HAI BẢN NGÃ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần gia giờ đây chỉ còn sở hữu Trần Phi, Tô Ngân là một trong những người tài giỏi nhất, Bạch Uyển Ân tạo phản, Trần Phúc qua đời, ngay cả Phác Quân cũng lưỡng lự muốn đừng về phía Tô gia để chống đối gia tộc.

Day dưa, đấu đá ngầm bấy lâu đã mỏi mệt, ngay hiện tại những vị lãnh đạo Tô Nhật và Trần Lâm đưa ra quyết định cuối cùng, họ sẽ đụng độ và gặp mặt trực tiếp, hai gia tộc sẽ thật sự đấu một trận máu lửa, chết chóc kinh người.

Mà Tô Ngân lại là kẻ bỉ ổi, đê hèn, lợi dụng thời cơ này bày cho mình một kế hoạch mới. Chỉ cần có thể giết chết Xạ Nhữ Bảo, ả dù có chết cũng cam lòng, bất chấp thủ đoạn.

Về phía Tô gia, họ giờ cũng chẳng còn gì để mất mát, chuẩn bị toàn bộ tâm lý, cố gắng bình tâm mà thôi.

Ở một nơi kín đáo, Bạch Uyển Ân là người tìm gặp Tô Nhật đầu tiên. Cô ta muốn thấu hiểu lí do đằng sau, việc Tô Nhật và Trần Lâm nhiều năm nay đấu đá, hãm hại, chống đối là vì cớ sự gì ?

Từng sống ở Trần gia, cô ta biết không ít điều, chỉ là khi hỏi thẳng Tô Nhật như vậy, ông lại muốn che giấu.

Chỉ có cách gỡ bỏ khúc mắt thì mọi chuyện mới chấm dứt, được ngăn chặn kịp thời, hơn ai hết Bạch Uyển Ân không muốn có thêm nhiều người vô tội phải mất mạng vì họ nữa.

Nếu như giải quyết được vấn đề phía sau, có khi cả hai gia tộc sẽ cùng sinh sống hòa thuận chăng ? Đây chỉ là sự suy nghĩ ngu ngốc, mơ tưởng mà cô ta vừa mới nảy sinh.

Tự mình muốn điều tra, Bạch Uyển Ân thuyết phục Tư Đồ Thanh Sơn đứng về phía mình, cả hai cùng nhau đồng lòng vén màn sự thật này.

Phong Di Châu với cái danh là những đứa con sát thủ, họ luôn nghe lời, tuân lệnh, thế nên cũng không còn cách ngăn cản ý định của Tô Nhật.

Câu chuyện dần đi vào hồi kết, chỉ cần đến ngày ấy nữa thôi, một trận chiến khốc liệt, kinh hoàng diễn ra, rồi mọi thứ sẽ chỉ còn là kẻ thắng và người thua, thắng làm vua và thua làm giặc.

-------------

Trước khi lìa xa khỏi cuộc đời, người duy nhất và cuối cùng mà Phục Thành Vương muốn gặp gỡ lại chính là Xạ Nhữ Bảo. Tìm đến nơi mà cô hiện tại đang sinh sống, hắn vẫn như thế khoác cho mình một bộ tây trang lịch thiệp, cắt may tinh xảo, khuôn mặt tràn ngập sắc thái băng hàn quỷ dị, lạnh lẽo, chưa từng tỏ ra có thiện cảm với những người xung quanh.

Đưa tay lên gõ cửa, hắn khẽ ngước nhìn lên bầu trời đêm đen tĩnh mịch kia, im ắng đến mức khiến cho người ta có cảm giác bức người, khó chịu.

Bên môi bỗng nhoẻn cười, hắn thu bóng hình nơi đây vào trong tầm mắt.

Căn nhà sách - nơi bắt đầu cũng như là nơi kết thúc, lần đầu gặp gỡ cũng tại nơi đây, tạm biệt thì cũng sẽ tại nơi đây. Định mệnh trớ trêu, nực cười trêu người.

Xạ Nhữ Bảo một mình dọn dẹp tàn cuộc bên trong căn nhà mấy ngày qua, nghe thấy tiếng động liền từ tốn đi ra mở cửa.

Vừa nhìn thấy đối phương, cô đã hốt hoảng, lập tức đóng cửa lại, nhưng lại bị một tay hắn giữ chặt cánh cửa. Sức nữ nhân yếu ớt hơn, hắn một lực đã có thể mở tung cánh cửa ra rồi.

"Tránh né tôi sao ?" Đôi mắt hắn ảm đạm không chút xúc cảm.

"Anh đến đây để làm gì ?".

Phục Thành Vương bước vào trong, tự nhiên mà đóng cửa lại. Đề phòng, bài xích cô liền lùi về sau, cẩn thận tạo thế võ trước hắn.

"Không để làm gì cả, vì tôi muốn gặp em thôi".

Phục Thành Vương lựa chọn không nói sự thật với cô, có vẻ những lời tình cảm, ướt át luôn không phù hợp với hắn, vả lại khi thông báo cái chết của mình ắt hẳn cô sẽ hả hê và mãn nguyện lắm, hắn không muốn nhìn thấy vẻ mặt ấy.

Chết tiệt, nhưng sao trong lòng hắn lại khó chịu, đau đớn khi đứng đối diện với cô thế này ? Cái sắc thái sợ hãi, nhìn hắn một cách xa lạ, vô tình ấy, khác xa với cử chỉ ấm áp, nhu tình, dịu dàng và ôn nhu mà cô đã từng làm. Phục Thành Vương thật sự rất nhớ những khoảnh khắc ấy.

Xạ Nhữ Bảo giương đôi mắt khó hiểu sang, giọng run run: "Tôi và anh...không còn gì để nói...tốt nhất là nên chấm dứt tại đây thì hơn".

Phục Thành Vương tay nắm chắc thành đấm, kiềm chế đi cơn giận đang hừng hực trong lòng, chẳng hiểu vì sao hắn lại cảm thấy nổi nóng, bực tức và tổn thương. Im lặng, một mực chăm chăm nhìn cô.

Xạ Nhữ Bảo không thể chịu nổi khi hắn cứ đứng tại đây nhìn mình bằng ánh mắt tựa hồ chứa đựng tình cảm khó nói ấy, thật giả tạo, đáng sợ làm sao.

Mọi thứ mà bản thân nếm trải đã quá khủng khiếp, quá khốn khổ rồi. Giờ thì đến đây là để thương hại hay là chế nhạo ? Tiếp tục lợi dụng cô hay là lại muốn độc chiếm và sở hữu, buộc cô làm theo những điều mà hắn ra lệnh, khống chế. Muốn bắt cô quay trở về những ngày tháng trước, mất đi tự do, mất đi tiếng nói ?

Nghĩ tới đó đã hoảng loạn, sợ sệt vô cùng. Trần Phúc giờ đã mất đi, Phục Thành Vương lại dùng ai làm con tin bắt ép, thao túng cô nữa đây ?

Bước tới xô lấy người hắn, Xạ Nhữ Bảo kích động: "Đi đi...anh đi khỏi đây cho tôi".

Phục Thành Vương vẫn đứng chết chân, mặc cho nữ nhân ấy xua đuổi.

"Van xin anh, đừng bắt tôi quay trở về đó nữa, chúng ta...chúng ta thật sự đã chấm dứt rồi".

Không nhẫn nhịn nổi loại hoàn cảnh này, Phục Thành Vương liền nhào tới hôn lấy hôn để đôi môi đang phát ra những câu từ đầy phũ phàng kia, đôi bàn tay hắn giữ chặt khuôn mặt cô, cảm xúc lẫn lộn, yêu hận đấu tranh.

Ngỡ ngàng khôn nguôi, mắt mở to, nơi tim lại một lần nữa đập mạnh, xúc cảm như thể quay trở về khi trước vậy. Dù có trải qua bao nhiêu chuyện, tại sao Xạ Nhữ Bảo vẫn như thế ? Vẫn có thể yêu hắn và đang rung động vì hành động này của hắn kia chứ ?

Mặc dù không phải là người dễ khóc, dễ yếu lòng nhưng đối diện với tình huống hiện tại, ở khóe mắt bỗng chốc cay cay, lăn dài xuống hàng lệ mặn chát, đắng cay khôn cùng.

Quái lạ ở đây đó là nơi lồng ngực kia, nó nhói đau lên từng hồi nhưng lại có dư vị của tình cảm ngông cuồng, mê muội. Xạ Nhữ Bảo cơ thể mỏi mệt, đầu óc rối bời.

Buông cô ra, Phục Thành Vương còn chẳng biết bản thân mình đã làm gì nữa, hắn híp đôi mắt hổ hung tợn ngày nào.

Xạ Nhữ Bảo nhỏ giọng: "Thành Vương, anh rất vui có phải không ? Vui vì trêu đùa tôi thành ra nông nỗi này ?".

"Không...tôi...".

Cô cắt lời: "Nụ hôn này...có bao giờ anh từng nghĩ mỗi lần trao đi trong lòng sẽ có cảm xúc như thế nào không ? Anh...yêu tôi rồi sao ?".

Nghe thấy lời đó, theo phản ứng mà thất kinh, Phục Thành Vương không chấp nhận sự thật, hắn lại lùi ra sau vài bước, lạnh giọng: "Đó là điều không thể".

Chưa từng đắn đo, chưa từng nghiêm túc suy nghĩ thì đã vội trả lời như thế rồi. Mỗi lần đặt ra câu hỏi, Xạ Nhữ Bảo đều nghe thấy câu trả lời đó. Biết bao nhiêu tổn thương cứ giày xéo, sao có thể bỡn cỡn làm như không có gì rồi trao cho cô sự ấm áp ? Hắn đang ngày một giết chết cõi lòng này của cô.

Nhắm chặt đôi mắt, nước mắt cư nhiên trực trào ra nhiều hơn, Xạ Nhữ Bảo cười khẩy đầy bi thương: "Cũng phải, sao anh lại có thể yêu tôi được chứ ? Tôi chỉ là con cờ của anh...mãi mãi là con rối bên cạnh anh mà thôi, đúng không ?".

Rõ ràng đến đây là để chào tạm biệt, giờ thì tình huống lại biến hóa thành một màn tiêu cực, tồi tệ tới mức này.

"Đáng lẽ tôi không nên trông chờ..." Lấy từ trong túi một lọ thuốc, nắm chặt mà không giấu nổi run rẩy qua giọng nói: "Ngay từ đầu cũng chỉ có một mình tôi...ngu ngốc tự cho mình là giỏi mà thôi".

Đưa nó cho Phục Thành Vương, Xạ Nhữ Bảo không nhìn thẳng: "Thuốc giải của hoa loa kèn, xem như đây là món quà cho buổi chào tạm biệt ngày hôm nay vậy, qua ngày mai rồi thì tôi sẽ quên anh thôi, Thành Vương, chúng ta sẽ không còn liên quan gì với nhau, như chưa từng quen biết, vĩnh viễn".

Đây là sự quan tâm, tận tụy cuối cùng. Lọ thuốc giải được điều chế dựa trên tài năng sao chép thiên bẩm của Bạch Uyển Ân, vì khi bắt chước loại độc hoa loa kèn, cô ta đã nắm rõ cấu trúc hình thành, khi điều chế dược liệu cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Đây là Xạ Nhữ Bảo mất nhiều ngày mới có thể thỉnh cầu được, tuy rằng lúc đó vẫn còn cùng hắn xích mích, đối đầu với nhau. Để trả ơn cho việc hắn vì họ mà van xin Trần phu nhân đứng ra làm chứng, lọ thuốc giải này giúp cô quên đi người này, từ nay không còn mắc nợ gì nhau, hoàn toàn xa lạ.

Dứt lời, cô vội vàng cầm lấy chiếc áo khoác ở trên ghế mà bỏ ra ngoài, nếu Phục Thành Vương không chịu rời khỏi thì cô sẽ là người ra đi.

---------------------------------------

Nhân Vật: Phục Thành Vương.


Bình luận

Truyện đang đọc