HAI BẢN NGÃ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nữ nhân bị liệt nằm trên giường bệnh cùng tiếng điện tâm đồ kêu vang tít tít ở bên tai, mùi thuốc sát trùng quen thuộc cứ sộc vào mũi khiến cô ta thấy khó chịu, cầm chiếc điều khiển trên tay không ngừng thay đổi kênh trên TV, trên gương mặt cứng đờ và lạnh ngắt kia chính là sự nhàm chán, mệt mỏi thấy rõ rệt.

Ngay lúc này, một y tá từ ngoài bước vào trong với thần sắc niềm nở, nữ y tá theo công việc hằng ngày mà tới hỏi thăm sức khỏe bệnh nhân, mang theo thức ăn tới cho cô ta. Tuy nhiên lại thấy vẻ ung dung tự tại, chán ngắt đến vô vị đó của nữ nhân bị liệt, y tá cũng không khỏi thấy khó hiểu.

"Nếu tâm trạng có chỗ nào không tốt, thấy buồn bã thì em có thể chia sẻ với tôi".

"Cái gì ?" Nữ nhân ấy nhướn mày, dùng đôi mắt xoáy sâu vào bóng hình trước mặt, đanh giọng.

Cái khí chất bức người, kì quái đó làm nữ y tá cảm thấy lạnh cả sống lưng, rùng mình rợn gai óc: "Kh...không có gì".

Có lẽ đó là một cú sốc lớn cho bệnh nhân, vào một đêm chứng kiến cha mình bị kẻ khác sát hại tàn khốc, ngay cả chính mình cũng mém cận kề với tử thần, và duy nhất một người bà cũng không thể nhìn nhận nhau cho đến cuối. Một thân nữ nhi bị liệt không có người bên cạnh chăm sóc, lo lắng. Số phận có phải quá nghiệt ngã và đáng thương hay không ?

Nữ y tá thấy thương cho cô ta, chỉ có điều việc nữ nhân này tỏ vẻ hung tợn, lãnh khốc không một chút đau khổ, dằn vặt vì cha mình, ngay cả đòi đến dự tang lễ cho cha cũng không có. Là đứa con gái mà Lưu gia yêu quý và cưng chiều nhất, sao có thể nỡ vô tình tuyệt nghĩa như thế. Y tá này cũng cảm thấy là lạ.

"Em không...không thấy tiếc thương sao ?" Nữ y tá có phần e dè, vì bản tính tọc mạch nữ nhân muốn làm rõ đôi chút.

Bỏ một muỗng súp vào miệng, nhai thức ăn một cách bình thản. Nữ nhân ấy cười khẩy, mắt chăm chăm về màn hình TV: "Về thứ gì ?".

"Cha...của em".

"Ồ, tôi phải làm ra vẻ xót thương mới đúng chứ nhỉ ?" Nữ nhân này nhoẻn miệng cười khoái chí.

Bộ dạng không khác gì ma quỷ, đáng sợ đến kinh người. Nữ y tá hoảng hồn mà run rẩy, lập tức quay đầu mở cửa bỏ chạy, không ngờ va mạnh vào người Sở Tào Biện đang đi vào.

Cậu chỉ thuận tiện hỏi: "Có chuyện gì vậy ?".

Nữ y tá quay sang nhìn nữ nhân ấy, một cái nhìn lạnh buốt đầy đáng sợ, thấy thế chỉ biết đối diện với Sở Tào Biện lắc đầu kịch liệt, xua tay bảo không có gì rồi chạy thục mạng, để lại một nam nhân đờ đờ đẫn đẫn cùng giỏ trái cây trên tay.

"Em đến rồi Tiểu Biện !" Nữ nhân ấy liền thay đổi sắc mặt nhanh chóng, nụ cười đã xuất hiện trên môi thay cho đôi mắt sắc bén, bức ép người khác.

"Đã một tuần tôi chưa đến thăm" Cậu điềm đạm đi tới ghế ngồi cạnh giường bệnh, đặt giỏ trái cây lên bàn, nhìn cô ta một cách giảm thiểu lạnh lùng nhất có thể.

Bản chất vốn dĩ là một người ngại tiếp xúc, ít nói chuyện. Với một người xa lạ mới làm quen, Sở Tào Biện vẫn còn có nhiều mới mẻ, cần phải mở lòng nhiều hơn nữa.

Cứ nghĩ đến dòng máu nóng đang chảy trong người chị ta, cậu lại càng muốn chăm sóc và đối xử tử tế, thật lòng với chị ấy hơn. Vì biết bà lão và chị ta có cùng huyết thống, Sở Tào Biện không ngại trở thành người thân duy nhất để chị ta nương tựa vào, giúp chị ta vượt qua cuộc sống vô cùng khắc nghiệt ngoài kia, bảo toàn tính mạng cuối cùng của người Lưu gia khỏi tay Phác Quân.

Đưa bàn tay trắng trẻo, mềm mại của mình lên xoa lấy mái tóc ngắn mềm mượt ấy, cô ta thoải mái: "Thật nhớ em".

Chưa bao giờ cậu để một người con gái tự nhiên xoa đầu của mình dễ dàng như vậy, đây là một xúc cảm lạ, trong lòng tựa hồ êm dịu như sóng biển, ấm áp như cạnh đống lửa hồng, hạnh phúc chớm nở đôi chút, cảm giác có được người thân lại giúp cậu vui vẻ hơn, lấy lại được chút mất mát từ sự ra đi của bà trước đó.

Ngược lại, nữ nhân này cũng thế. Nghe hết tất cả câu chuyện mà Sở Tào Biện kể lại, từ ngày đầu cậu giúp cô ta chăm sóc người bà thất lạc bấy nhiêu năm, bao nhiêu đấy cũng đủ làm cô ta thấy biết ơn và cảm kích rồi.

"Uyển Ân, mỗi lần nhìn chị tôi đều nghĩ tới bóng hình của bà" Cậu lãnh đạm: "Có lẽ lúc còn trẻ bà cũng xinh đẹp thế này".

Vẻ đẹp của Uyển Ân sắc sảo, tuyệt đẹp. Từng đường nét mạnh mẽ nhưng lại không quá cứng ngắt, dung hòa và hoàn hảo. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để cậu nhìn ra được sự cứng rắn, bản lĩnh trong con người cô ta. Đứng lên và vượt qua biết bao nhiêu khó khăn, chịu đau đớn từ đôi chân liệt của mình.

Nhìn Uyển Ân như nhìn thấy bà lão vậy, cô ta có rất nhiều điểm giống, khiến cậu hoài niệm và nhớ nhung.

"Về công ty Lưu gia, chị suy nghĩ thế nào ?".

"Em nghĩ sẽ thế nào ?".

"Tôi ?" Cậu khó hiểu: "Sao tôi có thể định đoạt".

"Vậy thì đứng lên làm người cầm quyền Lưu gia đi" Một câu dứt khoát không có chút đắn đo, sự kì lạ đó làm Sở Tào Biện thấy khó xử. Có phải Uyển Ân đã quá tin tưởng cậu và giao số tài sản cùng cơ đồ của cha mình cho một người khác huyết thống hay không.

Ngoài sự ngạc nhiên, Sở Tào Biện còn có bần thần.

"Đừng quyết định vội vã như vậy, đợi bình phục hẳn rồi tôi sẽ giúp chị đứng trên vị trí đó".

Ăn sạch bát súp, cô ta bình bình tĩnh tĩnh như chẳng coi đó là chuyện quan trọng, bất cần đến đáng ngờ, dõng dạc: "Không cần đâu, chị đã kêu người giao lại số tài sản cho em rồi. Tháng sau liền có thể nhậm chức".

Sự tính toán từ trước của Uyển Ân làm Sở Tào Biện cảm thấy nghi hoặc, một cô gái thông minh, có mưu lược suy nghĩ từ trước cho chiếc ghế nắm quyền Lưu gia chắc chắn không phải một người đơn giản. Mà chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn, ngoài việc biết Uyển Ân có tính cách cương trực, thẳng thắn không dài dòng thì cậu chẳng biết được gì thêm. Quá ngắn để phán xét và nhận định về một con người. Có điều nữ nhân này là người của Lưu gia, nằm trong tứ đại cổ đông của Trần gia. Làm sao tránh khỏi sự nghi ngờ của cậu. Mặc dù trên đời này có rất nhiều công ty của Trần gia khác nhau, nhưng dựa vào thế lực lớn nhất hiện tại cô ta rất có thể là người cùng một phe với Trần gia, hoặc có thể chỉ là trùng hợp như Trần Phúc mà thôi.

Một thượng sát dày dặn kinh nghiệm, cậu luôn phải đề phòng.

Hôm nay Uyển Ân tin tưởng hết lòng vì cậu, giao cơ đồ cho cậu. Sở Tào Biện sẽ ghi khắc lòng thành này.

Một thời gian sau khi bình phục, tinh thần Uyển Ân đã ổn định hơn. Sở Tào Biện hiện tại muốn tìm hiểu chút thông tin của hung thủ đêm đó, mặc dù biết chắc là Phục Thành Vương qua sự chứng kiến của Xạ Nhữ Bảo, nhưng cậu vẫn muốn hỏi.

"Chúng ta cũng thân thiết một thời gian, tuy không dài nhưng đủ để có thể chia sẻ. Bây giờ chị có thể kể chân thật với tôi, đêm đó đã xảy ra chuyện gì ?".

"Đêm đó..." Cô ta cư nhiên kéo dài âm độ: "...chị chẳng còn nhớ gì nữa".

"Chẳng còn nhớ gì ? Cảnh sát vài ngày tới sẽ đến để lấy lời khai. Chị không muốn tìm hung thủ giết cha mình ?".

"Nhưng chị đã thật sự quên hết rồi Tiểu Biện à, họ muốn hỏi thì cũng không hỏi ra được gì đâu" Bộ dạng kì quái, bình tĩnh khác thường. Thậm chí không sốt sắng tìm ra hung thủ giết chết cha mình, như thể muốn cho qua, không để tâm vậy. Không có bực tức cũng không có đau buồn.

Sở Tào Biện còn lo cô ta đã xảy ra biến chứng khi vượt qua tử thần khiến dây thần kinh và tinh thần gặp phải ảnh hưởng lớn, hành ngành y đã lâu, với trường hợp như thế vẫn có khả năng xảy ra.

-------------

Thời gian trôi qua thật mau, cuối cùng ngày ra viện của Uyển Ân cũng đến. Để chúc mừng, Uyển Ân đã bảo cậu gọi bạn bè cùng đến. Dặn cậu mua tất cả vật liệu và đồ dùng cần thiết, mượn bếp của căn tin bệnh viện Uyển Ân khéo léo làm ra những chiếc bánh xinh xắn và thơm ngon.

Kêu gọi Đào Cung Vi và Trần Phúc cùng tới để thăm người chị mới của mình, tất nhiên họ rất sẵn lòng.

Vừa tới thì bánh vừa kịp lúc hoàn thành, vừa ngửi thấy mùi thơm chưa chào hỏi gì Đào Cung Vi liền chạy đến, giành giựt một cái cầm trên tay rồi.

Uyển Ân cười cười, khác xa với biểu lộ vui vẻ, hồn nhiên kia, Trần Phúc ở một bên nhìn chằm chằm cô ta, không cười không hề có chút sắc thái nào.

Uyển Ân ẩn ẩn ý ý mà nháy mắt một cái với Trần Phúc, hất mặt sang Đào Cung Vi.

"Tỷ tỷ à, em có thể ăn liền không ?".

"Em cứ tự nhiên".

Sở Tào Biện mất mặt: "Ở nhà thì không sao nhưng đây là người cậu mới làm quen mà, sao có thể tự tiện như vậy".

Uyển Ân lắc đầu: "Chúng ta trước sau đều trở thành người một nhà, em đừng khắc khe với em ấy".

Cắn một miếng bánh thơm lừng, béo bở, sự ngọt ngào tràn ngập trong cổ họng, vị thanh nhẹ từ tốn mà lan tỏa. Đào Cung Vi mở to mắt, như bị bất ngờ và ngạc nhiên.

Quay sang mà nói: "Là chị làm sao ?".

"Đúng vậy" Cô ta cười tươi tắn.

"Thật sự là chị làm sao ?".

"Có chuyện gì à ?".

"Không phải" Đào Cung Vi có chút xúc động: "Đúng là mùi vị này, nó khiến em nhớ tới một người, nhớ rất nhiều".

Món bánh bột đậu chính là ấn tượng ghi khắc mãi trong lòng cô, giờ phút này hương vị y hệt với năm xưa, từng chút một gợi nhớ lại kỉ niệm, khiến cô thâm trầm suy tư: "Giá như mà...".

"Sao hả ?".

"À không có gì" Có chút rưng rưng, cô cười trừ: "Người đó dù sao cũng đã qua đời trong một vụ tai nạn, nhắc lại cũng không vui vẻ...nhưng tay nghề của tỷ tỷ rất khéo léo, ăn vào rồi thật sự gợi nhớ, rất có nét riêng".

"Nếu đã yêu thích vậy thì mỗi lần gặp gỡ chị sẽ làm thật nhiều để tặng em".

Trần Phúc chen lời một chút: "Thật ra việc học của Cung Vi rất bận rộn...khi nào có thể em sẽ đi cùng !".

Trong hàm ý rõ ràng là đề phòng Uyển Ân, nhướn mày, cô ta đanh mặt.

Thật sự sợ Uyển Ân sẽ làm gì với Đào Cung Vi, Trần Phúc chỉ muốn ngăn cản, không muốn để cô một mình gặp người lạ, đồng thời Uyển Ân còn là người chị ẩn danh của cậu...

---------------------------------------

Nhân Vật: Sở Tào Biện.

Bình luận

Truyện đang đọc