HÀN VIỄN

Sự việc ngoài ý muốn này khiến Du Hàn vẫn cứ luôn im lặng đến trước khi đi ngủ, còn Lạc Lâm Viễn thì chạy ra ngoài đánh răng đến mười phút, lúc này mới chậm rì quay trở về lều.

Du Hàn ngồi trên túi ngủ của mình lấy một bình xịt ra, xịt lên túi ngủ của Lạc Lâm Viễn.

Lạc Lâm Viễn tay xốc lều vải lên khựng lại, "Đó là gì vậy?"

Du Hàn liếc mắt nhìn cậu, "Chống côn trùng."

Lạc Lâm Viễn lại hỏi: "Vì sao hai cái túi ngủ lại ngược nhau?" Cậu không muốn mặt mình hướng vào chân người khác, cách túi ngủ cũng không được, đây là sự tôn trọng tối thiểu. Lạc Lâm Viễn tính toán kéo túi ngủ về vị trí hai đầu song song.

Du Hàn thấy động tác của cậu cũng không nói năng gì, xốc túi ngủ lên chui vào, kéo khóa rồi che cả bịt mắt, chuẩn bị đi ngủ.

Lạc Lâm Viễn trải chiếc chăn nhỏ và thay đồ ngủ tạo nên rất nhiều tiếng ma sát sột soạt, Du Hàn bất đắc dĩ đẩy bịt mắt ra muốn bảo cậu đi ngủ sớm chút, nào ngờ vừa mở mắt đã nhìn thấy một mảng lưng trắng như tuyết.

Du Hàn: "..."

Lạc Lâm Viễn cởϊ áσ xong chuẩn bị cởϊ qυầи thì mới nhớ ra Du Hàn thích đàn ông, bèn quay đầu nhìn một cái. Du Hàn nằm im, bịt mắt cũng đeo kín kẽ rồi, cậu thầm thở phào, nhanh chóng thay áo rồi chui vào trong túi ngủ.

Ban đêm trên núi vừa yên tĩnh lại vừa ồn ào, môi trường không có tiếng người nhưng đâu đâu cũng vang lên âm thanh của thiên nhiên, tiếng chim hót và côn trùng kêu dai dẳng không ngừng.

Lạc Lâm Viễn nhắm mắt muốn chìm vào giấc ngủ nhưng mãi vẫn không thể lờ đi được những tiếng động xung quanh. Cậu vân vê góc chăn nắm trong tay, mở mắt nhìn người còn lại trong lều.

Do lo lắng nửa đêm xảy ra bất trắc, Du Hàn có bật một chiếc đèn nhỏ trong lều, phòng ngừa lúc thức dậy không nhìn thấy gì.

Cậu nhìn Du Hàn bịt mắt, lắng nghe tiếng hít thở dài ổn định của anh, trong lòng cảm thấy có chút không công bằng. Cậu quấn chăn lên người, lát sau do nhịn thở quá mức nên cuối cùng vẫn phải xốc chăn lên.

Lạc Lâm Viễn cứ trằn trọc mãi, lăn qua lộn lại, đến khi không biết đã lật người đến lần thứ mấy thì nghe thấy giọng Du Hàn vang lên: "Sao cậu còn chưa ngủ? Muộn lắm rồi."

Lạc Lâm Viễn ló gương mặt ra khỏi túi ngủ, hai má cậu bị nóng đến ửng hồng, đôi mắt sáng rực, cậu khẽ giọng nói: "Tôi không ngủ được."

Du Hàn không đẩy bịt mắt ra, nói: "Chơi điện thoại đi."

Lạc Lâm Viễn còn tưởng anh sẽ đưa ra đề xuất nào có ích hơn, cậu trở mình một cái, tiếp tục nhích tới nhích lui.

Cuối cùng Du Hàn hết cách, chỉ có thể kéo bịt mắt lên, "Cậu đừng cử động, nhắm mắt lại là từ từ ngủ được thôi."

Lạc Lâm Viễn lại thò mặt ra một lần nữa, "Cậu có cảm thấy xung quanh rất ồn ào không?"

Du Hàn mặt mũi vô cảm, "Không thấy."

Lạc Lâm Viễn mở to hai mắt đầy sức sống, "Cậu nói xem liệu có chó sói không?"

Du Hàn suy nghĩ một lúc, "Ngọn núi này chưa thấy xuất hiện tin tức có chó sói bao giờ."

Lạc Lâm Viễn phản bác: "Biết đâu những người gặp chó sói đều bị ăn thịt hết rồi thì sao, cho nên mọi người mới không biết trong núi có chó sói."

Du Hàn: "Đây là điểm du lịch, nếu như không thể đảm bảo tính an toàn thì bọn họ cũng không cho phép chúng ta cắm trại ở đây."

Lạc Lâm Viễn nhìn ngọn đèn, "Vậy cậu bật đèn làm gì?"

Du Hàn nhìn vẻ mặt ngây thơ của công chúa nhỏ, thở dài: "Cậu có biết cái gì đáng sợ hơn cả chó sói không?"

Lạc Lâm Viễn đăm chiêu suy nghĩ, giật mình nói: "Chẳng lẽ ngọn núi này có gấu?"

Du Hàn: "Là con người!"

Lạc Lâm Viễn không hiểu: "Người có gì mà sợ, chúng ta đông người thế này, một tên đến thì đánh một tên, hai tên đến thì đánh cả đôi."

Du Hàn: "Hồi nhỏ cậu không biết bật đèn trong nhà buổi tối à?"

Lạc Lâm Viễn: "Bật đèn thì ngủ sao được?"

Du Hàn: "Bật đèn chứng tỏ trong nhà có người, kẻ trộm sẽ không đến."

Lạc Lâm Viễn ngạc nhiên nói: "Hóa ra là vậy, có vẻ hợp lý."

Du Hàn thấy Lạc Lâm Viễn vẫn vô cùng có tinh thần, đau đầu nói: "Bây giờ nên đi ngủ thôi."

Lạc Lâm Viễn uốn éo người, lại một lần nữa cảm thán: "Cứng quá."

Du Hàn: "Lót chăn của cậu xuống dưới mà ngủ."

Lạc Lâm Viễn kéo chăn, ôm nó vào trong lồng ngực, "Như vậy sao được!"

Thấy cậu để ý cái chăn này như vậy, Du Hàn nói: "Trông cái chăn này có vẻ hơi cũ."

Lạc Lâm Viễn: "Cậu thì biết cái gì, có những thứ dù mới cũng không thể thay thế được."

Du Hàn: "Mẹ cậu tặng cậu sao?"

Lạc Lâm Viễn buồn buồn ừ một tiếng, không nói tiếp nữa. Du Hàn như nhận ra được điều gì, bèn nói: "Cái chăn này đẹp lắm."

Lúc này Lạc Lâm Viễn mới vui vẻ, "Đúng nhỉ? Tôi cũng thấy thế, đây là bộ phim hoạt hình tôi thích nhất khi còn bé, bà ấy biết tôi thích nên cố ý mua cho tôi."

Đó là sinh nhật sáu tuổi của Lạc Lâm Viễn, cậu nhận được rất nhiều quà tặng nhưng không có bất kỳ thứ nào khiến cậu thích hơn chiếc chăn này. Bởi vì đây là biểu hiện Lâm Thư quan tâm đến cậu, để tâm đến cậu, biết rõ bình thường cậu thích xem phim hoạt hình nào nhất.

Nếu Du Hàn đã khen chăn của cậu đẹp, Lạc Lâm Viễn cũng sẽ lịch sự hỏi lại: "Mẹ cậu có tặng gì cho cậu không?"

Du Hàn im lặng một hồi, mãi đến khi Lạc Lâm Viễn cảm thấy bất an, cậu mới nghe thấy anh nói: "Tôi không nhớ rõ nữa."

Lạc Lâm Viễn nhớ ra người khác đều nói rằng mẹ Du Hàn qua đời từ rất sớm, anh lớn lên bên cạnh bà ngoại, câu hỏi vừa rồi của cậu đã chọc vào vết thương của người ta.

Lạc Lâm Viễn thấp thỏm trong lòng, cố gắng muốn tìm chủ đề khác nhưng mãi vẫn không nghĩ ra được. Du Hàn ở trước mặt cậu hiện tại, quả thực kiệm lời hệt như khi bình thường cậu ở trước mặt Lâm Thư. Một lúc sau, cậu mới khô khốc nói: "Cậu có muốn sờ thử chăn của tôi không? Cảm giác thích lắm đấy."

Du Hàn bật cười thành tiếng, "Thôi, không phải cậu có bệnh sạch sẽ à?"

Lạc Lâm Viễn mất hứng nói: "Vừa rồi cậu cũng đã rửa tay rất nhiều lần còn gì?" Cậu mang thù nên còn nhấn mạnh.

Du Hàn không nói gì nữa, Lạc Lâm Viễn lại nói: "Cậu có biết vì sao tôi tên Lạc Lâm Viễn không?"

Du Hàn không ngờ đêm nay công chúa nhỏ nhà họ Lạc lại háo hức muốn kể nhiều chuyện thế này, mặc dù anh rất muốn ngủ, nhưng do tính cách vốn có nên rất ngại phải bảo Lạc Lâm Viễn trật tự, không thể làm gì khác hơn là đáp lời: "Vì sao?"

Lạc Lâm Viễn: "Bởi vì bố tôi họ Lạc, mẹ tôi họ Lâm, trong tên của tôi có cả hai người họ."

Du Hàn: "Vậy sao? Tình cảm nhà cậu tốt thật đấy."

Lạc Lâm Viễn: "Sau khi tôi được sinh ra thì không còn tốt nữa rồi."

Du Hàn: "..."

Lạc Lâm Viễn không biết mình đang động chạm vào chủ đề nhạy cảm, tràn đầy phấn khởi hỏi: "Vì sao cậu lại tên Du Hàn? Có phải cậu được sinh ra khi thời tiết còn rất lạnh không?"

Du Hàn im lặng rất lâu, lâu đến mức Lạc Lâm Viễn tưởng anh đã ngủ thiếp đi rồi thì mới nghe thấy anh nói: "Bởi vì bà ấy nhìn thấy tôi là trong lòng nguội lạnh."

Hơi thở của Lạc Lâm Viễn hơi dừng lại, hồi lâu cậu mới nói: "Sao cậu biết chứ? Làm gì có người mẹ nào không yêu con."

Giọng Du Hàn rất bình thản, "Bà ấy không muốn sinh ra tôi, nhưng do cơ thể không chống lại được."

Lạc Lâm Viễn không biết nên nói gì nữa, Du Hàn trở mình quay lưng về phía cậu, nói: "Ngủ đi."

Cậu cảm thấy Du Hàn như đang tâm sự với cậu cho nên mới nói ra chuyện này, Du Hàn thế này là coi cậu thành bạn bè rồi.

Ý thức được điều này, Lạc Lâm Viễn lại động đậy, vươn tay sang vỗ lên túi ngủ của Du Hàn.

Du Hàn thấy hơi phiền, xoay người lại hỏi: "Lại làm sao nữa?" Vừa mới quay đầu lại thì nhìn thấy một đôi mắt ấm áp.

Du Hàn cũng không biết có phải bản thân gặp ảo giác không, khoảnh khắc ấy, dường như tất cả ánh sáng trong lều đều tỏa ra từ trong đôi mắt của Lạc Lâm Viễn, sáng rực dịu dàng như nắng mai.

Lạc Lâm Viễn nghiêm túc nói với anh: "Tôi cảm thấy tên cậu không phải vậy đâu. Du Hàn là vượt qua mùa đông lạnh giá, mà mùa đông trôi qua thì mùa xuân sẽ đến. Du Hàn, cậu là ý nghĩa của mùa xuân đấy."

Bình luận

Truyện đang đọc