Trạch Hải đi vào trong phòng ngồi lên giường rồi anh dần khó chịu nên đã nằm xuống.
Lý Ngải từ trong nhà tắm đi ra dần tiến lại gần anh, đôi tay cô nhẹ nhàng, vuốt v3 khuôn mặt anh tuấn của chủ tịch Ngụy.
Lý Ngải nhìn anh mà vẻ mặt rất hài lòng và tràn đầy sự phấn khích, hết đêm nay mình sẽ trở thành người của Ngụy Trạch Hải rồi.
Lý Ngải bắt đầu mở từng nút áo của anh rồi đưa tay sờ lên cơ thể rắn chắc này, Trạch Hải bỗng nắm lấy tay cô lại:
- Nếu không dừng lại tôi sẽ để cuộc sống sau này của cô sống không bằng chết.
- Thuốc mạnh như thế mà anh vẫn kiềm chế nổi sao? Anh sắp chịu hết nổi rồi
Lý Ngải nghe Trạch Hải nói thì cũng có chút e dè nhưng không chơi liều thì sao biết kết quả như thế nào được.
Lý Ngải vẫn tiếp tục cởi áo của anh ra, bắt đầu hôn lên đủ chỗ trên cơ thể này rồi dần hôn lên cổ.
Trạch Hải nắm chặt tay dùng sức đẩy Lý Ngải ra, cô vẫn bước tới cúi xuống c ởi thắt lưng của vị chủ tịch Ngụy này.
Tự dưng có tiếng cửa đập mạnh khiến Lý Ngải giựt mình quay ra sau thì phát hiện Tịnh Kỳ đang hừng hực khí thế quan sát bọn họ:
- Người đàn ông của tôi mà cô dám đụng tới.
Lý Ngải gương mặt rất đắt ý kèm thêm vài phần chế giễu:
- Cô có biết xấu hổ không hả? Đến đây phá chuyện tốt của người khác.
Đôi mắt Tịnh Kỳ ngập tràn sát khí cùng với đó là vẻ mặt đầy chết chóc:
- Tề Ảnh, anh kéo cô gái này đi cho khuất mắt tôi
Tề Ảnh liền đi vào lôi Lý Ngải ra không chút thương hoa tiếc ngọc, Lý Ngải vẫn chưa hiểu chuyện gì cố gắng la hét:
- Mau bỏ tôi ra, tôi không đi đâu hết...
Tịnh Kỳ đã đến đánh ngắt Lý Ngải vì sự quá ồn ào này, Tề Ảnh lôi Lý Ngải ra ngoài.
Tịnh Kỳ đứng trước cửa quan sát rồi đóng cửa lại mới quay qua thì bị Trạch Hải dồ dập tiến tới hôn tới tấp.
Tịnh Kỳ muốn kéo Trạch Hải ra nhưng lại bị tay anh nắm lấy hai tay ép vào cửa, Tịnh Kỳ không vùng vẫy nữa thì Trạch Hải bắt đầu nới lỏng hôn vào Tịnh Kỳ, lúc này cô mới thở được, phát hiện Trạch Hải có biểu hiện mất kiềm chế chắc anh ấy đã bị bỏ thuốc rồi.
- Á...!á...!Trạch Hải
Tịnh Kỳ nắm lấy gương mặt Trạch Hải rồi bắt đầu phối hợp với anh, Tịnh Kỳ chủ động hôn anh rồi dần đưa anh vào nhà tắm, mở vòi nước lạnh lên phun vào người anh.
Trạch Hải dần tỉnh táo hơn, Tịnh Kỳ đứng ra xa phun nước lạnh vào người anh, anh ấy cũng kiềm chế hay thật từ khi mình nhận tin nhắn đến khi mình đến mà anh ấy vẫn chưa bộc phát.
___________
30 phút trước
Tịnh Kỳ đang đọc sách thì điện thoại nhận được tin nhắn của Nhật Quân "Nhà hàng Minh Quang, phòng nghỉ 52, Trạch Hải cùng một cô gái ở trong đó".
Tịnh Kỳ đọc tin nhắn thì liền bỏ sách xuống:
- Xe đem đi bảo dưỡng rồi
Tịnh Kỳ liền điện cho Tề Ảnh, khi anh bắt máy thì liền nói:
- Lái xe đến biệt thự của Trạch Hải có chuyện rất gấp
Tịnh Kỳ lúc này thay ra bộ đồ ngủ, mặc vào một bộ đồ chỉnh tề hơn đi xuống đường thì Tề Ảnh đã đến, Tịnh Kỳ vào chỗ lái xe, Tề Ảnh vẫn chưa hiểu gì:
- Có chuyện gì vậy chị dâu?
- Lão đại của anh sắp bị hồ ly ăn thịt rồi
__________
Tên Nhật Quân này không biết anh ta đâu rồi, sao lại báo tin cho mình mà không vào ngăn cản? Tịnh Kỳ một tay cầm vòi hoa sen phun vào Trạch Hải, một tay lấy điện thoại gọi cho Tề Ảnh:
- Anh đem lên đây một bộ vest đi
Nói xong Tịnh Kỳ liền tắt máy, Tề Ảnh nhét điện thoại vào túi:
- Hai người này giống y như nhau, nói xong thì liền cúp máy
Tịnh Kỳ cầm điện thoại trên tay rồi nhìn Trạch Hải trước mặt, Tịnh Kỳ đưa điện thoại lên chụp lén anh vài tấm hình.
Trạch Hải thì bị sặc nước, ho vài cái lúc này Tịnh Kỳ mới tắt vòi nước, quan sát bộ dạng ướt đẫm của anh lúc này thật quyến rũ và khêu gợi.
Tịnh Kỳ lấy lại bình tĩnh cầm cái khắn bên cạnh ném qua cho Trạch Hải:
- Đã phá hỏng chuyện tốt của anh rồi
Trạch Hải lúc này lại bật chế độ không biết gì, đưa ra vẻ mặt tủi thân, dần bước tới đưa khăn ra:
- Anh bị cô ta bỏ thuốc, anh không hề có bất kỳ ý đồ gì với cô ta đâu.
Giờ anh lạnh quá em lau giúp đi nha!
Tịnh Kỳ cầm chặt lấy cái khăn, vẻ mặt rất khó chịu với anh:
- Cúi xuống
Trạch Hải cảm thấy bất an nhưng vẫn nghe theo tiến lại, đầu hơi cúi xuống.
Tịnh Kỳ chùm khăn lên đầu anh, chùi chùi, chà chà rất mạnh tay.
Tề Ảnh mở cửa đi vào phát hiện ra họ thì trong mắt anh hai người đang rất tình cảm với nhau.
Tịnh Kỳ quay qua thì Tề Ảnh liền đặt đồ lên giường rồi nhanh chóng ra ngoài và kèm theo câu nói quen thuộc:
- Em không thấy gì hết đó
Tịnh Kỳ bỏ cái khăn, bước ra quan sát tình hình xung quanh căn phòng:
- Anh lau cho khô đi rồi mặc đồ vào
Tịnh Kỳ ra ngoài ngoài đóng cửa lại, thì thấy Tề Ảnh đang đứng bên ngoài, Tịnh Kỳ rất nghiêm túc căn dặn:
- Anh cho người vào dọn dẹp căn phòng này đừng để chút dấu vết gì bất lợi cho Trạch Hải.
Trong đó có camera nhớ tìm cho kĩ rồi phi tang hết đi.
- Được em biết rồi
- Anh vào trong xem Trạch Hải sao rồi sau đó đưa anh ấy về.
Tôi về trước đây.
Tịnh Kỳ vừa dứt lời thì liền rời đi, Tề Ảnh mở cửa đi vào trong thì thấy Trạch Hải vẫn đang lau người, anh thấy không phải Tịnh Kỳ thì liền hỏi:
- Tịnh Kỳ đâu rồi
- Chị dâu nói đi về rồi
Trạch Hải liền móc chìa khoá xe đưa cho văng qua cho Tề Ảnh:
- Mau đuổi theo cô ấy, bằng mọi cách thuyết phục cô ấy đợi tôi.
Tề Ảnh liền gấp gáp đuổi theo chị dâu, còn Trạch Hải thấy Tịnh Kỳ khó chịu như thế lại có phần vui.
Tề Ảnh đã đuổi theo kịp Tịnh Kỳ:
- Chị dâu dừng lại.
Tịnh Kỳ đứng lại, Tề Ảnh lập tức chạy tới, thở rất nhanh:
- Có chuyện gì?
Tề Ảnh đưa chìa khoá xe ra, Tịnh Kỳ liền nheo mày:
- Lão đại nói chị dâu đợi anh ấy về.
Em thấy vẻ mặt anh ấy rất tiều tụy, dường như có gì đó rất khó chịu trong người, em còn phải ở lại kêu người xử lý căn phòng đó nữa.
Tịnh Kỳ cầm chìa khoá rồi quay đi, Tề Ảnh thở phào nhẹ nhõm đi lên phòng coi lão đại của mình đã ra sao.
Tịnh Kỳ ngồi vào phía sau xe, Clever liền lên tiếng:
- Bà chủ đang tức giận sao?
- Không có.
Sao Clever biết được?
- Tôi có chế độ cảm nhận thông minh
Tịnh Kỳ khẽ gật đầu khăm phục sự hay ho, thông minh của chiếc xe:
- Sau này kêu tôi là Tịnh Kỳ được rồi
- Tịnh Kỳ giận ông chủ rồi à?
- Đừng có nói anh ta nữa, ông chủ của cậu sắp bị người ta ăn thịt đó
- Ăn thịt? Ăn thịt?
- Chính là ông chủ đó không biết giữ mình sắp bị người khác bắt đi, lăng nhăng bên ngoài.
Không cần đến chúng ta nữa.
- Ông chủ muốn có bà chủ mới sao? Không đâu ông chủ đã cài đặt nhận dạng một bà chủ là Tịnh Kỳ thôi!
- Cài đặt được thì cũng có thể thay đổi.
Trạch Hải bước đến rõ vào cửa kính rồi kéo cửa xe ra nhưng lại không được:
- Clever mở cửa ra
Tịnh Kỳ nhìn Trạch Hải đang dùng sức kéo ra còn Clever đáp lại một cách khó chịu:
- Ông chủ xấu xa ở bên ngoài đi
Tịnh Kỳ bật cười vì độ dễ thương của Clever, không ngờ chiếc xe này lại có cảm xúc gần giống con người như thế này:
- Mở cửa ra đi Clever
Trạch Hải liền kéo cửa ra thành công bước vào ngồi cạnh Tịnh Kỳ, cô lại nép qua một bên, Trạch Hải nằm lên đùi cô trợ lí nhỏ:
- Anh chưa hề đụng chạm đến cô ta, anh chỉ có mỗi mình em thôi!.