi nàng rời kinh, hẳn là người trong Lâm gia vẫn biết việc này."

Bạc Nhược U ngây người một lúc, nét mặt không vui không giận, khó mà đoán được nàng đang nghĩ gì. Đột nhiên, nàng cau mày:

"Hầu gia sớm biết, sao không nói cho ta?"

Hoắc Nguy Lâu khẽ nhíu mày:

"Nói cho nàng biết để làm gì? Hôn sự này đâu có tốt lành gì? Lâm gia về sau cứ để mọi chuyện thành thế này, họ đâu phải không biết gì. Nếu người ta đã sinh tình cảm, lấy lại hôn sự này chưa chắc đã là nhân duyên tốt cho nàng."

Y thoáng lặng, rồi dịu giọng:

"Chẳng qua, nếu ta không nói, nghĩa phụ nàng cũng sẽ sớm nói ra thôi."

Nghe đến đây, Bạc Nhược U chột dạ, hỏi:

"Hầu gia định làm gì?"

Hoắc Nguy Lâu nghiêm nghị:

"Nghĩa phụ của nàng muốn lấy lại hôn sự là đúng, nhưng làm con dâu Lâm gia sao có thể sánh với vị trí phu nhân của Võ Chiêu Hầu?"

Hai gò má Bạc Nhược U lại đỏ ửng:

"Hầu gia, đừng có nói bừa. Nghĩa phụ ta không phải người ham vinh hoa, lạ là ông chưa từng nhắc việc này với ta, chẳng lẽ ông biết Lâm công tử đã đính hôn với đường tỷ?"

Nghĩ đến đây, Bạc Nhược U chợt nhớ hôm trước Trình Uẩn Chi từng nổi giận đập vỡ hai tách trà, bèn thốt lên:

"Hóa ra là vậy, nên nghĩa phụ mới sốt ruột bái phỏng Lâm gia."

Hoắc Nguy Lâu nói:

"Chuyện này tra là biết, Lâm Chiêu cũng như nàng, hoàn toàn không biết về chuyện năm xưa."

Nói xong, y thấy Bạc Nhược U vẻ mặt vẫn bình thản, bèn dịu giọng hỏi:

"Không thấy tức giận sao?"

Bạc Nhược U suy nghĩ một chút, đáp:

"Có chút bất ngờ. Nhưng ta rời kinh đã lâu, dù không có đường tỷ, mối hôn sự này cũng không tồn tại nữa. Lâm công tử tuổi cũng không nhỏ, đính hôn với người khác cũng là hợp lý. Cái không thuộc về ta thì không nên cưỡng cầu."

Mấy chữ "tuổi cũng không nhỏ" có chút chói tai, Hoắc Nguy Lâu hừ lạnh:

"Tuổi lớn thì phải đính hôn sao?"

Bạc Nhược U thoáng bối rối, ý thức được rằng người trước mặt đây còn lớn tuổi hơn, khiến nàng lúng túng. Hoắc Nguy Lâu không nhịn được nghiêng người, nói như trút bực bội:

"Họ không xác định là nàng thì không cưới, nhưng ta thì nhất định phải cưới. Ta cho nàng thời gian suy nghĩ, là để nàng hiểu rõ mọi việc, không phải để nàng dây dưa vào chuyện này."

Bạc Nhược U nghe mà cảm thấy tê cả da đầu:

"Hầu gia, đừng tự ý quyết định, còn phải xem nghĩa phụ có ý định ra sao..."

Hoắc Nguy Lâu cau mày:

"Chẳng lẽ nghĩa phụ nàng muốn lấy lại hôn sự với Lâm Chiêu? Ta hỏi nàng, thật sự nàng muốn thế sao?"

Bạc Nhược U vừa định đáp thì nghe bên ngoài có tiếng động, nàng vội lùi một chút, không muốn để người khác thấy mối quan hệ không tầm thường giữa hai người. Hoắc Nguy Lâu thấy vậy, mặt y lập tức sa sầm.

Lâm Chiêu vừa vào cửa đã thấy Bạc Nhược U vẫn đứng yên tại chỗ, nét mặt có chút kỳ lạ. Còn Hoắc Nguy Lâu ngồi trên chủ vị, sắc mặt không vui. Lâm Chiêu vội vàng xin lỗi, thấy Bạc Nhược U hơi hoảng hốt, nghĩ rằng Hoắc Nguy Lâu khí thế bức người khiến nàng không thoải mái. Nhớ lại lúc ở Lạc Châu, Hoắc Nguy Lâu từng đối xử với Bạc Nhược U không mấy thân thiện, hắn băn khoăn không biết nàng đã làm gì khiến Hoắc Nguy Lâu không vui.

Đang lúc lúng túng, Lâm Hòe và Trình Uẩn Chi cũng trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc