HAI PHẦN THÂN QUEN

Edit: Bòn Bon

Beta: Linh Lăng

Trong nhà thi đấu việc huấn luyện vẫn đang diễn ra sôi nổi, sau sự việc lúc nãy, Nguyễn Vân Kiều đã kiềm chế lại ham muốn diễn xuất của mình.

Nhưng mà, luyện tập được một lúc, vẫn không kiềm chế được mà nhìn Lý Nghiên vài cái.

Bởi vì phải dạy cô, cả quá trình anh không hề đeo mặt nạ bảo vệ, cho nên cô có thể nhìn thấy được biểu cảm của anh một cách rõ ràng, vẻ mặt lạnh lùng.

Lúc mới bắt đầu Nguyễn Vân Kiều có chút phiền não, cảm thấy vị “huấn luyện viên” mới đến này tình tình không tốt chút nào, nhưng sau đó suy nghĩ kỹ càng, lại thấy mình có lỗi.

Dù sao… là cô dọa anh sợ, chỉ trách diễn xuất của cô giống thật quá đi~

Mấy ngày sau đó, vẫn là Lý Nguyên dạy cho Nguyễn Vân Kiều. Có lẽ là do anh đột nhiên đến làm người hướng dẫn kỹ thuật, nên mọi người có cảm giác nhà vô địch đã từ thiên đường bước xuống, cảm thấy anh gần gũi hơn một chút.

Đặc biệt là nam chính Dương Án của đoàn phim của họ, cứ bám lấy Lý Nghiên trong suốt thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng mà anh ta bám lấy như vậy là có lý do cả, nhân vật nam chính Bùi Viễn Phương do Dương Án diễn rất giống với Lý Nghiên, không biết là do biên kịch lấy Lý Nghiên làm hình mẫu hay là trùng hợp, nhân vật Bùi Viễn Phương về tính cách, hành trình học đấu kiếm và cuối cùng trở thành nhà vô địch Olympic, so với Lý Nghiên cứ như từ một cái khuôn đúc ra.

Dương Án là một diễn viên rất chuyên nghiệp, anh ta đương nhiên muốn diễn nhân vật của mình cho thật giống, vì vậy anh ta chủ động thảo luận về đấu kiếm với Lý Nghiên và quan sát mọi cử động của anh.

Hơn nữa tính cách anh ta vui vẻ, Lý Nghiên cũng không bài xích anh ta. Sau vài ngày, cả hai thực sự trở thành bạn tốt của nhau.

Hôm nay, vào giờ cơm trưa.

Nguyễn Vân Kiều, Dương Án, còn có Lâm Thiên Thiên ngồi ăn cơm cùng một bàn, Nguyễn Vân Kiều và Lâm Thiên Thiên vừa ăn vừa nói về những chuyện trong giới.

Nói được một lúc liền hỏi Dương Án một câu, trước đây có chuyện như vậy trên chương trình giải trí có đúng không.

Nhưng sau khi hỏi, thì phát hiện ra người luôn thích buôn chuyện như Dương Án lại ngồi thẳng lưng, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái.

“Không biết rõ.”

Đột nhiên rất lạnh lùng.

Nguyễn Vân Kiều: “…”

Lâm Thiên Thiên: “…”

Lâm Thiên Thiên nghi ngờ hỏi: “Tôi nhớ hình như anh là khách mời của chương trình đó, lúc đó anh không nhìn ra hai MC đó có chút mờ ám sao.”

“Hình như là vậy.” Dương Án gắp một miếng thịt ăn, lại hững hờ liếc mắt nhìn hai người một cái, “Lúc ăn cơm thì nên ít nói lại.”

Lâm Thiên Thiên: “???”

Gì thế này, bình thường lúc ăn cơm người nói chuyện nhiều nhất chẳng phải là anh sao!!!

Nguyễn Vân Kiều cũng thấy kỳ lạ: “Dương Án, hôm nay anh không được khỏe sao?”

“Không có.”

“Sao lại cảm thấy sắc mặt anh không được tốt.”

“Sắc mặt tôi không tốt sao? Không tốt là như thế nào.”

Nguyễn Vân Kiều cân nhắc một lúc mới nói: “Lạnh lùng... người lạ đừng lại gần.”

Dương Án hai mắt hơi sáng lên: “Tốt lắm, đây là hiệu quả mà tôi mong muốn.”

Nguyễn Vân Kiều sững sờ một lúc, chợt nhớ ra điều gì đó: “Anh đừng nói là anh đang nhập vai đấy nha, còn chưa bắt đầu quay phim, anh đã bị Bùi Viễn Phương nhập rồi, có cần phải làm đến mức đó không?”

Dương Án lắc đầu ra vẻ thần bí: “Không phải là bị Bùi Viễn Phương nhập.”

“Vậy là…”

“Bị Lý Nghiên nhập.”

Nguyễn Vân Kiều: “…”

Lâm Thiên Thiên: “…”

Dương Án cười hihi, không diễn nữa: “Hai người không cảm thấy Bùi Viễn Phương chính là Lý Nghiên ở một thế giới khác sao, gần đây tôi luôn quan sát Lý Nghiên, như thế nào, diễn cũng không tệ chứ.”

Dương Án diễn vai nam chính, không chỉ có nhan sắc mà còn có khả năng diễn xuất.

Lúc nãy Nguyễn Vân Kiều có thể ngay lập tức nhận ra anh ta bị Bùi Viễn Phương nhập, nhưng khi anh ta nói mình không phải diễn Bùi Viễn Phương mà là Lý Nghiên, cô đột nhiên cảm thấy… diễn xuất của anh chẳng tốt chút nào cả.

Có lẽ, Lý Nghiên là người sống sờ sờ trong thế giới của cô, cũng có thể là cô quá quen thuộc với anh, cho nên không thể lồng ghép anh vào trên người bất cứ ai.

Lâm Thiên Thiên hiểu ra: “Tôi đã nói tại sao gần đây anh đối xử tốt với anh Nghiên như vậy. Hóa ra là đang nghiên cứu vai diễn.”

Dương Án: “Cũng không hẳn là vậy. Mấy ngày nay sau khi giao lưu với Lý Nghiên, còn có cảm giác tiếc nuối vì quen nhau quá muộn. Bây giờ chúng tôi là bạn tốt của nhau, à đúng rồi, cậu ấy còn hứa tối mai sẽ đưa tôi đến nơi bán trang bị đấu kiếm chuyên nghiệp, chọn cho tôi một bộ hoàn chỉnh.”

Lâm Thiên Thiên hơi trợn mắt: “Cái gì! Mua trang bị sao! Tôi cũng muốn đi! Có thể đưa tôi đi cùng không!”

Dương Án: “Được thôi. Nếu đã như vậy, Vân Kiều cũng đi cùng đi. Lý Nghiên không ngại mang theo hai người nữa đâu.”

Nguyễn Vân Kiều sững sờ: “Tôi không cần đâu.”

Dương Án: “Đi cùng đi, lần trước không phải nói muốn mua một bộ trang bị đấu kiếm cao cấp để chơi riêng sao? Vừa hay, ngày mai đi cùng luôn.”

Ba người thật sự từng bàn về vấn đề này, vì Dương Án và Lâm Thiên Thiên càng hiểu rõ đấu kiếm thì càng cảm thấy hứng thú, đều dự định quay xong bộ phim này thì sẽ đến câu lạc bộ Đấu kiếm chơi, coi như là phương pháp rèn luyện về sau. Lúc đó Nguyễn Vân Kiều còn nói, tới lúc đó cùng nhau đi mua một số trang bị đấu kiếm.

“Đi mà đi mà, chúng ta huấn luyện lâu như vậy rồi còn chưa có hẹn nhau đi ăn cơm riêng, đúng lúc ngày mai mua xong cùng nhau đi ăn. Tôi mời nha, mời mọi người ăn lẩu!” Lâm Thiên Thiên vô cùng hào hứng nói.

Dương Án: “Được đó được đó, tôi thích ăn lẩu.”

Lâm Thiên Thiên: “Chị Vân Kiều, như thế nào?”

Nguyễn Vân Kiều: “Tôi vẫn là…”

“Nếu chị không thích ăn lẩu thì chúng ta đổi cái khác! Chị cứ nói chị muốn ăn gì đi.”

Lâm Thiên Thiên ánh mắt sáng rực nhìn cô, đến nước này, Nguyễn Vân Kiều cũng không từ chối nữa, chỉ đành nói, “Không có… tôi ăn gì cũng được.”

Lâm Thiên Thiên: “OK! Vậy thì chúng ta ăn lẩu đi!”

——

Ngày hôm sau hơn bốn giờ chiều thì kết thúc huấn luyện, khi Nguyễn Vân Kiều và Lâm Thiên Thiên cùng nhau đi về phía bãi đậu xe, Lý Nghiên và Dương Án đã chờ sẵn ở đó.

Xe là của Lý Nghiên, Lý Nghiên ngồi ở ghế lái, Dương Án ngồi ở ghế phụ lái vẫy tay với hai cô.

Dương Án nói: “Lên xe đi, chúng ta lái một chiếc là được rồi.”

Lâm Thiên Thiện mở cửa xe ngồi vào trong: “Anh Nghiên vất vả rồi!”

Lý Nghiên quay đầu: “Không sao.”

Nói xong, anh nhìn Nguyễn Vân Kiều một cái, hôm qua Dương Án đã nói với anh hôm nay còn có hai cô giá đi cùng, cho nên anh biết hôm nay cô sẽ đến.

Nhưng mà, ánh mắt anh không dừng lại lâu trên mặt Nguyễn Vân Kiều, khi cô ngồi vào xe, anh liền quay đầu rồi khởi động xe.

Nơi Lý Nghiên đưa họ đến là một cửa hàng đấu kiếm do một nhà sản xuất được Liên đoàn Đấu kiếm quốc tế công nhận, quy mô rất lớn, các thiết bị đấu kiếm ở đây rất đầy đủ.

Lý Nghiên đã quen với nhân viên bán hàng, nhân viên trực tiếp đưa họ đến khu vực để các thiết bị đấu kiếm mà Lý Nghiên đã từng sử dụng.

Nhưng sau đó, Lý Nghiên không để cho nhân viên giới thiệu. Mà anh đã tự mình chọn từ mặt nạ, quần áo đấu kiếm, áo chống đâm, găng tay, v.v… cho cả ba người họ.

“Quần áo đấu kiếm có thể đặt làm riêng đúng không?” Lâm Thiên Thiên hỏi.

Lý Nghiên: “Chọn kích thước xong, sau đó có thể in tên mình phía sau lưng.”

“Wao! Tôi muốn tôi muốn, vậy còn kiếm thì sao, kiếm có thể khắc tên lên không.”

Lúc Lâm Thiên Thiên hỏi đến vấn đề này Nguyễn Vân Kiều đúng lúc đang ở khu vực kiếm liễu ngắm kiếm, nghe thấy câu hỏi này cô liền quay đầu nhìn về phía hai người đang nói chuyện.

Khắc tên…

Ký ức ùa về, Nguyễn Vân Kiều đột nhiên nhớ đến chuyện cô bị gãy kiếm trong cuộc thi đấu kiếm của trường vào năm hai. Vào thời điểm đó, Lý Nghiên đã đi từ khu vực nghỉ ngơi tới và đưa cho cô thanh kiếm của mình.

Cô nhớ rằng trên thanh kiếm của anh có khắc tên, LY.

Cũng chính là hai chữ cái này, đã ổn định trái tim đang bối rối của cô và tiếp thêm động lực cho cô.

Không biết là có phải cảm giác được hay không, nhưng khi cô nhìn sang thì Lý Nghiên cũng nhìn lại. Có lẽ là nhớ đến quá khứ, lúc này, Nguyễn Vân Kiều đột nhiên gộp người trước mặt với người mấy năm trước lại với nhau.

Cứ như bây giờ bọn họ đang đứng trong khuôn viên trường, Lý Nghiên hiện tại vẫn là Lý Nghiên lúc mười chín, hai mươi tuổi. Có vẻ như ngay giây tiếp theo anh sẽ bước đến trước mặt cô và nói với cô, “Cậu sử dụng nó đi, nếu cậu thua thì tính cho tôi.”

Ngón tay của Nguyễn Vân Kiều run lên, đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn. Cảm giác chua xót dâng lên, khiến người ta không thể nào ngờ tới.

Cô hoảng sợ né tránh ánh mắt của anh, nhưng ngay lúc tránh đi, cô đã rất khinh thường chính mình.

Tại sao vẫn nhớ rõ chuyện quá khứ một cách rõ ràng như vậy...

Không lâu sau, ba người quyết định một người đặt làm một bộ, nhân viên bán hàng thu thập thông tin những món đồ họ chọn và nói rằng sau một thời gian sẽ thông báo cho họ đến lấy hàng.

Khi ba người chuẩn bị thanh toán, nhân viên bán hàng lại nói với bọn họ rằng, Lý Nghiên đã thanh toán cho cả ba bộ.

Ba bộ thiết bị này rất đắt tiền, cả ba người đều thấy rất ngại, nhưng Lý Nghiên lại nói xem như là quà gặp mặt.

Việc nhường qua nhường lại giữa họ có vẻ hơi quái đản, vì vậy Dương Án và Lâm Thiên Thiên sau đó đã vui vẻ chấp nhận điều đó. Còn Nguyễn Vân Kiều đương nhiên cũng chỉ có thể làm như vậy.

Chẳng qua cô đang suy nghĩ xem nên làm cách nào để trả lại.

Sau khi lựa chọn trang bị xong, bốn người cùng nhau đi đến quán lẩu.

Quán lẩu này là do một người nổi tiếng mở, Lâm Thiên Thiên là bạn của người đó, trước khi đến đã dặn người sắp xếp một phòng riêng.

Bốn người đi vào phòng riêng một cách khiêm tốn, gọi một bàn thức ăn.

“Quán lẩu này gần đây nổi tiếng lắm, mùi vị rất ngon, mọi người nếm thử đi.” Hôm nay Lâm Thiên Thiên mời khách, nhiệt tình mà mời gọi mọi người.

Nguyễn Vân Kiều hiếm khi mới được ăn lẩu, thèm vô cùng, nên cô đã tự pha cho mình một chén gia vị chấm vô cùng cay.

“Như thế nào, rất ngon đúng không.” Thấy mọi người đều đã bắt đầu ăn, Lâm Thiên Thiên liền đắc ý mà hỏi.

Dương Án: “Đúng là rất ngon nha, ngon đến nỗi muốn nhượng quyền kinh doanh luôn rồi.”

Lân Thiên Thiên: “Hahaha tôi cũng nghĩ vậy đấy, một thời gian nữa có lẽ sẽ sang phía nam mở một quán.”

Dương Án kinh ngạc: “Thật hay giả vậy.”

“Thật mà, tôi đã mời rất nhiều bạn đến ăn rồi, ai cũng nói rất ngon.” Lâm Thiên Thiên nói, “Không có gì ngoài ý muốn, hai tháng sau tôi sẽ sang phía Nam mở một cửa hàng, đến lúc đó mọi người đều phải đến góp vui nha, vẫn là tôi mời.”

Nguyễn Vân Kiều cười cười: “Em nói như vậy rồi thì chị nhất định sẽ đến.”

“Đến đi đến đi.” Lâm Thiên Thiên nhìn sang Lý Nghiên nói, “Anh Nghiên, anh cũng phải đến nha, có thể đưa bạn gái theo, em sẽ miễn phí cho hai người, còn tặng một combo món ăn nhỏ dành cho CP.”

Lý Nghiên dừng một chút: “Tôi không có bạn gái, nhưng tôi sẽ đến đó để ủng hộ.”

Lâm Thiên Thiên vô cùng có hứng thú với việc buôn chuyện, nghe xong lời này lập tức bắt được trọng tâm: “Có thật hay không, người như anh mà còn chưa có bạn gái! Vậy, vậy thì có cần em giới thiệu không? Xung quanh em có vài người bạn rất thích anh, đều là diễn viên, rất đẹp nha.”

Nguyễn Vân Kiều dừng đũa, nhưng lại lập tức nhúng vào nồi. Huhu... Cay quá cay quá, ngon quá đi ngon quá đi.

Dương Án cũng cười nói: “Em gái tôi cũng rất thích cậu, Olympic năm ngoái đã dõi theo cậu.”

Lâm Thiên Thiên: “Sao anh vẫn cứ muốn giành với tôi vậy.”

“Nghề diễn viên rất không ổn định, đừng có giới thiệu bừa cho người khác.” Dương Án nói, “Lý Nghiên, em gái tôi năm nay mới tốt nghiệp, bị ba mẹ tôi lôi đi thi tuyển công chức, em ấy đã trúng tuyển rồi. Tôi có ảnh này, cho cậu xem nè.”

Nguyễn Vân Kiều: “…”

Công chức chết tiệt. Tại sao phải xem mắt với những người này.

“Không cần đâu, bây giờ tôi không muốn yêu đương.” Lý Nghiên nói.

“Tại sao vậy?” Lâm Thiên Thiên suy nghĩ một lát, dò hỏi nói: “Lẽ nào, anh mới chia tay cách đây không lâu?”

Lý Nghiên im lặng một lát, khi mọi người đều tưởng rằng anh không muốn nói, thì anh nhẹ nhàng mở miệng: “Không phải, chia tay rất lâu rồi.”

Nguyễn Vân Kiều: “…”

Lòng hiếu kỳ của Dương Án bị khơi dậy: “Bao lâu rồi?”

Lý Nghiên: “Năm năm.”

Nguyễn Vân Kiều: “…”

Tay cầm đũa của cô đột nhiên cứng đơ, năm năm, hai người họ chia tay chẳng phải là năm năm rồi sao.

Cho nên mấy năm nay anh không có yêu đương với Quý Thần? Hoặc là, ở nước ngoài cũng không hề yêu đương với bất kỳ ai khác?

“Fuck, năm năm, bạn gái cũ của anh đã là chuyện rất lâu về trước rồi à?”

“Ừm.”

Lâm Thiên Thiên: “Vậy sau đó tại sao không tìm ai khác, quá bận rộn hay là… lẽ nào là không quên được?”

“Cái gì mà không quên được, chia tay lâu như vậy làm sao có thể không quên được.” Dương Án nói, “Hẳn là bởi vì quá bận rộn, nhưng mà… bạn gái cũ của cậu là bạn học của cậu sao? Theo số năm, lúc đó cậu vẫn chưa tốt nghiệp.”

Lý Nghiên nâng mắt lên và nhìn Nguyễn Vân Kiều.

Nguyễn Vân Kiều đột nhiên căng thẳng, tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.

Lý Nghiên thu lại tầm mắt, cúi đầu uống một ngụm trà, nói: “Ừm, là bạn cùng trường.”

Lâm Thiên Thiên: “Bạn cùng trường à, tình yêu thời học sinh thật đẹp đẽ, lại đơn thuần, hơn nữa chia tay thì tiếc lắm… haiz, vậy hai người ai đá ai thế.”

Dương Án, người mà gần đây nhận thức của Li Yan đã tăng vọt, cười nói: “Còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn là Lý Nghiên đá bên nữ, cô gái nào mà nỡ chia tay với anh ấy chứ~~”

“Không phải.”

“Hử?”

“Là cô ấy đá tôi”

Vẻ mặt Dương Án cứng đờ: “Thật hay giả vậy, điên rồi ư!”

Lâm Thiên Thiên cũng hùa theo: “ Đúng là điên, anh đẹp trai như vậy mà cũng đá, đúng là bị mù mắt mà, chao ôi, hay là tôi giới thiệu cho anh một người khác…”

“Khụ, khụ!” Một tiếng ho dữ dội cắt ngang cuộc nói chuyện của ba người.

Ba người đồng thời nhìn sang Nguyễn Vân Kiều, chỉ thấy cô che cổ họng, mặt đỏ bừng vì bị sặc.

Lâm Thiên Thiên vội vàng nói: “Chị Vân Kiều, chị không sao chứ?!”

Nguyễn Vân Kiều cúi đầu vẫy vẫy tay.

“Uống nước.” Lý Nghiên lập tức rót một ly nước đưa cho cô, Nguyễn Vân Kiều uống mấy ngụm là hết, vô cùng bối rối.

“Còn khó chịu sao.” Lý Nghiên thấy cô đỡ hơn rất nhiều, mới dịu dàng mà hỏi.

Nguyễn Vân Kiều nghiên mắt, tránh đi Lâm Thiên Thiên và Dương Án mà trừng mắt nhìn anh một cái: “… Khó, chịu!”

Bình luận

Truyện đang đọc