Edit: Tắc
Beta: Linh Lăng
Bởi vì bình thường hay ra ngoài thi đấu và tập luyện nên Lý Nghiên rất ít khi ở lại trong trường.
Anh có một căn phòng nằm trong một tiểu khu cách trường học khoảng năm kilomet, sau khi lên đại học, phần lớn anh đều ở bên đó.
Nguyễn Vân Kiều và anh đã ở bên nhau hơn một năm, gần như trong cả năm nhất, ở trường học hai người đều trong trạng thái xa lạ không quen, cô vẫn chưa từng đến nơi này của anh.
Nhưng vào kì nghì hè năm nhất, bởi vì một số nguyên nhân đến nay chưa hẳn rõ ràng giữa hai người, sau khi nếm thử trái cấm, mọi chuyện không thể quay lại được nữa.
Hai tháng đó, ban ngày anh huấn luyện, cô đi làm thêm, đường ai nấy đi. Nhưng buổi tối khi về đây, chính là “biết người biết ta”.
Cũng kể từ đó, Nguyễn Vân Kiều mới nhận ra Lý Nghiên không hề lạnh lùng, đứng đắn như cô từng biết.
Trong bóng đêm, sinh viên giỏi cũng sẽ trở thành chó điên.
Chỉ có điều sau khi kì nghỉ hè kết thúc, đoạn thời gian hoang đường này cũng ngừng lại.
Lý Nghiên ra nước ngoài thi đấu, cô thì trở về trường nghiêm túc học tập.
Từ ngày đó trở đi, mãi cho tới hôm nay, hai người chưa từng gặp mặt, cũng không có bất kì liên hệ nào.
Lúc đầu Nguyễn Vân Kiều còn đôi chút nghẹn lời, cảm thấy tên đàn ông này đúng là rất vô tình. Nhưng sau đó ngẫm lại, đây mới là kiểu quan hệ mà bọn họ nên có.
Bởi ban đầu quyết định ở bên nhau, còn cho đối phương danh phận bạn trai/ bạn gái chỉ là để cho mẹ của cô và bố của anh một lời cảnh cáo nghiêm túc.
Đoạn thời gian dây dưa không rõ ràng trong kì nghỉ hè dẫn đến việc nếu bây giờ nói hai người là người yêu chính thức thì lại chẳng hề bàn chuyện yêu đương, nhưng nói không phải thì cái gì nên làm đều đã làm đủ.
Xe đỗ trong hầm gửi xe, hai người cùng nhau đi lên trên.
Sau khi vào cửa, trông thấy căn nhà quen thuộc cùng hai đôi dép đặt ở cửa ra vào, Nguyễn Vân Kiều lập tức ngẩn ngơ. Có lẽ là bởi vì lâu không gặp Lý Nghiên, luôn cảm thấy cuộc sống hỗn loạn của hai người khi ở đây giống một giấc mơ, không quá chân thực.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Vân Kiều quay đầu lại nhìn anh.
Lý Nghiên đi phía sau cô, thấy cô không đổi giày thì chợt nhìn qua, cảm thấy hơi khó hiểu.
“Sao thế?”
Nguyễn Vân Kiều im lặng trong phút chốc, lắc đầu: “Không sao cả, lâu rồi cậu không về trường, lần này định về bao lâu?”
Lý Nghiên lướt qua người cô, đổi giày: “Sắp tới không cần thi đấu, trong khoảng thời gian ngắn không cần xin nghỉ dài hạn.”
Nguyễn Vân Kiều: “Ý là học kì này sẽ ngoan ngoãn đi học ở TSo?”
“Ừ.”
Lý Nghiên đi dép vào trong, kéo vali hành lí vào phòng thay đồ. Sau khi sắp xếp xong, anh quay lại phòng khách, lạnh nhạt nói: “Tôi đi tắm, tự cậu tìm nhiệt kế trong thùng thuốc đi.”
Nguyễn Vân Kiều tự nhiên ngồi trên ghế salon, nghe thế ngước mắt lên: “Làm gì.”
“Đo nhiệt độ cơ thể.”
Nguyễn Vân Kiều: “Sao cậu lại biết… không phải, tôi uống thuốc rồi, cũng hạ sốt rồi.”
Lý Nghiên: “Đo lần nữa đi.”
“Lười di chuyển, không đo.”
“Cậu muốn lây cho ai?”
Nguyễn Vân Kiều hơi dừng lại, mắt trợn tròn. Còn tưởng anh nhìn thấy cô khó chịu nên mới quan tâm cô, hóa ra là vì sợ lây bệnh à.
Ngon, kiếm thủ huy chương vàng ngon lắm!
Nhưng quả thực cô lười di chuyển, cả người mềm nhũn, làm ổ trên salon một lúc thì không muốn bò dậy nữa.
Vì thế sau khi tắm rửa xong, lúc Lý Nghiên ra ngoài thì nhìn thấy người nào đó giống y như bãi bùn, vẫn duy trì trạng thái như khi anh bước vào phòng.
Lông mày anh hơi nhíu lại: “Nguyễn Vân Kiều.”
Không trả lời, cô nhắm mắt lại, không biết có phải đang ngủ hay không.
Lý Nghiên nhẹ hít vào một hơi, đứng đó một lúc rồi vẫn xoay người đi tìm nhiệt kế trong thùng thuốc.
Thật ra Nguyễn Vân Kiều đã nghe thấy tiếng anh, nhưng cô cố ý không trả lời.
Đôi khi cô rất thích cố ý dày vò anh, hoặc chọc tức anh, bởi vì khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lý Nghiên, cô sẽ rất vui vẻ.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng bước chân anh tiến lại gần, chạm vào, lỗ tai hơi ngưa ngứa.
Cô hơi rụt người, mở mắt ra.
Lý Nghiên trước mặt đã thay bộ quần áo khác, áo thuần sắc trắng đi kèm một chiếc quần mặc ở nhà màu xám nhạt. Cực kì đơn giản, giống mùi sữa tắm hương bạc hà và sợi dây rút quần màu trắng lúc lắc phía trước người anh, lười biếng lại tùy tiện.
Lúc này anh không làm gì cả, chỉ đo nhiệt độ cho cô, nhưng Nguyễn Vân Kiều lại lặng lẽ cảm thấy anh đang quyến rũ người khác.
Bởi vì cô vẫn còn nhớ, trước đây có mấy lần anh cũng ăn mặc giống như vậy, ở trong căn nhà này làm cô đến mù mịt trời mây.
Nguyễn Vân Kiều chăm chú nhìn, vô thức vươn đầu ngón tay cầm lấy sợi dây rút màu trắng: “Này, tôi không sốt đấy chứ.”
Lý Nghiên hơi dừng lại, tròng mắt liếc về nơi đang bị cô quấy rầy: “37 độ.”
“... Thế cũng đỡ rồi.”
Lý Nghiên: “Uống thuốc thật rồi?”
“Uống rồi, bây giờ tôi buồn ngủ lắm, chỉ muốn ngủ thôi.”
Dứt lời, Nguyễn Vân Kiều ngước mắt nhìn anh, vừa lúc tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Trong nháy mắt cả hai đều im lặng, không gian quen thuộc, tình huống quen thuộc, rõ ràng lúc này cả hai đều không nói gì nhưng lại có vài phần mập mờ.
Dường như thời gian đã quay trở về hai tháng trước, làm xằng làm bậy khiến người ta run sợ.
Nguyễn Vân Kiều cười nhạt, hơi dùng sức kéo sợi dây rút, đuôi mắt nhếch lên mang theo vài phần điềm đạm, đáng yêu: “Cậu ôm tôi vào phòng ngủ đi, uống thuốc xong tôi mệt lắm, không cử động được.”
“...”
Có cử động được hay không trong lòng hai người biết rõ. Nhưng Nguyễn Vân Kiều vừa đưa tay ra, Lý Nghiên vẫn im lặng ôm ngang người cô.
Từ phòng khách đi tới phòng ngủ không xa, khi đi ngang qua, đèn cảm ứng trên hành lang nghe tiếng mà sáng lên, rơi trên đỉnh đầu người đàn ông.
Ở góc độ này, Nguyễn Vân Kiều có thể nhìn thấy gò má được phủ một tầng ánh sáng cùng với bóng mờ bên dưới chân mày của anh, cũng có thể nhìn thấy sự kiêu ngạo bẩm sinh nơi đáy mắt anh.
Cô khịt mũi, trong lòng lẩm bẩm, kiêu ngạo cái rắm, có gì hay ho chứ.
Nhưng khi bị thả lên giường, xung quanh bị hơi thở anh vây khốn, cô lại không thể không thừa nhận, cái người này không nói đến cái khác, riêng bộ da cũng khá hay ho đấy.
Nguyễn Vân Kiều nhìn gương mặt anh hồi lâu, bàn tay vòng ra sau cổ anh vẫn chưa buông ra.
Vẫn là Lý Nghiên mở miệng trước: “Buông tay trước đi.”
Nguyễn Vân Kiều: “Không buông.”
Lý Nghiên cũng không ép, hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Trong lòng, mắt Nguyễn Vân Kiều trợn ngược lên trời: “Chuyện cậu nhất định phải về nhà nói, chẳng lẽ cậu không nghĩ như vậy sao?”
Màn đêm buông xuống, ánh tàn dương xuyên qua rèm cửa sổ chui vào phòng, giống như đang chảy dọc phía sau cổ anh.
Nơi lòng bàn tay cô đang đặt hơi nóng lên.
Lý Nghiên hạ tầm mắt, ánh mắt rơi xuống môi cô, sắc mặt bình tĩnh, nhưng cũng không kìm nén.
“Cậu đang ốm.”
“Không phải đã khỏi rồi sao, sẽ không lây cho cậu đâu.” Nguyễn Vân Kiều xấu xa cười, đột nhiên sáp đến cắn vào môi anh.
Tiểu tình nhân tiểu biệt thắng tân hôn [1], đối với người yêu giả như bọn nó thì đại khái cũng như vậy.
[1] Tiểu biệt thắng tân hôn: để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Vài giây trước Lý Nghiên vần còn chần chừ, nhưng rất nhanh đã tát nước theo mưa.
Hai người hôn môi, vuốt ve, vội vàng tháo cởi quần áo trên người đối phương, mọi cử động đều mang theo sự nóng bỏng đến thiêu người.
Reng reng –
Đi được nửa đường, tiếng điện thoại di động đột nhiên vang lên, phá hỏng hết cả phong cảnh.
Nhưng hai người đều không có ý định dừng lại, hôm nay khi nhìn thấy nhau ở căn-tin mặc dù cả hai đều im lặng, nhưng kì thực con kiến trong lòng đã bò được mấy vòng.
Đáng ghét chính là, tiếng điện thoại không ngừng vang lên.
Lý Nghiên bị làm phiền đến phát bực, lông mày nhíu lại, cầm điện thoại ở bên cạnh lên xem.
Sau khi nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, cả hai người đều dừng lại.
Thủy triều rút lui, Nguyễn Vân Kiều đẩy người ra, sờ sờ đầu mũi, dịch đến chiếc gối bên cạnh.
“Nghe điện thoại đi.”
Lý Nghiên không lên tiếng, kéo dài một lát, để điện thoại vang thêm một lát mới nhận.
Nguyễn Vân Kiều mơ hồ nghe thấy tiếng người bên đầu dây bên kia, giọng nói này cô nghe rất quen.
Bởi vì vào năm lớp Mười, gia đình cô chuyển đến nhà mới, người hàng xóm tới gõ cửa đầu tiên chính là chủ nhân của giọng nói này.
Hơn nữa, chủ nhân của giọng nói này hiện tại còn là giảng viên môn tiếng Anh của khoa các cô.
Nguyễn Vân Kiều đưa lưng về phí Lý Nghiên, cầm điện thoại mình lên nghịch một lát, đến khi thấy người phía sau nói chuyện xong thì cô mới quay đầu lại hỏi: “Sáng sớm vừa học xong một tiết của mẹ cậu, cuối tuần dì ấy còn cho bọn tôi làm bài thi thử, thi thử nhiều đến mức khiến tôi cảm thấy như mình vẫn còn đang học cấp ba.”
Lý Nghiên đặt điện thoại sang một bên: “Không phải bình thường cậu đều trốn tiết của bà ấy sao.”
“Nói bậy cái gì đấy, dì ấy biết tôi mà, tôi dám trốn chắc.”
Khóe miệng Lý Nghiên hơi cong lên, mang theo chút trêu chọc: “Cậu có gì không dám à.”
Nguyễn Vân Kiều xì một tiếng, hỏi lại: “Dì ấy nói gì với cậu thế?”
“Nói tôi về mà bây giờ bà ấy mới biết, trách móc một trận.”
Nguyễn Vân Kiều đồng tình gật đầu, đúng là nên mắng.
“Với cả gần đây ba tôi thường xuyên đi công tác ở bên ngoài.” Lý Nghiên nhìn cô, nói tiếp: “Học kì này cậu có thường về nhà không?”
Hai mắt vừa định nhắm lại của Nguyễn Vân Kiều mở ra, cô biết, câu Lý Nghiên muốn hỏi thật ra là, cô có biết gần đây mẹ cô như thế nào không, có ở nhà hay không.
“Đây chính là việc hôm nay cậu muốn nói với tôi à?”
Lý Nghiên: “Ừ.”
Nguyễn Vân Kiều “à” một tiếng, suy nghĩ một lát lại không thể cho ra bất kì đáp án nào.
Bởi vì trong học kì này, từ lúc khai giảng đến nay cô hơi bận, vào cuối tuần hoặc ngày nghỉ cô sẽ làm thêm vài việc ở ngoài trường, quảng cáo cũng được, đóng kịch cũng được, bận xoay mòng mòng.
Cô rất ít khi về nhà, cho nên không biết mẹ mình có ở nhà hay không, cô nói: “Đã hơn một năm rồi, cậu đang nghi ngờ hai người đó vẫn còn dây dưa không dứt sao?”
Môi Lý Nghiên mím thành một sợi chỉ, lúc sau mới đáp: “Tôi chỉ muốn xác nhận.”
“Chắc không đâu, bà ấy… đã hứa với tôi rồi.”
Lý Nghiên không tiếp lời, Nguyễn Vân Kiều cũng không lên tiếng nữa.
Cô lẳng lặng nhìn người trước mắt, trong đầu đều là cảnh tượng hỗn loạn sau khi kết thúc kì thi đại học năm đó.
Nghĩ lại lúc đó ấy à, cô nhận ra cả hai gia đình đều có người trèo tường.
Cũng là cô, ngay trước mắt người trèo tường, cố ý đi ra từ phòng Lý Nghiên với quần áo xộc xệch, chặt đứt hai con mèo ăn vụng kia.
Cô lên giường cùng Lý Nghiên, hai người họ yêu nhau, là một đôi.