HAI PHẦN THÂN QUEN

Edit: Bòn Bon

Beta: Linh Lăng

Sau khi từ phòng để quần áo trở ra, cô đi đến nhà vệ sinh, bởi vì cô biết hai má mình bây giờ rất đỏ, đi ra ngoài như vậy Dư Lạc và những người khác sẽ nghi ngờ.

Nửa tiếng đồng hồ sau, tiếp tục quay chụp.

Khi Lý Nghiên đến nơi vẻ mặt đã trở lại bình thường, nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý cười.

Ba ngày sau, những bức ảnh chụp lần này được đăng tải trên Weibo chính thức Phi Tước.

Nguyễn Vân Kiều làm người phát ngôn của Phi Tước, trên tài khoản tiếp thị có tin tức từ lâu, và đã được tiết lộ từ một tuần trước, nhưng sự xuất hiện của Lý Nghiên... khiến mọi người không thể nào ngờ tới.

Ngay sau khi bức ảnh của người phát ngôn được tung ra, đã được một phen dậy sóng.

[Chết tiệt! Phi Tước đỉnh quá đi! Vậy mà lại giành được Lý Nghiên?!]

[Hai người này chắc là đã ở bên nhau rồi!!! Ngọt quá đi, hợp thể làm người phát ngôn]

[Đây là mùa xuân của fan CP sao…]

[Nguyễn Vân Kiều bắt đầu sao tác rồi đấy ư]

[Có ai nói cho cho tôi biết hai người này đã ở bên nhau chưa!!]

[Khụ khụ, tôi là nhân viên nội bộ của Phi Tước, ra đây tiết lộ một điều, thật ra Lý Nghiên là người phát ngôn mà phía trên nhìn trúng từ lâu, nhưng không biết tại sao Lý Nghiên chưa từng để ý đến chúng tôi… cho đến khi, chúng tôi chọn được người phát ngôn nữ, nghe nói hôm đó sau khi Lý Nghiên biết còn có người phát ngôn nữ là Nguyễn Vân Kiều, thì lập tức đồng ý luôn! Đảm bảo đây là sự thật!

[Nói Nguyễn Vân Kiều sao tác hãy im miệng hết đi! Là Lý Nghiên đang theo đuổi cô ấy có biết không!]

[Fuck! Lý Nghiên thật biết cách ghê]

[Ngọt quá ngọt quá!!! Vân Kiều mau đồng ý đi huhuhuhu]

[Có ai biết không, cái này được chụp vào mấy ngày trước, hôm đó, Khương Phó Thành cũng có mặt]

[!!!!Tình huống gì vậy!]

[Bạn của tôi nói đấy, hôm đó Khương Phó Thành đến thăm đoàn]

[Đều đang theo đuổi Nguyễn Vân Kiều sao? Không phải chứ không phải chứ, tôi đang theo dõi bộ phim dài tập gì vậy]

[Chẳng phải trước kia nói Khương Phó Thành và Nguyễn Vân Kiều ở bên nhau rồi sao, bây giờ xem ra không phải là vậy]

[Vậy là đều đang theo đuổi rồi!]

[Người yêu cũ trở về, Tổng Giám đốc Khương của chúng ta sốt ruột rồi]



Trên mạng tin đồn rất nhiều, cuối cùng cư dân mạng còn tự mình biên soạn vài bản tiểu thuyết cho ba người.

Nguyễn Vân Kiều cũng nhìn thấy những tin tức đó, thậm chí các diễn viên trong đoàn đều tới chỗ cô để hóng chuyện.

Về phần Lý Nghiên, anh nói đã thẳng thừng trên mạng như vậy rồi, cô đương nhiên không có gì để phản bác.

Nhưng còn về Khương Phó Thành... Cô đã nói với tất cả những người tới hỏi cô rằng cô và Khương Phó Thành không có gì hết, anh ta cũng không hề theo đuổi cô.

Sau đó, Tết đang đến gần, “Nhịp tim ùa đến” cũng đóng máy vào ngày lễ Giáng Sinh.

Buổi tối hôm đóng máy, tất cả mọi người của đoàn phim đều đi đến nhà hàng, tiệc mừng đóng máy làm rất lớn, mà Nguyễn Vân Kiều cả đêm không ăn gì, không biết hai ngày nay xảy ra chuyện gì, răng bên trái của cô vẫn có chút sưng, vô cùng đau nhức.

Nhưng khi đạo diễn và những người khác đến, cô cũng uống một chút rượu với họ.

“Aiya, Tổng Giám đốc Khương, chúng tôi còn tưởng hôm nay anh bận nên không đến chứ.” Bữa tiệc điền ra được phân nửa, thì nhà sản xuất phim ngồi cùng bàn đột nhiên hưng phấn mà đứng dậy.

Nguyễn Vân Kiều xoay đầu nhìn thấy Khương Phó Thành ăn mặc chỉnh tề mà xuất hiện ở đây.

Anh ta gật đầu với cô một cái, rồi đến nói chuyện với các nhà sản xuất. Trong bộ phim "Nhịp tim ùa đến" do cô đóng vai chính, Hoa Thần cũng được đầu tư không ít tiền, cho nên không có gì phải ngạc nhiên khi Khương Phó Thành - ông chủ của Hoa Thần xuất hiện ở đây.

Nhưng có lẽ do cư dân mạng dạo gần đây bàn tán rất nhiều, nhiều người có mặt ở hiện trường không khỏi chú ý tới anh ta và Nguyễn Vân Kiều. Nhưng sau đó mới phát hiện hai người từ đầu đến cuối đều không có nói chuyện với nhau nên đành phải dẹp tan ý định hóng chuyện.

Tiệc đóng máy kết thúc, các diễn viên lần lượt ra về.

Nguyễn Vân Kiều cũng chuẩn bị rời đi, cô đi xuống lầu cùng với Thỏ, nhưng khi đi ra khỏi thang máy của bãi đậu xe thì cô dừng lại. Bởi vì cô nhìn thấy Khương Phó Thành đang đứng ở đó.

Anh ta tỏ ý đang đợi cô, sau khi nhìn thấy cô đi ra, anh ta nói: “Phải về rồi sao.”

Nguyễn Vân Kiều: “Ừm, tôi phải về đây.”

“Tôi đưa cô về.” Khương Phó Thành nói.

Nguyễn Vân Kiều nhìn anh ta hai giây, sau đó mỉm cười: “Được.”

Nói xong quay đầu nhìn về phía Thỏ: “Em lái xe về đi, chị sẽ đi xe của Tổng Giám đốc Khương.”

“Dạ vâng.”

Từ nhà hàng tổ chức tiệc đóng máy về đường Đức An phải đi một quãng đường dài, sau khi xe chạy ra khỏi bãi đậu xe của nhà hàng, Khương Phó Thành nói: “Phải một tiếng nữa mới đến nơi, có đói không, có muốn ăn thứ gì đó không.”

Nguyễn Vân Kiều nói, “Tổng Giám đốc Giang, chúng ta vừa mới rời khỏi bữa tiệc mà.”

Khương Phó Thành liếc xéo cô một cái: “Tôi thấy cô chẳng ăn gì cả.”

Anh ta trò chuyện với những người khác suốt bữa tiệc, nhưng lại biết rằng cô chưa ăn gì.

Nguyễn Vân Kiều rũ mắt xuống: “Tôi không có khẩu vị, nên không muốn ăn.”

Khương Phó Thành gật đầu nói: “Vậy đưa cô trở về.”

“Được.”

Nguyễn Vân Kiều đã từng ngồi xe của Khương Phó Thành, nên rất quen thuộc với xe của anh ta, cô tự mình lướt lướt màn hình rồi mở một bài hát.

“Năm năm trước cô không dám đụng vào xe của tôi, lúc ngồi ở hàng ghế phía trước rất giữ phép tắc.” Khương Phó Thành đột nhiên nói.

Nguyễn Vân Kiều hơi nhướng mày: “Thật sao, tôi quên mất rồi.”

Khương Phó Thành nói: “Rất lâu về trước rồi. Hồi đó, cô chỉ là một nghệ sĩ trẻ mới nổi, không giống như bây giờ, là một nữ diễn viên nổi tiếng.”

Nguyễn Vân Kiều lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ nói: “Đó là nhờ Tổng Giám đốc Khương đã bồi dưỡng. Nếu không có anh và chị Dư Lạc nâng đỡ, tôi đã không thể có được vị trí như ngày hôm nay.”

Khương Phó Thành cười nhẹ: “Đừng có nói những lời này.”

“Là do anh nói trước mà.”

“Bây giờ cô càng ngày càng biết cách cãi lại tôi rồi đó, trước kia rất là ngoan.”

Nguyễn Vân Kiều nhàn nhã mà dựa vào lưng ghế: “Trước kia anh chỉ là ông chủ, hiện tại không chỉ là ông chủ, mà còn là bạn bè, cho nên có thể tự nhiên hơn.”

Khương Phó Thành im lặng hai giây, sau đó lại liếc nhìn cô: “Không còn gì khác ư?”

Nguyễn Vân Kiều hả một tiếng: “Cái khác... cái gì nữa?”

Khương Phó Thành khóe miệng khẽ cong: “Nguyễn Vân Kiều, cô đừng giả vờ không hiểu. Vừa rồi lên xe, không phải có chuyện muốn nói với tôi sao?”

Một tay Nguyễn Vân Kiều để trên cửa sổ xe, rồi lại chống cằm, chịu thua nói: “Thật là không có gì có thể giấu được anh…được rồi, được rồi tôi hiểu hết, tôi cũng đúng là có chuyện muốn nói với anh.”

Nguyễn Vân Kiều vẻ mặt nghiêm túc, ngồi thẳng lưng, nói: “Tổng Giám đốc Khương, anh đừng trêu tôi nữa có được không, anh mà thật sự có ý đó, tôi sẽ hoang mang lắm.”

Hai người lăn lộn trong vũng nước đen của làng giải trí, có một số chuyện không bày tỏ thì không sao, nhưng một khi đưa ra tín hiệu gì đó, thì đối phương có thể dễ dàng mà hiểu được.

Nguyễn Vân Kiều chỉ mới phát giác cách đây không lâu, nếu Khương Phó Thành không bày tỏ, cô sẽ không ngu ngốc mà trực tiếp vạch trần.

Mối quan hệ của họ vừa là cấp trên cấp dưới, vừa là bạn bè, nói ra thì thật xấu hổ.

Nhưng bây giờ, không nói cũng không được, cô đành phải thể hiện thái độ.

Thấy vậy Khương Phó Thành hỏi thẳng: “Cô chưa từng nghĩ tới tôi, là vì Lý Nghiên?”

Nguyễn Vân Kiều: “... cũng không hẳn là vậy.”

Khương Phó Thành: “Còn gì nữa.”

Nguyễn Vân Kiều cẩn thận suy nghĩ, xét về người đàn ông tốt, Khương Phó Thành chắc chắn là người nổi bậc nhất, anh đủ để khiến người khác động lòng.

Nhưng tại sao cô lại chưa từng nghĩ đến chuyện cùng anh ta phát triển... Có lẽ là vì năm năm qua, cô không hề để tâm đến chuyện tình cảm.

“Mấy năm nay tôi rất bận, bận đến mức hoàn toàn không nghĩ tới chuyện tình cảm. Anh cũng biết rằng tôi chỉ muốn kiếm tiền và tôi chỉ muốn tiếp tục leo lên cao.”

Khương Phó Thành im lặng trong chốc lát, anh tất nhiên biết rõ. Bởi vì anh ta biết rõ dã tâm và mong muốn của cô, cho nên mấy năm nay anh ta mới im lặng, chỉ là dõi theo mà thôi.

“Vậy bây giờ cô không muốn leo lên cao nữa sao?”

“Hả, tất nhiên là có, tôi còn muốn đóng phim tốt hơn nữa, lấy nhiều giải thưởng hơn nữa.” Nguyễn Vân Kiều nói, “Sao lại hỏi như vậy.”

“Bởi vì cô bắt đầu nghĩ đến chuyện tình cảm rồi.” Khương Phó Thành nói, “Tôi đang nói Lý Nghiên.”

Tim Nguyễn Vân Kiều đập thình thịch, nhưng không hề phản bác.

Sự im lặng của cô đối với Khương Phó Thành mà nói chính là câu trả lời.

Ánh mắt Khương Phó Thành thâm trầm, nói: “Cũng có lẽ không phải cô không có thời gian mà nghĩ đến vấn đề này, mà là do người đó vẫn chưa trở lại mà thôi.”

Nguyễn Vân Kiều cảm thấy cô bị nói trúng rồi, lời này… không phải là không có lý.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cô muốn từ chối anh ta là sự thật.

Nguyễn Vân Kiều nói, “Thật xin lỗi Tổng Giám đốc Khương.”

Vẻ mặt đầy vẻ xin lỗi của cô khiến Khương Phó Thành nắm tay lái chặt hơn.

Chỉ là sự buồn bã của anh ta không thể hiện lâu. Anh ta giỏi che giấu, ở trong thương trường quen rồi, anh ta không cho phép tâm trạng này thể hiện ra quá rõ ràng trên người mình.

“Đúng là nên xin lỗi.” Rất lâu sau đó, anh ta nói.

Nguyễn Vân Kiều: “Ừm... Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Nếu đã biết có lỗi, khi hợp đồng đến hạn thì ký tiếp đi.”

Nguyễn Vân Kiều đột nhiên quay đầu nhìn anh ta: “Hả?”

Khương Phó Thành cười nhẹ: “Kiếm tiền cho Hoa thần thêm vài năm nữa.”

Nguyễn Vân Kiều nghẹn lời, sự áy náy trong lòng bỗng chốc tan biến hết.

Cô im lặng nhìn anh một lúc: “Ông chủ, anh lấy việc bị từ chối để trói buộc người khác.”

Khương Phó Thành thờ ơ: “Có gì mà không thể chứ.”

“Này... con người anh, anh cố ý có phải không? Nhìn anh không có vẻ gì là thích tôi lắm. Mấy năm không có phản ứng gì bây giờ đột nhiên lại tỏ tình. Lẽ nào là để khiến tôi ký tiếp hợp đồng?”

Tay phải của Khương Phó Thành gõ lên đầu cô một cái.

“À!”

Khương Phó Thành liếc cô một cái: “Cứ coi như là vậy đi.”

“…”

Nửa tiếng đồng hồ sau, Khương Phó Thành đưa Nguyễn Vân Kiều tới dưới lầu khu nhà.

Nguyễn Vân Kiều xuống xe: “Tổng Giám đốc Giang, tôi đi đây, anh chạy xe cẩn thận. Còn về việc ký tiếp hợp đồng mà anh nói, tôi sẽ cân nhắc thêm, có giá tốt hơn thì khả năng sẽ cao hơn á.”

Khương Phó Thành không nhịn được cười: “Ồ, vậy thì tôi cũng sẽ cân nhắc.”

Nguyễn Vân Kiều nhún vai, xoay người rời đi.

Khi cô xoay người thì nụ cười trên mặt Khương Phó Thành cũng tắt ngấm, anh ta nhìn bóng lưng của cô, thật lâu cũng không rời đi.

Thật ra trong lòng anh ta từ lâu đã có đáp án, từ khi nhìn thấy Lý Nghiên xuất hiện.

Chỉ là thử vận may, biết đâu giữa anh ta và cô vẫn sẽ có chút khả năng.

Khương Phó Thành cảm thấy bất lực và hối hận.

Anh đang nghĩ, nếu anh tỏ ý với cô sớm hơn một năm, thì bây giờ sẽ có kết quả khác...

Nhưng mà vừa rồi anh ta không hỏi điều này.

Đáp án đã được định sẵn, hỏi cũng không có ý nghĩa gì.

Khoảnh khắc bước vào thang máy Nguyễn Vân Kiều thở phào một hơi, thật ra lúc nãy ở trong xe cô nói đùa như vậy là để hòa hoãn bầu không khí giữa hay người mà thôi.

Cô biết rõ, Khương Phó Thành cũng biết rõ.

Nhưng mà, cô và Khương Phó Thành chỉ có thể đi đến bước này thôi.

“Về rồi sao.”

Vừa ra khỏi thang máy, thì nghe thấy giọng một người đàn ông từ phía trước truyền đến.

Đầu óc Nguyễn Vân Kiều vẫn đang chăm chú nghĩ về chuyện lúc nãy, nghe thấy giọng nói này liền giật mình.

“Sao cậu lên được đây?!”

Lý Nghiên vậy mà lại đứng trước cửa nhà cô, nhưng mà không có thẻ thang máy, người ngoài không thể lên đây.

Lý Nghiên: “Lúc nãy gặp trợ lý của cậu ở bãi đậu xe, tôi bảo cô ấy quẹt thẻ.”

Nguyễn Vân Kiều: “…”

Lâm Ái Phương em là trợ lý của tên này à!

Lý Nghiên đi lên phía trước: “Biết cậu ở những buổi tiệc mừng đóng máy như thế sẽ không ăn được gì, nên tôi mang đồ ăn cho cậu. Mở cửa, vào trong ăn.”

“Không ăn...” Nguyễn Vân Kiều ấn vân tay mở khóa, dáng vẻ yếu ớt.

Lý Nghiên cau mày đi theo: “Lại giảm cân?”

“Không... tôi khó chịu, không ăn.”

Lý Nghiên: “Khó chịu chỗ nào.”

Nguyễn Vân Kiều thay dép, vừa rồi Khương Phó Thành nói đi ăn gì đó cô nói không có khẩu vị không phải là nói dối, răng có xu hướng ngày càng khó chịu rồi, sưng lên vô cùng khó chịu.

“Nguyễn Vân Kiều, hỏi cậu đấy, thấy khó chịu ở đâu.”

Nguyễn Vân Kiều: “Aiya cậu phiền chết đi được, cậu đâu phải là bác sĩ.”

Lý Nghiên bỏ thức ăn sang một bên, kéo cô vào trong lòng mà xem xét: “Uống say rồi? Nên đầu thấy khó chịu?”

Nguyễn Vân Kiều: “… Đầu cậu mới khó chịu.”

“Vậy thì nói cho rõ ràng.”

Nguyễn Vân Kiều ở trong lòng anh vùng vẫy, không thoát ra được, nhìn anh một cách tức giận, ấm ức nói: “Răng đau... cậu có thể chữa không!”

Bình luận

Truyện đang đọc