HÀN VIỄN

Du Hàn che miệng Lạc Lâm Viễn, hai người giằng co mãi, vẫn là Lạc Lâm Viễn hành động trước, cậu lùi ra phía sau, ngồi trên đầu gối Du Hàn, "Phản ứng của cậu kiểu gì đấy? Tôi không định làm gì hết."

Vẻ mặt Lạc Lâm Viễn rất nghiêm túc, ánh mắt thản nhiên, cậu cảm thấy lời mình nói là thật, tất cả là do Du Hàn giơ tay che mặt cậu, lại còn tưởng bở hỏi cậu muốn làm gì.

Du Hàn vừa tức vừa buồn cười, "Cậu đột nhiên nhích sát lên phía trước thì là định làm gì?"

Lạc Lâm Viễn hỏi vặn lại anh: "Cậu cảm thấy tôi muốn làm gì?"

Du Hàn: "..."

Lạc Lâm Viễn giống như đã bắt thóp được anh, "Cậu nghĩ tôi định làm gì cậu?"

Du Hàn không muốn nói chuyện, anh túm eo Lạc Lâm Viễn muốn bắt cậu đứng dậy, đừng có tiếp tục ngồi đè lên chân anh nữa. Do đang phiền muộn trong lòng nên động tác cũng hơi thô bạo, Lạc Lâm Viễn vừa bị véo vừa bị đẩy ngã xuống, càng khiến cái chân bị trật đau thêm, "Cậu nhẹ thôi!"

Mắt cá chân của cậu vô cùng đau đớn, vừa rồi ngã như vậy thật sự có thể coi như bị thương hai lần, cậu đang nghĩ có phải xương mình nứt luôn rồi không.

Du Hàn thấy vành mắt cậu đỏ hoe, không nhịn được nói: "Cậu yếu ớt quá đấy."

Lạc Lâm Viễn nghe thấy vậy thì xù lông lên, cắn răng đẩy Du Hàn đang định dìu tay mình, nhảy lò cò về phía ghế, "Không phải muốn về sao? Cậu đi nhanh đi!"

Du Hàn nhìn chân cậu, mắt cá chân vốn nhỏ xinh giờ đã sưng to như cái bánh bao, trông có vẻ bị trật không nhẹ, cũng khó trách lại khiến công chúa nhỏ đau đỏ cả mắt như thế.

Anh tiến lên đỡ người, Lạc Lâm Viễn mất tự nhiên giãy giụa, không muốn cho anh đỡ, Du Hàm trầm giọng xuống: "Đừng nghịch! Còn ngã nữa là chân cậu thật sự tàn phế luôn đấy!"

Lạc Lâm Viễn bị dọa sợ, cậu không muốn bị tàn phế, bởi vậy mới yên tĩnh lại, ngoan ngoãn để Du Hàn đỡ mình lên ghế, thấy anh lấy từ trong túi mua hàng ra cao dán và rượu thuốc. Anh nói: "Ban đầu cũng định để cậu tự xử lý."

Lạc Lâm Viễn thật sự không thể chịu nổi dáng vẻ Du Hàn bị ép phải ở lại bất đắc dĩ như thế, cậu mặt lạnh nói: "Tôi tự làm được, cậu về đi, vừa rồi chẳng phải cậu vội muốn về sao?"

Du Hàn cầm đồ, nói: "Tôi không vội về."

Lạc Lâm Viễn cứng đầu cứng cổ nói: "Vậy tôi cũng không cần cậu bôi thuốc giúp, tôi tự làm được!" Dứt lời, cậu giành lấy đồ trong tay Du Hàn, vặn chai rượu thuốc, tay lóng ngóng đổ ra một chút, cẩn thận xoa lên mắt cá chân của mình.

Lực tay cứ như nhúng bông vào nước, chạm nhẹ qua loa một cái đã bỏ ra, không dám mạnh tay chút nào, cậu chỉ mới bôi chút rượu lên chân đã định bóc miếng cao ra dán lên trên.

Du Hàn không nhìn nổi nữa, ngồi xổm xuống nắm lấy cái chân bị thương của Lạc Lâm Viễn, kéo mạnh đến trước người mình, đặt chân cậu lên đầu gối, "Cậu làm thế này mà gọi là bôi thuốc sao?"

Lạc Lâm Viễn không chịu để cho anh đụng vào, còn muốn ngọ nguậy tiếp, Du Hàn đè ngón tay lên mắt cá chân sưng to của cậu, giọng điệu không còn tốt nữa, "Thử động đậy tiếp xem?"

Thấy Du Hàn sầm mặt, ánh mắt cũng nguy hiểm, cậu lập tức sợ hãi, bĩu môi lẩm bẩm: "Hung dữ cái gì chứ... Không động đậy thì không động đậy..."

Một giây sau, Lạc Lâm Viễn kêu la thành tiếng, cậu cảm thấy chắc chắn Du Hàn đang trả thù mình, nếu không sao anh có thể xoa bóp cổ chân cậu mạnh đến đáng sợ như thế này?

Lạc Lâm Viễn đau ứa nước mắt, không ngừng vùng vẫy, suýt chút nữa trượt ngã khỏi ghế, "Què rồi què rồi! Tôi phải đến bệnh viện! Cái tên lang băm nhà cậu đừng đụng vào tôi!!"

Du Hàn giữ Lạc Lâm Viễn lại cũng không dễ dàng gì, để khống chế con người đang không ngừng giãy giụa này, anh chỉ hận không thể trói cậu lại, không cho cậu động đậy nữa, "Bình tĩnh đi! Cậu lớn rồi! Đừng có ầm ĩ làm loạn như trẻ con nữa!"

Lạc Lâm Viễn rưng rưng hai hàng nước mắt, ấm ức vô cùng, "Trước đó cậu còn bảo tôi nhỏ! Tại sao tôi lại không nhỏ?"

Du Hàn bị cậu bát nháo một trận toát hết cả mồ hôi, "Cậu nghe lời đi, nhanh thôi là ổn!"

Lạc Lâm Viễn chỉ cảm thấy mắt cá chân mình càng xoa bóp thì càng đau, đợi đến khi Du Hàn dừng tay thì nơi ấy đã nóng rát, lại bị tác dụng mạnh mẽ của miếng cao dán đang hoạt động nên giống như bị bốc cháy, mũi cậu hồng lên, dáng vẻ vừa ấm ức vừa đáng thương nói: "Vừa qua sinh nhật thôi là cậu đã đối xử với tôi như vậy."

Du Hàn đứng thẳng người dậy, đi vào phòng tắm rửa bàn tay đang nồng nặc mùi thuốc, đến khi rửa xong ra ngoài, anh nhìn thấy Lạc Lâm Viễn tủi thân sửa sang lại quần áo của mình, kéo vạt áo vừa cuộn lên đến bụng do ban nãy giãy giụa xuống, cẩn thận chui lên giường, kéo chiếc chăn ấm áp đắp lên người mình, còn quấn rõ là kín, chỉ lộ ra mái tóc.

Lạc Lâm Viễn định đi ngủ, nằm trên giường đến là thoải mái.

Du Hàn cũng không phải người sắt, hôm nay bận bịu cả ngày, còn phải vừa trèo tường vừa nấu cơm, đã vậy phải thoa thuốc đối phó với Lạc Lâm Viễn không chịu phối hợp, bây giờ anh đã kiệt sức, người ngợm còn đầy mồ hôi.

Du Hàn nhìn chiếc giường còn lại trong phòng, rộng rãi mềm mại, rất thích hợp để ngả lưng xuống, anh dao động rồi.

Lạc Lâm Viễn ức chế chết đi được, cậu dùng khăn giấy lau điện thoại, sau đó trùm trong chăn trả lời tin nhắn.

Bọn Phương Tiếu nhắn tin chúc mừng sinh nhật cậu, cậu đang từ từ trả lời thì nghe thấy âm thanh tủ quần áo bị kéo ra.

Lạc Lâm Viễn thò đầu ra khỏi chăn, nhìn thấy Du Hàn lấy áo choàng tắm treo trong tủ quần áo của khách sạn thì trợn to hai mắt.

Lúc này Du Hàn cũng quay sang nhìn về phía giường, cậu liền rụt đầu về, lần này ngay cả tóc cũng không lộ ra chút nào.

Du Hàn cầm áo choàng tắm, có phần lúng túng nói: "Đêm nay tôi ở lại."

Giọng nói buồn bực của Lạc Lâm Viễn vang ra từ trong chăn, "Tùy cậu."

Sau khi Du Hàn vào phòng tắm, cậu đột nhiên vén chăn lên, ngồi dậy từ trên giường, dùng tay làm quạt phẩy phẩy bên hai gò má ửng hồng. Cậu không thể tin nổi gương mặt mình lại nóng ran như thế này, tuy rằng cậu bảo người ta ở lại nhưng mà...

Lạc Lâm Viễn lén lút chuyển tầm mắt qua phòng tắm, lúc này mắt cậu suýt chút nữa trừng to rớt ra ngoài.

Chính bản thân cậu khi tắm cũng không biết, bây giờ đến lượt Du Hàn, cậu có thể nhìn thấy rõ mồn một dáng hình cơ thể của người bên trong, mặc dù không thể rõ hẳn những chi tiết nhỏ nhưng đường cong và động tác quá rõ ràng, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy bây giờ Du Hàn đang làm sạch vị trí nào.

Vừa rồi lúc Du Hàn ở ngoài, anh cũng nhìn thấy rõ từng hành động của cậu như vậy sao?

Điên rồi! Điên rồi!

Không đúng, hình như lúc cậu tắm rửa, Du Hàn đang nấu mỳ nên không nhìn thấy!

Lạc Lâm Viễn lại nằm xuống giường lần nữa, kéo chăn quá đỉnh đầu, tự dưng rảnh rỗi đi nhìn trộm một người đàn ông tắm rửa làm gì, cay mắt!

Lại vài giây trôi qua, cậu len lén kéo chăn xuống, tầm mắt lại bị cuốn về phía phòng tắm.

Cậu chỉ nhìn một chút thôi, chỉ một chút thôi mà...

Bình luận

Truyện đang đọc