Trạch Hải hành động tích tắc nắm lấy tay, ép cô vào tường:
- Em và Quốc An là sao hả?
- Anh và Vũ Đình là sao hả? Nếu anh không chấp nhận chơi thì đâu có như bây giờ
Tịnh Kỳ vùng vẫy thoát khỏi anh, đẩy anh sang một bên, cười một cách rất tinh ranh:
- Mong anh đêm nay ngủ ngon
Tịnh Kỳ trước khi vào phòng còn nháy mắt với anh.
Trạch Hải vậy mà cũng đi về phòng của mình, em và cậu ta thử dám có gì xem?
Quốc An đang nằm trên giường cầm một cuốn sách đọc rất say sưa, Tịnh Kỳ ngồi lên nhìn anh:
- Ở đâu anh có sách vậy?
- Tôi thấy trên bàn
Quốc An ngồi dậy đặt cuốn sách xuống, dần tiến lại gần Tịnh Kỳ:
- Cô nghĩ tối nay Trạch Hải có vào đây đánh tôi không?
- Sao lại đánh anh?
- Tôi ngủ cùng người phụ nữ của cậu ta
Tịnh Kỳ rất tự nhiên mà nằm xuống giường một cách hết sức tận hưởng:
- Anh ấy bình thường bạo lực lắm sao?
- Cô không biết hồi nhỏ cậu ta...
___________
Tân Vĩ lên giường nằm nghịch điện thoại, Lãng Khải lại từ phòng tắm đi ra chỉ với một chiếc khăn quấn ở dưới:
- Cậu qua đây giúp tôi sấy tóc với
Lúc này cậu nhóc mới bỏ điện thoại xuống nhìn về hướng Lãng Khải đang rất quyến rũ trước mắt.
Tân Vĩ cầm máy sấy tóc cho Lãng Khải thì vô tình đặt lên vai anh lúc này hai đôi mắt lại nhìn nhau rất ám muội
Nhã Tinh bên đây đã nằm trên giường nhưng không khỏi nghĩ đến cảnh tượng thân thiết của bạn thân mình và vị bác sĩ Châu khi từ nhà vệ sinh đi ra cả lúc họ nắm tay nhau khi xem phim khiến cô đặt ra đầy nghi vấn.
Tịnh Kỳ không phải đã bên cạnh chủ tịch Ngụy rồi sao? Quốc An và Tịnh Kỳ thân thiết từ khi nào? Sao cứ cảm thấy giữa họ có gì đó rất mờ ám? Lẽ nào họ lén lút sau lưng mình?...
Chỉ mới hơn một tiếng trôi qua mà Trạch Hải lại cảm thấy rất khó chịu, đầu anh hiện lên hình ảnh Quốc An khoác vai Tịnh Kỳ, hai người họ nắm lấy tay nhau.
Trạch Hải bây giờ đã xuất hiện trước cửa phòng của Tịnh Kỳ nhưng bao âm thanh kì lạ đi vào tai anh:
- Ớ...!ớ...!anh nhẹ thôi! Đúng là dễ chịu, người có nghề đúng là khác, anh làm giỏi hơn Trạch Hải nhiều lắm
- Nhỏ tiếng thôi! Không người khác nghe thấy bây giờ
Trạch Hải liền mở cửa thì thấy Tịnh Kỳ đang nằm sấp dưới giường còn Quốc An đang khụy gối xuống giường.
Anh liền xông tới chỗ bọn họ nắm lấy áo Quốc An rồi giơ nắm đấm lên thì Tịnh Kỳ ôm lấy Trạch Hải lại:
- Trạch Hải! Anh sao vậy?
Lúc này vị chủ tịch mới định thần lại mới phát hiện hai người bọn họ quần áo chỉnh tề không có gì lạ hết, anh mới buông tay xuống.
Tịnh Kỳ cũng nhẹ nhõm ngồi xuống giường, Quốc An lúc này tỏ thái độ không hài lòng với Trạch Hải:
- Cậu nghĩ cái gì mà tức giận vậy hả?
- Hai người đang làm gì?
Tịnh Kỳ không hiểu gì mở to mắt nhìn Trạch Hải, Quốc An lại ngao ngán:
- Tịnh Kỳ cảm thấy đau lưng nên tôi giúp cô ấy bấm vài huyệt trên lưng cho dễ chịu hơn thôi
Cô gái nhỏ khi nghe thấy thì chợt tỉnh ngộ, hiểu ra sao Trạch Hải lại có thái độ nhưng lại vẫn bình tĩnh xem kịch:
- Anh qua phòng tôi ngủ đi, tối nay tôi ngủ ở đây
- Dám chơi dám chịu đi chứ
- Anh nhanh lên đi
Quốc An vốn dĩ muốn đùa thêm chút nữa nhưng lại bị khí thế của Trạch Hải chèn ép nên đành thôi:
- Được rồi trả cô vợ nhỏ cho cậu
Bác sĩ Châu chỉ mới đi ra khỏi thì Trạch Hải liền nhàu tới ép Tịnh Kỳ xuống giường:
- Có đúng như anh ta nói không?
- Chứ anh nghĩ gì nói em nghe xem?
Một đại ca, một vị chủ tịch giờ lại bị một câu nói của một cô nhóc mà đã khiến anh khó xử, anh ngồi qua một bên cùng với giọng nói tủi thân:
- Em còn yêu anh không?
Nghe thấy câu nói này Tịnh Kỳ hết sức ngơ ngác ngồi dậy nhìn sắc mặt anh:
- Sao anh lại hỏi vậy?
Lúc này Trạch Hải trở thành người hoang mang, vốn dĩ em ấy phải lập tức nói yêu mình chứ? Không phải tiến tới ôm mình, hôn mình sao? Sao lại là câu nói này chứ? Gương mặt anh lúc này toàn sự đau xót, đôi mắt đỏ hoen:
- Em hết yêu anh thật rồi sao?1
Tịnh Kỳ bây giờ mới ôm chầm lấy Trạch Hải, nếu cứ chọc anh ấy như thế có khi nào anh ấy sẽ khóc thật không? Trẻ con khó dỗ người lớn càng khó hơn:
- Em vẫn luôn yêu anh.
Ngủ sớm đi nha!
Trạch Hải liền ôm chặt lấy Tịnh Kỳ, em ấy vẫn còn yêu mình, chỉ do mình suy nghĩ lung tung:
- Nếu em có người khác thì anh sẽ lùi về sau và vẫn sẽ chúc em hạnh phúc nhưng nếu em rời xa anh thì anh không thể tưởng tượng được cuộc sống của anh sẽ như thế nào khi không có em
- Được rồi, anh nghĩ nhiều quá đó.
Mình ngủ thôi!
_____________
Ngày chủ nhật cũng đã đến, mới sáng sớm đã không thấy Trạch Hải đâu.
Lúc này Tịnh Kỳ đã mặc một bộ đồ đơn giản cá tính với chiếc áo thun màu trắng với áo khoác sơ mi màu xanh dương cùng với quần màu be và đôi giày quen thuộc.
Tịnh Kỳ và Quốc An đã gặp nhau tại điểm hẹn, hai người đi xung quanh ngắm nhìn mà lòng Tịnh Kỳ lại vô cùng cảm thấy bất an:
- Như vậy có được không?
- Được.
Hai người đi được một lát thì phát hiện ra nhóm người Nhã Tinh đang đi về hướng họ.
Quốc An liền kéo Tịnh Kỳ lại chỗ bắn súng gần đó và đây cũng là nơi lần trước Tịnh Kỳ và Trạch Hải cùng chơi.
Quốc An đưa cho Tịnh Kỳ cây súng rồi đứng sát ở sau làm ra hành động như chỉ dẫn Tịnh Kỳ.
Thật hay lúc này Nhã Tinh đã nhìn thấy mà tim cô lại cảm thấy nhói đau dần đi đến chỗ Tịnh Kỳ.
Quốc An quay người lại thì đã thấy Nhã Tinh đến bên cạnh, Tịnh Kỳ cũng đang dần quay người lại nhưng không ngờ lại thấy Trạch Hải đứng ở một phía khác tay nắm chặt lại đứng chết lặng đang quan sát họ
Tịnh Kỳ lúc này nhìn thẳng vào đôi mắt Nhã Tinh và phát hiện ra ở khoé mắt có hơi ươn ướt, đôi mắt lại có vẻ rưng rưng.
Tịnh Kỳ lại tiến tới nắm chặt lấy hai cánh tay Nhã Tinh:
- Cậu bình tĩnh lại, hãy tin mình không phải như những gì cậu thấy đâu
Tịnh Kỳ rất gấp gáp không kịp nhìn lại Quốc An vừa rời đi vừa nói:
- Anh muốn nói gì nói đi.
Chúc hai người hạnh phúc.
Cô gái liền chạy nhanh về hướng của Trạch Hải mới xuất hiện nhưng chỉ thấy bóng anh thoáng qua.
Khi Tịnh Kỳ nhìn thấy cũng là lúc anh lên xe rời đi.
Tịnh Kỳ nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi khẩu lệnh cho hệ thống Clever mau quay chỗ vừa dừng chân nhưng khẩu lệnh này đã bị Trạch Hải từ chối.
Nếu đã từ chối thì mình chỉ có thể đuổi theo anh ấy mới được, Tịnh Kỳ liền lên xe chạy đi theo định vị trên điện thoại.
Tự dưng đang lái trên đường thì xe dừng lại, Tịnh Kỳ đập tay vào vô lăng:
- Lúc này lại hết xăng
Tịnh Kỳ quan sát xung quanh thì mới phát hiện đây là một nơi rất vắng phải bình tĩnh nghĩ cách.
Lúc này bên Trạch Hải, hệ thống Clever lên tiếng:
- Bà chủ đã gửi voice tới cùng với vị trí, ông chủ có muốn nghe không?
- Không
- Ông chủ đừng để hối hận
- Nói nhiều quá mở lên nhanh đi
Trong xe lúc này lại phát ra giọng nói của Tịnh Kỳ có phần như đang nức nở:
- Em đuổi theo anh không được nữa rồi! Xe hết xăng ở một nơi rất hiu hắt, em sợ, em sợ lắm! Anh đâu rồi? Anh không cần em nữa sao?
Tịnh Kỳ ngồi trong xe nắm chặt điện thoại trong tay, vẻ mặt không có gì là vừa mới nức nở, từ khi cha mẹ mất mình hình như không có vẻ yếu đuối này nữa, mình làm như thế có phải đang lừa anh ấy không? Nhưng chỉ có thể như thế thôi!.